Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Chương 1: Chương 1




Mở đầu

Bóng tối, bóng tối vô tận. Đột nhiên…

Một hành tinh màu xanh, thật đẹp...

Ta đã làm gì, mà làn da ta tái nhợt như thế, cơ thể của ta vô cùng nặng nề, ta nghĩ ta cần phải đi một chút.

A, thứ chói mắt đó là gì? Là ánh mặt trời ư? Ta nhịn không được muốn giơ tay lên che trước mắt, thế nhưng cái động tác đơn giản này ta lại không làm được.

Hình dạng của ta thật dọa người, ta phải đứng lên để đi thôi.

Dạ dày ta trống rỗng, ta nghĩ ta cần phải ăn.

Đây là cái gì, ta hít sâu một hơi, mùi của nó khiến ta sợ run, ta run rẩy, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng gào thét... Nhịp tim đập khiến bản năng thân thể thôi thúc ta cắn một ngụm, bên tai ta hình như có cái gì đó đang tranh cãi ầm ĩ, ta nghe không rõ, giống như một miếng bọt biển chứa đầy nước trong tai ta. Ngon quá... Lắc lắc đầu, ta không để ý đến nó nữa.

Đây là đâu? Ta nhìn xung quanh.

Mặt đất lạnh như băng, thi thể tàn phá...

Hả? Tay của ta... Đo đỏ, đây là máu ư? Thơm quá! Ta nhắm mắt lại lè lưỡi chậm rãi liếm một cái.

"Thịch!" Ta bỗng dưng thanh tỉnh lại! Ta cảm thấy trái tim ta đập một cái thật mạnh.

Ta, là ai? Đầu thật nặng, có một chút hình ảnh thoáng qua, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đeo mắt kính thật đẹp... Một người phụ nữ tóc đen dáng người yểu điệu với vẻ mặt đau thương... Đau... Đau quá..."Chát chát! Không! Ta không nên ngủ gật, ta..." Nhớ tới kết thúc kia. Thật bi thương, trong mắt hình như có giọt nước chảy ra, nhưng vì sao ta lại không cảm thấy. Ta nhớ mẹ...

*******************************

Ta tên Mạc Nhất Lam, cha ta là một giáo sư, mẹ của ta là học sinh của cha ta.

Tên thường gọi của ta là Phạn Phạn, bởi vì lúc còn nhỏ cứ hễ ta ăn cơm là sẽ có hạt cơm dính ở trên mặt. Đó là thời gian vui vẻ nhất nửa cuộc đời của ta.

Mẹ của ta, ta không muốn dùng từ ngữ để hình dung bà ấy một cách máy móc, mẹ ta rất yêu ta. Bà là một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, có một mái tóc dài như thác nước.

Cha của ta, trước khi ta mười tuổi ông cũng rất yêu ta, nhưng từ sau khi ta mười tuổi, tất cả liền thay đổi.

Về sau, lúc thì ta thanh tỉnh lúc thì đần độn, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều cô chú bận rộn bên cạnh ta, ta không biết bọn họ đang vội cái gì, ngẫu nhiên thanh tỉnh ta sẽ mở to mắt nhìn xuyên qua thủy tinh để quan sát bọn họ.

À! Đã quên giới thiệu, đây là bạn tốt của ta, cũng là nơi ở của ta, nó là một “căn phòng” bằng thủy tinh trong suốt, mỗi ngày sẽ có 70% thời gian ta ở trong đó. Những người bên ngoài căn phòng thủy tinh đều nhìn ta bằng đôi mắt phát sáng, nhưng bọn họ phải cách ta rất xa, giống như sợ rằng ta sẽ biến thành thứ gì đó mà bọn họ sợ hãi.

Cứ đến giờ phút này, cơ thể của ta sẽ rất đau. Bọn họ thông qua máy móc tiêm vào người ta thứ chất lỏng gì đó không biết tên, trong đó có cả cha ta. Ta hận ông ta, là ông ta đưa ta đến đây, tại sao lại vứt bỏ ta vào bên trong “cái lồng" thủy tinh này, ta muốn mẹ, mẹ ở đâu? Chỉ cần bọn họ không mở loa phát thanh ra thì tiếng nói của ta không thể nào truyền đi được. Nhưng ta biết bọn họ sẽ nhìn thấy khẩu hình miệng của ta.

Làn da ta ngày càng tái nhợt, bởi vì đã rất lâu rồi ta chưa được phơi nắng. Hốc mắt ta lồi lên như sắp nổ tung khiến ta không chịu đựng được, dường như có một con ác quỷ đang muốn bò ra khỏi mắt ta! Khi ta nhìn những người trước mặt thì thường xuyên ảo tưởng rằng ta sẽ dùng hàm răng của ta cắn nát làn da của bọn họ! Móng tay của ta sẽ đâm thủng thân thể bọn họ! Ta nhìn thân thể của bọn họ, nhất là cổ, ta cảm nhận được mạch đập dưới làn da đó!

"Sùng sục, sùng sục." Ta nghe được tiếng máu đang kêu gọi!

Ta đập bể căn phòng thủy tinh.

Ta cảm thấy ta bị bệnh rồi, bởi vì dần dần chân tay của ta đã bắt đầu cứng ngắc, làn da ta bắt đầu xuất hiện những vết lốm đốm, tóc của ta lộn xộn, mắt của ta bắt đầu mơ hồ. Nhưng trong cơ thể của ta lại dối dào sức mạnh.

"Đừng!" Cả người ta run rẩy, hai chân ta cố giữ cho nửa người trên thẳng đứng.

Nhắm mắt lại thật chặt, ta chậm rãi cuộn mình thành hình như lúc còn ở trong bụng mẹ...

Ta... Đang làm cái gì vậy? !

Một gương mặt mơ hồ.

Một bàn tay to đang dắt một bàn tay nhỏ, đi từ đầu bên này đi đến đầu bên kia.

"Phạn Phạn, bảo bối à!"

"Con gái, đến đây này!"

"Ừ, ngoan lắm!"

Từng cảnh tượng lướt nhanh qua, mờ nhạt đến không thể thấy rõ, điểm giống nhau duy nhất chính là khuôn mặt này, vẫn luôn cười như thế.

"Phạn Phạn, ba ba yêu của con này..."

"Phạn Phạn, ba ba yêu của con này"

"Ba ba là ba ba yêu của con này."

"Là ba ba yêu của con! ! !"

Bên tai lần lượt vọng lại những lời này, đầu của ta sắp nổ tung!

Gương mặt đó từng chút từng chút một biến thành rõ ràng! Cái trán cao, sống mũi thẳng, môi hơi mỏng...

Cuối cùng chính là nụ cười ấm áp quen thuộc kia. Ký ức của ta đối với cha cực kỳ mơ hồ, mà cũng có thế nói đúng ra là ta không muốn nhớ lại.

Vì sao, vì cái gì cũng không chịu giải thích rồi bỏ rơi ta ở trong “cái lồng” thủy tinh đáng ghét này?

Vì sao... Bị ta ăn rồi còn có thể cười nói với ta, ông là ba ba yêu của ta...

Ý thức lại chìm vào trong bóng tối, trong ánh trăng mờ nhạt, mẹ đang ở đây, ba ba hiện đang ở... Khoảng thời gian khi đó... Thật là đẹp... Khóe miệng ta hơi cong lên.

***

Đầu đau như muốn vỡ tung...

Vốn mí mắt mỏng manh yếu ớt, lúc này lại có thể cử động, cô gái chậm rãi mở to mắt, lập tức đứng dậy.

Đây là đâu?

Ánh sáng mờ mờ xung quanh không thấy rõ lắm, dụng cụ bày biện lộn xộn giống như bị cái gì đó phá hư, sự ẩm ướt trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc.

Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, sâu trong con ngươi có ánh sáng chợt lóe lên rồi vụt tắt.

Tóc đen mềm mại mà dài, đôi mắt trong suốt mà trống rỗng, làn da hơi có vẻ tái nhợt lộ ra ánh sáng trong suốt. Cô gái giống như đứa trẻ sơ sinh hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ xung quanh mình.

"Đây là đâu?" Cô gái tự hỏi.

"Ta là ai?"

"Ta..." Hơi hơi nhíu mày.

Giống như có một tên đang ở nơi đầu môi, nhưng lại phải dùng toàn bộ sức lực để nói ra.

