RACHEL
Thứ bảy, ngày 3 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
TÔI MƠ thấy mình đang ở trong rừng, đi bộ một mình. Lúc đó là khoảng bình minh hay hoàng hôn gì đó, tôi cũng không rõ nữa, nhưng ở đó còn có ai đó khác. Tôi không thể nhìn thấy họ, tôi chỉ biết họ ở đó, theo dõi tôi. Tôi không muốn bị nhìn thấy, tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi không thể, tay chân tôi trở nên nặng nề, và khi tôi cố gắng hét lên thì không có âm thanh nào thoát ra cả.
Khi tôi tỉnh dậy, ánh sáng rọi qua các thanh cửa sổ. Cơn mưa cuối cùng cũng tạnh. Căn phòng trở nên ấm áp; nhưng nó lại có mùi kinh khủng, ẩm ướt và chua – tôi hiếm khi rời căn phòng này từ thứ năm. Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng máy hút bụi. Cathy đang dọn nhà. Cô ấy sẽ ra ngoài và khi ấy, tôi có thể tự do. Toi không chắc là mình sẽ làm gì, dường như tôi không thể phân biệt được đúng sai cho bản thân nữa rồi. Có lẽ lại là một ngày say khướt nữa, và rồi sáng mai tôi sẽ bắt đầu lại.
Điện thoại tôi rung lên, báo hiệu sắp hết pin. Tôi cầm nó lên, cắm vào sạc và để ý là có hai cuộc gọi nhỡ từ tối qua. Tôi nhấn vào hộp thư thoại. Tôi có một tin nhắn.
“Rachel, mẹ đây. Nghe này, mai mẹ sẽ đến Luân Đôn. Thứ bảy ý. Mẹ cần đi mua sắm một ít đồ. Chúng ta có thể đi uống cà phê hay làm gì đó được không? Vì đây không phải thời gian thích hợp để con đến chơi đâu. Có...ừm, vài người bạn của mẹ đến chơi và con biết đấy, họ sẽ hỏi nhiều thứ.” Bà nói tiếp. “Dù sao thì mẹ cũng vui lòng cho con vay một khoản tiền nhỏ để vượt qua trong vài tuần. Ngày mai chúng ta sẽ nói về nó nhé. OK, con yêu. Chào.”
Tôi sẽ phải nói thẳng với và, nói chính xác sự việc đã xấu như thế nào. Đó không phải kiểu nói chuyện mà tôi muốn mình phải tỉnh táo. Tôi lăng ra khỏi giường: bây giờ tôi có thể đi xuống các cửa hàng và uống vài cốc trước khi đi. Tôi nhìn vào điện thoại một lần nữa, kiểm tra các cuộc gọi nhỡ. Chỉ một cuộc là từ mẹ tôi – cuộc kia là từ Scott. Lúc một giờ kém mười lăm sáng nay. Tôi ngồi đó, với chiếc điện thoại trên tay, không biết có nên gọi lại cho anh hay không. Không phải bây giờ, vẫn còn quá sớm. Có lẽ là đợi một lúc sau? Sau khi uống một cốc, vậy thôi, không được hai.
Tôi rút điện thoại khỏi sạc, kéo rèm và mở cửa sổ ra. Tôi đi vào nhà tắm và bật vòi nước lạnh lên. Tôi kì cọ da và gội đầu, cố gắng quên đi giọng nói trong đầu tôi nói đây là một việc rất kì lạ, vẫn còn chưa đến bốn tám tiếng sau khi thi thể của vợ được phát hiện mà đã gọi cho một người đàn bà khác vào lúc nửa đêm.
Buổi tối
Mặt đất vẫn khô ráo nhưng mặt trời gần như vẫn cố luồn lách qua những đám mây trắng dầy đặc. Tôi mua một chai rượu nhỏ - chỉ một. Tôi không nên làm thế, nhưng ăn trưa với mẹ đúng là một thử thách. Nhưng dù sao thì bà ấy cũng đã hứa sẽ chuyển cho tôi 300 pao vào tài khoản ngân hàng, nên đây cũng không hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Tôi cũng thừa nhận là mọi chuyện đang rất tồi tệ. Tôi không nói với bà ấy là tôi đã không làm việc trong nhiều tháng, hay việc tôi bị sa thải (bà ấy nghĩ số tiền tôi vay là dành cho những khoản thanh toán dự phòng). Tôi cũng không nói với bà ấy về việc rượu chè bê bết của tôi, và bà ấy cũng không để ý. Nhưng Cathy thì có. Khi tôi nhìn thấy cô ấy lúc ra ngoài sáng nay, cô ấy nhìn tôi và nói “Chúa ơi. Mới sớm vậy mà?” Tôi không biết bằng cách nào, nhưng cô ấy luôn luôn biết. Ngay cả khi tôi mới uống một cốc, cô ấy nhìn tôi và biết ngay lập tức. “Tớ có thể nhìn ra trong mắt cậu” cô nói, nhưng khi tôi nhìn bản thân trong gương, tôi vẫn nhìn ý nguyên. Sự kiên nhẫn của cô ấy đang phai dần, cả sự thông cảm nữa. Tôi cần chấm dứt chuyện này. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay thì quá khó.
