Buổi tối
Tôi ở trong bếp, mở một chai rượu, khi Scott xuất hiện đằng sau và đặt tay anh lên vai tôi và nói “Mọi chuyện thế nào rồi, với tên bác sĩ tâm lí?” Tôi nói với anh là nó vẫn ổn, rằng chúng tôi vẫn tiến triển. Giờ thì anh lại không muốn biết chi tiết từ tôi. Rồi: “Tối qua em có vui với Tara không?”
Tôi không biết được, vì đang quay lưng về phía anh, rằng anh có thực sự đang hỏi không, hay đang nghi ngờ điều gì đó. Tôi không thể luận ra được gì từ giọng nói của anh.
“Cô ấy rất tốt” tôi nói. “Anh và cô ấy nên thử gặp nhau. Tuần sau bọn em sẽ cùng đến rạp chiếu phim. Có lẽ em nên đưa cô ấy đi ăn đâu đó?”
“Anh có được mời đến rạp chiếu phim không?” anh hỏi.
“Rất vui lòng” tôi nói, quay lại và hôn lên môi anh, “nhưng cô ấy muốn xem gì đó của Sandra Bullock, nên...”
“Đừng nói nữa! Đưa cô ấy đi ăn đi” anh nói, đặt nhẹ tay lên vùng lưng dưới của tôi.
Tôi rót một cốc rượu và chúng tôi cùng đi ra ngoài, cùng ngồi trên bậc thềm và thả chân xuống cỏ.
“Cô ấy đã lấy chồng chưa?” anh hỏi tôi.
“Tara? Chưa. Vẫn độc thân.”
“Không có bạn trai à?”
“Em không nghĩ vậy.”
“Thế còn bạn gái?” anh hỏi, rướn lông mày lên, và tôi cười. “Vậy cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em không biết” tôi nói. “Khoảng bốn mươi.”
“Ồ. Thế mà cô ấy vẫn một mình. Hơi buồn đấy.”
“Ừm. Em nghĩ là cô ấy hơi cô đơn.” “Họ luôn tìm tới em, những người cô đơn, phải không? Họ đến với em.”
“Vậy à?”
“Cô ấy cũng không có con đúng không? Anh hỏi, và tôi không biết liệu mình có đang tưởng tượng hay không, nhưng khi nhắc đến vấn đề con, tôi thấy gì đó trong giọng nói của anh, một sự tranh cãi đang dấy lên và tôi chỉ không muốn có nó, không thể chịu đựng được, nên tôi đứng lên và bảo anh cầm theo cốc rượu, vì chúng tôi sẽ vào phòng.
Anh đi theo tôi và tôi cởi hết quần áo ra trong lúc đi lên phòng, khi chúng tôi tới nơi, anh đẩy tôi xuống giường, tôi còn chẳng nghĩ đến anh, nhưng điều đó không quan trọng vì anh cũng chẳng biết tới điều đó. Tôi đủ thông minh để khiến anh tin rằng tất cả điều này là vì anh.
RACHEL
Thứ hai, ngày 15 tháng Bảy 2103
Buổi sáng
CATHY GỌI LẠI CHO TÔI ngay khi tôi vừa bước ra khỏi căn hộ sáng nay, và ôm tôi thật chặt. Tôi nghĩ là cô sẽ nói rằng cô ấy không muốn đuổi tôi đi nữa, nhưng thay vào đó, cô nhét một tờ giấy nhỏ vào tay tôi, nhắc lại về chuyện chuyển đi, có cả lịch cụ thể. Cô ấy không thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm thấy thông cảm cho cô, thật sự, mặc dù cũng hơi tiếc cho bản thân. Cô nở một nụ cười buồn rầu và nói, “Tớ ghét phải làm điều này với cậu, Rachel, thật lòng đấy.” Tất cả mọi việc khiến tôi thất khó xử. Chúng tôi đang đứng ở hành lang, mặc dù đã cố gắng hết sức lau dọn, nhưng nó vẫn có mùi khiến tôi buồn nôn. Tôi cảm thấy như mình đang khóc, nhưng tôi không muốn khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn, nên tôi chỉ cười và nói, “Không có gì đâu, thật sự là không vấn đề gì mà.” như thể cô nhờ tôi làm việc này như một ân huệ.Trên tàu, những giọt nước mắt cứ tuôn ra, tôi không quan tâm nếu người ta có đang nhìn mình không; có thể họ chỉ nghĩ rằng con chó của tôi vừa qua đời. Hay nghĩ rằng có thể tôi bị chẩn đoán có căn bệnh chết người nào đó. Hoặc có thể tôi hiếm muộn, li dị, sớm trở thành một người vô gia cư nghiện rượu.