"Phạn Phạn..." Đây là tên của ta sao?

Cô gái lảo đảo muốn rời khỏi mặt đất, đứng lên.

"Nặng quá!" Thân thể giống như đã rất lâu rồi chưa hoạt động dẫn đến việc tê cứng nghiêm trọng.

Muốn rời khỏi đây ngay bây giờ... Muốn rời khỏi...

"Trốn? Tại sao lại đột nhiên nghĩ như thế? Nơi này hình như có thứ gì khiến ta rất khó chịu..."

"Cót két, cót két."

Từng tiếng cót két của xương vang lên thật rợn người, từ từ thích ứng với nó, ta kêu gọi thân thể hoạt động.

Ta làm sao thế? Tình trạng ở nơi này thật sự rất tệ, hẳn là ta nên đứng thẳng, như vậy sẽ nhìn dễ hơn một chút.

Động tác đi lại chậm như đang quay phim, những thi thể trên đất này là ai? Ta có quen họ sao? Ngửi mùi máu tươi trong không khí ta có cảm giác thèm ăn.

Ta muốn biết hình dạng bây giờ của ta là thứ gì.

Ăn thịt người? Cả người cứng ngắc vô cùng, trong miệng có hàm răng bén nhọn nhẹ nhàng ma sát.

Người sói?

Nhưng ta không có đầu sói cùng lông rậm bao phủ toàn thân.

"Hrờ..." Cổ họng phát ra tiếng như vậy, thi thể trên đất có hấp dẫn trí mạng với ta, ta theo bản năng có chút nhộn nhạo, muốn dùng hàm răng cắt nát làn ra kia...

Cương thi?

À, ta sẽ ra ngoài dạo dạo, cương thi thì không thể nào đi được dưới ánh mặt trời, đến nơi nhiều ánh mặt trời rồi ta sẽ biết thôi!

...

Đừng tự làm khó mình như vậy! Kỳ thực rất rõ ràng không phải sao?

Ta là một Zombie

Cô gái Zombie đi loanh quoanh biệt khu 7, có dự kiến ngoài thu hoạch là cậu bé Bạch Hi.

Cô gái Zombie từ khi tỉnh dậy đã sống ở đây được năm mươi năm.

"Rạch rạch." Thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách.

Cái đầu hơi cúi, một cô gái dáng người mềm mại mặc áo T-shirt, làn da tái nhợt mệt mỏi, khác với người bình thường chính là đôi mắt phát ra tia sáng màu đỏ kia, cùng đầu tóc đen dài thẳng suôn mượt xõa trên lưng.

Đây là một khu an toàn bị phế bỏ - khu 7. Bây giờ là lịch Zombie năm 175. Hầu hết những nơi của trung tâm thành phố loài người đã bị Zombie chiếm lĩnh, trước năm 175, một ổ dịch gien Zombie điên cuồng bộc phát, 43. 7% nhân loại trên thế giới biến thành Zombie. Dị năng, hai từ này bắt đầu xuất hiện từ khi đó, còn lại 17. 3% nhân loại biến dị thành dị năng, 19% nhân loại vẫn còn sống sót trong cơn bùng nổ, nhưng một phần nhân loại trong đó trở thành thức ăn cho Zombie. Bạo loạn thuở ban đầu qua đi, con người muốn sống đoàn kết ở cùng một chỗ, liền xây dựng nên 32 khu an toàn, cùng Zombie giằng co đánh chiến ở bên trong đó, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày con người đều sống trong nỗi sợ hãi. Mà những con Zombie cũng tựa hồ tiến hóa trí thông minh lên và hiểu rằng tạm thời không thể ăn hết đám nhân loại này, vả lại nhân loại cũng biết công kích, phần lớn là không thể đoán trước được. Vì vậy Zombie không có cách nào đột phá phòng tuyến của khu an toàn, nhân loại cũng không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn Zombie. Mãi cho đến năm 175 hiện tại, nhân loại đã mở rộng được lên đến 58 khu an toàn, còn Zombie thì sống rải rác ở những khu có người hoặc không có người ở.

"Oa..."

Đôi mắt màu đỏ tươi đột nhiên ngước lên.

Là Zombie, Phạn Phạn có năm giác quan siêu việt hơn con người. Lỗ tai xinh xắn hơi động, nghe được tiếng Zombie tru lên từ phía xa xa, tiếp theo đó chính là mùi máu tươi thoang thoảng.

Phạn Phạn đứng dậy, muốn rời khỏi nơi dừng chân của mình.

"Khụ..." Phạn Phạn thử phát ra âm thanh, lại phát hiện đã lâu rồi không nói gì nhưng cổ họng vẫn cứ mạnh mẽ khác thường so với mình dự tính.

"Răng rắc ―― Răng rắc." Tiếng vận động gân cốt vang lên.

Khu này đã từ lâu không xuất hiện sự sống của con người rồi, mỗi lần Phạn Phạn muốn đi kiếm ăn cũng phải trầy da tróc vẩy một phen.

Vì sao không rời đi bây giờ? Phạn Phạn nhíu mày.

Không biết!

Phạn Phạn dùng sức cử động gò má cứng ngắc một chút, không để ý tới cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng.

"Khụ... Phạn... Phạn Phạn." Ừ, Đúng rồi! Phạn Phạn rất hài lòng.

Mỗi lần muốn rời khỏi nơi này thì Phạn Phạn sẽ gọi tên của mình một lần.

Vì sao?

Phạn Phạn không biết.

Cũng may Zombie có thể giảm thiểu được sinh lực, cho dù thời gian dài không ăn cũng chỉ ở trong tình trạng suy yếu mà thôi, bởi vậy trận chiến giữa nhân loại và Zombie mới kéo dài hàng trăm năm như vậy.

"Vù" Một cơn gió nhẹ thổi tới, Phạn Phạn cau cái mũi, mùi máu tươi này ngửi thấy vẫn còn rất mới, ở chỗ nào thế nhỉ? Phạn Phạn nhắm hai mắt lại đi tìm thông qua cái mũi, tìm được rồi! Lại một cơn gió thổi qua, chỗ này đã không còn bóng dáng Phạn Phạn nữa.

"Koong, koong, koong" Phạn Phạn đi đến một góc đường, con mắt xoay xoay, ba bốn con cương thi đang cố gắng bắt lấy một người ở trước siêu thị, lờ mờ có thể thấy được nửa thân người đang co rúc ở trong cánh cửa sắt của siêu thị, xem ra là một phụ nữ, nhất định là thừa dịp lúc sáng sớm, Zombie hoạt động rất ít nên đi đến siêu thị tìm đồ ăn. Phạn Phạn nhíu nhíu mày.

"Koong koong, rầm!" Cửa bị đập sập rồi, đám Zombie hưng phấn tru lên nhào về phía người phụ nữ kia. Su đó toàn là tiếng hét đau đớn chói tai của người phụ nữ cùng tiếng tru hưng phấn của đám Zombie.

Thị lực của Phạn Phạn rất tốt, cơ thể người phụ nữ kia đang bị ăn từng miếng một đến nỗi không còn cử động được, vậy thì bảo vệ cái gì nữa chứ?

Đột nhiên, một cái cẳng chân trắng bóc lộ ra, ủa? Phạn Phạn khẽ cử động miệng một cái. Một đứa bé? Cướp đã rồi tính sau.

"Đừng oa!" Cút ngay cút ngay, cút hết đi. Trong mắt đám Zombie xuất hiện một chút chần chờ, sau khi cắn xé miếng thịt lớn kia xong liền lùi ra. Nhưng vẫn quanh quẩn ở gần đó không chịu đi.

Phạn Phạn nắm được cái cẳng chân kia, sau đó ôm đứa nhỏ lên. Vẫn còn sống, còn nhìn cô nữa kìa? Trong đôi mắt màu nâu đen kia chỉ có sự chết lặng, còn có một chút sợ hãi, chán ghét cùng bi thương.

"Nhóc, tên? Tôi, Phạn Phạn". Phạn Phạn hăng hái hỏi.

"Phi!" Đứa nhỏ phát ra một tiếng, "Ha ha, không phải mày cũng muốn ăn tao sao? Muốn ăn thì cứ ăn đi, dù sao mẹ tao cũng đã chết..."

