Chiến đấu đi! Hãy thắp lại ngọn lửa đã lụi tàn.
Dylan THOMAS
- Giờ chúng ta đi đâu đây? tôi hỏi, hai tay níu chặt dây an toàn.
Sau khi rẽ ở đại lộ Pico, chiếc Bugatti phóng hết tốc lực trên đường cao tốc Pacific Coast.
Ngồi ở ghế lái và tự coi mình là Ayrton Senna, Billie có kiểu lái xe vô lối: phanh gấp, tăng tốc chớp nhoáng, lạng lách tùy ý.
- Chiếc xe này đúng y như tên lửa! cô ta chỉ đáp có vậy.
Đầu tựa sát vào lưng ghế, tôi có cảm tưởng mình đang ở trên một chiếc máy bay lúc hạ cánh. Tôi nhìn cô ta điều khiển cần tốc độ với vẻ khéo léo hiếm thấy. Rõ ràng là cô ta đang rất vui thích.
- Có vẻ hơi ồn, đúng không?
- Ồn ư? Anh đùa đấy à? Tiếng động cơ của con xe này nghe như nhạc Mozart ấy!
Vì lời nhận xét của mình chẳng có tác dụng gì với Billie nên tôi nhắc lại, vẻ khó chịu:
- Thôi được rồi, chúng ta đi đâu đây?
- Mêhicô.
- Hả?
- Tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh một túi quần áo cùng túi đồ vệ sinh cá nhân rồi.
- Không được! Tôi chẳng đi đâu cả!
Bị vụ việc làm cho rối bời, tôi bảo cô ta đỗ lại một phòng khám nào đó để tôi chữa trị mắt cá chân nhưng cô ta phớt lờ yêu cầu của tôi.
- Dừng lại, tôi vừa ra lệnh vừa tóm lấy cánh tay cô ta.
- Anh làm tôi đau đấy!
- Dừng ngay xe lại!
Cô ta cho xe chồm lên vệ đường rồi đột ngột phanh lại. Chiếc Bugatti trượt đi một chút rồi dừng lại giữa một đám bụi mù mịt.
o O o
- Chuyện đi Mêhicô là thế nào đây?
Cả hai chúng tôi ra khỏi xe và đứng cãi nhau trên bờ dốc phủ toàn cỏ bên vệ đường.
- Tôi đưa anh tới nơi anh không đủ dũng khí để tới!
- Vậy sao? Thế tôi có thể biết cô muốn ám chỉ điều gì không?
Để át đi tiếng ồn trên đường, tôi buộc phải hét lên, việc ấy khiến mạng sườn tôi càng đau dữ dội hơn.
- Tìm gặp Aurore! cô ta gào lên đúng lúc một chiếc xe trọng tải lớn lao qua chiếc Bugatti và bấm còi inh ỏi.
Tôi nhìn cô gái, hoàn toàn sững sờ.
- Tôi không thấy Aurore có liên quan gì ở đây.
Không khí nồng nặc mùi dầu máy và ô nhiễm. Đằng sau hàng rào, thấp thoáng phía xa là đường băng và các tháp kiểm soát không lưu của sân bay quốc tế Los Angeles.
Billie mở cốp xe rồi chìa cho tôi một tờ People Magazine. Trên trang bìa trưng lên các tít bài đáng chú ý của số báo: cặp đôi Brangelina có nguy cơ chia tay, hành động ngông cuồng của Pete Doherty, loạt ảnh kỳ nghỉ tại Mêhicô của nhà vô địch giải đua Công thức 1, Rafael Barros, cùng bạn gái mới... Aurore Valancourt.
Như để làm mình đau đớn, tôi mở tờ tạp chí đến trang đã được chỉ dẫn rồi nhìn những bức ảnh tuyệt vời chụp tại một nơi đẹp như thiên đường. Giữa những mỏm đá dốc đứng, bãi cát trắng mịn cùng làn nước xanh trong, Aurore đẹp rạng rỡ và có vẻ thanh thản trong vòng tay nhà quý tộc của mình.
Mắt tôi nhòa đi. Toàn thân cứng đờ, tôi cố đọc bài báo nhưng không thể. Chỉ những câu được in nổi bật mới khắc sâu vào tâm trí tôi đầy đau đớn.
Aurore: “Chuyện của chúng tôi chỉ mới bắt đầu nhưng tôi biết rằng Rafael chính là người đàn ông mình chờ đợi.”
