Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Chương 11: Chương 11




"Cục bột nhỏ..." Bạch Hi đưa tay đỡ trán, không biết nên làm thế nào mới phải, nên nói là nó không biết thường thức hay là do quá hồn nhiên, hay là ngu ngốc đây? Chẳng qua... Bây giờ cậu cũng không có thời gian đi trách cục bột nhỏ nữa! ! Bạch Hi như bị điện giật phóng người chạy về chỗ sâu trong sân, bởi vì phía sau có một đám Dong Binh quần áo không chỉnh tề đang đuổi theo, nhưng mà... Trong tay bọn họ lại không có vũ khí.

Khụ khụ... Được rồi, cho chúng ta trở lại năm phút trước. Hai người, không đúng, một người một áo lông cừu đã rời khỏi tòa nhà, lúc ra khỏi sân sau bị người đời lãng quên, thì lại phát hiện đầu đường có đầy Dong Binh.

Không nên hỏi làm sao bọn họ lại nhìn ra những Dong Binh kia, cái quân đoàn mặc đồng phục quần cộc màu vàng này thuộc loại nào? ! Sẽ không bị bắt lại chứ? ?

"Giáo sư, chúng ta đã tìm hơn nửa Đế Đô này rồi, bây giờ vẫn không tìm được mục tiêu." Trong lúc Bạch Hi và cục bột nhỏ phát hiện có gì đó không đúng đang lùi về sân sau, tên đội trưởng mặc quần đùi đỏ cách đó không xa đột nhiên gọi một cuộc gọi video.

"Tiếp tục tìm, không tìm được thì đừng hòng trở về dùng cơm ~" Người đàn ông ở đầu bên kia đang nhai từng miếng thức ăn một, giống như rất ngon vậy. Nhưng Bạch Hi nhìn thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quặc...

Làn da bóng loáng lại nhão nhoẹt, ánh mắt thật uy nghiêm nhưng nhìn thế nào cũng thấy khóe miệng có độ cong xấu xa. A! Người kia, tóc của ông ta nhiều màu! Điều này khiến Bạch Hi nghĩ tới Bạch Tiểu Hoa, cái con chó nhỏ chỉ dựa vào gầm gừ là có thể dọa kẻ thù chạy mất đó.

Bạch Hi nhảy lên nóc nhà, Đế Đô quá lớn, phóng mắt nhìn cũng không thấy bờ, kiến trúc chồng chéo lên nhau, trong đống hỗn độn lại có một khu như rồng uốn lượn chỉnh tề di động trên mảnh đất này. Ở đằng sau là quân đoàn quần cọc vàng đang hò hét đuổi theo, giống như cái quân đoàn này chỉ có như thế, thể kỹ, dị năng ùn ùn, kẻ yếu nhất lại đang quăng trứng gà. Cuộc truy đuổi này giống như một trận ẩu đả ngoài chợ vậy.

Một đống tia chớp cùng với những bịch nước nho nhỏ, lòng trắng trứng cùng trứng gà rơi ở phía trước hoặc phía sau Bạch Hi, khi rơi xuống thì nổi lên pháp trận một hồi lâu, tia sáng màu tím đen di chuyển, muốn bao phủ Bạch Hi lại, nhưng niệm lực của Bạch Hi đời nào chịu để yên? Có lẽ không đủ để đánh nhau, nhưng chạy trốn thì luôn có thừa, cậu có thể đủ sức phân niệm lực còn thừa ra đi cảm thụ những dao động khác lạ trong không khí rồi điều chỉnh phương hướng đi. Bạch Hi biến mỗi cuộc chiến đấu thành huấn luyện, hưởng thụ cảm giác rơi mồ hôi, mỗi một phút mỗi một giây đều không ngừng trì hoãn sử dụng dị năng và thuấn di, bộ pháp dần dần xuất hiện tàn ảnh, nhìn thì giống như đánh trúng cậu, nhưng sự thật thì đánh vào không khí.

"Như vậy không được, bọn họ quá nhiều người, hơn nữa ai cũng quăng trứng gà, mình cũng không thể thoát khỏi công kích bền bỉ như thế." Bạch Hi thì thào, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng quay lại. Người phía sau chẳng ít đi chút nào, ngược lại càng lúc càng nhiều.

Bạch Hi cảm thấy người bên đường người đều giống nhau chỉ nhìn chứ không ra tay. Không phải Đế Đô phát radio truy nã cậu ư? Lúc trước đi đến Đế Đô thấy đủ loại Dong Binh nhưng bọn họ đều không ra tay, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có quân đoàn mặc quần cộc màu vàng này truy đuổi cậu mà thôi.

"Ba ba Bạch Hi, hình như ở bên dưới đang nói cái gì đó." Cục bột nhỏ lặng lẽ nói với Bạch Hi. Nghe nó nói như thế Bạch Hi có chút thắc mắc, vì thế cậu lựa chọn tập trung tư tưởng nghe mọi người trên đường đang nói chuyện với nhau.

"Ai, phòng nghiên cứu mấy kẻ điên kia lại ra tay rồi." Một quý bà với dáng vẻ ung dung đang mân mê cây hoa lan không thèm để ý tới người hầu đang đứng bên cạnh mình mà nói.

"Đúng vậy, phu nhân, phòng nghiên cứu mấy kẻ điên kia vừa ra tay, thì những kẻ khác đều không dám động." Người hầu hơi khom lưng, tiếp tục sử dụng cách gọi của vị phu nhân kia. Dù sao thì mọi người ở Đế Đô cũng đều gọi bọn họ như thế, cho nên người hầu coi cách xưng hô đó như la một điều dĩ nhiên.

"Không biết lần này mục tiêu là ai, phòng nghiên cứu muốn bắt cậu ta tới đó làm gì nhỉ?" Quý bà kia nhàn nhã ngồi ở trên xích đu, vừa đong đưa vừa chầm chậm nhắm mắt lại...

"Ông nội ơi, mấy anh không mặc áo kia đang làm gì vậy?" Một cô bé gái hồn nhiên mở to hai mắt nhìn quân đoàn quần cộc nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà nhà mình thì lập tức đặt câu hỏi, ánh mắt cứ đưa theo sự di chuyển của bọn họ.

"Suỵt... Niếp Niếp, đừng lớn tiếng như vậy." Ông cụ chợt bịt kín miệng của bé gái kia, những người ở trong phòng nghiên cứu không phải là người mà bọn họ có thể dễ dàng chọc tới."Bọn họ là quân đoàn Phụ Chúc của phòng nghiên cứu đám người quái dị, đang truy đuổi mục tiêu là một kẻ quái dị."

"Ưm ưm..." Cô bé gái nức nức nở nở muốn nói chuyện, bé hất tay ông nội mình ra."Bọn họ đang bắt ai vậy?"

"Chuyện này." Ông nội chỉ chỉ đèn đường. "Không phải trên đèn đường đều có ảnh chụp của người nọ đấy thôi?"

"Là anh trai này ư." Bé gái nhìn thoáng qua tấm hình trên đèn đường, quay đầu nở nụ cười."Anh ấy đang nhìn chúng ta kìa, anh trai, chào anh ~ chạy mau đi, đừng để bị bắt ~ hi hi ~" Cô bé gái chỉ vào bóng người sắp đi xa cho ông nội mình xem, bé cảm thấy đây là một trò chơi trốn tìm thật đặc biệt.

Bạch Hi cười cười với cô bé, cũng không biết cô bé có nhìn thấy hay không. Thấy bóng dáng cô bé kia dần nhỏ đi, Bạch Hi lại tăng nhanh tốc độ.

"Vèo vèo!" Cục bột nhỏ mẫn cảm cảm thấy ở đằng sau có người đang tiếp cận mình rất nhanh."Ba Bạch Hi... A! !" Đau! Cục bột nhỏ trực tiếp phịch một tiếng biến trở về hình dạng cục thịt tròn vo, nó vốn đang định mở miệng nhắc nhở Bạch Hi, nhưng lại không lường trước rằng mình vẫn chậm một bước.

"Phốc!" Bạch Hi phun ra một ngụm máu tươi, cục bột nhỏ bi bô rên lên vài tiếng thảm thiết. Đoạn đường này tấn công có quy luật khiến Bạch Hi buông lỏng cảnh giác, nhưng đột nhiên từ đằng sau xông lên một gã đội viên quần cộc màu vàng, bổ ngay một đao ở bả vai Bạch Hi, ngay sau đó cục bột nhó vốn hóa thành quần áo cũng bị thương. Một đao này khiến ánh mắt Bạch Hi lộ ra một chút ngoan độc, cậu không sợ đau chiếm lấy đao.

