Thẩm Yên Phi đi theo Tề Hạo tới Nam Bộ mới biết thời gian này anh ấy vội vã không phải là vì chuyện công ty, mà là anh muốn mở thêm vài chi nhánh khách sạn khác trên danh nghĩa của chính mình.
Tề Hạo cho là Vũ Lâm có thể một mình đảm đương công việc từ lâu, không cần anh ở bên cạnh giám sát, đây là kế hoạch anh đã dự định rất tốt từ lâu, anh muốn Vũ Lâm tiếp nhận vị trí của mình.
Anh sẽ giúp đỡ cha nuôi quản lí tốt tất cả sản nghiệp của Tề gia, nhưng anh không muốn cứ vùi cả đời mình ở Tề gia như vậy. Anh sẽ bảo hộ thế lực của Tề gia để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi đối với anh, nhưng trong lòng anh cũng có hoài bão riêng, anh cũng muốn ra ngoài mở rộng sự nghiệp cho mình.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết Tề gia không có Tề Hạo, thì sẽ không có được bản đồ thế lực huy hoàng như bây giờ.
"Chờ anh xem xét xong bên này rồi sẽ trở về."
Tề Hạo vừa nói vừa nhìn Phi Phi có vẻ mệt mỏi, đàn ông đi theo anh một ngày cũng sẽ không chịu nổi, huống chi là phụ nữ yếu ớt như cô.
Cả dãy núi lớn này là do Tề Hạo kiếm tiền rồi mua lại từ mấy năm trước, anh vẫn một mực chờ đợi thời cơ để mở khách sạn của riêng mình.
"Em không sao, em muốn xem phong cảnh trên núi một chút." Cô không thể che giấu được sự mệt mỏi xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô.
"Trước hết lên xe chờ anh." Tề Hạo không cho phép cô từ chối, tự mình gọi người mang cô lên xe trước.
Thẩm Yên Phi ngay cả việc khi nào mình trở lại khách sạn cũng không biết, Tề Hạo mang cô đi vào phòng khách sạn, anh phát hiện thời gian này hình như cô đặc biệt thích ngủ, có lẽ anh nên mang cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, dù sao từ lần đầu tiên bắt đầu cùng cô anh cũng chưa từng thực hiện bất kỳ biện pháp ngừa thai nào, anh không cho là cô sẽ mua thuốc tránh thai uống, cũng không cho cô làm loại chuyện như vậy.
Thẩm Yên Phi ngủ mơ mơ màng màng, cô vì đói bụng mà tỉnh lại, Tề Hạo để lại một ngọn đèn nhỏ cho cô nhưng cô không biết anh đã đi nơi nào, cô mơ màng bò xuống giường, nếu không ăn một chút dạ dày của cô sẽ nhanh chóng hỏng mất.
"Tề Hạo?" Thẩm Yên Phi lớn tiếng gọi với vào trong phòng, "Tề Hạo?"
Đi tìm khắp phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, chan công, cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh, Thẩm Yên Phi đang suy nghĩ xem có nên xuống phòng ăn dưới lầu để tìm hay không? Thôi, Tề Hạo sẽ không để cô một mình ở trong phòng quá lâu, cô chờ thêm một lát nữa là được.
Thẩm Yên Phi đi đến chỗ tivi, chuyển sang kênh món ngon Nhật Bản, không xem còn đỡ, xem xong ngược lại càng đói hơn. Cô nhàm chán đổi kênh liên tục.
“…Bây giờ là tin tức thời sự xã hội đầu tiên: buổi chiều khoảng tám giờ, cảnh sát ở huyện Bắc Sơn phát hiện một thi thể đàn ông vô danh, bước đầu điều tra hiện trường cho thấy nạn nhân tử vong vào khoảng bốn giờ, trước mắt cảnh sát đang cho người điều tra khu vực phụ cận.
Cảnh sát chưa phát hiện bất kì giấy tờ nào có thể chứng minh thân phận của nạn nhân.