"Nhóc" Phạn Phạn nhíu mày, "Tôi không ăn, tên?"

"Cút ngay!" Đứa bé la to hết sức, sau đó lăn ra ngất xỉu.

Phạn Phạn thao láo con mắt, không phản ứng? Nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về đám Zombie chung quanh, đám Zombie thấy Phạn Phạn nhìn, uy hiếp grừ grừ vài tiếng, trong ánh mắt ma quỷ mang theo tham lam.

Thôi! Các ngươi ăn đi, ta đi nhé!

Phạn Phạn một tay ôm theo cậu bé đi theo đường lúc đến đây.

Dưới ánh mặt trời, đám Zombie trốn ở trong góc tối, khu vực này không có nhiều Zombie lắm, trụ lại ở đây cũng chỉ có khoảng bảy, tám con. Khu an toàn này đã bị bỏ hoang mười mấy năm rồi. Phần lớn những người chưa rời đi sẽ thỉnh thoảng bò ra khỏi tầng hầm kiên cố, bọn họ thật thông minh, chỉ đi lại vào lúc sáng sớm, đó là lúc mà Zombie rất ít hoạt động. Vận khí không tốt thì sẽ bị ăn, vận khí tốt thì sẽ sống sót.

Phạn Phạn đi đến một căn nhà phía trước, trong căn phòng này không có Zombie, coi như sạch sẽ.

Phạn Phạn giơ tay lên, ở trước mắt mình chính là một đôi tay của con người.

"Bốp!" Tiếng vỗ trên má lanh lảnh vang lên, tỉnh, tỉnh nào.

Phạn Phạn tát vào mặt đứa bé, cảm thấy như vậy có lẽ sẽ đánh thức được nó.

"Ô... Đau! Đau quá!" Đứa nhỏ cảm nhận được sự đau đớn bởi kích thích nên tỉnh lại. Cậu bé bắt được một bàn tay nhỏ của Phạn Phạn - chính là nguyên nhân khiến cậu ta bị đau.

"Nhóc, tên" Phạn Phạn vui vẻ nhìn đứa nhỏ tỉnh lại, cũng không thèm để ý thấy tay mình có phải đang bị đứa nhỏ bắt lấy hay không.

"Mày..." Đứa bé ngây ngẩn cả người, vẫn là con Zombie này, tuy rằng bề ngoài là con người không thể nghi ngờ, nhưng mắt màu nâu đỏ là dấu hiệu của Zombie. Mình cư nhiên không bị ăn tươi? Còn có thể còn sống mà mở to mắt?

"Cút ngay! Zombie! Cút ngay!" Đứa bé căm tức nhìn Phạn Phạn rồi lùi về góc phía sau.

Phạn Phạn cảm giác mình có chút mất hứng, bắt lấy đứa bé, "Nhóc, tên!" Phạn Phạn cố chấp hỏi tên cho bằng được.

"Bạch... Bạch Hi..." Trẻ con rốt cuộc vẫn chỉ là trẻ con, sau khi cảm nhận được sự uy hiếp liền ấp úng nói ra tên của mình.

"Bạch... Hi, Bạch Hi" Phạn Phạn thì thầm hai tiếng, "Về sau nhóc sẽ là đồ chơi của ta rồi!"

Khu 7, một năm sau.

"Phạn Phạn! Tôi đói bụng!" Bạch Hi đã lên bảy tuổi đang gọi Phạn Phạn.

Không có ai ở lại sửa sang lại căn phòng ở bị phá hủy này nên đã bị bỏ hoang mấy năm nay. Không biết là căn phòng được dựng lên bằng loài cây gì mà bên trong phòng bốc lên mùi mục nát. Trên nền nhà hơi có vẻ trống trải rải rác vài bộ sách giống như di vật lịch sử.

"Cốp!" Một cái cốc rơi lên đầu của Bạch Hi."Nói có một câu, nhóc có phải là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hay không?" Làn da tái nhợt không có ánh sáng, cô gái nhìn Bạch Hi rồi nói.

Tác giả: Máy quay từ từ kéo ra xa nhé, ừ ? Không không không, hạ thấp xuống một tí, Phạn Phạn để một quyển sách xuống. Nhìn xuống... Tên sách là “Thay đổi trong 60 năm”.

Bạch Hi nhíu mày, Phạn Phạn lại lấy được bộ sách ly kỳ cổ quái như thế ở nơi nào? Sách nát đến nỗi không chịu nổi, trang sách thì giống như lá vàng khô. Sách của người đời trước vẫn còn tồn tại ư? Không phải sẽ bị biến thành tro tàn trong gió sao?

Khu 7, đã hơn một năm trôi qua kể từ khi cô gái Zombie "nhặt được" Bạch Hi. Lúc đó Bạch Hi mới sáu tuổi. Sau thời gian một tháng ở chung liền xác nhận Phạn Phạn không giống với mấy con Zombie khác, tại sao vậy chứ? Nguyên nhân có rất nhiều, Phạn Phạn biết suy nghĩ. Lịch Zombie năm 176 hiện tại, hầu hết Zombie có suy nghĩ thì cũng chỉ có một ý nghĩ đó là ăn, một khi xuất hiện vật còn sống sẽ theo bầy nhào lên. Phạn Phạn lại nói được rất nhiều từ, mà bình thường Zombie cấp thấp chỉ biết phát ra âm tiết đơn lẻ. Hơn nữa bộ dạng con người của Phạn Phạn lại được duy trì toàn vẹn, trong ấn tượng của Bạch Hi, đám Zombie có mặt rỗ dữ tợn và đáng sợ, không đầy đủ tay chân, tóc tai xù xì... Trong khi đó, Phạn Phạn trừ bỏ một đôi mắt màu nâu đỏ cùng ngẫu nhiên uống máu người thì không khác so với con người là mấy. Phạn Phạn... Nhưng đối với Tiểu Bạch Hi sáu tuổi, chỉ cần xác nhận một chuyện thì tốt rồi, Phạn Phạn sẽ không ăn cậu ta, mặc dù Zombie tay chân vụng về, nhưng Phạn Phạn thật sự chăm sóc Tiểu Bạch Hi rất tốt, không bao giờ để cậu bé bị thương.

Nhưng Phạn Phạn lại không biết Bạch Hi đối với các con Zombie khác lại là hấp dẫn chết người, Tiểu Bạch Hi là người, là người còn sống sờ sờ, hơi thở thơm ngon này chính là hấp dẫn chết người.

Lần đầu tiên Phạn Phạn rời khỏi Tiểu Bạch Hi đi tìm "đồ ăn", chẳng có gì là lạ khi Tiểu Bạch Hi bị đám Zombie bao vây, một con thuận lợi từ trên gác bò xuống tìm theo mùi của Tiểu Bạch Hi mà lại gần. Tiểu Bạch Hi trốn ở trong tủ quần áo cuộn mình lại, tay nắm chặt áo đè cảm giác sợ hãi xuống, nước mắt trong bóng đêm cứ thi nhau biến thành hạt đậu rớt lên trên đầu gối.

Con Zombie kia đang tới gần, nó đã tới gian phòng rồi.

"Mẹ... Mẹ ở đâu?... Tiểu Hi, Tiểu Hi sắp chết rồi phải không?..." Bạch Hi líu ríu.

"Hrờ...... Hrờ!" Tựa hồ có thể ngửi thấy được mùi hôi thối trong miệng đám Zombie, chỉ còn cách một cánh cửa...

"Két!" Bạch Hi bị tấm ván do đám Zombie đánh nát nện vào, Zombie đang đi đến trước mặt.

Trong tầm mắt mờ mờ, lũ Zombie đang há hốc miệng, lộ ra răng nanh, khoảng cách thật gần, tựa hồ có thể đếm rõ được nó có bao nhiêu cái răng nanh... Zombie tiên sinh ngươi không đánh răng sao...Hàm răng nhọn kia xanh đến mức bắt đầu biến thành màu đen..."

Ầm!" Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, giống như thấy được mẹ, Bạch Hi vươn tay muốn bắt lấy... Đừng đi... Đừng đi... Đừng bỏ con... một mình...

***

Ánh chiều dương chiếu xuống gương mặt bé thơ với hai mắt đang nhắm nghiền, lờ mờ có thể nhìn thấy được những sợi lông tơ nho nhỏ, bàn tay khẽ nắm chặt! Vốn hai mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra!