Làm cậu bị thương thì thôi, nhưng tiếng kêu đau xé cổ họng của cục bột nhỏ lại làm trái tim cậu đau quặn. Cậu chính là như vậy, tình nguyện bản thân mình bị thương cũng không muốn bạn bè của mình bị thương, mình bị thương thì có thể dưỡng thương, nhưng bạn bè bị thương sẽ làm cậu áy náy không thôi.

"Cút!" Bạch Hi vứt đao sang bên, trong lòng bốc hỏa khiến đồng tử của cậu phát ra tia sáng yêu dị, tia sáng màu lam ăn mòn thần trí của cậu, tim của cậu dần dần lạnh như băng, một luồng suy nghĩ muốn giết chết người trước mắt này đột nhiên xuất hiện.

"Khóa!" Trong đầu tự dưng lại xuất hiện một chữ này không hề có lí do, mơ hồ theo bản năng mà bật ra, một giây sau khí trong cơ thể đã bị hút đi phân nửa. “Uhm hừ”. Bạch hi không thích ứng thét lớn một tiếng.

“Xì…!” Đột nhiên, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, xung quanh hơi nước dày đặc, nhanh đến mức không thể thấy rõ bóng người nữa, chỉ có thể nghe được hai tiếng răng rắc trong bóng tối, một tia sáng như thủy tinh chợt lóe lên ở trước mắt bọn họ.

“Ba ba Bạch Hi, ba xem kìa, thư viện đang ở phía trước, đi đường vòng là đến rồi’. Cục bột nhỏ vo ve cất giọng ấm áp.

“Ừ, anh biết rồi”. Bạch Hi thất thần trong chốc lát, ý thức đột nhiên rõ ràng. “A, thật là lạnh”. Vừa nói ra thì mới thật sự cảm thụ được, miệng vết thương trên bờ vai giống như bị ướp lạnh, không còn cảm giác đau đớn nữa. Bạch hi cố gắng lắc đầu thật mạnh để thanh tỉnh. Mặc dù còn chưa rõ ràng tình huống, nhưng bây giờ chính là thời cơ tốt nhất bằng cách thừa dịp sương mù dày đặc để bỏ lại đoàn quần cộc ở phía sau. Có lẽ Bạch Tiểu Hoa đang ở tầng hầm ngầm của thư viện, mặc kệ bây giờ nó còn ở hay không, cậu vẫn muốn đi xem một lần. Bạch Hi dứt khoát nhảy xuống nóc nhà sau đó nhanh chóng tiến nhập vào trong sương mù dày đặc.

Nhanh, nhanh, nhanh lên nữa. Bạch Hi đi qua một con đường nhỏ hẹp, cậu không dừng thuấn bi bất kì một giây nào một phút nào. Bọn họ người đông thế mạnh nên có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nhưng số lượng cũng chính là khuyết điểm của bọn họ, con đường nhỏ hẹp này chỉ cho phép một người vượt qua nó mà thôi, vì thế cho dù bọn họ muốn đuổi kịp cậu, cũng không dễ dàng như vậy.

“Giáo sư, quả nhiên cậu ta muốn vào thư viện qua con đường nhỏ như ngài nghĩ, có cần tiếp tục truy tung không ạ?” Sau khi Bạch Hi nhảy xuống nóc nhà, quân đoàn quần cộc màu vàng nhanh chóng thanh lí hiện trường, máy quạt gió đồng loạt thổi tan sương mù dày đặc, tên đội trưởng mặc quần cộc đỏ cúi gằm mặt xem xét sau đó lại gọ video.

“Uhm, không cần, để cho cậu ta vào thư viện đi tìm Noãn Noãn đi”. Người đàn ông trong video phía đối diện hơi thỏa mãn nở nụ cười. Lần này, Noãn Noãn nên cảm thấy mĩ mãn rời đi cùng cậu ta thôi?

“Đợi một chút! Giáo sư!” Đội trưởng mặc quần đỏ mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm tượng đá bị quân đoàn quần cộc màu vàng đẩy đến trước mặt mình, bức tượng đá kia hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật vậy, từ đầu đến chân, điêu khắc chính xác đến mức có thể nhốt một người ở trong đó, mag người bên trong đang ra sức cử động mắt, hình như vẫn còn sống.

“Giáo sư…” Đội trưởng mặc quần cộc đỏ ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải, dị năng thứ hai? Đây là thứ mà đến ngay cả thiên tài cũng không nhất định có thể địch nổi ư? “Mau đập anh ta ra!” Một trận gió thổi qua, đội trưởng như là bị nừng tỉnh vội vàng sai đội viên đạp cái người xui xẻo bị đóng băng ra.

“Ồ? Xem ra chuyện này còn có chút thú vị rồi đấy…” Vị giáo sư thu hết cảnh tượng ở đầu bên kia của video vào mắt rồi xoa cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Khụ…” Con đường âm u ẩm ướt, thần trí Bạch Hi mơ hồ vịn tường dẫm lên vết nước bẩn, miệng vết thương ở bờ vai đang đau lên, cục bột nhỏ đã sớm suy yếu hóa thành một chùm sáng nhỏ bay vào trong đầu cậu.

“Thật là tồi tệ…” bạch Hi mơ mơ màng màng nói thầm. “Thư viện…”. Cậu lê cái chân nặng nề tiếp tục đi về phía trước, qua góc rẽ trong thư viện thì tới rồi.

“Uhm…!” Thật là khó chịu! Bạch Hi ôm ngực, nơi đó giống như có tứ gì đó đang giãy dụa muốn nhảy ra.

“Cái gì vậy…!” A… Bạch Hi đau đớn nên phải ngửa đầu hút khí. Rất lạnh… Cậu ôm lấy bả vai, cả người từ từ trượt xuống, vô lực dựa vào tường rồi há mồm hít vào rồi lại thở ra.

“Hô…” Bạch Hi nỗ lực bình phục lồng ngực đang đau đớn, nỗi đau này tới bất thình lình, đau đến mức phải cắn chặt răng. Trong đầu giống như có một sợi dây cung đang bị kéo căng, không thể thả lỏng, nếu vội vàng kéo sẽ bị đứt. mà cậu cũng nghe thấy tiếng rên đau đớn của cục bột nhỏ ở trong đầu cậu.

Nhưng một giây sau, một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ ngực truyền đến, Bạch Hi không rõ chân tướng ngây ngẩn cả người, luồng sức mạnh này truyền từ ngực tới tứ chi trăm xương, giống như đang làm ấm cho cơ thể cậu, nhưng lại rét lạnh làm cho cậu phải run run… Không biết qua bao lâu, luồng sức mạnh này cuối cùng cũng bình ổn lại làm cho cậu cảm thấy kì lạ. Vết thương trên vai khép lại rồi ư? Cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn bả vai. Vì sao gần đây luôn có một số chuyện xảy ra làm cậu kinh ngạc? Bạch Hi loáng thoáng cảm giác sẽ có một chuyện rất lớn chưa từng xảy ra từ trước tới giờ sắp ập tới. Không có bất kì lời cảnh cáo nào, không có bất kì điềm báo trước nào, cậu chính là cảm thấy như thế.

“Ba ba Bạch Hi, ba làm sao vậy?” Giọng nói sốt ruột của cục bột nhỏ vang lên, cùng lúc đó xuất hiện một quả cầu tuyết màu trắng bạc tròn vo, hình như nó rất sợ mà run lên bần bật.

“Ba ba Bạch Hi, con làm sao thế?” Tại sao lại biến thành quả cầu tuyết rồi? Cục bột nhỏ khóc ồ lên, mặc dù chính nó cũng không biết mình có thể rơi nước mắt giống như con người hay không.

“Ngừng”. Bạch Hi xách cục bột nhỏ lên. “Xít…, thật lạnh”. Vừa ôm cục bột nhỏ vào trong ngực Bạch Hi đã phải nới lỏng tay ra, bởi vì cả người cục bột nhỏ lạnh thấu xương, chẳng lẽ là bởi vì luồng sức mạnh vừa ấm áp vừa rét lạnh ban nãy ư? Bạch Hi vươn tay, nhưng không chạm vào cục bột nhỏ, mà là đặt tay ở trên đầu cục bột nhỏ, điều động khí trong thân thể, sau đó dịu dàng từ từ dẫn khí vào trong lòng bàn tay, lúc xoa nhẹ một cái thì giật mình.

“Phanh!” Tiếng vang này vừa phát ra, lông toàn thân của cục bột nhỏ không chịu khống chế mà run lên, vụn băng rét lạnh tách ra khỏi lông tơ màu vàng ấm của nó, sau khi tiếp xúc không khí lập tức hóa thành một đám sương mỏng manh rồi biến mất trong không khí.

“Không sao chứ?” Bạch Hi như có chút đăm chiêu nhìn tất cả những chuyện vừa xảy ra, chẳng lẽ trong vô thức cậu lại có dị năng băng ư? Bởi vì mới phát hiện, cho nên Bạch Hi trực tiếp vứt trận đau đớn co rút cùng luồng sức mạnh kia ra sau đầu.