Tất cả những điều đó khi nghĩ đến thật ngớ ngẩn. Tại sao tôi lại ra nông nỗi này? Tôi tự hỏi nó đã bắt đầu khi nào, sự xuống cấp của tôi; tự hỏi khi nào mình mới có thể dừng lại. Tôi đã sai lầm từ đâu? Không phải là khi tôi gặp Tom, người đã cứu tôi thoát khỏi nỗi đau buồn khi bố tôi chết. Không phải khi chúng tôi cưới nhau, vô tư, hạnh phúc, vào một ngày tháng Năm lạnh giá bảy năm trước. Tôi từng hạnh phúc, dư giả, thành đạt. Cũng không phải khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà số hai mươi ba, một căn nhà đầy đủ, đẹp đẽ hơn tất cả tôi có thể tưởng tượng khi ở độ tuổi hai sáu. Tôi nhớ như in những ngày tháng đầu, đi bộ xung quanh, chân đất, cảm nhận sự ấm áp của sàn gỗ bên dưới, cảm nhận nơi ở, sự trống trải của những căn phòng đang chờ có chủ. Tom và tôi, đã lên kế hoạch: sẽ trồng gì ở khu vườn, treo gì lên tường, sơn màu gì trong phòng – và cả phòng của em bé nữa.
Có lẽ là lúc đó. Có lẽ đó chính là thời điểm mọi thứ bắt đầu diễn ra theo hướng tiêu cực, khoảnh khắc tôi nhận ra chúng tôi không còn là một cặp nữa, mà là một gia đình; và sau đó, một khi tôi đã mường tượng nó ra trong đầu, thì chỉ hai chúng tôi là không đủ. Có phải đó chính là lúc Tom nghĩ khác về tôi, sự thất vọng của anh về tôi? Sau những gì anh dành cho tôi, để hai chúng tôi được ở bên nhau, tôi đã để anh nghĩ rằng đối với tôi, chỉ mình anh là chưa đủ.
Tôi cứ để những giọt nước mắt chảy ra, rồi thu người lại, nhắm chặt mắt và bắt đầu viết một danh sách những thứ cần làm ngày hôm nay vào mặt sau mẩu giấy của Cathy:
Thư viện Holborn
Gửi email cho mẹ
Gửi email cho Martin, hỏi một thư giới thiệu???
Tìm hiểu về những cuộc gặp gỡ AA - ở trung tâm Luân Đôn/Ashbury
Cho Cathy biết về chuyện việc làm?
Khi con tàu dừng lại ở tín hiệu, tôi nhìn lên và thấy Jason đang đứng trên thềm nhà, nhìn xuống đường ray. Tôi cảm thấy như anh đang nhìn thẳng vào mình, và có một cảm giác lạ lùng – như trước kia anh đã từng nhìn mình như vậy; tôi cảm thấy như anh thực sự có thể nhìn thấy tôi. Tôi tưởng tượng như anh đang cười với mình, và vì một lí do nào đó, tôi thấy sợ.
Anh quay đi và con tàu tiếp tục di chuyển.
Buổi tối
Tôi ngồi trong khoa A&E ở Trường Đại học Y. Tôi vừa bị đâm bởi một cái taxi khi qua đường trên tuyến Gray's Inn. Tôi đã rất tỉnh táo, mặc dù hơi có chút tâm trạng, bị sao nhãng và gần như là hoảng loạn. Tôi bị một vết cắt dài trên mắt phải, đang được một bác sĩ cực kì đẹp trai và tháo vát chăm sóc, nhưng thất vọng thay lại khá cục cằn. Trong khi khâu vết thương, anh ta để ý đến vết bầm trên đầu tôi.
“Nó có từ lâu rồi” tôi nói với anh ta.
“Trông nó khá mới” anh ta nói.
“Không phải ngày hôm nay.”
“Cô đánh nhau à?”
“Tôi bị đập vào một chiếc xe.”
Anh ta kiểm tra đầu tôi vài giây rồi nói, “Vậy à?” Anh ta lùi lại và nhìn vào mắt tôi. “Nó không giống như thế. Trông giống như ai đó cầm vật gì đánh cô vậy” anh ta nói, và tôi đứng hình. Tôi có chút kí ức về việc cúi người xuống để tránh một cú đánh, và giơ hai tay lên đỡ. Không biết đó có phải kí ức thật không? Người bác sĩ tiến gần hơn và nhìn vào vết thương. “Thứ gì đó sắc, hình như có cả răng cưa...”