Kế tiếp xin mời phóng viên nói rõ hơn về tình huống ở hiện trường cùng với đặc trưng của thi thể để người dân xác nhận. . . . . .”
Lúc đầu hình ảnh kết nối chỉ chiếm một góc nhỏ bên phải màn hình, khiến Thẩm Yên Phi xem không rõ lắm, thế nhưng khi hình ảnh kết nối chuyển thành toàn bộ màn hình thì Thẩm Yên Phi sải bước xông tới gần TV nhìn!
Phóng viên đưa tin trực tiếp ở hiện trường cho biết cảnh sát phát hiện thi thể vô danh đã sớm tắt thở, cảnh sát căn cứ vào khám nghiệm bước đầu, người đàn ông này ước chừng bốn mươi tuổi, trên người có nhiều vết bầm và vết thương, có thể kết luận sơ bộ là bị người đánh dẫn đến tử vong, tại hiện trường án mạng cảnh sát tìm được gậy gộc, xích sắt được xem là hung khí hành hung, phía trên hung khí có vết máu loang lổ, có thể thấy được tình huống lúc ấy vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, người đàn ông mặc áo cộc tay màu trắng, áo khoát màu xám tro, quần tây màu đen rộng thùng thình cùng với đôi dép màu nâu, hi vọng người dân có thể xác nhận thân phận nạn nhân, giúp cảnh sát sớm phá án thành công. . . . . .
Thẩm Yên Phi vuốt màn hình TV không muốn tin ngã xuống đất, trên màn hình là thi thể của cha sao? Bộ đồng phục kia quá quen thuộc với cô, ống quần bên phải còn có vết may vá của cô để lại.
"Không, không." Thẩm Yên Phi mất hồn lẩm bẩm, "Sẽ không." Bốn mươi tuổi là tình cờ, nhưng y phục kia, giầy đều là…, "A!"
"Cha, cha!" Thẩm Yên Phi nắm chặt màn hình TV, cô muốn xem cẩn thận, tuyệt đối không phải là cha!
Tin tức đã thông báo xong, Thẩm Yên Phi vội vàng đổi kênh khác để xem lại, hiện tại động tác ấn phím vô cùng đơn giản đối với cô mà nói cũng là vô cùng nặng nề.
"Cha, cha còn chưa có trở lại cùng Yên Phi ăn cơm." Sẽ không, sẽ không.
Bởi vì hiện trường án mạng không chỉ được một nhà Đài Truyền Hình đưa tin, cho nên Thẩm Yên Phi nhanh chóng chuyển tới một đài khác cũng đang đưa tin về vụ án này.
"Không!" Hộp điều khiển ti vi từ trong tay cô rơi xuống, làm thế nào cô cũng không muốn tin tưởng y phục kia, đôi giày kia, chiều cao, hình thể, đều là hình ảnh mà cô không thể quen thuộc hơn.
"A!" Thẩm Yên Phi thét lên, "Không...không được a. . . . . ." Cô nắm lấy đầu mình, dùng sức kéo tóc, cô nhìn nhầm rồi, nhất định là chính cô đã nhìn nhầm rồi!
Cha sẽ không bị đánh chết, bọn họ chỉ cần tiền sẽ không đánh chết người, đúng , đúng,, sẽ không đánh chết người, đánh chết người thì không thể lấy tiền.
"Ô ô. . . . . ." Thẩm Yên Phi ngã sấp trên mặt đất, nhưng đó là trang phục của cha không sai, "Không cần a." Nàng lảo đảo nghiêng ngã từ từ bò dậy.
"Tề Hạo, Tề Hạo anh đang ở đâu?" Hai bàn chân trần trụi của cô đi ra khỏi phòng khách sạn, cô muốn tìm Tề Hạo, anh sẽ nói cho cô biết đó không phải là thật, nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
"Tề Hạo. . . . . ." Thẩm Yên Phi không có mục đích chạy trên hành lang khách sạn, đầu cô vô cùng rối loạn, không biết đi từ đâu để tìm anh? Càng không nghĩ tới trước tiên phải gọi điện thoại cho anh, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô.