“Hu hu… Không có việc gì rồi”. Tim cục bột nhỏ vẫn đập nhanh rồi khóc thút thít một hồi: “Ba ba Bạch Hi! Chúng ta đi nhanh đi, tìm con chó đốm nhanh đi, nơi này thật nguy hiểm…” Mím mím môi, cục bột nhỏ giật nhẹ ống quần Bạch Hi thúc giục cậu đi mau.

“Được, đi thôi”. Có chút đau lòng nhìn thằng nhóc mới sinh ra mà đã phải trải qua hai trận sinh tử này. Bạch Hi bế nó lên để lên trên vai mình, đi về phía trước, sau đó quẹo vào một con đường.

“Chậc, chói quá”. Bạch Hi có chút không thích ứng mở bàn tay ra che ánh mặt trời trước mắt, mặt trời lên cao nhiệt liệt sáng ngời, khiến Bạch Hi có chút chán ghét. Cậu lắc lắc đầu vứt bỏ cảm giác này đi, đi qua khúc cua rồi mới tới thư viện ở phía trước, không có ai trông coi cửa thư viện cả, Bạch Hi nhìn trái nhìn phải một lúc, sau khi xác định thật sự không có người khả nghi nhìn mình thì mới chịu cúi đầu đi vào trong thư viện.

Khi cậu định đi vào thư viện thì bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một bé gái.

"A! ! Sắc lang!" Trang Dĩnh vội vàng che hai mắt, nhưng lại không nén nổi tò mò hé tay ra một chút. Người đàn ông này... Vì sao lại không mặc quần áo? Nhưng thân hình của anh ta đẹp quá... Dưới ánh mặt trời, da thịt ánh lên màu lúa mì sáng bóng, cơ bắp mạnh mẽ nhưng lại không khoa trương làm cho mặt Trang Dĩnh cực kỳ đỏ.

"?" Lúc này Bạch Hi mới phát hiện mình không mặc áo, bởi vì mới vừa rồi đùa giỡn với roi của cô gái tên Mẫn Mẫn kia nên máu dính vào, vì thế cậu bỏ áo đi. Cậu nhìn kỹ lại, cô gái trước mặt... Sao lại có chút quen mắt?

"Trang Dĩnh!" Bạch Hi thấp giọng gọi ra cái tên này, cô ấy là người vợ tương lai của cậu ở thế giới kia.

"Hả? Anh quen tôi ư?" Trang Dĩnh thả hai tay đang che mắt xuống. Anh ta biết mình? Trang Dĩnh chớp chớp mắt.

"Không, không có gì, không có gì..." Bạch Hi lắc lắc đầu, rời khỏi ngưỡng cửa cực nhanh, đi về phía một con đường hẹp khác.

"Này! Anh..." Anh vội cái gì? Tôi đâu có ăn thịt anh! Trang Dĩnh thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông kia."Để lại cái gì đó để liên lạc cũng được mà..." Cô thì thào, nói xong liền đỏ mặt."Phi phi phi! Thật không biết xấu hổ!" Trang Dĩnh bưng gò má đang nóng lên, lắc lắc đầu rồi đi vào thư viện.

"Trang Dĩnh..." Trong con đường hẹp tối tăm kia, Bạch Hi hơi nghiêng người nhìn theo bóng Trang Dĩnh, cúi đầu tự nói."Cô gái này, mình nhất định không thể quen được." Nếu nói cậu hoàn toàn không sợ cái thế giới trong tương lai kia thì đó là chuyện không thể nào, nhưng cậu nhất định sẽ nỗ lực để chuyện không phát triển thành như thế.

"Cục bột nhỏ, nhóc có thể biến thành hình người không?" Bạch Hi lo lắng, vội vàng gọi cục bột nhỏ.

"Cái gì? Có thể chứ." Cục bột nhỏ vỗ ngực một cái, tuy rằng không biết mình có ngực hay không, nhưng nó vẫn cứ vỗ."Bụp!" một cái, ngay sau đó, một làn sương trắng bay cao lên, tay chân của cục bột nhỏ dài ra, lông tơ dần dần rút đi, nhanh chóng biến thành một bé trai có màu da trắng nõn, mặc áo lông màu vàng.

"Nhóc giúp anh qua cửa hàng quần áo bên kia mua kính đeo mắt và mũ, chọn thêm một bộ quần áo có thể làm cho người khác không nhìn rõ thân hình, được không?" Đợi sau khi cục bột nhỏ gật đầu ý bảo có thể, Bạch Hi liền đưa bóp tiền cho cục bột nhỏ để nó đi vào cửa hàng quần áo.

Không bao lâu sau cục bột nhỏ đã mang theo một bọc đồ to chạy trở về."Ba ba Bạch Hi, cho ba này." Bé trai nở một nụ cười đáng yêu, sau đó lại "Bụp!" một tiếng, ngay lập tức lại biến trở về hình dáng quả cầu lông nhung như cũ.

"Cái này..." Khi Bạch Hi cởi quần ra, mặc đồ mà cục bột nhỏ mua vào, sau đó, vẻ mặt của cậu cực kỳ khó nói.

"Cái áo tay rộng này cái gì?" Nâng thẳng cánh tay, tay áo kéo dài tới đùi."Cái vạt áo kéo dài tới mắt cá chân này là cái gì?" Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, giày da màu đen dẫm lên từng tầng vạt áo mềm mại."Cái thứ màu sắc sặc sỡ này là cái gì vậy?" Bạch Hi dời tầm mắt lên trên người cục bột nhỏ đang cười đến nỗi lông màu vàng trên bờ vai run kịch liệt, với điều kiện là nó có bả vai mới được.

"Ha ha... Ba ba Bạch Hi, con mua theo yêu cầu của ba mà, cố gắng che hết cả người, ha ha~ sau đó chủ tiệm đưa cho con bộ áo choàng màu sắc rực rỡ này, phốc phốc... Nghe nói là đồ của sư chùa trước kia" Cục bột nhỏ vừa cố nín cười vừa nói. Đây là yêu cầu của ba ba Bạch Hi mà, không thể trách nó được, mặc dù sau khi nó nhìn thấy Ba ba Bạch Hi mặc thì đúng là rất muốn cười..."Phốc ha ha!" Được rồi thật sự là nó đang cười!

"..." Bạch Hi không nói gì nhìn cục bột nhỏ đang cười lăn lộn trên mặt đất. Được rồi, "Phù." Cậu ra vẻ thoải mái thở ra một hơi, như vậy cũng tốt, như vậy thì sẽ không còn ai có thể nhận ra mình nữa. Cậu đeo kính râm lên, đội mũ lên, chân đi giày da, mặc áo cà sa, cứ ngênh ngang như vậy đi tới thư viện, còn cục bột nhỏ đã hóa thành một tia sáng nhỏ chui vào trong áo cà sa của Bạch Hi. Lỡ như thư viện không cho mang theo thú cưng thì biết làm sao? Cho nên nó vụng trộm trốn đi. Được rồi nó sẽ không nói là vì nó không muốn cả nó và ba ba Bạch Hi cùng nhau hưởng thụ cảm giác bị mọi người kì thị!

Bọn họ cứ như thế đi vào trong thư viện, dù sao Bạch Hi cũng đã mặc thành như vậy, làm sao còn có cái khả năng bị nhận ra cơ chứ? Cùng lắm thì những người đã từng gặp cậu cũng chỉ cảm thán rằng cậu là một bệnh nhân tâm thần mà thôi.

"Haizzzz." Bạch Hi giả vờ như đang tìm giấy tờ, không biết làm thế nào đành phải thở dài, vì tìm con chó đó mà phải mặc thành như vậy, cậu thật sự không biết nên hình dung mình như thế nào nữa, có chút đau đầu xoa xoa trán.

"Ba ba Bạch Hi, ba xem tấm bảng bên trái này." Cục bột nhỏ bám ở trên áo Bạch Hi, nhỏ giọng gọi cậu.

"Hả?" Bạch Hi lặng lẽ đánh giá xung quanh một vòng. A, đã thấy. Cậu đi đến trước bức tranh vẽ kết cấu của thư viện ở một góc bên kia, theo kết cấu trên bức tranh thì có thể nhìn ra thư viện có tổng cộng ba tầng, tầng hầm ngầm ở lầu một, muốn đi thì đi về bậc thang phía dưới ở bên trái.

"Tiên sinh." Nhân viên bảo an đứng ở bên trái cửa ra vào lễ phép vươn tay ngăn Bạch Hi lại. Anh ta nhíu nhíu mày, hình như là không xác định được cái người kỳ quái này rốt cuộc là nam hay là nữ, nhưng vẫn làm theo chức trách cản Bạch Hi lại."Không phải là công nhân của bản quán thì không được đi vào."