Rafael: “Hạnh phúc của chúng tôi sẽ trọn vẹn khi Aurore sinh cho tôi một đứa con.”
Tôi quẳng tờ báo đi vì ghê tởm, sau đó, dù đang bị treo bằng lái, tôi nhảy vào ngồi sau vô lăng, đóng cửa rồi quay đầu xe để quay lại thành phố.
- Này! Anh không định bỏ tôi lại bên vệ đường đấy chứ! Billie kêu lên, vẫy tay rối rít rồi chạy đến đứng trước ca pô.
Tôi để cô gái lên xe vì biết cô ta sẽ chẳng để tôi yên thân dù chỉ một phút.
- Tôi hiểu nỗi đau của anh... cô ta lên tiếng.
- Cô có tỏ lòng thương hại cũng vô ích thôi, cô chẳng hiểu gì sất.
Tôi vừa phóng xe vừa cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Tôi cần phải suy xét lại tất cả những gì đã xảy ra từ sáng tới giờ. Tôi cần phải...
- Anh tính đi đâu đây?
- Về nhà.
- Anh làm gì còn nhà nữa! Vả lại, tôi cũng thế, tôi chẳng còn nhà nữa.
- Tôi sẽ tìm một luật sư, tôi lẩm bẩm. Tôi sẽ tìm cách lấy lại nhà và tất cả số tiền Milo đã đánh mất của tôi.
- Sẽ chẳng ăn thua gì đâu, cô ta lắc đầu, nói thẳng thừng.
- Cô ngậm miệng lại! Và đừng có chõ vào chuyện của tôi nữa.
- Nhưng đây cũng là chuyện của tôi! Tôi đã nói với anh rằng tôi bị kẹt ở đây là do anh để cho cái quyển sách chết tiệt đó bị in hỏng còn gì!
Tới chỗ dừng đèn đỏ, tôi thọc tay vào túi áo và thấy khây khỏa đôi chút khi tìm được lọ thuốc an thần. Mạng sườn tôi đau nhức, mắt cá chân bỏng rát còn trái tim thì tan vỡ. Vậy nên tôi ngậm luôn ba viên thuốc mà chẳng cảm thấy tội lỗi gì.
- Làm thế thật dễ hơn nhiều... Billie nói với tôi bằng giọng vừa trách móc vừa thất vọng.
Lúc này, tôi thực sự muốn lao vào đánh cô ta nhưng tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.
- Không phải cứ khoanh tay đứng nhìn rồi nốc thuốc là anh sẽ giành lại được cô ấy đâu!
- Cô chẳng hiểu gì về mối quan hệ giữa tôi và Aurore cả. Và nói cho cô hay rằng tôi đã thử đủ mọi cách để giành lại cô ấy.
- Có lẽ anh quá vụng về hoặc cũng có thể anh chưa chọn đúng thời điểm thích hợp. Có thể anh tưởng rằng mình hiểu phụ nữ nhưng thực ra anh lại chẳng hiểu gì về họ cả. Còn tôi thì tôi nghĩ mình có thể giúp anh...
- Nếu cô thực sự muốn giúp tôi thì xin cô hãy cho tôi một phút yên lặng. Chỉ một phút thôi!
- Anh muốn tống khứ tôi đi phải không? Vậy thì hãy bắt đầu viết lại đi. Anh càng hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình sớm bao nhiêu tôi càng sớm quay lại thế giới tưởng tượng bấy nhiêu!
Hả hê với câu đối đáp của mình, cô ta khoanh tay lại chờ đợi phản ứng của tôi nhưng không thấy gì.
- Nghe này, cô ta lại bắt đầu đầy hào hứng, tôi đề nghị với anh một vụ giao kèo thế này: chúng ta hãy tới Mêhicô, tôi giúp anh giành lại Aurore và để đổi lại, anh viết nốt cuốn cuối cùng trong bộ ba tiểu thuyết của mình vì đó là cách duy nhất trả tôi về với nơi chốn của tôi.
Tôi gãi gãi lông mày, sững sờ trước lời đề nghị ngông cuồng này.
- Tôi có mang theo máy tính của anh đây: nó ở trong cốp xe, cô ta nói rõ, cứ như thể tình tiết này có thể làm thay đổi quyết định của tôi.
- Như thế không được đâu, tôi giải thích. Chuyện viết lách, không phải cứ muốn là được. Nó giống như thuật giả kim vậy. Hơn nữa, phải mất sáu tháng làm việc cật lực tôi mới viết xong cuốn tiểu thuyết này. Đó là một công việc đòi hỏi nhiều công phu mà tôi chẳng muốn làm, cũng chẳng có sức mà làm.