"Tiểu thư?" Phục vụ ở khách sạn cố gắng gọi vị khách có tình trạng không ổn định này, "Tiểu thư!"
Thẩm Yên Phi không nghe thấy âm thanh xung quanh, tai của cô chỉ nghe thấy âm thanh về vụ án trên TV, trước mắt của cô chỉ có hình ảnh trang phục trên thi thể nằm ngang trên mặt đất trong màn hình TV.
"Cha. . . . . ." Cô bất lực đi về phía trước, cô muốn nhanh chóng gặp Tề Hạo.
"Tiểu thư!" Phục vụ gọi cô từ sau lưng, "Tiểu thư!"
"Cha, cha ơi...!"
Ở đại sảnh khách sạn Tề Hạo tiếp đãi đối tác làm ăn, anh sợ Phi Phi ở trên xe ngủ không được thoải mái, cho nên công việc còn chưa xử lý xong thì anh đã đưa cô trở về phòng. Anh càng sợ cô vừa tỉnh lại không nhìn thấy mình, cho nên chỉ tiếp đãi các đối tác bàn bạc công việc ở dưới đại sảnh khách sạn.
"Trước mắt vật liệu xây dựng này sẽ áp dụng ở châu Âu sao?" Tề Hạo nhìn việc thương lượng bước đầu định ra hợp đồng từng chút từng chút được ghi nhận.
"Tề tiên sinh đang nói về chuyện này sao, không có vấn đề, chỉ là chi phí vận chuyển vật liệu được sử dụng ở Âu châu sẽ gia tăng, toàn bộ tiền vốn cũng sẽ gia tăng theo." Bên phía đối tác nói thêm.
"Tôi không đầu tư nhiều vào các công ty vận tải biển, các anh chỉ cần tìm vật liệu xây dựng cho cẩn thận, về việc vận chuyển không có vấn đề gì." Tề Hạo bổ sung.
"Ô. . . . . . Tề Hạo, anh đang ở đâu?" Thẩm Yên Phi chân không mang giày đi ở đại sảnh khách sạn, cô không biết phải đi đâu mới có thể tìm được anh?
"Tiểu thư, cô có cần tôi giúp không?" Nhân viên phục vụ khách sạn lo lắng đi tới, tình huống của vị khách này làm cho người ta thật lo lắng.
"Tề Hạo, tôi muốn tìm Tề Hạo." Thẩm Yên Phi chỉ chăm chăm đi về phía trước.
"Tiểu thư?"
"Tề Hạo? Anh đang ở đâu? Tề Hạo. . . . . ." Lệ rơi đầy mặt khiến cô trông giống như con cá nhỏ lạc đường, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoang mang sợ hãi thật làm người ta thương tiếc.
Ở trong đại sảnh, quản lí khách sạn đã chạy tới xử lí chuyện này ngay lập tức, bởi vì tình trạng không ổn định của vị khách kia đã khiến cho mọi người xôn xao, Tề Hạo đang ngồi ở bên trái của đại sảnh tiếp đãi khách hàng nói chuyện làm ăn, anh lơ đãng nhìn về phía thang máy, phát hiện nguyên nhân khiến mọi người xôn xao lại là Phi Phi.
Tề Hạo không để ý đến công việc ngay lập tức đứng dậy, “Tề tiên sinh!” Phía đối tác làm ăn vội vàng kêu lên một tiếng, bọn họ còn chưa nói xong a.
Tề Hạo nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Yên Phi, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ướt đẫm nước mắt, anh ngây ngẩn cả người, không phải cô đang nằm ngủ trong phòng hay sao?
Đột nhiên trong tầm mắt cô mơ hồ xuất hiện một đôi giày da quen thuộc, Thẩm Yên Phi ngẩng đầu lên, “Tề, Tề Hạo!”.