“Không” tôi nói. “Đó là do một chiếc ô tô. Tôi va vào một chiếc ô tô.” Tôi cố thuyết phục bản thân cũng như anh ta.
“OK” Anh ta cười và lùi lại, cúi xuống một chút để mắt chúng tôi ngang bằng nhau. “Cô có ổn không...” anh ta nhìn vào tờ giấy, “Rachel?”
“Có.” Anh ta nhìn tôi một lúc lâu; có vẻ không tin. Anh ta lo lắng. Có lẽ anh ta nghĩ tôi là một người vợ hay ghen tuông. “Thôi được rồi. Tôi sẽ rửa vết thương cho cô, vì nhìn nó hơi dơ dáy. Tôi có thể gọi ai đến đây? Chồng cô được không?”
“Tôi li dị rồi.”
“Vậy thì ai đó khác?” Anh ta còn không quan tâm đến việc tôi đã li dị.
“Bạn của tôi, cô ấy chắc đang lo cho tôi.” Tôi đưa anh ta tên và số điện thoại của Cathy. Cathy sẽ không lo lắng – tôi còn chưa về muộn – nhưng tôi mong rằng tin tôi bị đâm bởi một chiếc taxi sẽ khiến cô thương cảm và tha thứ cho những gì xảy ra tối qua. Có thể cô ấy sẽ nghĩ lí do tôi bị đâm là do say rượu. Tôi tự hỏi nếu mình có thể xin bác sĩ cho thử máu hay gì đó, để có bằng chứng rằng tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cười với anh ta, nhưng anh ta lại đang không nhìn tôi, anh ta đang viết gì đó. Dù sao thì đó cũng là một ý tưởng tồi tệ.
Đó là lỗi của tôi, người lái xe taxi không có lỗi gì cả. Tôi bước ngay ra – thực ra là chạy ngay trước chiếc xe. Tôi không biết là lúc đấy mình định chạy đi đâu. Tôi không nghĩ gì cả, ít nhất thì cũng không nghĩ về bản thân. Lúc đó tôi nghĩ về Jess. Không phải Jess, cô ấy là Megan Hipwell, và cô đang mất tích.
Tôi đã đến thư viện trên đường Theobalds. Tôi vừa gửi email cho mẹ (không nói gì đặc biệt, chỉ để thử, xem bà đang nghĩ đến tôi như thế nào) qua tài khoản Yahoo. Trên trang chủ của Yahoo có vài tin tức mới, thay mật khẩu mới hay gì đó – Chúa mới biết mật khẩu của tôi như thế nào, nhưng họ biết. Có một bức ảnh của cô, Jess, Jess của tôi, cô gái tóc vàng hoàn hảo, cạnh đó là dòng chữ VIỆC MẤT TÍCH CỦA CÔ GÁI WITNEY.
Lúc đầu tôi không chắc lắm. Nhìn giống như cô, giống hệt như hình ảnh của cô trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn nghi ngờ bản thân. Rồi tôi đọc câu chuyện và nhìn thấy tên đường. Và tôi biết.
Cảnh sát Buckinghamshire đang rất băn khoăn đến việc mất tích của cô gái hai chín tuổi, Megan Hipwell, trên đường Blenheim, Witney. Cô Hipwell được nhìn thấy lần cuối bởi chồng cô, Scott Hipwell, vào đêm thứ Bảy khi cô rời khỏi nhà để thăm một người bạn vào khoảng bảy giờ. Sự biến mất của cô ấy là 'hoàn toàn bất ngờ', anh Hipwell nói. Cô Hipwell đang mặc một chiếc quần jeans và một áo phông đỏ. Cô cao khoảng 1m64, gầy, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Ai có thông tin gì liên quan đến cô Hipwell xin liên hệ với cảnh sát Buckinghamshire.
Cô ấy đang mất tích. Jess đang mất tích. Megan đang mất tích. Từ thứ Bảy. Tôi tra google – câu chuyện xảy ra ở Witney Argus, nhưng không có thêm thông tin gì. Tôi nghĩ đến việc gặp Jason – Scott – sáng nay, đứng trên thềm nhà, nhìn tôi, và cười với tôi. Tôi cầm lấy túi và đứng dậy, chạy ra khỏi thư viện, ra ngoài đường, ngay trước một chiếc xe taxi đen.
“Rachel? Rachel?” Anh bác sĩ đẹp trai đang cố hướng sự chú ý của tôi. “Bạn của cô đến đón cô kìa.”