Đáng ra tôi nên chuẩn bị cho chuyện này, nên đoán trước được. Tôi lên tàu và cô ấy ở khắp mọi nơi, khuôn mặt cô ấy được in lên mọi tờ báo: xinh đẹp, tóc vàng, Megan hạnh phúc, nhìn thẳng vào camera, thẳng vào tôi.
Ai đó đã để quên tờ báo The Times, nên tôi đọc bản báo cáo trong đó. Việc xác nhận đã hoàn thành ngày hôm qua, và hôm nay sẽ là cuộc khám nghiệm tử thi. Lời của một viên cảnh sát được ghi lại rằng “Nguyên nhân cái chết của cô Megan có thể rất khó để tìm ra vì thi thể của cô đã ở ngoài trời một thời gian, và đã bị nhấn chìm trong vài ngày.” Thật kinh khủng khi nghĩ về việc đó khi hình ảnh của cô ấy vẫn đang ở trước mặt tôi. Cô ấy như thế nào lúc trước còn bây giờ thì trông cô ấy như thế nào.
Có một đề cập ngắn gọn về Kamal, về việc anh ta bị bắt rồi lại được thả, và một tuyên bố từ Thanh tra Gaskill, nói rằng họ đang “lần theo một số manh mối”, nhưng theo tôi nghĩ thì họ đang thất bại. Tôi gấp tờ báo lại và để nó trên sàn dưới chân tôi. Tôi không thể nhìn cô ấy nữa. Tôi không muốn đọc những từ ngữ tuyệt vọng và sáo rỗng đó.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ. Chúng tôi sẽ đi qua số hai mươi ba sớm thôi. Tôi nhìn ra, trong một khoảnh khắc, nhưng tôi đang ở phía bên kia của toa tàu nên không thực sự nhìn thấy gì hết. Tôi luôn nghĩ về cái ngày tôi nhìn thấy Kamal, về cái cách anh ta hôn cô ấy, về việc tôi đã rất giận dữ và tôi đã muốn nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm chuyện đó? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc đó tôi đến đây, gõ cửa và hỏi cô ấy đang làm cái quái gì? Liệu cô ấy sẽ vẫn còn ngồi trên bậc thềm kia?
Tôi nhắm mắt lại. Tại trạm Northcote, ai đó lên tàu và ngồi xuống ghế bên cạnh tôi. Tôi không buồn mở mắt ra nhìn, nhưng tôi có cảm giác kì lạ, vì đoàn tàu đã vơi đi nửa rồi. Lông phía sau cổ toi dựng đứng lên. Tôi có thể ngửi thấy mùi râu mới cạo cùng mùi thuốc lá và tôi biết mình đã từng ngửi thấy mùi này rồi.
“Xin chào.”
Tôi nhìn quanh và nhận ra người đàn ông tóc đỏ, người ở ga tàu hôm thứ bảy. Anh ta đang cười với tôi và giơ tay ra bắt. Tôi rất ngạc nhiên nên cũng bắt tay lại. Lòng bàn tay anh ta cứng và có vẻ chai sạn.
“Cô có nhớ tôi không?”
“Có” tôi nói và gật đầu. “Có, vài tuần trước, ở ga tàu.”
Anh ta gật đầu và cười. “Hôm đó tôi đã hơi say” anh ta nói, rồi cười. “Hình như là cưng cũng thế phải không?”
Anh ta trẻ hơn tôi nghĩ, có lẽ là gần ba mươi. Anh ta có một khuôn mặt đẹp, không đẹp trai lắm, chỉ được thôi và một nụ cười rộng. Giọng anh ta có vần, có lẽ là ở vùng Estuary, hay đâu đó gần đấy. Anh ta nhìn tôi như thể biết điều gì đó về tôi, như thể đang trêu chọc tôi, như thể chúng tôi đang ở trong một trò đùa. Nhưng không. Tôi nhìn ra chỗ khác. Tôi nên nói gì đó, hỏi anh ta, Hôm đó anh có nhìn thấy gì không?
“Cô ổn chứ?” anh ta hỏi.
