Thế giới sẽ chẳng tặng quà cho bạn đâu, tin tôi đi. Nếu bạn muốn một cuộc đời, hãy đánh cắp nó.
Lou ANDREAS-SALOMÉ
Một làn hơi ấm chạy khắp cơ thể rồi lướt qua mặt tôi. Tôi cảm thấy thật thoải mái, ấm áp, được chở che. Tôi cố không mở mắt, nằm nán thêm chút nữa để kéo dài giấc ngủ phôi thai trong cái kén êm ái của mình. Sau đó, dường như tôi nghe thấy một bài hát từ xa vẳng lại: đoạn điệp khúc của một bài hit mà những nốt nhạc hòa quyện cùng một thứ hương vị từ thuở ấu thơ: mùi hương của bánh chuối và táo trộn caramen.
Ánh nắng rực rỡ tràn ngập khắp phòng. Cơn đau nửa đầu của tôi đã tan biến. Đưa tay lên che mắt để khỏi bị lóa, tôi quay mặt nhìn ra phía sân hiên. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc đài nhỏ của tôi đặt trên mặt bàn uống nước bằng gỗ tếch nhẵn bóng.
Xung quanh bàn có gì đó đang chuyển động: phần vạt mỏng manh của một chiếc váy, xẻ cao đến tận đùi, phấp phới trong nắng. Tôi nhỏm dậy ngồi tựa lưng vào tràng kỷ. Tôi biết chiếc váy này, màu hồng nhạt, với những dây đeo mảnh mai! Tôi biết tấm thân kia, tấm thân đứng sau lớp kính mờ khiến ta có thể đoán được!
- Aurore... tôi khẽ thầm thì.
Nhưng dáng hình mờ mờ thanh thoát kia tiến lại gần cho đến khi che lấp ánh nắng và...
Không, không phải Aurore, đó là cô gái điên khùng đêm qua, cô nàng tự cho mình là một nhân vật trong tiểu thuyết!
Tôi nhảy ra khỏi chăn nhưng rồi lại chui vào ngay lập tức khi nhận ra mình đang trần như nhộng.
Cô ta đã cởi quần áo cho tôi!
Tôi đưa mắt tìm quần áo hoặc chỉ là một cái quần đùi nhưng chẳng có gì trong tầm với cả.
Như thế này thật không thể chấp nhận được!
Tôi vơ lấy khăn phủ giường, quấn quanh thắt lưng rồi bước nhanh ra sân hiên.
Gió đã cuốn mây đi hết. Bầu trời quang đãng và ánh lên sắc xanh huyền diệu. Trong bộ váy mùa hè, cái cô nàng “nhân bản” của Billie ấy đang nhảy múa quanh bàn như một nàng ong bay lượn trong nắng.
- Cô còn làm gì ở đây nữa thế? tôi nạt nộ.
- Đó thật là một cách kỳ quặc để cảm ơn tôi vì đã chuẩn bị bữa sáng đấy!
Ngoài những chiếc bánh kếp nhỏ xíu, cô ta còn làm sẵn hai ly nước bưởi cùng cà phê.
- Và cô có quyền gì mà cởi quần áo của tôi ra hả?
- Cũng công bằng thôi! Tối qua anh cũng chẳng cảm thấy phiền hà khi nhìn tôi ở trần từ đầu đến chân còn gì...
- Nhưng mà cô đang ở NHÀ TÔI!
- Thôi nào! Anh đừng có lớn chuyện như vậy chỉ vì tôi đã nhìn thấy của quý của anh chứ!
- Của quý?
- Phải, cậu nhóc, cậu nhỏ của anh...
Cậu nhóc của tôi! Cậu nhỏ của tôi! tôi vừa nghĩ vừa siết chặt tấm khăn phủ giường quanh thắt lưng.
- Anh hãy để ý đến khía cạnh đáng yêu của tính từ nhỏ nhé, bởi vì về điểm này thì anh cũng khá...
- Thôi, đùa thế đủ rồi! tôi ngắt lời cô ta. Vả lại, cô đừng tưởng rằng nịnh tôi là có thể...
Cô ta đưa tôi một tách cà phê:
- Anh không thể nói chuyện mà không hét lên được à?
- Mà sao cô dám mặc chiếc váy này?
- Anh không thấy là nó rất hợp với tôi à? Nó là của bạn gái cũ của anh, đúng không? Chứ tôi không nghĩ rằng anh lại chơi trò giả trang đâu...
Tôi thả mình xuống ghế rồi dụi dụi mắt cho tỉnh táo. Tối qua, tôi đã ngây thơ hy vọng rằng cô gái này chỉ là một ảo giác nhưng bất hạnh thay lại chẳng phải vậy: đó là một người đàn bà, một người đàn bà thực sự, kiêm một tay phá rối ngoại hạng.
- Uống cà phê của anh đi không lại nguội hết.
- Tôi không muốn, cảm ơn.
- Trông mặt anh tái nhợt thế kia mà lại không muốn uống cà phê à?
- Tôi không muốn cà phê của cô, đó lại là chuyện khác.
- Tại sao?
- Vì tôi không biết cô đã cho những gì vào tách của tôi.
