Bạn bè là những thiên thần nâng cánh ta lên khi đôi cánh của ta không còn biết bay là như thế nào.
Khuyết danh
- Chút nữa là máy ủi tới rồi! Milo quả quyết rồi bước vào phòng khách. Ôi trời! Trông cậu không khỏe lắm. Nhìn mặt cậu cứ như vừa uống nhầm thuốc ấy.
- Cậu muốn gì đây?
- Tớ tới lấy lại xe, nếu như việc ấy không quá phiền cậu! Tớ muốn tranh thủ đi lòng vòng một chút trước khi giao nộp nó cho tòa án...
Malibu Colony
10 giờ sáng
- Chào Tom, Carole nói và theo chân Milo vào phòng khách.
Cô vẫn mặc đồng phục làm việc. Tôi đưa mắt nhìn ra phố và nhận thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa nhà mình.
- Cậu tới bắt tớ đấy à? tôi đùa rồi đưa tay ôm lấy cô.
- Cậu chảy máu kìa! cô kêu lên.
Tôi nhíu mày rồi nhận ra những vết máu vấy bẩn trên áo sơ mi: một kỷ niệm từ bàn tay bị cứa của Billie.
- Cậu đừng lo, không phải máu của tớ đâu.
- Đừng tưởng nói thế là tớ yên tâm nhé! Hơn nữa, vết máu vẫn còn mới, cô nói giọng đầy ngờ vực.
- Đợi đã. Các cậu sẽ chẳng bao giờ đoán được chuyện gì vừa xảy ra với tớ đâu! Tối qua...
- Cái váy này là của ai? Milo cắt ngang lời tôi, vừa nói cậu ta vừa giơ chiếc váy lụa có dính vết máu lên.
- Của Aurore, nhưng...
- Aurore à? Đừng có nói với tớ là cậu...
- Không! Không phải cô ấy đã mặc nó. Là một cô gái khác.
- A, vậy là cậu đã hẹn hò với cô nàng khác! cậu ta thốt lên. Dấu hiệu tốt đấy! Chúng tớ có biết cô ấy không?
- Theo một nghĩa nào đó thì có.
Carole và Milo đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc rồi đồng thanh hỏi:
- Ai thế?
- Thử nhìn ra ngoài hiên xem. Các cậu sẽ ngạc nhiên đấy.
Cả hai cùng vội vàng đi qua phòng khách rồi tò mò ló đầu qua cửa sổ. Sau đó là một khoảng lặng, cho tới khi Milo lên tiếng:
- Bạn thân mến ơi, chẳng có ai ngoài này cả.
Tôi ngạc nhiên đi tới chỗ cậu ta đang đứng ngoài hiên, gió thổi khá mạnh.
Bàn ghế đều đổ lật nhào, trên nền đá rải đầy mảnh thủy tinh vụn. Cà phê, mứt chuối và xi rô cây thích quăng bừa bãi trên sàn. Nhưng không một dấu tích nào của Billie.
- Quân đội đã tiến hành thử hạt nhân ở nhà cậu đấy hả? Carole hỏi.
- Đúng là ở đây còn kinh khủng hơn cả Kaboul, Milo tiếp lời.
Tôi đưa một tay lên che trán cho khỏi chói rồi nhìn về phía chân trời. Cơn bão ngày hôm qua đã biến bãi tắm thành một bờ biển hoang vu. Sóng vỗ liên tiếp vào bờ cát để lại trên bãi sỏi mấy khúc gỗ, những búi tảo nâu, một chiếc ván lướt sóng cũ và cả một bộ khung xe đạp. Nhưng tôi vẫn phải thừa nhận một sự thật hiển nhiên: Billie đã biến mất.
Theo phản xạ nghề nghiệp, Carole quỳ gối xuống gần cửa kính, lo lắng xem xét mấy vết máu đã bắt đầu khô dần.
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy Tom? Cậu đánh nhau với ai à?
- Không! Chỉ là...
- Này, tớ nghĩ cậu cần phải giải thích với bọn tớ! cậu bạn lại ngắt lời tôi một lần nữa.
- Mẹ kiếp, đồ ngốc! Lẽ ra cậu đã có được những lời giải thích ấy nếu cậu để cho tớ nói hết câu!