Hai mắt đằng sau kính sáng lên, Bạc Hi chậm rãi đưa tay, nâng lên rồi mở ra."Anh hãy nghỉ ngơi một lát đi." Cậu thấp giọng nói.

"Tiên sinh, ngài đang nói cái gì vậy?" Nhân viên bảo an càng nhíu mày sâu hơn, sao hành động của vị tiên sinh này lại khả nghi như vậy... Anh ta lén lút đưa tay ra sau lưng, chuẩn bị ấn nút cơ quan gọi nhân viên bảo an khác tới, nhân lúc anh ta dời toàn bộ lực chú ý sang cái nút cơ quan kia, thì một làn khí mát mẻ đã chui vào mũi anh ta.

"Hử... ?" Có vẻ là anh ta không hiều tại sao người trước mắt lại biến thành hai người, sau đó là ba người, thậm chí là nhiều hơn.

Bạch Hi khẽ đỡ thân thể nhân viên bảo an bị ngã xuống, sau đó đặt anh ta ở một bên, thoải mái đi xuống bậc thang của tầng hầm ngầm, nhân viên bảo an phía sau yên ổn ngồi dựa vào vách tường. Đại khái mười phút sau anh ta sẽ tỉnh lại, bởi vì Bạch Hi chỉ ngưng suy nghĩ của anh ta lại, làm anh ta hôn mê một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

"Bộp, bộp." Con đường xuống tầng hầm ngầm chỉ có một vài ngọn đèn đón chào người khách không mời mà đến, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, cuối lối đi truyền đến tiếng bước chân.

"Ba ba Bạch Hi, sao bỗng nhưng ba ba lại trở nên lợi hại như vậy?" Cục bột nhỏ bộp một tiếng, chui ra khỏi áo cà sa của Bạch Hi rồi rơi trên mặt đất.

"Cái gì?" Bạch Hi thoáng sửng sốt, sau đó sáng tỏ mở miệng."Không biết." Cậu cười cười.

"Hả? ?" Cục bột nhỏ dừng bước chân lại một lát."Không biết... Được rồi." Cục bột nhỏ hiếm khi ngoan ngoan như thế, bĩu môi một cái rồi không lên tiếng nữa, là bởi vì này lối đi này yên lặng đến mức dọa người, nó sợ nếu nó tiếp tục hỏi thì sẽ kéo nhân viên thư viện tới.

Đi tới cuối lối đi thì có ba cánh cửa xuất hiện ở trước mặt hai người Bạch Hi, trên cánh cửa đầu tiên, viết là phòng lưu trữ, trên cánh cửa thứ hai, viết là phòng nhân sự, cánh cuối cùng thì không viết gì cả. Nhưng chắc cánh cuối cùng đó đã bị bỏ rồi, khóa trên cửa cũng bắt đầu rỉ sắt, chứ đừng nói là kéo theo một đống bụi bặm.

Bạch Hi nghĩ một lúc rồi mở cánh cửa không có chữ viết nào ra. Chắc chắn Bạch Tiểu Hoa không ở phòng lưu trữ, cậu đoán là phòng lưu trữ sẽ có người ra người vào, nếu lúc trước nó vào gian phòng này, thì nhất định sẽ bị phát hiện, cậu không biết hậu quả khi bị phát hiện là thế nào, nhưng cậu biết chắc rằng, đó không phải là chuyện tốt lành gì.

"Ba ba Bạch Hi, vì sao ba không mở cửa phòng nhân sự?" Đang lúc chuẩn bị mở cánh

cửa không có chữ viết ra, thì cục bột nhỏ lại trừng mắt nhìn, mở miệng hỏi.

“Bởi vì…” Nghĩ đến đây Bạch Hi không khỏi cười cười. Bạch Tiểu Hoa lùn như vậy, làm sao có thể mở được cái cửa kia cơ chứ.

Cửa mở ra.

Đập vào mắt là một tầng ánh sáng, một giọng nói mang theo kinh hỉ vang lên.

“Rốt cuộc anh cũng tới!” Một thiếu nữ tóc dài đủ màu sắc bổ nhào vào trong ngực Bạch Hi.

“Hự” Bạch Hi thét lớn một tiếng rồi ngã ngửa trên mặt đất.

“Khịt, khịt ~” Thiếu nữ tóc dài nhiều màu vui vẻ ngửi mùi trên người Bạch Hi, có vẻ là đã nhớ nhung rất lâu rồi.

“Ai vậy?!” Bạch Hi ngẩn ra, cái cô gái không biết phân biệt tốt xấu này mà đã bổ nhào vào trong ngực mình là ai? Câu chưa từng quen cô bé nào nhiệt tình như thế cả.

“Hừ! Là em đây, Noãn Noãn.” Noãn Noãn trợn to mắt nhìn Bạch Hi. “A không đúng, anh đặt tên em là Bạch Tiểu Hoa.” Ý thức được Bạch Hi không nhận ra cái tên Noãn Noãn này, cô bé vội vàng sửa lại.

“Noãn Noãn? Bạch Tiểu Hoa?” Bạch Hi há hốc mồm, cô gái trước mắt có đôi mắt sáng ngời, tóc dài nhiều màu này chính là Bạch Tiểu Hoa? Cái trò đùa này cũng có chút quá đáng đấy…?

“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không tin Noãn Noãn?...” Noãn Noãn khổ sở cúi đầu.

“Không…” Bạch Hi đang chuẩn bị giải thích, dưới thân lại truyền đến một giọng nói.

“Ba ba Bạch Hi…” Cục bột nhỏ khóc lóc nức nở. “Hai người có thể đứng lên rồi nói tiếp hay không, con bị hai người đèn ở phía dưới lâu lắm rồi đấy! Hu hu hu…”

Bạch Hi sửng sốt, vội nhìn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng kéo Noãn Noãn đứng lên rồi kéo cục bột nhỏ dậy. Sao ban nãy lại không chú ý chứ, hóa ra cô bé nhào lên người mình, mà sau mình lại là cục bột nhỏ…

“Thật xin lỗi, cục bột nhỏ….” Bạch Hi áy náy nhìn cục bột nhỏ, thằng nhóc đáng thương bị đè đến mức cả người biến thành màu hồng kia kìa.

“Pặc, pô.” Cục bột nhỏ giống như một con chó nhỏ rơi xuống nước mà giãy giãy, miệng phát ra tiếng pô pô rồi lại biến thân màu hồng trở về màu vàng.

“Thằng nhóc đáng yêu này là ai?” Noãn Noãn chưa hoàn thành nghi thức nhận người thân thì đã bị kéo lên, nhưng sau đó lại giống như phát hiện ra một đại lục mới, lập tức nhào tới ôm chặt cục bột nhỏ.

“A, ba ba Bạch Hi, cứu mạng!” Cục bột nhỏ bị áp chặt vô thân thể mềm mại của thiếu nữ nên khó chịu kêu cứu, nhưng Bạch Hi đứng ở bên cạnh lại nhún vai bày tỏ rằng cậu cũng không biết phải làm sao, bởi vì đám con gái thường hay thích những thứ đáng yêu mà.

“Chờ một chút.” Bạch Hi chợt nhớ tới một chuyện, cậu tiến lên kéo cục bột nhỏ ra khỏi ngực của Noãn Noãn, “Em thật sự là Bạch Tiểu Hoa?” Cho dù phải cắt ngang sự kích động của cô bé khi ôm cục bột nhỏ thì cậu cũng phải làm, khi nào hỏi xong chuyện thì cậu mới để cô bé tiếp tục ôm.

Bởi vì cục bột nhỏ rời khỏi ngực của mình, Noãn Noãn không hài lòng chun chun cái mũi nhỏ. “Đúng vậy! Em chính là Bạch Tiểu Hoa! Nhưng bây giờ em tên là Noãn Noãn.”

“Không phải em là một con chó nhỏ ư? Tại sao lại biến thành…. Cái dạng này?” Bạch Hi vuốt ve cục bột nhỏ đang khóc thút thít cho có lệ, sau đó lại vội vàng hỏi Noãn Noãn.

“Được rồi được rồi, em sẽ nói hết cho anh biết.” Noãn Noãn giơ hai tay lên như thể đầu hàng, cô cũng biết tất cả những chuyện này sẽ làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng tại sao lại phải đứng ở đây nói chuyện? “Trước đi vào đã rồi nói sau, đứng ở đây thì giải quyết được gì chứ.” Cô đưa hai tay đẩy Bạch Hi vào trong căn phòng không có chữ viết kia.

“Kệch, két két.” Cửa đã được đóng lại.

“Đây là phòng của Noãn Noãn đấy.” Cô gái tóc nhiều màu mỉm cười ngọt ngào.