Anh yêu thương ôm cô vào ngực, “Em làm sao vậy?” Không ai có thể đi vào trong phòng làm tổn thương cô được.
“ Cha em không có chết có phải hay không?” Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên. “Tề Hạo, anh nói cho em biết đi, cha em chưa chết có phải hay không?”.
Anh có chút chần chờ nhìn cô, “Phi Phi”. Thật ra thì lúc xế chiều anh đã nhận được điện thoại của Vũ Lâm , anh không biết phải mở miệng báo tin này cho cô như thế nào.
“Lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo, Tề Hạo anh mau nói cho em biết những thứ này đều không phải là sự thật!” Anh không nói khiến cho hy vọng duy nhất trong lòng Thẩm Phi Yên tan biến, những thứ này đều không phải là thật, cha của cô sẽ sống thật tốt.
“Phi Phi, em tỉnh táo một chút đi.”
“Anh mau nói cho em biết cha em vẫn còn sống, tin tức trên TV nói đến người đó không phải là cha em, Tề Hạo, anh nói mau a.”
Cô đấm vào lòng ngực của anh, tại sao anh không nói cha cô vẫn còn sống? Chỉ cần anh nói cô nhất định sẽ tin tưởng a!
Anh không cảm thấy đau đớn trên ngực, nhìn gương mặt bi thương của cô, dường như anh cũng có thể cảm nhận được nội tâm đau thương của cô, mỗi lần cô nghẹn ngào nấc lên tựa như đem tim anh dùng sức siết chặt.
Thấy cô đau lòng như thế, làm sao anh có thể nói nên lời?
“Anh nói cho em biết cha em không chết, em chỉ tin tưởng anh, em chỉ tin một mình anh thôi!” Thẩm Yên Phi khổ sở nhìn anh, “ Tại sao anh không nói? Em đau đến không muốn sống nữa rồi.”
“Phi Phi!” Ngay lập tức Tề Hạo ôm lấy cơ thể mềm yếu của cô đang trượt dần xuống
“ Cha em đã không còn, em cũng không muốn tiếp tục sống nữa…”
“ Anh không cho phép em nói như thế!” Tề Hạo nóng lòng ôm ngang người cô lên, “Anh không cho phép em chết.”
“Tề Hạo, em van xin anh…anh nói cho em biết cha em không có chết a, người trên TV không phải là cha em có đúng không?”
Tề Hạo ôm cô đi vào thang máy, anh chỉ muốn nhanh chóng cho cô nằm lên giường nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ anh nên gọi bác sĩ tới đây tiêm cho cô một liều thuốc an thần.
“Tề Hạo…”
”Em còn có anh a.” Anh rống lên, loại người như vậy không đáng cho cô đau lòng, cho dù đó có là cha cô đi chăng nữa, sao cô có thể khóc lóc đau lòng như vậy? Khóc đến tim anh cũng xoắn lại.
Tề Hạo lo lắng nhìn cô nằm trên giường, sau khi ôm cô vào phòng, anh cho người mời bác sĩ đến đây một chuyến, nhưng bác sĩ còn chưa đến cô đã khóc đến ngất đi.
“Tình hình của cô ấy như thế nào?” Tề Hạo ngồi bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.
“ Nếu Tề tiên sinh không phản đối, tôi muốn giúp Thẩm tiểu thư truyền một chai nước biển, một chai nước biển có thể sẽ tốn khoảng một tiếng đồng hồ.” Bác sĩ thu lại ống nghe trên tai.
“Chỉ truyền nước biển là xong sao?”
“Thật ra thì thân thể của Thẩm tiểu thư không có gì đang ngại, là do cảm xúc của cô ấy dao động quá lớn mới dẫn đến ngất xỉu, sau khi truyền nước biển xong Thẩm tiểu thư sẽ tỉnh lại.
“Cô ấy có thể đã mang thai, truyền nước biển sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?” Anh lo lắng hỏi.
“Việc truyền nước biển sẽ không ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai, ngài có muốn lấy máu xét nghiệm để biết Thẩm tiểu thư có mang thai hay không?”