"Hơ... Hơ..." Nỗ lực mở rộng phổi đang bị đè nén, hô hấp.

"Mình... Đây là?" Bạch Hị nhìn chung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc, bên trái là một tủ quần áo đã bị phá nát, trước mặt có cô gái hơi nhếch môi, răng môi rõ ràng, ánh mặt trời ấm áp, dường như đã qua mấy đời...

"Này, Bạch Hi, lúc nãy nhóc có biểu cảm gì thế? Đang khóc hả? Thương xót hả?" Vốn là lời nói ôn nhu nhưng nghe vào tai lại cảm thấy có cái gì đó không đúng?

"Xuyên không đến tận ba lần sao?" Đây là cô gái xấu bụng kia đang tự lẩm bẩm?

Quả nhiên, trong tay cô gái có một quyển sách, tên sách là hoạt hình lịch sử tiến hóa Nhật Bản.

"Là cô ấy, tôi mới không có!" Rõ ràng là cậu bé kiêu ngạo quay người lại chẳng thèm nhìn cô gái kia. Chẳng qua hai mắt khép hờ có chút ươn ướt.

Nhớ lại trước khi ngất xỉu nhìn thấy bóng lưng kia, nhưng tại sao lại lầm tưởng là mẹ cơ chứ? Đây rõ ràng là một Zombie, dù thế nào cũng không thể nào giống được, cô ta là một Zombie, là quái vật ăn thịt người... Nhưng là... Bạch Hi vụng trộm quay đầu nhìn cô gái dưới ánh mặt trời kia trông rất bình thường, trời thậm chí là rất xinh đẹp, suy nghĩ kiên định lại bị dao động.

Có nên trồng xung quanh nhà cây đậu bắn súng không nhỉ? Như vậy những lúc Bạch Hi ở nhà một mình sẽ rất an toàn. Phạn Phạn nhún vai, xem ra ý kiến này cũng không tồi.

Đợi chút! Có phải nhầm lẫn ở đâu không? Hay là phương pháp này có vấn đề? Nơi này không giống với Plants and Zombie đâu.

Đương nhiên, lúc đó Phạn Phạn vẫn còn không biết Bạch Hi được tính là "cái gì", chỉ biết cậu nhóc đó sẽ hấp dẫn rất nhiều Zombie, là một Zombie đã sống năm mươi năm nhưng cô lại chẳng mấy khi vận động đầu óc. Vì để cuộc sống của mình càng thêm thú vị, vì biết rõ rằng mình biết những thứ này thứ nọ, cô bắt đầu đọc sách. Niên đại này tính ra vẫn có chút Internet, nhưng nếu rời khỏi khu an toàn thì sẽ không dùng được bao nhiêu.

Đúng thế, Phạn Phạn là một con Zombie có chỉ số thông minh cao và thích tìm kiếm niềm vui. Mấy năm nay không phải là cô chưa nuôi nhốt nhân loại bao giờ, chẳng qua là bởi vì bọn họ bị sợ quá nên hoảng hốt chạy loạn, cho nên khi Phạn Phạn tìm thấy thì bọn họ đã bị ăn như tằm ăn rỗi, nửa chết nửa sống rồi.

Nhắc tới Bạch Hi muốn đi ra ngoài, đói bụng? Vậy thì đi thôi.

"Cho nhóc này." Phạn Phạn túm lấy một cánh tay trong miệng Zombie gặp ở ven đường đưa cho Bạch Hi.

"Cô đang đùa sao?" Bạch Hi nhìn thấy cánh tay trên tay Phạn Phạn, vết máu khô cạn trên cánh tay đã biến thành màu đen, từng đợt phát ra “mùi thơm” .

"Oẹ ――" Bạch Hi vịn tường nôn dữ dội một trận, vẫn là không thể thích ứng được.

"Không cần à?" Phạn Phạn vứt cánh tay về phía sau lưng, một đường vòng cung hoàn mỹ xoẹt qua.

"Bặp, ực" Xa xa, một tên Zombie há miệng ra nuốt chửng cánh tay mà Phạn Phạn vừa vứt.

Bạch Hi không giống với mình. Bạch Hi không uống máu người, không gặm xương người, không ăn não người, vậy Tiểu Bạch Hi ăn cái gì đây? Cái kia à? Ai, không phải, đó là một tảng đá. Cái kia? Cũng không phải, đó là Zombie mà.

Mà con Zombie cách đó không xa hình như đã nhận ra cái gì, sau khi ăn xong nhìn thoáng qua Phạn Phạn rồi chuồn mất.

"Phạn Phạn, cô đừng lấy mấy thứ vớ vẩn kia cho tôi nữa." Bạch Hi hồi phục xong liền ngăn trở động tác kế tiếp của Phạn Phạn.

"Tôi vẫn nên đi siêu thị tìm ít đồ ăn vậy."

“Lần trước đi siêu thị hẳn là đã bị ăn mất rồi ấy nhỉ?" Phạn Phạn nhớ lại.

"Vậy làm sao bây giờ ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi lập tức hiện lên vẻ cười khổ.

"Đi nơi khác tìm." Phạn Phạn vừa nói xong liền đi về phía Đông.

Bạch Hi cũng chỉ có thể đi theo Phạn Phạn, dù sao rời khỏi Phạn Phạn cũng sẽ bị cả bầy Zombie vì nhòm ngó thân thể mình mà xông lên thôi.

***

"Phạn Phạn! Rốt cuộc chúng ta phải đi đến chỗ nào?" Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang gọi một cô gái đi đằng trước.

"Khịt…” Cái mũi Phạn Phạn chu lên ngửi mùi hương mà gió mang tới.

"Bên kia." Ngón tay thon dài chỉ về phía trước.

"Phải đi vào trong đó." Vẻ mặt Phạn Phạn không biểu cảm biểu thị không cho phép cự tuyệt, cô cất cao giọng nói.

"Khịt khịt! Vì sao tôi không ngửi thấy" Bạch Hi bất mãn với cô gái cả người toát ra vẻ nữ vương kia, sau đó chun chun cái mũi của mình thấp giọng tự nói.

***

Phạn Phạn cùng Bạch Hi rời khu 7 được một ngày, đã sắp đến khu 11.

Nhìn khu 11 ở phía xa, mặt trời màu đỏ nhô lên đỉnh đầu, ánh chiều dương chiếu xuống, thành thị bị bỏ hoang nằm trên một vùng đất yên tĩnh, lịch Zombie năm 176 hôm nay đã khác biệt rất lớn với lịch của người trước, thành phố không có bóng người phát ra mùi cũ kỹ, cho dù là giữa trưa cũng không thế bớt đi được mùi ẩm mốc này.

Bạch Hi đi theo phía sau Phạn Phạn quan sát đường phố, thỉnh thoảng lại có ánh sáng màu đỏ chợt lóe khiến cậu bé run lên, không tự chủ được mà nhích lại gần Phạn Phạn. Mà Phạn Phạn đi ở phía trước tựa hồ không nhận thấy được hoàn cảnh xung quanh, cô cứ đi chầm chậm giống như đang dạo trong vườn hoa nhà mình.

"Bộp." Chỉ lo quan sát bốn phía, Bạch Hi không chú ý tới đột nhiên Phạn Phạn sẽ dừng bước.

"Phạn Phạn, làm sao vậy?" Bạch Hi xoa xoa cái trán, làm gì tự nhiên dừng lại hại người ta đụng phải cô thế!

"Nhóc đi tìm đồ ăn đi, tôi đi sau nhóc." Cô gái trái lại chỉ nói một câu rồi đi theo phía sau Bạch Hi.

Bạch Hi bé nhỏ lẩm bẩm vài câu không nghe rõ được, sau đó bắt đầu nhìn bốn phía tìm đồ ăn.

Vừa đi vào một gian siêu thị ở góc phố thì có một bóng màu đen lao ra từ phía sau cánh cửa khép một nửa!

"Hrờ hrờ...! Grừ…!"

Đó là một con Zombie! Hai mắt trắng xóa chứng tỏ nó khác với những con khác!

"Loài Biến dị?" Bạch Hi kinh hãi!

Bống nhiên một đôi tay từ sau lưng vươn ra. Phạn Phạn túm lấy Bạch Hi lui về phía sau!