“Bạch Tiểu Hoa… Oh không, Noãn Noãn.” Bạch Hi sửa lại. “Phạn Phạn ở đâu?”

Sau khi anh ấy vào phòng lại không hỏi vì sao căn phòng này lại có thể trôi lơ lửng, cũng không hỏi là tại sao cái con chó nhỏ luôn đi theo mình lại biến thành một cô gái, mà lại là Phạn Phạn. Hai mắt Noãn Noãn thoáng qua chút khổ sở, nhưng rất nhanh cô bé đã lại nở lại nụ cười.

“Đừng vội, từ từ rồi em nói cho anh biết.”

“Ngồi đi.” Noãn Noãn kéo Bạch Hi ngồi xuống ghế sofa, sau đó để cục bột nhỏ lên đùi mình, “Chờ một chút, còn có một chuyện, rốt cuộc anh đã đi đâu? Anh có biết là khi chị Phạn Phạn không thấy anh nữa thì cuống cuồng lên không?” Đột nhiên Phạn Phạn có chút tức giận đập nhẹ bả vai Bạch Hi.

“Anh…” Bạch Hi há miệng thở dốc định nói, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chẳng lẻ phải nói là cậu bị một người phụ nữ mang đi, bị bắt chờ ở một hòn đảo hung hiểm tên là Mê Nha Độc ư? Sau đó còn biết thêm một người đàn ông thuộc tiên tộc nhưng lại không đứng đắn, cuối cùng người đó lại thành sư phụ của mình, sư phụ này lại có một người bạn trai yêu tinh, bọn họ còn xuyên thời không? Bạch Hi có chút đau đầu, đưa tay lên gõ gõ, cậu biết nên bắt đầu kể cái chuyện không hay ho này từ đâu bây giờ.

Thấy Bạch Hi mãi không chịu nói gì, Noãn Noãn dần dần đỏ mắt vành mắt, cô bé vội cúi đầu, trong lúc vô thức ngón tay cầm lấy lông tơ của cục bột nhỏ, thì thào “Thôi, anh nói cùng chị Phạn Phạn đi…. Em không có tư cách hỏi những chuyện này đúng không…? Đúng vậy, hóa ra vốn là như thế…. Hóa ra tất cả mọi người đều như thế nà…. Ha ha…”

“Noãn Noãn, em đang nói cái gì vậy?” Bạch Hi không nghe rõ lời của Noãn Noãn…, cậu vẫn theo thói quen như trước kia xoa đầu Bạch Tiểu Hoa mà xoa đầu Noãn Noãn.

“Em…” Không cầm được… “Oa! Hu hu hu…” Noãn Noãn buông cục bột nhỏ ra, nghiêng người nhào vào trong lòng Bạch Hi, giống như đứa bé chịu uất ức rốt cuộc cũng đã tìm được tổ ấm của mình, hai mắt cô bé chua xót khó chịu, mũi sụt sà sụt sịt, không cầm được làm cho từng giọt nước mắt chảy xuống, cô bé khóc lem hết cả mặt, khóc xong thì quẹt hết nước mắt nước mũi lên người Bạch Hi, cô đã khó chịu lâu lắm rồi, đã quá lâu rồi.

“Tiểu Hoa, làm sao thế?” Bạch Hi luống cuống chân tay, vẫn theo bản năng gọi cái tên của con chó đốm kia, khổ nỗi Noãn Noãn vừa nghe thấy thì càng khóc càng dữ dội hơn.

“Oa hu hu! Hu hu hu…” Noãn Noãn cảm thấy khó chịu trong lòng, cô bé không thoải mái cọ cọ ở trên người Bạch Hi, sau đó nhấc chân định rời khỏi người Bạch Hi.

Bị cô bé khóc làm thẫn thờ, Bạch Hi dứt khoát nhấc Noãn Noãn lên, đỡ lấy bả vai của cô để cô ngồi dậy, sau đó nghiêm túc ngồi trước mặt của Noãn Noãn. “Tiểu Hoa! Rốt cuộc em làm sao thế?”

“Hu hu….Nấc,” Noãn Noãn khóc không kịp thở, phát hiện Bạch Hi đang ở trước mặt mình, cô khóc ra một tiếng thì tát Bạch Hi một cái.

“Đừng lại gần như vậy! Hu hu…. Nấc, khóc, nấc, rất khó coi, đừng, nấc, nhìn em như vậy!”

Bạch Hi bị cái tát này làm tỉnh, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cục bột nhỏ cười lăn lộn trên mặt đất. “Ha ha! Ba ba Bạch Hi, người tốt không làm như vậy, trái tim của con gái ấy à, như kim dưới đáy biển!”

“Noãn Noãn!” Bạch Hi không thèm để ý cục bột nhỏ đang cười nhạo ở một bên, vẫn nhìn Noãn Noãn, nhưng lúc này cậu đã thông minh hơn, cách xa Noãn Noãn một chút.

Noãn Noãn bị tiếng kêu này làm cho phát hoảng, nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Hi…. Còn có dấu tay màu đỏ trên mặt cậu.

Cậu nháy mắt ra hiệu cho mặt mình nghiêm túc, giả vờ bộ dạng đáng thương của Tây Thi khi nàng ta ôm ngực. “Em xem đánh cũng đánh rồi, em có thể đừng khóc được không? Cười một cái, được không?”

“Ha ha!” Noãn Noãn không phụ sự mong đợi của mọi người, nín khóc, sau đó mỉm cười rồi.

Nhìn thấy Noãn Noãn nở nụ cười, Bạch Hi vội hỏi. “Noãn Noãn ngoan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em khóc cái gì thế, không phải ban nãy rất tốt ư? Trong lòng có cái gì khó chịu thì cứ nói ra, đừng sợ.” Có lẽ là lỗi của mình? Biệt tích bảy năm, vậy mà không hỏi cô bé sống thế nào, có tốt không, hoặc là tại sao lại biến thành một cô bé.

“Không, chẳng thế nào cả.” Noãn Noãn phồng miệng lên, qua quýt lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi. “Bạch Hi, anh biết không, em là người ngoài hành tinh.”

Noãn Noãn đột nhiên mở miệng, lại nói một câu mà Bạch Hi nghe không hiểu lắm…, nhưng cậu vẫn trừng mắt nhìn, lựa chọn tiếp tục nghe.

“Nhà của em, ở ngôi sao đó.” Noãn Noãn đứng dậy, từ từ giơ tay phải lên, chỉ tay vào ngôi sao đang lơ lửng trong phòng.

“Đây, là ở chỗ này.” Ngón tay Noãn Noãn như có ma lực, cô điểm ngón tay một cái, ngay lập tức đã xuất hiện một ngôi sao sáng. Cô vung tay trái lên, làm gian phòng tối lại, chỉ có mấy vì sao lóe lên tia sáng mỏng manh, ở giữa mấy ngôi sao đang sáng, có một ngôi sao lớn màu xanh phát ra tia sáng yếu ớt. Cục bột nhỏ ngạc nhiên nhảy lên, muốn bắt được ngôi sao đó, mà bên cạnh Bạch Hi cũng có một ngôi sao đang sáng, cậu để mình hòa vào trong bóng tối, chỉ có vì sao kia chiếu sáng cậu, hình như trong mắt cậu cũng xuất hiện một ngôi sao đang phát sáng rạng rỡ…

“Cha của em đấy, cho tới bây giờ ông ấy cũng không thèm quan tâm tới em, chỉ tận sức với nghiên cứu của ông, ông ấy thích nghiên cứu, lúc nào ông ấy cũng đi du hành từ vì sao này đến vì sao khác.” Theo lời và động tác của cô, một ngôi sao bị điểm sáng lên, ở giữa ngôi sao cô đang ở và ngôi sao kia tự dung xuất hiện một cây cầu nối từ đầu bên này tới đầu bên kia, giống như bô của cô bé đang du hành ở vì sao kia vậy.

Bạch Hi im lặng nghe, ở dưới ánh sao, Noãn Noãn trông thật vui vẻ và xinh đẹp, giống như việc nhìn ngôi sao đó sẽ làm cho cô ấy tràn đầy năng lượng.

“Ngày sinh nhật của em, ông ấy vẫn chuẩn bị đi du hành tới các vì sao khác, em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cứ quấn lấy ông để ông mang em theo với.” Noãn Noãn cười khẽ. “Cứ như vậy hai cha con chúng em đến nơi này, khi đó trái đất đã bị zombie xâm chiếm, ông ấy tràn đầy thích thú nói muốn nghiên cứu sinh vật kỳ dị này, có lẽ còn có thể chế tạo ra thuốc tinh lọc bọn họ. Nhưng mà…” Noãn Noãn nói tới đây thì dừng lại, cô trở lại ngồi lên ghế sofa, còng lưng đưa hai tay ôm lấy thân mình, cùng Bạch Hi nhìn những vì sao trong phòng.