- Được, vậy thì nói hết đi nào! Ai đã phá nát sân hiên nhà cậu vậy? Và vết máu trên chiếc váy này là của ai thế? Của Giáo hoàng? Của Mahatma Gandhi? Hay của Marilyn Monroe?
- Của Billie Donelly.
- Billie Donelly? Nhưng đấy là một nhân vật trong tiểu thuyết của cậu!
- Thế đấy.
- Giễu tớ thì cậu vui lắm hả? Milo nổi xung. Lúc nào tớ cũng lo lắng cho cậu. Nếu cần thì đêm hôm tớ cũng lọ mọ giúp cậu chôn cả xác chết, vậy mà cậu, tất cả những gì cậu làm là coi tớ như một...
Carole đứng dậy, và với giọng của một bà mẹ đang la mắng lũ con, cô chen vào giữa chúng tôi, bắt chước điệu bộ của một trọng tài quyền Anh.
- Hết giờ rồi, các chàng trai! Thôi nào, chấm dứt ngay mấy cái chuyện không đâu này đi, chúng ta cùng ngồi vào bàn bình tĩnh nói rõ mọi chuyện, được không?
o O o
Và mọi chuyện diễn ra như thế.
Suốt hơn mười lăm phút đồng hồ, tôi kể cho họ nghe câu chuyện khó tin của mình không bỏ sót một chi tiết nào, từ cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Billie lúc nửa đêm cho đến màn tra hỏi của tôi vào sáng nay mà kết cuộc là đã khiến tôi tin vào thân phận của cô gái.
- Vậy là, Milo tóm tắt mọi chuyện, nếu như tớ hiểu đúng thì một trong những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của cậu đã rơi trúng nhà cậu từ một câu văn in lỗi. Vì ở trần nên cô ta đã lấy váy của bạn gái cũ của cậu mặc vào rồi làm bánh chuối cho cậu ăn sáng. Để cảm ơn, cậu đã nhốt cô ta ngoài sân hiên và trong lúc cậu nghe Miles Davis thì cô ta cắt mạch máu ở cổ tay, để máu vương ra khắp nơi rồi dùng keo dính loại “đặc biệt dành cho đồ gốm sứ” để làm liền vết thương. Sau đó cậu vừa hút tẩu vừa chơi trò sự thật với cô ta, qua trò chơi ấy thì cô ta coi cậu là một kẻ bị ám ảnh tình dục còn cậu cho cô ta là gái làng chơi. Rồi cô ta hô thần chú biến mất đúng lúc bọn tớ nhấn chuông cửa. Phải thế không?
- Thôi quên chuyện này đi, tôi nói. Tớ đã đoan chắc là cậu sẽ lấy chuyện này ra nhạo tớ mà.
- Chỉ một câu nữa thôi: cậu đã nhồi loại “thuốc” gì vào cái tẩu của cậu?
- Thôi đi! Carole quát lên.
Milo nhìn tôi với vẻ lo lắng:
- Cậu lại phải đến gặp bác sĩ tâm lý thôi.
- Không có chuyện đó đâu, tớ cảm thấy rất ổn.
- Nghe này, tớ biết chính tớ đã gây ra những rắc rối tài chính cho chúng ta. Tớ cũng biết là không nên ép cậu phải viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo cho đúng hạn, nhưng đến mức như thế này thì cậu khiến tớ sợ đấy Tom ạ. Cậu đang mất dần lý trí.
- Hẳn là cậu đã làm việc quá sức, Carole nói, dịu giọng hơn. Một đợt khủng hoảng vì lao lực. Suốt ba năm qua, cậu đã làm việc không ngừng nghỉ: đêm thì viết lách, ngày thì gặp gỡ độc giả, rồi hội thảo, đi đây đi đó để quảng bá sách. Như thế thì chẳng ai trụ nổi đâu Tom ạ. Cuộc chia tay với Aurore là giọt nước tràn ly. Cậu vẫn cần được nghỉ ngơi, có thế thôi.
- Các cậu đừng có nói với tớ như nói với một thằng nhóc nữa đi.
- Cậu phải đến chỗ bác sĩ tâm lý thôi, Milo nhắc lại. Bà ấy đã nói với bọn tớ về một liệu pháp điều trị bằng những giấc ngủ...