Tề Hạo suy nghĩ một lát, anh không muốn có đứa bé gấp như vậy, chỉ là nếu như cô có thai ngay lúc này, có lẽ sẽ cho cô thêm động lực để vượt qua mọi chuyện.
“Lấy máu sẽ không ảnh hưởng gì đến cô ấy chứ?” Tề Hạo hỏi.
“Dĩ nhiên là không, chỉ cần lấy máu của Thẩm tiểu thư đến bệnh viện phân tích mật độ kích thích tố một chút là có thể xác định xem cô ấy có mang thai hay không. Trong giai đoạn đầu mang thai lấy nước tiểu xét nghiệm còn không thể xác định chắc chắn dấu hiệu mang thai, nhưng nếu lấy máu xét nghiệm thì sẽ chính xác hơn nhiều.”
“Lấy máu như vậy…” Nhìn ống tiêm cắm vào cánh tay trắng nõn của cô, không có ý thức cô có thấy đau hay không?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút huyết sắc của cô, ngực anh giống như bị đè nén, đau đến không thở nổi, sức ảnh hưởng của cô đối với anh đã quá mức bình thường, vượt xa tưởng tượng của anh.
So với tưởng tượng anh còn yêu cô nhiều hơn?
Nếu có thể, anh nguyện ý vì cô gánh chịu tất cả bi thương khổ sở, anh chỉ muốn cô vui vẻ, “Tề tiên sinh, kết quả vừa có tôi sẽ điện thoại báo cho ngài ngay lập tức, bản báo cáo xét nghiệm cũng sẽ nhanh chóng giao cho ngài.” Sau khi nhân viên y tế rời đi, căn phòng cũng khôi phục yên tĩnh hoàn toàn.
“Phi Phi.” Bàn tay anh che phủ hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, chỉ mới buổi trưa thôi khuôn mặt nhỏ nhắn này còn phơi ngoài nắng đỏ bừng bừng, mà lúc này đây sao lại tái nhợt thế này?
Sau khi nhận được điện thoại của Vũ Lâm, anh không nên rời khỏi cô, không nên ra ngoài bàn chuyện hợp tác chết tiệt kia.
“Thật xin lỗi, anh thật không biết nên mở lời báo tin này cho em như thế nào.” Anh lẩm bẩm nói, khuôn mặt tái nhợt với hai mắt nhắm chặt của cô không cách nào đáp lại anh.
Thậm chí anh còn không kịp phái người đi dàn xếp chuyện của cha cô, muốn một người nghiện đánh bạc cả đời không cờ bạc là chuyện không thể nào, điều anh có thể làm chính là cho tất cả các sòng bạc đều biết Thẩm Gia Hùng là người bên cạnh Tề Hạo anh.
Vì tránh cho Thẩm Gia Hùng không biết kiềm chế mà tiếp tục cờ bạc, thậm chí bởi vì danh tiếng của anh mà càng không kiêng kị gì, cả gan làm loạn, nên anh cũng không muốn cho Thẩm Gia Hùng biết có anh làm chỗ dựa sau lưng ông ta.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, anh còn chưa kịp căn dặn Vũ Lâm đi làm những chuyện này thì Vũ Lâm đã truyền tin dữ đến.
Mặc kệ Thẩm Gia Hùng thiếu bao nhiêu tiền? Đắc tội bao nhiêu người? Có Tề Hạo anh ở phía sau chống lưng, ông ta ít nhất sẽ không mất mạng, Phi Phi cũng sẽ không khổ sở nhiều như vậy.
Anh phiền muộn bản thân mình đã không đem chuyện này xử lí hoàn tất, anh chỉ lo vội vã khuếch trương sự nghiệp của mình, vội vã muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tề gia, vội vã muốn cùng Phi Phi trải qua cuộc sống chỉ thuộc về hai người.
Nhưng không ngờ lại không thể bảo vệ được người thân mà cô coi trọng nhất, anh thật đáng chết!