“Ông ấy hoàn toàn không để ý đến em.” Noãn Noãn khẽ cắn môi, cũng là bởi vì cha không thèm quan tâm cô, cho nên cô mới bị zombie cào bị thương, phải sống nhờ ở trong thân thể của con chó nhỏ kia. Người ngoài hành tinh không thần kỳ như mọi người vẫn thường tưởng tượng. Người ngoài hành tinh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ cảm thấy đau, thật ra bọn họ chỉ là một quần cư sinh vật sống ở trên các vì sao, có liên hệ với các vì sao đó.

Cục bột nhỏ nhảy lên ghế sofa, cọ cọ tay Noãn Noãn.

“Noãn Noãn…” Noãn Noãn đột nhiên im lặng làm Bạch Hi ngẩn người, đang chuẩn bị mở miệng.

“Không có gì, em rất khỏe, em gặp lại anh, còn có cả chị Phạn Phạn nữa.” Noãn Noãn nhếch miệng nở nụ cười, ý bảo cô bé không sao ca.”Được rồi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ em nữa, anh nah đi tìm chị Phạn Phạn đi, vị giáo sư bắt chúng em tới chính là bố em, em ở đây rất an toàn, chị Phạn Phạn nói chị ấy sẽ trở về biệt khu 7, anh tới khu 7 là có thể tìm thấy chị ấy rồi.” Noãn Noãn bình tĩnh nói xong, sau đó đứng dậy chuẩn bị kéo Bạch Hi và cục bột nhỏ rời đi.

“Noãn Noãn.” Bạch Hi đứng dậy tóm lấy Noãn Noãn, hơi dùng sức ôm Noãn Noãn vào lòng.

“Đừng khổ sở, anh sẽ dẫn Phạn Phạn cùng trở về, sau đó chúng ta cùng đi đến một hòn đảo kỳ dị rồi ở lại đó, được không?” Bạch Hi áp đầu của Noãn Noãn vào trong lồng ngực của mình, khẽ vỗ lưng cô bé, “Mọi người đều là người nhà của anh.” Phạn Phạn, sư phụ, anh Thụ Yêu, cục bột nhỏ, đều là người nhà của cậu, bao gồm cả Noãn Noãng nữa. “Nhất định một mình sẽ rất cô đơn, đúng không? Đừng lo…. Về sau sẽ không còn như thế nữa.”

“Xìiiiii” Noãn Noãn hít một hơi, nhất thời nghẹn ngào, cô từ từ vươn tay, ôm lấy Bạch Hi.

Thật ra cái em muốn không phải là vị trí người nhà này, cái em muốn chính là …Anh… Cô tóm chặt quần áo Bạch Hi, im lặng nức nở. Nhưng không sao cả….Một mình em cũng không sao…. Chúng ta chỉ là người nhà cũng không sao cả.

"Mau đi đi!" Noãn Noãn rời khỏi cái ôm của Bạch Hi, cúi đầu đưa cục bột nhỏ cho Bạch Hi rồi đẩy cả hai người họ ra ngoài."Nhất định phải trở về đấy." Noãn Noãn nói.

"Boong, két." Cửa đã đóng lại.

"Ba ba Bạch Hi, sao chị Noãn Noãn lại vội vàng đuổi chúng ta như thế?" Lại một lần nữa Bạch Hi và cục bột nhỏ trở lại lối đi yên lặng dưới tầng hầm ngầm, tiếng bước chân bịch bịch là của cục bột nhỏ đang đi ở đằng sau Bạch Hi.

"Cục bột nhỏ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, chuyện mà cô ấy không muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng không thể ép cô ấy, có biết không?" Nhất định cậu sẽ mang Phạn Phạn trở về, sẽ không để cho cô bé ở một mình, nhưng cậu cũng chỉ có thể đưa ra một lời hứa hẹn để trấn an cô bé, còn lại vẫn phải để cô bé tự mình làm dịu đi.

"Vâng." Cục bột nhỏ cái hiểu cái không lên tiếng.

"Đi thôi, nhất định chúng ta sẽ quay trở về." Bạch Hi mỉm cười.

**

Khi Bạch Hi ôm cục bột nhỏ quay trở về cầu thang ở tầng hầng ngầm, thì bọn họ phát hiện có một hàng nhân viên công tác đang khom lưng cúi đầu "nghênh đón" bọn họ.

"Mấy người muốn làm gì?" Bạch Hi dừng bước, bộ dạng phòng vệ nhìn những nhân viên này, bọn họ đứng đây là muốn làm gì vậy? Bởi vì hai người họ đi vào tầng hầm ngầm cho nên muốn tính sổ ư? Nếu là như thế, vậy thì vì sao người người đều có bộ dạng như đang lấy lòng cậu vậy.

"Xin chào tiên sinh Bạch Hi, bởi vì chúng tôi thất lễ gây khó khăn cho cậu, vì thế chúng tôi thành thật xin lỗi cậu." Đây là câu trả lời của vị quản sự đứng đầu đám nhân viên đó.

"? !" Bạch Hi kinh ngạc tới mức suýt nữa ngã chổng vó. Tình huống gì đây? Bọn họ đi tới nơi không nên tới, lúc đi ra người ta lại tạ lỗi với bọn họ?

"Xin tiên sinh tha lỗi cho chúng tôi." Người quản sự vung tay lên ý bảo hàng nhân viên công tác phía sau đồng thanh nói cùng anh ta, thắt lưng của bọn họ vốn đã cong giờ lại càng cong hơn.

"Đừng, mọi người đừng như vậy..." Bạch Hi vội chạy tới trước mặt đám người đang cúi lưng càng thấp hơn đó, cậu nghĩ lại, hẳn là vì Noãn Noãn, Noãn Noãn ở trong thư viện, hơn nữa vị giáo sư cầm quyền Đế Đô này là là cha của cô bé, một câu nói của cô bé có hiệu quả như vậy cũng không phải là không thể.

"Không, là chúng tôi không đúng, mọi người không cần phải như vậy, trở về làm việc của mình đi." Ngay sau khi cậu nói xong câu đó, toàn bộ nhân viên đều ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng quay trở lại làm việc của mình. Cái tình cảnh này giống như là hoàng đế cổ đại vẫy tay ý bảo đám phi tần trở về đi, đêm nay trẫm không thị tẩm đâu. Bạch Hi xấu hổ gãi gãi đầu.

Bạch Hi tháo kính và mũ xuống, thoải mái thở một hơi, cái cảm giác lại được thấy ánh mặt trời thật tuyệt vời... A không đúng, phải là cái cảm giác không phải che che đậy đậy thật là tốt!

"Cục bột nhỏ." Bạch Hi chỉ chỉ đầu, ý bảo cục bột nhỏ đi vào, để tránh bị người ta nhìn thấy.

"Hừ." Trái lại, cục bột nhỏ hừ một tiếng sau đó lập tức biến thành một con Tỳ Hưu* màu vàng, hoành hoành tráng tráng leo lên vai Bạch Hi, dương dương tự đắc nhìn Bạch Hi. Thế nào? Ba sợ con bị người ta nhìn thấy, thì con đổi lại hình dạng bình thường không được sao?

(*Tỳ Hưu: Một loài dã thú trong sách cổ)

"Được rồi." Bạch Hi xua xua tay, bước dài ra khỏi thư viện, đi đến bên đường, rồi đi thẳng vào cửa hàng quần áo.

Cậu không muốn mặc cái áo cà sa này nữa!

Năm phút sau, một người thanh niên mặc tây trang màu trắng lịch sự với áo lót trong màu đen đi ra khỏi cửa hàng quần áo.

"Quả nhiên lệnh truy nã đã được hủy bỏ." Người thanh niên đẹp trai đó nhìn đèn đường trơn bóng, đi đến dưới đèn đường thì ngửa đầu nở một nụ cười thật to. Theo sự miêu tả của Noãn Noãn về vị giáo sư kia, Bạch Hi cho rằng ngoài việc đèn đường này có thể chiếu phim, đưa hình ảnh lên, đưa lệnh truy nã lên, thì cho dù có thêm mấy chức năng theo dõi hoặc chức năng bắn tỉa thì cũng không có gì là lạ cả.

"Không biết Noãn Noãn có thể tha thứ cho người cha không thèm để ý tới nó trong nhiều năm như mình không đây?" Trước mặt màn hình, vị giáo sư nọ cười khổ nhìn hai tấm màn hình, một cái là Bạch Hi đang cười xán lạn, một cái khác, chính là một màu đen kịt, nhưng trong bóng tối có thể mờ mờ thấy một cánh cửa rất yên lặng, ban nãy, là lần thứ hai Noãn Noãn đi tới trước máy theo dõi, con bé nói, đừng làm khó Bạch Hi, còn lần đầu tiên, là bảo ông không được lùng bắt nữ zombia kia.