Cô ta nhại lại lời tôi để chế nhạo:
- Chuyện viết lách, không phải cứ muốn là được. Nó giống như thuật giả kim vậy...
Cô ta im lặng vài giây rồi lại tiếp tục:
- Mẹ kiếp, anh hãy thôi ngụp lặn trong nỗi đau đi! Nếu không ngừng lại, anh sẽ mất mạng trong đó thôi. Tự hủy hoại mình từng chút một dễ hơn việc lấy đủ dũng khí nhìn thẳng vào sự thật nhiều, phải thế không?
Chạm tự ái.
Tôi không trả lời nhưng tôi hiểu lý lẽ của cô ta. Cô ta không hoàn toàn sai. Vả lại, lúc trước, ở chỗ bà bác sĩ, một điều gì đó đã bùng nổ trong tôi khi tôi dùng bức tượng ném vỡ cửa kính: một cuộc nổi loạn, một ham muốn làm chủ lại cuộc sống của mình. Vậy nhưng phải thừa nhận rằng ý định thoảng qua ấy biến mất cũng nhanh như khi nó xuất hiện.
Giờ đây, tôi cảm thấy dường như Billie đang tức giận, sẵn sàng ném thẳng những sự thật sỗ sàng vào mặt tôi:
- Nếu anh không thực sự chiến đấu chống lại chính bản thân mình, anh biết chuyện gì sẽ xảy ra không?
- Không, nhưng tôi tin cô sẽ nói cho tôi biết.
- Càng ngày anh càng nốc nhiều thuốc và chất gây nghiện hơn. Mỗi lần như vậy, anh lại sa sút thêm một bậc và cũng chán ngán mình thêm một bậc nữa. Và bởi vì anh chẳng còn một xu dính túi nên cuối cùng, vào một buổi sáng đẹp trời, anh sẽ thấy mình nằm chết trên phố, bơm tiêm vẫn còn cắm trên cánh tay.
- Thật hấp dẫn...
- Anh cũng cần phải biết rằng nếu không hành động bây giờ, anh sẽ chẳng bao giờ có đủ nghị lực viết nổi một dòng nào nữa đâu.
Hai tay đặt trên vô lăng, tôi lơ đễnh nhìn con đường trước mặt. Dĩ nhiên là cô ta có lý, nhưng có thể giờ đã quá muộn để hành động. Đúng là tôi đã cam chịu để mình sụp đổ hoàn toàn khi mặc cho những gì có sức phá hủy nhất trong mình nắm dây cương.
Cô ta đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi:
- Và tất cả những giá trị đẹp đẽ anh ca ngợi trong sách của mình: khả năng chịu đựng nỗi đau, cơ may thứ hai, những khả năng phải huy động để có thể phục hồi sau một cú vấp ngã, tất cả những thứ đó viết ra thì dễ hơn là làm, đúng không?
Đột nhiên giọng cô gái vỡ òa, như thể quá nhiều cảm xúc, sự mệt mỏi và sợ hãi đã bung ra.
- Còn tôi ư? Anh chẳng cần phải quan tâm đến tôi! Tôi đã mất tất cả trong câu chuyện ấy: tôi không còn gia đình, chẳng còn việc làm, cũng không còn chỗ trú thân, và giờ tôi rơi vào tình cảnh chỉ có một người duy nhất có thể giúp mình nhưng người đó lại thích khóc thương chính bản thân họ hơn.
Ngạc nhiên trước nỗi tuyệt vọng của cô gái, tôi quay lại nhìn cô ta, cảm thấy lúng túng đôi chút và không biết trả lời cô thế nào. Khuôn mặt cô ta ngập trong ánh sáng và những hạt kim cương lấp lánh trong đôi mắt.
Vậy là tôi liếc nhìn gương chiếu hậu rồi tăng tốc chớp nhoáng bỏ lại sau lưng một dãy dài ô tô đang nối đuôi nhau, sau đó tôi quay đầu xe một lần nữa rồi thẳng tiến về hướng Nam.
- Chúng ta đi đâu đây? cô gái vừa hỏi tôi vừa đưa tay quệt hàng nước mắt chảy dài.
- Mêhicô, tôi nói, để lấy lại cuộc đời tôi và thay đổi cuộc đời cô.