"Grừ!" Đây là người của ta! Cút ngay! Phạn Phạn hướng về phía con Zombie ở phía trước mà rống lên.

"Hrờ... Hrờ!" Ngươi cũng là Zombie, làm sao có thể bảo vệ con người? Ngươi đã không ăn cái kia thì để ta ăn đi!

Zombie biến dị tham lam nhìn Bạch Hi, cái miệng há to lộ ra ánh sáng kim loại.

Zombie biến dị cấp một! Răng nanh đã biến dị thành kim lọai.

"Phạn Phạn cẩn thận!" Chuyện đột nhiên phát sinh khiến Bạch Hi không biết phải làm sao, nhịp tim đập loạn tình thịch suýt nữa khiến cậu bé tê cứng cả người!

Con Zombie biến dị đánh về phía Phạn Phạn! Nhưng nó đang di động bình thường giữa không trung lại đột nhiên cứng đờ!

"Bốp!" Phạn Phạn nhanh chóng vung nắm tay đấm về phía Zombie biến dị, ngay sau đó chân cũng liên tục lùi về phía sau.

Zombie biến dị vừa mới đánh một chiêu trong chớp mắt đã biến mất!

Cả người Phạn Phạn nâng cao cảnh giác, nhanh chóng thoát ly khỏi trong phạm vi siêu thị.

Để Bạch Hi xuống, Phạn Phạn lấy ra một cái nhẫn từ trong ngực.

"Cầm." Phạn Phạn đeo nhẫn vào ngón tay Bạch Hi.

"Tập trung lực chú ý, tưởng tượng cái nhẫn này là một cổng vào." Phạn Phạn quan sát bốn phía rồi nói với Bạch Hi.

"Tôi..." Bạch Hi kinh ngạc nhịn xuống xúc động muốn kêu to.

Nhìn thấy con Zombie ban nãy định vọt tới chỗ mình lại lờ mờ nhớ tới chuyện của một năm trước.

Mình nhỏ yếu cỡ nào, nếu như không có Phạn Phạn thì có lẽ mình sớm đã chết rồi!

Bạch Hi muốn hỏi rất nhiều chuyện!

Cái nhẫn này là cái gì?

Tôi sẽ chết sao?

Như vậy, còn cô Phạn Phạn?

"Phạn Phạn chúng ta mau chạy đi!" Giọng của Bạch Hi run run.

"Nói mê sảng cái gì đấy, Zombie cấp bậc này tôi còn không thèm để vào mắt." Màu da tái nhợt của cô gái vẫn nhàn nhạt tự nhiên như trước. "Nhóc muốn liên lụy tôi sao, không muốn thì theo lời tôi mà làm, tôi cảm giác được khu vực này không chỉ có một Zombie biến dị như vừa nãy, mùi của nhóc sẽ kéo chúng đến, tôi không thể phân tâm bảo vệ nhóc được." Lần đầu tiên cô gái lúc nào cũng có hơi thở nữ vương quanh quẩn lại nói ra nhiều lời như thế.

Bạch Hi nhìn chằm chằm Phạn Phạn.

"Tôi không muốn mất cô!... "

Trong lúc nguy cấp cậu bé đã nói ra nỗi lòng của mình, trong lòng cậu bé ngoài trừ mẹ ra thì chính là cô gái trước mặt, mẹ đã rời bỏ cậu, trừ cô ra, tôi chẳng còn cái gì... ? Đừng rời khỏi tôi!

Tiếng xé gió lên vang lên từ phía xa, chung quanh ánh sáng màu đỏ lóe lên không thể xác định rõ phương hướng.

Không gian giống như dừng lại, cậu bé quật cường mở to mắt, cúi thấp đầu siết chặt nắm tay, cả người run run giống như mộc con động vật to lớn đứng yên đã lâu.

Tầm mắt của cô gái từ đầu đến cuối vẫn dừng ở trên người cậu bé, đôi môi hé mở, hai mắt xoay xoay...

"Đừng lo lắng cho tôi." Rốt cục, giọng nói lành lạnh của Phạn Phạn phá vỡ cảnh này.

Cậu bé ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập hơi nước trong suốt.

"Đồ ngốc! Còn không mau làm theo lời tôi! Mười phút sau ra lại!"

Mịnh.. Đang nghe lầm sao? Đây là chuyện gì thế?

Hơi nước trong mắt cậu bé biến mất trong khỏanh khắc, thay vào đó là vẻ đầy kinh ngạc.

Nhưng sự dịu dàng của cô gái kia đã biến mất, cô lại trở về là một Zombie Phạn Phạn với khí thế của nữ vương.

"Quên tôi là ai ư, tôi là nữ vương Phạn Phạn." Phạn Phạn cong khóe miệng lên.

"Mau vào đi, đừng để tôi phải nói lần thứ ba." Giọng điệu mệnh lệnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác tê dại.

Bạch Hi sửng sốt tại chỗ hai giây, theo phản xạ tập trung lực chú ý lên chiếc nhẫn trên ngón tay như lời Phạn Phạn nói.

"Vù, vù." Chiếc nhẫn phát ra tia sáng mỏng manh nhưng rất ổn định, ở phía trên chiếc nhẫn xuất hiện một hang động màu đen, trong động có tiếng gió vi vu truyền đến.

Này? Bạch Hi nghi vấn nhìn Phạn Phạn.

Phạn Phạn hướng về phía chiếc động màu đen, hất hất đầu của mình, ý bảo Bạch Hi đi vào.

Cuối cùng Bạch Hi quay đầu nhìn thoáng qua Phạn Phạn, sau đó đi vào hang động đen kia, thoáng chốc hang động biến mất không thấy gì nữa.

Tên nhóc này, đây là ánh mắt gì thế, sinh tử cách biệt? Thê ly tử tán? Phi phi, cái thứ hai thật đúng là kỳ quái, mà làm sao mình lại nghĩ đến cái này cơ chứ? Phạn Phạn đưa mắt nhìn Bạch Hi rời đi mà lắc đầu.

(Thê ly tử tán: Ý chỉ vợ con biệt ly)

Xoay người nhìn mấy bóng đen lần lượt xuất hiện, khóe miệng Phạn Phạn cong lên, lông mày thon gọn. Chậc chậc, đã lâu chưa vận động thân thể rồi, mấy con này là vật hi sinh tới làm trò giải trí cho ta à?

"Phốc!" Tiếng xé gió vang lên.

Phạn Phạn hoàn toàn không quay đầu lại nhìn mấy bóng đen đang xông tới, mặt trời mới lặn xuống, nắng chiều sắp biến mất cuối cùng rơi vào trong mắt cô.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

"Ơ?" Bạch Hi mở mắt ra nhưng bởi vì sợ mà nhắm lại.

Đây là đâu? Dưới chân thực sự là mặt đất không hề có khoảng không, cơ thể Bạch Hi đang căng thẳng dần dần thả lỏng.

"Róc rách" Không gian hơi có vẻ yên tĩnh từ nơi nào đó truyền ra tiếng nước chảy.

"Bình, bịch." Bạch Hi chạy về phía trước, tầm mắt càng ngày càng rõ ràng.

"Một dòng suối nhỏ!" Bạch Hi mừng rỡ kêu lên.

"Rốt cuộc đây là đâu?" Bạch Hi ngồi quỳ bên dòng suối nhỏ, hai tay ngâm vào dòng nước trong suốt thấy đáy, thật lạnh.

Sau khi rửa mặt xong Bạch Hi hít sâu một hơi. Nơi này hình như là một không gian độc lập.

Nhìn mãi mà không thấy được bờ suối bên kia, hoặc nên nói là con sông thì chính xác hơn.

Không có Zombie, cũng không có nhân loại, cây cối cỏ dại mọc bốn phía, xung quanh im ắng.

Bạch Hi đi đến dưới một cây cổ thụ cao vút.

"Chít chít thầm thì." Chim chóc trên cây hình như đang đánh giá vị khách không mời mà đến này.

Thật an bình... Thật thoải mái...

Bạch Hi dựa vào cây cổ thụ nhắm mắt lại cảm thụ thiên nhiên tốt đẹp.

Thật lâu sau, cậu bé chậm rãi mở to mắt.

Đã bao lâu rồi chưa được cảm nhận vẻ yên bình này? Nước mắt bỗng nhiên theo khóe mắt cậu chảy xuống, nhớ lại khoảng thời gian còn ở bên mẹ...