- Anh không nghĩ tôi tìm cách đầu độc anh đấy chứ?
- Tôi từng biết những kẻ điên khùng giống cô rồi...
- Những kẻ điên khùng giống tôi!
- Phải: những kẻ hâm mộ cuồng tưởng thường mù quáng cho rằng tác giả hoặc nhà văn mà họ hâm mộ đem lòng yêu họ.
- Tôi, một kẻ hâm mộ cuồng tưởng ư! Anh giai ơi, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa đi. Và nếu anh cho là tôi hâm mộ anh thì anh lầm to rồi!
Tôi vừa đưa tay day day thái dương vừa nhìn vầng mặt trời chói lọi nơi chân trời. Đốt sống cổ nhức nhối và chứng đau đầu đột nhiên trở lại, lần này nó hành hạ phía sau đầu tôi.
- Thôi, chúng ta dừng trò đùa này tại đây. Cô về nhà đi, đừng buộc tôi phải gọi cảnh sát, đồng ý không?
- Nghe này, tôi hiểu là anh không chịu chấp nhận thực tế nhưng...
- Nhưng sao?
- ...tôi thực sự là Billie Donelly. Tôi thực sự là một nhân vật tiểu thuyết và hãy tin rằng điều đó cũng làm tôi khiếp sợ giống như anh vậy.
Rụng rời tay chân, tôi quyết định uống một ngụm cà phê, rồi sau một chút lưỡng lự, tôi uống hết cả tách. Đồ uống có thể bị đầu độc nhưng hẳn là thuốc độc sẽ không phát tác ngay lập tức.
Tuy vậy tôi vẫn không thôi cảnh giác. Ngày còn nhỏ tôi nhớ đã xem một chương trình truyền hình trong đó nói rằng động cơ của kẻ giết hại John Lennon là để có được chút ít danh tiếng như ngôi sao này. Dĩ nhiên tôi chẳng phải cựu thành viên của The Beatles và cô gái này cũng nhỏ nhắn hơn Mark David Chapman nhưng tôi biết rằng nhiều kẻ stalker[1] bị loạn thần kinh và họ có thể hành động bột phát, vô cùng hung dữ. Vậy nên tôi lấy giọng hết sức nhẹ nhàng thử nói lý lẽ với cô gái một lần nữa:
- Nghe này, tôi cho rằng cô có chút... bất ổn. Điều ấy cũng dễ hiểu thôi. Ai trong chúng ta mà chẳng gặp phải chuyện không may vào một lúc nào đó. Có thể là cô vừa bị mất việc hoặc mất người thân. Cũng có thể bạn trai cô vừa bỏ cô. Vậy nên cô cảm thấy bị bỏ rơi và đầy oán giận. Nếu vậy tôi có quen một bác sĩ tâm lý, bà ấy có thể...
Cô gái huơ huơ một đơn thuốc do bác sĩ Sophia Schnabel kê trước mặt tôi để cắt ngang bài phát biểu đầy khoa trương của tôi:
- Theo những gì tôi thấy thì chính anh mới cần một bác sĩ tâm lý, đúng không?
- Cô dám lục lọi đồ đạc của tôi!
- Chính xác, cô ta vừa đáp vừa rót tiếp cho tôi một tách cà phê nữa.
Lối cư xử của cô ta khiến tôi bối rối. Rơi vào hoàn cảnh tương tự thì tôi sẽ làm thế nào đây? Gọi cho cảnh sát hay gọi bác sĩ? Dựa vào lời cô ta, tôi cược là cô ta có vấn đề dính dáng đến pháp luật hoặc tiền sử bệnh tâm lý. Cách đơn giản nhất là dùng vũ lực tống cổ cô ta ra ngoài nhưng nếu tôi chạm vào cô ta, cô nàng ghê gớm này có thể viện vào đó mà cho rằng tôi muốn lạm dụng cô ta và tôi thì chẳng muốn mạo hiểm như thế.
- Đêm qua cô không về nhà, tôi nói trong nỗ lực cuối cùng. Hẳn là gia đình hoặc các bạn cô lo lắng lắm. Nếu muốn báo tin cho ai đó, cô có thể dùng điện thoại của tôi.
- A, tôi không nghĩ thế đâu! Trước hết, chẳng có ai lo lắng cho tôi cả, điều đó thật đáng buồn, tôi phải thừa nhận như vậy. Còn về điện thoại của anh, người ta vừa mới cắt rồi, cô ta đốp chát đáp lời rồi quay vào phòng khách.
Tôi thấy cô ta đi về phía chiếc bàn lớn dùng làm bàn làm việc. Từ chỗ đó, vẫn luôn mỉm cười, cô ta giơ ra một tập hóa đơn.
- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, cô ta nhận xét. Anh không trả tiền thuê bao mấy tháng rồi còn gì!