"Haizzzz." Chỉ có một người theo dõi ở trong phòng, kèm theo một tiếng thở dài thật sâu.

"Bác trai, bác đối với Noãn Noãn tốt một chút nha, cháu nghĩ Noãn Noãn luôn chờ bác đi tìm cô bé đấy." Bạch Hi trừng mắt nhìn, sau khi nói câu đó với đèn đường xong thì lập tức rời khỏi. Cậu ôm cục bột nhỏ đã biến thành Tỳ Hưu đi về phía cửa thành phố, nhưng lại theo bản năng đi tới con đường có tòa nhà kia, cậu đi đến trước tòa nhà, vào bên trong, rồi đưa mắt nhìn, vẫn không có một bóng người, chỉ có cỏ dại mọc lan tràn.

"Làm sao Mẫn Mẫn có thể tới gây sự với mình được nữa chứ." Bạch Hi không khỏi lắc lắc đầu cười thầm mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Hi, Hello?" Một tiếng gọi quyến rũ vang lên.

Vẻ mặt Bạch Hi có chút khó coi mà ngẩng đầu lên.

“Bị mình đoán đúng rồi…” Bạch Hi cười khổ. Ở phía trên nóc tòa nhà có bảy nam và nữ với trang phục khác nhau, ở giữa chính là Mẫn Mẫn đang cầm roi da và súng lục.

“Mấy người không quan tâm tới mệnh lệnh của phòng nghiên cứu à?” Bạch Hi trấn định mở miệng. Phòng nghiên cứu nắm Đế Đô trong tay, lấy phòng nghiên cứu ra tạo áp lực thì bọn họ sẽ biết khó mà lui thôi. Tuy rằng cậu chẳng hứng thú gì với cái trò dựa vào thế lực để hù dọa kẻ thù, nhưng bây giờ cậu rất muốn chạy nhanh đi để tìm gương mặt đã xa mình rất lâu rồi.

“Không, không, đương nhiên không phải.” Mẫn Mẫn cười xua xua tay.” Đúng là đồ nhà quê, Đế Đô là phòng nghiên cứu, nhưng nó cũng không có nghĩa rằng những khu an toàn khác cũng là phòng nghiên cứu, nói như vậy, nhóc đã hiểu chưa?” Ngu ngốc, bọn họ cũng không phải là cái đám ngu xuẩn kia ở Đế Đô, sẽ bị phòng nghiên cứu nắm trong tay, bọn họ, tới vì lợi ích của mình.

“Là sao, nhưng đây là Đế Đô, mặc kệ mấy người muốn làm cái gì, nhưng sau khi làm xong, mấy người có thể toàn thây mà lui ư?” Cậu không chắc chắn lắm, đối phương có bảy người, mà mình chỉ có một. Bạch Hi lặng lẽ lui về phía sau, ra khỏi đường sẽ có binh lính tuần tra cùng đèn đường theo dõi…

“Đừng nhiều lời với nó, nó nói đúng đấy, đây là Đế Đô chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh Mẫn Mẫn mở miệng.

“**!”Bạch Hi thấp giọng mắng, đám người này nhất định phải nhân lúc mình bận việc tới đánh mới chịu ư? Nhưng mà…

“Thôi, nói với đồ nhà quê như nhóc cũng vô dụng, nhất định nhóc nghe không hiểu đâu. Chẳng qua lá gan của nhóc cũng gớm thật, có liên quan tới nữ zombie bảy năm trước mà còn đám đến Đế Đô? Nữ zombie cùng một kẻ nhà quê? Thật sự là tuyệt phối! khà khà ha ha!”

“Vốn là dị chủng làm người ta ghê tởm, chẳng lẽ còn không cho người khác nói sao? Tôi cũng không tin một kẻ dị chủng có thể tốt hơn chỗ nào!”

Lời nói của Mẫn Mẫn đang ùa về trong đầu Bạch Hi, một cỗ tức giận không thể ức chế tự nhiên sinh ra… Dị chủng ư? Cho dù là dị chủng cũng không liên quan tới cô! Cô có tư cách gì phán xét Phạn Phạn?

Phạn Phạn có làn da tái nhợt, tóc dài tối tăm, không quen biểu đạt ngôn ngữ, nhưng trong trí nhớ Bạch Hi, tất cả những điều này lại cực kỳ tốt đẹp! Cậu nhìn thẳng Mẫn Mẫn, hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ, cả người đều có chút khô nóng. Cái cô gái ngay, lần trước trốn thoát, lần này, cậu sẽ không bỏ qua nữa.

Hình như cục bột nhỏ cảm ứng được điều gì đó, nhìn sang Bạch Hi, Ba ba Bạch Hi… Sao lại trở nên dữ tợn như thế?

“Cậu hung dữ nhìn bọn chị làm gì?” Mẫn Mẫ nhìn hai mắt Bạch Hi đang phát đỏ, đột nhiên căng thẳng đên khó chịu. Sao lại như vậy, vì sao… Vì sao lại rùng mình? Mẫn mẫn ôm hai vau, run lên một chút. “Chẳng lẽ nhóc cũng là dị chủng!” Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật. Mặc dù không biết Bạch Hi là cái gì, nhưng bản lĩnh có thể cắn nuốt công kích bằng dị năng làm cô ta không dám chắc Bạch Hi có phải người hay không. “Mẹ nó! Các anh em, xông lên! Tôi cảm thấy thằng nhóc kia có chỗ gì đó không thích hợp.” Mẫn Mẫn mắng một tiếng, hét lớn gọi mọi người cùng nhau xông lên.

Sáu người bên canh Mẫn Mẫn không hẹn mà cũng cau mày, cái người đàn bà này, chảnh cái gì mà chảnh?

“ Cẩn thận một chút, hình như nó có thể thấy, thậm chí là cắn nuốt dị năng công kích.” Mẫn Mẫn dẫn đầu nhảy xuống đứng trước mặt Bạch Hi, trong tay là roi dài mới đang vội vàng cọ xát mặt đất, giống như thứ nó cọ xát không phải là mặt đất, mà là người thanh niên có lại lịch không rõ ràng kia, hơn nữa vô cùng có khả năng cũng là dị chủng!

“Dị chủng?” Bạch Hi cười nhạo. Không cần nhiều lời nữa, trực tiếp dùng hành động để thay thế lời nói đi, cậu dựa vào dị nằng không gian của mình trực tiếp thuấn đi tới trước mặt Mẫn Mẫn.

“ Mày…!” Mặc dù Mẫn Mẫn kinh ngạc nhưng cũng không hoảng hốt, có lẽ Bạch Hi có dị năng gì đó có thể gia tăng tốc độ của mình, lúc trước cô đã nhìn ra điểm này. Mẫn Mẫn “Cộp” một tiến, ngừng bước chân lại, muốn dùng roi dài quất lên mặt Bạch Hi.

“Ngu xuẩn!” Bạch Hi dẫn khí lên tay, một lớp băng trào ra bốc lên hơi lạnh bắt lấy roi da của Mẫn Mẫn, thoáng chốc, roi da cũng bị nhiễm băng.

“Mấy người thất thần làm gì! Mau xông lên!” Mẫn Mẫn cả kinh, trực tiếp buông lỏng ray, roi da cứ như vậy rơi vào trong tay Bạch Hi. Chẳng lẽ nó còn có dị năng băng? Mẫn Mẫn cắn răng nhanh chóng chạy về phía sau, Nhìn thấy người đang ông mặc đồ đen nhảy xuống, tốt, rốt cuộc bọn họ cũng ra tay rồi!

“Nhóc con, không tệ, có hai loại dị năng? Mấy người đừng động, để tôi lên trước!” Người đàn ông mặc đồ đen lại mở miệng lần nữa, nhưng trừ hắn ta ra, thì năm người còn lại không ai nói gì cả, hắn vừa nói xong thì lập tức công kích Bạch Hi.

Hắn duỗi hai tay ra, một tia sét phóng như bay về phía Bạch Hi. Nhưng Bạch Hi cũng nghiêm túc, bóp chặt roi da, chỉ trong tích tắc roi da đã nhiễm đầy băn, nếu băng có tạp chất thì sẽ dẫn điện, nhưng băng này sinh ra từ khí của cậu nên hẳn là sẽ không dẫn diện. Cậu bình tĩnh nhìn tia sét bay tới, vung roi dài một cái, roi bay với tốc độ như viên đạn tiến về phía người đàn ông kia, hoàn toàn áp chế tia sét của hắn ta.

“**!” Người đàn ông kia mắng to một tiếng! Hôn nay ra khỏi cửa nên xem hoàng lịch* mới đúng, dị năng lôi của hắn không có cách nào đỗi chọi với dị năng băng của Bạch Hi, ngược lại còn bị buộc phải dừng tay chân.