Hả?! Cả người Bạch Hi chấn động, Phạn Phạn đâu?! Phạn Phạn bây giờ như thế nào?

Mười phút hẳn là đã qua lâu rồi? Mình nên rời khỏi đây thôi, đi tìm Phạn Phạn.

Bạch Hi suy nghĩ trong lòng, một trận cảm giác choáng váng mạnh xuất hiện, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Lúc Bạch Hi tỉnh lại thì trong cảm thấy có gì đó lạ trong lòng, cái cảm giác chân thật vừa rồi là sao, chút năng lượng kia, là cái gì?Là sức mạnh của không gian ư? Nhưng vì khoảng thời gian quá ngắn nên không thể cảm nhận được nữa.

Bạch Hi thấy khung cảnh xung quanh mình thay đổi, đây không phải là không gian độc lập kia.

Cậu bé nhìn hai tay của mình, đầu óc thôi thúc, theo bản năng tập trung tinh thần. Nắm lại quả đấm!

"Không gian di động!" Cả người liền rơi vào trạng thái huyền ảo.

"Bịch!" Bàn chân chạm xuống đất.

Đây là cái gì? Bạch Hi quay đầu nhìn nơi mình vừa mới đứng. Mình có thể di chuyển trong không gian ư? Tuy rằng chỉ có năm thước ngắn ngủn.

"Dị năng." Giọng nói hơi lành lạnh vang lên. Lập tức cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Hi kích động nhìn về phía người cất giọng kêu.

"Phạn Phạn!" Toét miệng cười thế nào cũng không dừng lại được.

"Bịch." Cậu bé đứng lại, nhìn thấy cô gái mặc áo T-shirt quần jeans, chân đi giày da với mái tóc đen đứng trước mặt mình.

"Phạn Phạn! Tôi, cô... Tôi bước vào một không gian độc lập, nơi đó rất tuyệt! Có con sông, cây cối, chim nhỏ..." Cậu bé không che dấu được vui sướng phát ra từ trong thân thể.

Đôi mắt hơi đỏ của Phạn Phạn lúc này toát ra một chút dịu dàng.

"Tôi biết, đó là Không Gian Giới Chỉ, là tôi tình cờ có được, mặt trên có ấn ký tâm linh của tôi, tôi cho phép nhóc đi vào, trừ nhóc ra thì chẳng còn ai có thể vào được nữa." Hôm nay Phạn Phạn đặc biệt nói nhiều, câu nói có nghĩa nhiều hơn bình thường, hình như hôm nay trong lòng cô có cái gì đó thay đổi.

(*Không gian giới chỉ: Chiếc nhẫn không gian.)

"Vậy thì sao cô không tới tìm tôi, tôi còn đang lo lắng cho cô." Cậu bé đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên trầm lại, giống như trở lại lúc tiến vào không gian.

"Tôi tìm thứ này.” Phạn Phạn vứt đến một cái túi lớn được bọc một cách đơn giản.

"Là thức ăn!" Tâm tính trẻ con của Bạch Hi bị túi đồ ăn hấp dẫn mà biến mất không thấy đâu.

"Về nhà." Trái lại Phạn Phạn chỉ nói một câu rồi dẫn đầu xoay người đi về phía trước.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Hi hiện lên chút cười khổ.

"Đi thôi." Phạn Phạn đã đi phía trước được vài bước, nhưng sau đó cô lại dừng lại, nghiêng người gọi Bạch Hi. Ánh mắt lóe ra tia sáng màu đỏ, chỉ là Bạch Hi lại không hề sợ hãi chút nào.

"Được!" Vui vẻ trở lại trên mặt Bạch Hi.

"Đúng rồi, Phạn Phạn, mấy con Zombie đâu?"

"Đều bị tôi đánh chạy hết rồi."

"Wow... Phạn Phạn, cô thật lợi hại!"

"..."

"Lúc nãy cô nói dị năng là có ý gì thế?"

.

.

.

.

.

.

Trên đường về nhà cậu bé liên tục đặt câu hỏi, mà giọng nói lành lạnh của cô gái cũng thi thoảng vang lên.

Bóng hai người kéo dài vô hạn dưới ánh trăng.

Phạn Phạn cùng Bạch Hi rời khỏi khu 11. Theo ánh trăng đi về nhà - khu 7.

Đây là một rừng cây tươi tốt, trong rừng có ánh lửa lập lòe trong gió.

"Phạn Phạn, ý của cô là tôi bộc phát dị năng ư?"

"Ừm, dị năng xuất hiện có rất nhiều loại" Phạn Phạn nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm "Loại người như nhóc thuộc loại tiềm năng bộc phát."

Hai người ngồi bên cạnh đống lửa.

"Còn có trường hợp nào nữa?"

Bản thân cậu chưa từng làm gì, trước kia là mẹ bảo vệ cậu, bây giờ là Phạn Phạn. Bạch Hi rất hi vọng mình cũng có năng lực, ít ra cũng có thể tự bảo vệ mình. Không muốn Phạn Phạn luôn luôn một mình ở nơi đầy nguy hiểm này nhìn thế giới từ phía xa xa.

Mặc kệ thế giới này ngày sau có phải càng thêm nguy hiểm hay không, tôi vẫn hy vọng có thể sóng vai đối mặt cùng cô.

Bạch Hi ở trong lòng hạ quyết tâm. Hạt giống khát vọng sức mạnh đã được chôn xuống, thì sẽ không bao giờ ngừng lại!

"Còn có một loại là bẩm sinh." Vẻ mặt Phạn Phạn có chút cẩn thận."Đây là trường hợp mạnh nhất, độ phù hợp bẩm sinh."

"Độ phù hợp? Độ phù hợp là cái gì?"

"Cái này để tôi giải thích cho nhóc biết."

"Có rất nhiều chủng loại dị năng, nhưng sức mạnh lại không giống nhau, độ mạnh yếu của sức mạnh được quyết định bởi độ phù hợp."

"Ví như hỏa dị năng, lần đầu tiên sử dụng chỉ là một ngọn lửa nhỏ, có thể đốt cháy tóc của nhóc cũng không tệ rồi, chứ đừng nói đến việc sử dụng để chiến đấu."

"Trình độ thuần thục dị năng cùng lĩnh ngộ cũng rất quan trọng."

"..." Phạn Phạn nhìn chằm chằm Bạch Hi.

"Ơ? Làm sao lại dừng lại? Giảng tiếp đi, tôi nghe chưa hiểu rõ hết." Bạch Hi chớp chớp mắt.

"Hô... Ngu ngốc." Phạn Phạn thở hắt ra, phun ra hai chữ, không thèm để ý đến sự kháng nghị hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi.

"Tiếp tục nói đi mà!"

"Hỏa diễm dị năng sử dụng một trăm lần cùng sử dụng mười lần, uy lực hoàn toàn khác nhau. Đạo lý rất đơn giản, mười năm cây nhỏ, một trăm năm đại thụ che trời. Ngọn lửa mới cháy, nếu thêm vào một lượng nhiên liệu lớn sẽ có thể đốt cháy rất mạnh. Một cánh tay nhỏ có thể ôm hết một cái đùi to hay sao?"

Hai mắt Bạch Hi lóe lên một cái, một cánh tay nhỏ có thể ôm hết cái đùi lớn à...Đây là so sánh mù quáng gì thế...

"Còn có lĩnh ngộ."

Phạn Phạn nghiêng cái đầu suy tư một lát.

Bắt đầu ở tại chỗ vung cánh tay lên, giống như gió đang ở nơi đầu ngón tay của cô, tư thế dĩ nhiên là tuyệt đẹp, trầm bổng nhấp nhô.

"Nói thí dụ như gió, có gió nhẹ, gió to, gió trên cấp mười, gió xoáy, bão, vòi rồng thậm chí là còn mạnh hơn nữa. Đây là vấn đề lĩnh ngộ, có người mất một ngày, mười ngày, một tháng, thậm chí là lâu hơn, mới có thể lĩnh ngộ được. Mà có người, có khi chỉ đang ngắm phong cảnh, tắm nắng liền lĩnh ngộ được. Bởi vì trong cuộc sống của nhóc không phải lúc nào cũng có thể cảm nhận được gió, gió có thể mờ nhạt đến mức không thể cảm nhận được, nhưng là, nếu nhóc không cảm nhận được đó là bởi vì nhóc lĩnh ngộ chưa đủ."