Lời đối đáp thật quá đáng. Tôi khùng lên, lao về phía cô gái, xô cô ta ngã vào tay mình. Mặc kệ mình có bị kết tội tấn công người khác hay không. Tôi muốn làm như thế hơn là phải đứng nghe cô ta nói thêm dù chỉ một giây. Tôi giữ chặt lấy cô ta, một tay dưới đầu gối, một tay phần dưới thắt lưng. Cô ta cố hết sức vùng vẫy, giãy giụa nhưng tôi không buông tay và lôi cô ta ra tận sân hiên, rồi không ngại ngần “đặt” cô ta xuống chỗ xa nhất có thể, sau đó tôi vội vàng quay vào phòng khách, đóng cánh cửa kính lại.
Vậy đấy!
Làm theo lối cổ điển, chúng lúc nào cũng đúng.
Tại sao tôi lại phải chịu đựng cái cảnh bị quấy rầy này lâu đến vậy chứ? Tóm lại là để thoát khỏi nó cũng chẳng có gì phức tạp! Tôi đã từng nhiều lần viết điều ngược lại trong tiểu thuyết của mình nhưng chẳng ích gì, đôi khi vũ lực cũng chiến thắng lời lẽ, như thế không có gì là xấu...
Tôi nhìn cô gái đang bị “nhốt bên ngoài kia” rồi nở nụ cười thỏa mãn. Đáp lại tâm trạng vui vẻ của tôi, cô ta dùng ngón tay làm dấu OK hướng về phía tôi.
Thế là xong!
Tôi cần tĩnh tâm lại. Không có thuốc chống trầm cảm, tôi với tay lấy cái iPod và như một đạo sĩ chuẩn bị liều thuốc an thần, tôi soạn một playlist hỗn tạp với các tác phẩm của Miles Davis, John Coltrane và Philip Glass. Tôi nối iPod vào loa rồi cả căn phòng tràn ngập những nốt nhạc đầu tiên trong album Kind of Blue, tác phẩm jazz hay nhất thế giới, đĩa nhạc được cả những người không thích jazz ưa thích.
Tôi vào bếp pha cho mình một tách cà phê nữa rồi quay lại phòng khách, lòng thầm mong vị khách lạ kỳ đã biến khỏi sân hiên.
Nhưng không phải vậy.
Rõ ràng là đang bực tức - một kẻ hâm mộ điên cuồng lúc nào cũng thế - cô gái đập hết chén tách đựng đồ ăn sáng. Bình đựng cà phê, đĩa, tách, khay thủy tinh: tất cả những gì có thể vỡ đều bị quăng xuống sàn gạch. Rồi cô ta giận dữ đập đập vào cánh cửa trượt, sau đó cố hết sức ném chiếc ghế ngồi ngoài trời vào cửa nhưng chiếc ghế chỉ va vào tấm kính chịu lực rồi nảy bật ra.
“TÔI CHÍNH LÀ BILLIE!” cô gái hét lên nhiều lần nhưng tiếng cô ta bị tấm cửa kính ba lớp chặn lại nên tôi không nghe thấy mà chỉ đoán thế. Vụ việc om sòm này hẳn sẽ nhanh chóng khiến hàng xóm để ý, rồi họ sẽ báo cho đội bảo vệ Malibu Colony, đội này chắc chắn sẽ giúp tôi thoát khỏi kẻ quấy rầy kia.
Giờ đây, cô gái khuỵu xuống dọc theo khuôn cửa sổ. Gục mặt vào lòng bàn tay, dường như cô ta đã kiệt sức mà lả đi. Động lòng trước cảnh tuyệt vọng của cô ta, tôi nhìn cô gái chằm chằm và cảm thấy những lời nói của cô ta gây xáo động lòng tôi, nếu như đó không phải cảm giác mê hoặc kỳ lạ thì cũng là chút tò mò thực sự.
Cô ta ngẩng đầu lên và sau những lọn tóc vàng rực, tôi nhận thấy trong ánh mắt màu lam những cảm xúc ngọt ngào nhất đã chuyển sang cung bậc dữ dội, rối bời nhất, chỉ trong có ít phút.
Tôi chầm chậm lại gần rồi cũng ngồi dựa vào tấm kính, nhìn sâu vào mắt cô gái kiếm tìm một phần sự thật hoặc một lời lý giải. Khi ấy, tôi thấy mí mắt cô ta khẽ rung lên như thể do một nỗi đau nào đó. Tôi lùi lại và nhận ra chiếc váy màu da của cô ta vấy đầy máu! Rồi tôi nhìn thấy con dao cắt bánh mì trên tay cô ta và hiểu rằng cô gái đã tự tử. Tôi đứng bật dậy chạy ra cứu cô gái nhưng lần này, chính cô ta đã dùng chiếc bàn chặn cửa từ bên ngoài.
Tại sao? tôi đưa mắt hỏi cô ta.
Tôi nhận thấy một tia thách thức trong ánh mắt cô gái và thay cho câu trả lời, cô ta đập đập tay trái lên cánh cửa kính, lòng bàn tay đầy máu. Cuối cùng, cô gái giữ yên bàn tay bị rạch và qua tấm kính, tôi đọc được ba con số khía trên da thịt cô:
144
Chú thích
[1] Những người tâm lý bất ổn thường tìm cách theo dõi, quấy rối và đôi khi tấn công người nổi tiếng. (Chú thích của tác giả.)