“Tôi ổn.” Tôi lại nhìn ra cửa sổ, và tôi có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn tôi, và thật lạ lùng, tôi muốn quay lại nhìn anh ta, để ngửi mùi thuốc là trên quần áo và hơi thở của anh ta. Tôi thích ngửi mùi thuốc lá. Tom cũng từng hút thuốc khi chúng tôi gặp gỡ lần đầu tiên. Tôi cũng từng thử chúng, khi chúng tôi ra ngoài uống rượu hoặc sau khi quan hệ. Nó gợi cho tôi mùi vị của hạnh phúc. Tôi cắn chặt môi dưới, tự hỏi anh ta sẽ làm gì khi tôi quay lại và hôn anh ta. Tôi cảm nhận được cơ thể anh ta đnag di chuyển. Anh ta nghiêng về phía trước, cúi xuống và nhặt tờ báo dưới chân tôi lên.
“Tệ thật. Cô gái tội nghiệp đó. Nhưng mà điều này hơi lạ lùng, vì chúng ta cũng ở đó. Chính buổi tối đấy, đúng không? Cô ta mất tích đúng hôm đó.”
Cứ như là anh ta đang đọc ý nghĩ của tôi vậy, và điều đó khiến tôi run sợ. Tôi quay ra. Tôi muốn xem biểu hiện trong đôi mắt anh ta. “Gì cơ?”
“Tối mà tôi gặp cô trên tàu đó. Đó là hôm cô ta bị mất tích, người mà cảnh sát mới tìm được ý. Và họ nói là lần cuối cô ta được nhìn thấy là ở gần ga tàu. Cô biết đấy, tôi cứ nghĩ về chuyện đó, có thể tôi đã nhìn thấy cô ta. Nhưng mà tôi cũng không nhớ. Tôi đã hơi say.” Anh ta nhún vai. “Cô có nhớ được gì không?”
Nó thật lạ, cái cách tôi cảm thấy khi anh ta nói ra điều này. Tôi không nhớ là mình đã trải qua chuyện này chưa. Tôi không thể trả lời vì tâm trí tôi đã để đi đâu mất rồi, mà không phải do những lời anh ta nói, mà là mùi cạo râu. Dưới mùi khói thuốc, mùi hương – tươi, có mùi chanh, thơm – đó gợi lên kỉ niệm tôi ngồi trên tàu cạnh anh ta, như bây giờ, chỉ khác là chúng tôi đi khác phía và mọi người xung quanh cười nói rất to. Anh ta đặt tay lên vai tôi, hỏi nếu tôi có muốn uống một li không, nhưng đột nhiên chuyện gì đó xảy ra. Tôi cảm thấy sợ hãi, bối rối. Ai đó cố đánh tôi. Tôi có thể nhìn thấy nắm đấm trước khi gục xuống, giơ tay lên che đầu. Tôi không còn ngồi trên tàu nữa, tôi đang ở trên phố. Và tôi lại nghe thấy tiếng cười, hoặc tiếng hét. Tôi đang đứng trên thềm, tôi đứng trên vỉa hè, chuyện này thật khó hiểu, tim tôi đang đập thình thịch. Tôi không muốn đứng gần người đàn ông này. Tôi muốn tránh xa khỏi anh ta.
Tôi bước đi loạnh choạng, nói to “Cứu tôi” để mọi người ở gần đó có thể nghe thấy, nhưng con tàu vắng quá nửa và chẳng ai buồn nhìn lên. Người đàn ông nhìn lên, ngạc nhiên, và đi ra một bên để tôi qua.
“Xin lỗi, cưng” anh ta nói. “Không có ý làm cô buồn đâu.”
Tôi bước khỏi anh ta càng nhanh càng tốt, nhưng con tàu lắc lư và tôi mất cân bằng. Tôi tựa vào ghế đằng sau để giữ không bị ngã. Mọi người đang nhìn tôi. Tôi đi nhanh đến toa trên và toa trên nữa; tôi cứ đi cho đến khi đến đuôi tàu. Tôi cảm thấy khó thở và sợ hãi. Tôi không thể giải thích được chuyện này, tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó, nỗi sợ hãi và sự bối rối. Tôi ngồi xuống, nhìn vào quãng đường tôi vừa đi để có thể biết được nếu anh ta có đi theo tôi.
Tôi cố tập trung bằng cách ấn lòng bàn tay vào hốc mắt. Tôi cố gắng nhớ lại những gì tôi vừa nhìn thấy. Tôi nguyền rủa bản thân vì đã uống rượu. Giá mà đầu óc tôi có thể tỉnh táo một chút...nhưng cuối cùng thì nó cũng hiện ra. Trời rất tối, và có một người đàn ông đang đi khỏi chỗ tôi đang đứng. Và một người đàn bà cũng đi khỏi tôi? Một người đàn bà, mặc một chiếc váy màu xanh. Đó là Anna.
Máu đang chảy ngược lên đầu tôi, tim vẫn đập nhanh. Tôi không biết mình đang nhìn vào điều gì, không biết nó có thật hay không, liệu đó có phải kí ức hay chỉ là sự tưởng tượng. Tôi nhắm nghiền mắt lại và cố cảm nhận nó một lần nữa, nhưng nó đã biến mất.