"Như vậy hiểu chưa?" Phạn Phạn ngừng lại.

"Ừ, có thể hiểu được gần hết, nhưng mà này, Phạn Phạn, lĩnh ngộ cùng thuần thục, cái nào lợi hại hơn cái còn lại?" Hai mắt Bạch Hi sáng lên, đắm chìm trong lời giảng giải của Phạn Phạn, suy nghĩ xem cái nào lợi hại hơn.

"Này... Cũng không thể biết được." Phạn Phạn nhíu mày, lắc lắc đầu nói.

"Cái này cần phải do chính nhóc tự phát hiện."

"Vậy Phạn Phạn thì sao, Phạn Phạn sở hữu dị năng ư?" Hơi hơi có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến Phạn Phạn có dị năng lại khiến Bạch Hi hưng phấn lên.

Phạn Phạn lợi hại như vậy, hẳn là có rất nhiều loại dị năng? Kim chúc hóa? Nguyên Tố Hỏa? ? Hay là... Có thể biến đổi ra vô số vũ khí dị năng???

(*Kim chúc hóa: Hóa thành kim loại, như cái tên Zombie có hàm răng sáng bóng như kim loại ấy ^O^)

Bạch Hi càng nghĩ càng hưng phấn.

"Này này, trở về trở về đi, nhóc mộng du đi đâu đấy?" Phạn Phạn đen mặt nhìn hai mắt Bạch Hi dại ra cũng gò má ửng đỏ, khóe miệng thậm chí còn có một ít “vật thể” màu trắng muốt chảy ra.

Tác giả: Này này, không thích hợp ơ này, đây không phải là hủy hình tượng Bạch Hi ngây thơ trong sáng của ta sao?

"A hả?" Nháy mắt bị kéo về hiện thực, Bạch Hi ấp úng nói.

"Ta không có dị năng." Phạn Phạn không thèm để ý nói.

"Ơ? Vì sao thế? ?" Phạn Phạn không có dị năng không phải là rất nguy hiểm sao? Ở nơi này không có tồn tại thế giới an toàn vĩnh cửu, không có một phương pháp nào là an toàn cả, đừng nói là bảo vệ người khác, ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã là một vấn đề.

"Tôi là Zombie mà đồ ngốc! Như thế Zombie có khả năng công kích tôi sao? Nếu có cũng chỉ là chính tôi mà thôi."

"Tôi vốn có thân thể rất cường đại cùng kỹ năng chiến đấu rất tuyệt vời thông qua chiến đấu cùng kinh nghiệm."

Trên gương mặt Phạn Phạn có ánh trăng chiếu lên, tuy cô độc mà mạnh mẽ.

Vì chính mình mà trở nên mạnh mẽ, không dựa vào bất cứ thứ gì bên ngoài. Làm sao mà làm được cơ chứ? Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết mình đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào...

Bạch Hi một lời cũng không nói, yên lặng.

"Vậy thì chờ tôi mạnh mẽ lên, bảo vệ Phạn Phạn, thế nào?" Không phải là câu nghi vấn, mà là câu tuyên bố.

Phạn Phạn nhíu mày, tên nhóc con này muốn leo lên đầu mình ư? Chẳng qua muốn mạnh mẽ hơn, muốn có sức mạnh, vẫn là có thể được.

"Được chứ, vậy thì xem bản lĩnh của nhóc rồi."

Bạch Hi gật đầu lia lịa.

"Bạch Hi, kẻ thù đến, vào không gian." Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Phạn Phạn đột nhiên bình thản ném ra một câu như vậy.

"Cái gì? Kẻ thù đến? Ở đâu thế? Vì sao tôi không phát hiện." Bạch Hi cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

"Chờ nhóc thấy thì muộn rồi, ngu ngốc."

"Được rồi...Vậy Phạn Phạn cô phải cẩn thận." Bạch Hi tiến vào không gian, cậu bé quay đầu hơi có chút lo lắng nhìn thoáng qua Phạn Phạn.

Phạn Phạn tùy ý vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn Bạch Hi tiến vào không gian.

Dọc đường đi đều cảm giác được ở xung quanh có một dao động kỳ lạ, đó chính là dao động do cường giả phát ra, cấp bậc không hề giống với đám Zombie ban nãy.

"Sao? Nhân vật chính của biệt khu 11 lại tới nữa à?" Trong mắt Phạn Phạn lóe ra tia sáng màu đỏ.

"Bịch, bịch." Tiếng bước chân nặng nề vang lên.

"Nhân loại bên cạnh ngươi vừa nãy đâu rồi, ta ngửi thấy một mùi vị khác lạ." Một bóng dáng đi ra từ trong bóng tối, cả người chậm rãi hiển lộ ra.

"Đó là mùi của Dị Năng." Người vừa đến khi nói ra câu này liền liếm liếm khóe miệng, giống như đã nhấm nháp được vị máu ngọt lành.

Phạn Phạn không nói một lời, hai mắt thú vị nhìn chằm chằm con Zombie trước mặt.

Cách một đoạn là có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, một đầu tóc đỏ không có gió mà bay bay, cơ bắp nảy nở chứng tỏ thân thể này rất cường tráng, sắc mặt trắng bệch không còn sinh khí.

"Ngươi đã không chịu giao nó ra, như vậy giết chết ngươi, nó sẽ xuất hiện thôi." Trong mắt con Zombiekia hình như có gió xoáy ngưng tụ.

Phạn Phạn trực tiếp xông tới!

Tốc độ di động nhanh chóng đưa ra một cú đấm!

"Bốp!" Zombie nhanh chóng khoanh tay trước người, lực đánh mạnh mẽ khiến con Zombie phải nâng tay đỡ lấy! Hai chân ra sức trụ trên mặt đất, làm mặt đất không chịu nổi trọng lượng nặng liền lõm xuống, lõm xuống hai vết sâu hoắm, bùn đất bắn tung tóe.

"Grào!" Zombie gầm thét tụ lực! Hai tay vung lên! Đánh văng Phạn Phạn ra!

Phạn Phạn theo lực đạo của tên Zombie kia mà nhảy về phía sau!

Hai bên tách ra một khoảng cách ngắn.

Zombie nhìn hai cánh tay của mình, thi thoảng truyền đến cảm giác nóng rát khiến da đầu nó run lên, chỗ nào của cánh tay tiếp xúc với Phạn Phạn đều bốc lên rất nhiều khói trắng, có một vài chỗ đã biến thành màu đen! Làm sao cô ta làm được?! Sức mạnh của cô ta lại có thể cường đại như thế, như vậy nếu khoảng cách ngắn mà dùng lực đánh kia thì có thể so với lực ném một tảng đá lớn từ đây xuống vách núi 50 mét!

Ánh mắt con Zombie hiện lên kinh ngạc không thôi, đã xuất hiện ý muốn thối lui, cô gái Zombie này sức mạnh quả thật kinh người!

Nhưng mà, thân thể thơm ngon kia... Tên Zombie nhắm mắt nhớ lại mùi vị ban nãy, thân thể say mê trở nên run run... Không! Không thể lui! Thức ăn cám dỗ lấn át bản năng phát ra cảnh cáo.

"Ngươi đừng quá đắc ý! Ta còn có chiêu chưa ra đâu! Nhớ kỹ tên của ta, Tát Đức! Đây sẽ là cái tên cuối cùng ngươi được nghe trước khi ngươi chết!" Zombie Tát Đức mở hai mắt ra, khí thế không hề giảm trái lại còn tăng lên!

"Phạn Phạn." Đối với lời cảnh cáo này, Phạn Phạn vẫn chủ bình thản nói ra tên của mình.

Đầu ngón tay của con Zombie ngưng tụ ra một ít gió lốc lớn, trong gió phát ra tiếng vù vù dần dần trở nên rõ ràng hơn, gió lốc càng ngày càng lớn, rời khỏi sự khống chế của Tạt Đức rồi bay về phía Phạn Phạn!

"Ồ? Tiến hóa đến trình độ này sao, thật sự là đáng tiếc..." Phạn Phạn dùng thanh âm chỉ mình mới nghe được mà nói.

"Vù...!" Cơn bão kia nuốt Phạn Phạn vào trong!