- “Bà ấy đã nói với bọn tớ”, thế là thế nào? Các cậu đã tự ý gọi cho bác sĩ Schnabel?
- Bọn tớ làm thế là vì cậu, Tom ạ, chứ không phải muốn hại cậu đâu, Milo trấn an tôi.
- Nhưng cậu không thể để tớ giữ bóng chỉ ba phút thôi sao? Đôi khi cậu nên để ý đến cuộc sống của cậu thay vì lúc nào cũng chăm chăm vào đời tớ, được không?
Câu nói của tôi khiến cậu ta tự ái, Milo lắc đầu, mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, gương mặt lạnh băng. Thay vì thế, cậu ta lấy một điếu Dunhill trong bao thuốc vẫn còn để mở rồi ra bãi biển hút một mình.
o O o
Chỉ còn lại tôi với Carole. Cô ấy cũng châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi đưa cho tôi, giống như thuở chúng tôi mới lên mười và cùng nhau dấm dúi hút thuốc đằng sau những gốc cọ ở khu MacArthur Park. Vì không còn trong giờ làm việc nữa nên cô ấy tháo búi tóc ra, để mái tóc đen nhánh của mình buông trên bộ đồng phục màu xanh nước biển. Đôi mắt trong sáng của cô ấy nổi bật trên nền những lọn tóc đen, và đôi khi trên gương mặt người phụ nữ trưởng thành có những nét gợi nhớ lại cô thiếu nữ thuở nào. Thứ tình cảm nối kết chúng tôi còn vượt trên cả mối thiện cảm hay sự trìu mến. Nó cũng không phải là một tình bạn thông thường. Đó là một kiểu gắn kết bền chặt chỉ có thể được rèn giũa nên từ thời ấu thơ, và nó sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời, có mặt bên bạn trong những hoàn cảnh khốn khó nhất chứ không chỉ những khi hạnh phúc nhất.
Mỗi lần chỉ còn lại một mình bên Carole, những xáo trộn từ thời niên thiếu lại dồn dập ùa về trong tôi: viễn cảnh duy nhất chờ đợi chúng tôi chẳng có gì ngoài những cảnh huống rất mù mờ, rồi bầu không khí ngột ngạt của cái vũng lầy bẩn thỉu vẫn giam hãm chúng tôi thuở ấy, và cả ký ức đớn đau về những buổi chuyện trò sau giờ học trên sân bóng rổ có quây lưới...
Lần này cũng vậy, tôi có cái cảm giác rất mãnh liệt rằng chúng tôi vẫn là hai đứa nhóc mười hai tuổi. Rằng hàng triệu bản sách tôi đã bán được, rồi những tên tội phạm Carole từng bắt giữ chỉ là một phần trong vai kịch cả hai chúng tôi phải đóng, còn trong sâu thẳm lòng mình, chúng tôi vẫn chưa bao giờ thực sự đi khỏi nơi đó.
Sau tất cả những chuyện ấy, sẽ chẳng phải là ngẫu nhiên nếu chẳng ai trong đám chúng tôi có con. Chúng tôi quá bận rộn với những mối lo toan bận tâm của chính mình nên không còn động lực truyền lại mầm sống. Tôi biết rất ít về Carole của hiện tại. Thời gian qua, tôi và cô ấy, chúng tôi ít gặp gỡ nhau hơn, và nếu có gặp thì cũng khéo léo tránh nói đến điều cốt yếu nhất. Có lẽ chúng tôi nuôi một niềm hy vọng thơ ngây rằng không nhắc đến quá khứ sẽ có thể làm cho nó biến mất. Vậy nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản đến thế. Để quên đi tuổi thơ của mình, Milo mải miết với vai diễn một chàng hề hết ngày này qua ngày khác. Còn tôi, cắm đầu vào hàng trăm trang giấy, tôi uống đủ loại thuốc và hít ma túy tổng hợp.
- Tớ chẳng thích đao to búa lớn làm gì, Tom ạ... cô ấy lên tiếng, tay mân mê chiếc thìa nhỏ vẻ bồn chồn.
Giờ đây, khi Milo không còn trong phòng, khuôn mặt cô ấy thật buồn và đầy lo lắng, vì không còn phải “làm ra vẻ” nữa.