(Hoàng lịch: Lich nói về thời tiết, ngày tháng)

“Vậy thì xem cái này đi!” Trong mắt người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ngoan độc, nơi cổ nổi lên gân xanh dữ dội, hắn lùi về sau một bước lớn, nổi giận hét lên một tiến, hai tay cấp tốc tạo kết ấn.

“ Thằng nhóc quê mùa! Nhìn thấy không? Nhất định nhóc không biết cái chiêu kết ấn này đúng không? Đây chính là sự chênh lệch giữa một kẻ nhà quê và bọn chị! Khà khà ha ha!” Mẫn Mẫn cười lớn, nhìn Bạch Hi đang nhíu mày, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thằng nhóc này lại có thể luyện được một loại dị năng mới làm cho cô ghen tị không thôi, không nhịn được muốn chế giễu cậu ta!

Bạch Hi không nói gì, chỉ nhìn dấu tay của người đàn ông kia. Mẫn Mẫn nói không sai, cậu không biết, nhưng không biết cũng không có nghĩa là không thể học.

Sau khi người đàn ông kia kết dấu tay xong, hay tay hắn ta dần xuất hiện một vật thể có dạng sương mù, vật thể nhỏ này có tỉ lệ không hợp với tia chớp mạnh mẽ đang cuồn cuộn kia, giống như quả bóng cho trẻ nhỏ chơi vậy. Nhưng hắn dần dần đưa nó lên đỉnh đầu, quả cầu kia càng lúc càng lớn ra theo dấu tay của hắn, mới đầu lắng nghe thì nghe thấy tiếng “Độp độp”, nhưng càng về sau tiến vang đó dần trở thành” Ầm ầm!”

“Chuẩn bị xong chưa? Sắp đên rồi đấy” Người đàn ông kia cười tà, thằng ngốc này, lại chờ hắn ngưng tụ đại chiêu, không phải người bình thường đều nhân lúc hắn đang ngưng tụ mà phá vỡ ư? Chưa bao giờ thấy một thằng ngu như thế! Chẳng qu, cho dù nó muốn phá, năm người bên kia cũng sẽ không để cho nó làm vậy! Hằng dùng lực nén quả cầu sét có bán kính 30 thước về phía Bạch Hi.

“Anh giữ lại chút sức đi! Đường giết thằng bé!” Đúng lúc này, Mẫn Mẫn lại ra vẻ nhân từ nói với người đàn ông kia.

Nhưng một giây sau, Mẫn Mẫn lại che miệng cười, bổ sung thêm một câu. “ Đừng giết nó thật, cấp trên còn muốn giữ nó để sử dụng đấy. Khanh khách”

“Rầm ầm ầm!” Qủa cầu sét kia mang theo sấm sét cuồn cuộn, kéo theo mây đen mù mịt hùng hổ đáng tới!

Bạch Hi cũng không định đáp lời Mẫn Mẫn, nhìn quả cầu sét hùng hổ trước mặt, trong đầu lại có một suy nghĩ điên cuồng.

Qủa cầu sét đang phóng tới, Bạch Hi lại không có ý định tránh né. Cậu muốn trực tiếp đối đầu với nó! Xem xem dị năng của mình tới mức nào! Cậu dựa vào cản giác điều động khí trong cơ thể, đổi tay ngưng tụ khí, thúc giục dị năng băng trộn không khí và hơi nước vào một, cấp tốc dùng băng bao khắp người mình, từ bên ngoài nhìn giống như là một quả cầu băng vậy!

Qủa cầu băng đối chọi với quả cầu sét, rốt cuộc là ai thắng ai thua đây?

“ Rầm!” Qủa cầu sét của người đàn ông kia bao trùm quả cầu băng cảu Bạch Hi, thóng chốc sương băng dày đặc, sấm sét lập lòe. Qủa cầu băng không dẫn điện, nhưng cũng không có nghĩa rằng nó không bị quả cầu sét quấn quanh. Sương mù dày đặc nhanh chóng bao phủ khắp căn nhà.

“Sao nó có thể kết được quả cầu băng trong khoảng thời gian ngắn như thế, lại còn có thể tích to như vậy?” Người đàn ông mặc đồ đen cau mày lui về phía sau vài bước. Chẳng lẽ tình báo sai? Không phải nói thằng nhóc này rất dễ giải quyết ư?

“Ngu ngốc, trong không khí đâu đâu cũng có hơi nước, nó có thể kết thành quả cầu băng chỉ là do quá may mắn thôi.” Mẫn Mẫn sớm đã nhảy lên nóc nhà qua sát làn sương màu trắng kia. Không phải chết rồi chứ?

Đột nhiên! Trong sương mù dày đặc xuất hiện một bóng người lao ra!

“Cẩn thận!” Mẫn Mẫn muốn nhắc nhở người đàn ông không phòng bị kia.

Bạch Hi mang theo tia chớp thật nhỏ trên người thuấn đi đến chỗ gần người đàn ông kia, từ trên người cậu có một con vật không rõ hình dạng trực tiếp nhảy ra, cuốn lên người đàn ông kia. “Bặp!” Cục bột nhỏ cắn bả vai hắn ta một cái, điên cuồng hấp thụ khí đang quẩn quanh bên người hắn ta.

“Súc sinh!” Tốc độ của Bạch Hi quá nhanh, người đàn ông kia không phản ứng kịp, nhưng cảm giác chân thật truyền từ bả vai làm cho hắn ta đột nhiên thanh tỉnh vô cùng. Hắn phẫn nộ dùng một tay tóm lấy cục bột nhỏ, mặc dù chỉ bị cắn một lúc, nhưng khi tạo ra quả cầu sét hắn đã mất rất nhiều khí, bây giờ cục bột nhỏ lại hút thêm một lượng nữa, quả thực làm cho hắn không còn chút khí nào cả!

Bạch Hi không nói gì, chạy như bay tới trước mặt hắn ta, sương băng nơi tay phải roẹt roẹt tại thành một con dao bằng băng! Cậu không lưu tình chút nào trực tiếp đâm tới, người đàn ông kìa vừa thoát khỏi cục bột nhỏ không kịp tránh cho nên cứ như thế bị con dao băng kia đâm trúng!

“Phong!” Trên nóc nhà có một người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng hô to lên.

“Phốc!” Bạch Hi rút con dao ra, ra vẻ thoải mái đi qua ôm lấy cục bột nhỏ.

Người đàn ông mặc đồ đên ôm bụn dần dần khụy xuống, cuối cùng quỳ một chân xuống đất, nơi hắn ta đang che chảy đầy máu tươi.

“ Còn ai muốn thử nữa?” Cậu đang gắng gượng chống đỡ. Câu không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nếu đánh với bảy người bọn họ thì phần thắng không cao! Khắp người cậu chồng chất vết thương, cái khí truyền đến tay rồi kết thành băng kia là vì muốn dọa bọn họ sợ, chứ thực ra thì quả cầu băng lúc nãy đã là cực hạn của cậu. Làn da cậu đang phát ra một mùi cháy khét, cậu bị tia sét kia đánh trúng mấy lần làm cho cả người run rẩy, mỗi một tấc da của cậu, mỗi một dây thần kinh đều đang sùng sục kêu gào, quả thực là tê dại đến mức cả da đầu cũng run rẩy.

“Tao giết mày!” Người phụ nữ vừa gọi tên người đàn ông kia cắn chặt môi, hai mắt phun lửa, nói xong câu đó liền muốn lao xuống. Cảnh người kia đang quỳ một gối làm cho cô đau đớn, Phong… Nhất định rất đau đúng không? Đừng vội, em lập tức tới đây.

“Hạ, đừng kích động.” Người đàn ông tóc húi cua kéo người phụ nữ kia lại.

“ Buông ra1 Có thể Phong… Có thể sẽ chết!” Nước mắt tách một giọt rơi xuống, “Phong… Sẽ chết!” “Mấy người cứ mặc kệ tôi! Mấy người không đi, tôi đi!” Hạ rưng rưng tránh thoát cánh tay của người đàn ông kia, nhảy xuống khỏi nóc nhà. Phong… Anh đừng xảy ra chuyện… Em sẽ tới cứu anh… Em vẫn còn đang chờ anh lấy em mà!

“Hạ nói đúng, có thể Phong sẽ chết. Mấy người không quản, thì chúng tôi quản.” Có lẽ cùng là phụ nữ với nhau cho nên hiểu nhau mà không cần phải nói ra, có lẽ là muốn động viên mấy người đàn ông kia tiến lên cùng với bọn họ, toán lại Mẫn Mẫn cũng nhảy xuống. “Mấy người có phải đàn ông không?” Mẫn Mẫn khinh miệt nhìn bốn người đàn ông còn lại đang ở trên nóc nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.