"Ha ha ha ha! Phạn Phạn? Con đàn bà ngu ngốc! Tiến vào cơn gió lốc của ta còn muốn ra? Ngươi ngàn vạn không nên chờ ta ngưng tụ nó mới đúng! Ngươi ở trong đó vô lực kêu la rồi bị xé xác đi!" Tát Đức mới ngưng tụ ra gió xoáy trong mắt dần hiện ra mệt mỏi, đây là sở trường mạnh nhất của hắn, tấn công bằng - Nguyên Tố Phong. Khi gió lốc sinh ra cũng là lúc nó sẽ cắn nuốt hơn nửa năng lượng trong cơ thể hắn, cảm giác năng lượng nháy mắt bị rút đi khiến hắn lâm vào trạng thái suy yếu.

"Hả? !"Một tên Zombie đang xiêu xiêu vẹo vẹo đập vào mắt hắn.

"Răng rắc!" Tát Đức nhằm phía cổ Zombie rồi bóp chặt lấy, tuy rằng không chết nhưng cũng làm mất sự kiểm soát của thân thể con Zombie mới tới kia.

"Ruột!" Trong miệng Tát Đức phát ra lực hút cực lớn, trên người con Zombie bây giờ hiện ta một cỗ khí như sương mù nhàn nhạt, có năng lượng mỏng manh ở bên trong ẩn giấu. Lúc Tát Đức hút tầng khí kia từ trong người con Zombie kia ra thì nó bắt đầu giãy dụa! Lực uy hiếp cực lớn khiến nó muốn phản kích! Nhưng mà nó làm sao có thể thóat khỏi bàn tay đang bóp cổ của Tát Đức đây?

"Bốp." Tát Đức tùy tay ném con Zombie đang hấp hối lên trên mặt đất.

"Đúng là là Zombie cấp thấp, chút năng lượng như vậy còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng. Hừ, cho dù khi ta suy yếu, cũng không phải là mấy thứ như mày có thể hưởng lợi" Tát Đức nhổ một ngụm nước bọt, sau đó không thèm để ý tới con Zombie trên đất kia nữa.

Con đàn bà kia có lẽ đã bị xé xác rồi. Tát Đức cười dữ tợn.

"Ha ha..." Tiếng cười vừa ra khỏi miệng cũng rốt cuộc không phát ra tiếp được nữa rồi.

Ta... Chân của ta? Tại sao không nhìn thấy chân của ta? Đã xảy ra chuyện gì?

Đầu Tát Đức đầu lăn lộn trên mặt đất, hai mắt mê mang không có tiêu cự nhìn quanh bốn phía, hình như là do đầu của hắn đã không chuyển động được, tại sao lại như vậy?

"Ngươi chết rồi." Giọng nói lành lạnh của Phạn Phạn vang lên.

Sau đó trong tầm mắt của Tát Đức xuất hiện một đôi ủng da, sau đó... Cô gái hạ chân xuống... Sau đó thì... ? Không có sau đó rồi.

Tát Đức đến chết cũng không hiểu vì sao đáng lẽ Phạn Phạn phải bị cơn bão kia xé xác, nhưng đột nhiên lại im hơi lặng tiếng bóp nát cổ của mình.

"Bất luận là dị năng mạnh đến cỡ nào, cũng sẽ có nhược điểm, chỉ cần tìm được cái nhược điểm kia, phá nó đi, dĩ nhiên công kích sẽ không có bao nhiêu tác dụng rồi." Phạn Phạn trở về bên cạnh đống lửa từ từ đợi Bạch Hi đi ra khỏi không gian, đốm lửa bay lượn chiếu lên mặt Phạn Phạn, ánh sáng len lỏi trong bóng tối.

"Bạch Hi." Phạn Phạn bước vào trong vùng đất của chiếc nhẫn không gian.

"Phạn Phạn!" Bạch Hi đang đợi Phạn Phạn ở bên cạnh một con suối nhỏ, cậu bé kinh hỉ chạy về phía Phạn Phạn.

Nhìn cậu bé còn thấp hơn so với chính mình, lông mày của Phạn Phạn nhăn lên một chút nhưng không dễ nhận ra, cô không nói gì.

"Cô không bị thương chứ? Tên Zombie vừa nãy thật là lợi hại." Trong mắt Bạch Hi không che dấu được lo lắng.

"Yên tâm đi, loại này tôi vẫn có thể giải quyết."

"Phạn Phạn, tôi..." Bạch Hi muốn nói lại thôi.

"Làm sao thế?"

"Cô có thể dạy tôi chiến đấu không, tôi... Tôi không muốn chỉ có thể ở chỗ này chờ cô, ta không muốn làm gánh nặng để cô phải bảo vệ, tôi muốn trở nên mạnh mẽ." Bạch Hi trịnh trọng nói.

Phạn Phạn nhíu mày.

"Thật sự? Với thân thể bé xíu này của nhóc?" Phạn Phạn nhìn Bạch Hi từ trên xuống dưới.

"Tôi..." Bạch Hi vẻ mặt xấu hổ.

"Đừng coi thường tôi nha! Nhân loại chính là thông qua sự nỗ lực không ngừng mà trở thành sinh vật cường đại đó!" Bạch Hi vung quả đấm nhỏ."Tôi cũng có thể chiến đấu, tôi sẽ cố gắng rèn luyện thật tốt, không ngừng tu luyện để trở nên mạnh mẽ! Mặc dù bây giờ tôi không thể chiến đấu cho cô, nhưng tôi vẫn sẽ học! Tôi muốn học, tôi muốn học!"

Nghe những điều mà cậu bé kỳ vọng về tương lai sau này, khóe miệng Phạn Phạn cong lên.

"Là vậy à? Như vậy nhiều lời vô nghĩa, hôm nay liền bắt đầu huấn luyện!"

"Không thành vấn đề! Tôi sẽ cố gắng! cô giáo Phạn! Từ hôm nay trở đi! Xin chỉ giáo nhiều hơn!"

--- ------ ------ ------ ------ ------

"Phạn Phạn, như vậy thật sự có tác dụng ư?" Trán Bạch Hi đầy mồ hôi.

Lúc này hai người đã ở trong không gian này được ba ngày.

"Bớt nói nhảm! Tiếp tục." Giọng nói lành lạnh vang lên.

"Được, được!"

Lên xuống, lên xuống, đầu Phạn Phạn lúc cao lúc thấp.

"Vẫn chưa xong đâu, còn kém xa! Hôm nay phải làm một trăm lần!" Giọng nói nghiêm nghị vang lên.

"..."

Bạch Hi cắn răng kiên trì, hôm kia là hai mươi, ngày hôm qua thì năm mươi, hôm nay làm sao lại thành một trăm lần rồi hả ?! Số Pi cũng không nhảy được nhanh như thế!

Từ đàng xa có thể thấy được đây là nơi bốn phía đều có núi bao quanh, hai bóng dáng chập chờn nhấp nhô, một cô gái tóc đen dài được buộc lên, hai tay ôm ngực ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trên lưng cậu bé kia.

Cậu bé kia đang tập hít đất.

"Đừng có giả bộ! Không được ngừng! Tiếp tục."

"..."

Thật lâu sau.

"Hô, hô, ha!"

"Phạn Phạn! Tôi, thật sự, không thể cử động nổi nữa..." Bạch Hi xụi lơ ở trên mặt đất thở ra lượng nhiệt phát ra từ thân thể.

Mà cô gái vẫn cứ ngồi ngay ngắn ở trên lưng cậu bé.

"Mới 67 cái, còn những 33 cái, được, nghỉ ngơi tại chỗ ba mươi giây."

Ba mươi giây... ? ! Cậu bé giận mà không dám nói gì chỉ đành tăng nhanh tần suất thở dốc.

Đây vẫn chỉ là huấn luyện buổi sáng.

Buổi chiều, ánh mặt trời chói chang.

"Ừ, chính là như vậy, tiếp tục."

"Hô, ha, hô, ha, " Cậu bé thở hổn hển. Trên người cậu bé có hai cái dây thừng to được buộc chặt, dưới dây thừng là một tấm ván gỗ, phía trên chất mấy miếng đá vụn, trên đống đá vụn có một cô gái đang ngồi ngay ngắn.

"Hô, ha, hô, ha..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.