- ...giữa tớ với cậu thì sống chết có nhau, cô tiếp tục. Tớ sẵn sàng cho cậu một quả thận, thậm chí cả hai nếu cần.
- Tớ chẳng xin cậu nhiều đến thế đâu.
- Theo những gì tớ còn nhớ được thì cậu luôn là người tìm ra lối thoát. Giờ tới lượt tớ phải làm việc ấy nhưng tớ chẳng thể giúp nổi cậu.
- Đừng tự giày vò mình vì điều ấy. Tớ ổn mà.
- Không, cậu không ổn chút nào đâu. Nhưng tớ chỉ muốn cậu biết một điều rằng: chính nhờ có cậu mà tớ và Milo mới có thể đi hết được chặng đường ấy.
Tôi nhún vai. Tôi thậm chí còn chẳng chắc rằng chúng tôi đã thực sự vượt qua được một chặng đường. Đúng là hiện giờ chúng tôi đang sống ở những nơi dễ chịu hơn và nỗi sợ hãi không còn quặn lên trong bụng chúng tôi như trước kia nữa, nhưng tính theo đường chim bay thì khu MacArthur Park chỉ cách nơi chúng tôi đang sống vài ki lô mét.
- Dù có thế nào thì mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên tớ nghĩ tới luôn là cậu, Tom ạ. Nếu cậu đắm thuyền thì chúng tớ cũng chìm cùng cậu. Nếu cậu buông tay thì với tớ cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi định lên tiếng bảo cô ấy đừng nói những điều ngu ngốc nữa nhưng lại buột ra một câu khác:
- Cậu có hạnh phúc không Carole?
Cô ấy nhìn tôi như thể tôi vừa nói một điều bất lịch sự, bởi vì rõ ràng là với cô ấy, chuyện có sống sót hay không đã hoàn toàn thay thế cho việc có hạnh phúc hay không.
- Câu chuyện về cô gái từ trong tiểu thuyết bước ra đó, cô ấy tiếp tục, thật khó mà tin nổi, cậu đồng ý không?
- Nó không hợp lý, tôi thừa nhận.
- Nghe này, tớ không biết phải làm gì cụ thể để giúp đỡ cậu, ngoài việc nhắc cho cậu nhớ về tình bạn cũng như sự quý mến tớ dành cho cậu. Xem nào, ý tưởng về đợt điều trị bằng những giấc ngủ có lẽ cũng là cái gì đó đáng để thử, đúng không nào?
Tôi nhìn cô ấy đầy trìu mến, cảm động trước sự quan tâm của cô ấy nhưng lòng vẫn kiên quyết không muốn điều trị theo bất kỳ liệu pháp nào.
- Dù thế nào chăng nữa thì tớ thậm chí cũng chẳng có đủ tiền mà chữa trị!
Cô ấy gạt phăng lý lẽ này:
- Cậu có còn nhớ cái ngày mà cậu nhận được tiền tác quyền lần đầu tiên không? Một khoản kếch xù đến mức cậu muốn chia cho cả tớ. Dĩ nhiên là tớ từ chối nhưng cậu đã xoáy được thông tin tài khoản của tớ để chuyển séc cho tớ. Hẳn cậu vẫn nhớ vẻ mặt của tớ khi nhận được bản sao kê tài khoản với số dư hơn 300 000 đô la chứ!
Gợi lại chuyện này, tâm trạng Carole có vẻ khá hơn một chút và trong đôi mắt nhòa lệ của cô khẽ ánh lên niềm vui.
Tôi cũng mỉm cười khi hồi tưởng lại thời kỳ hạnh phúc ấy, cái thời tôi vẫn còn ngây thơ tin rằng tiền có thể giúp giải quyết được mọi vấn đề của chúng tôi. Trong một thoáng, mọi chuyện có vẻ trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng khoảnh khắc ấy chẳng được bao lâu và trong đôi mắt Carole chỉ còn đọng lại những giọt nước mắt tuyệt vọng khi nài nỉ tôi:
- Cậu làm ơn đồng ý đi. Tớ sẽ trả chi phí cho đợt điều trị.
Gương mặt Carole khi ấy lại là gương mặt của bé gái bị hành hạ mà tôi từng biết thuở ấu thơ, và để làm cô ấy yên lòng, tôi hứa sẽ theo đợt điều trị.