CHƯƠNG 15
Đương lúc lơ đãng lại bắt gặp cái weibo này, quả thật khiến người ta mừng như điên!
IP của tài khoản Lục Giang có thể dò được, QQ cũng không vấn đề, chỉ có điều Thất điểm lại hơi phức tạp…. May mắn là, cậu có đóng góp rất nhiều cho quỹ của trang, có thể xin được IP của Nam Kinh.
Hai địa chỉ là một. Ôn Hướng Hoa nhìn kết quả này, bật cười.
Đó là cảm giác vui sướng như thể được tiền đập vào mặt…. Được, trong nhà Ôn Hướng Hoa cũng chỉ có tiền, vàng bạc gì cũng chẳng hiếm lạ, mọi người thử tự ngẫm cái cảm giác này đi là biết ngay. Ngay lúc đó cậu ta không suy nghĩ cái gì kiều diễm, chỉ hạnh phúc như thể được bắt tay với thần tượng vậy.
Tức giận là giả vờ, hờ hững cũng là giả vờ, thực tế, nhiều lúc cậu chỉ muốn lao đến chọc chọc Chu Nam Kinh, sau đó òa lên hỏi hắn, hôm nay ra thêm chương có được không?
Nhưng nóng vội không ăn được hết đậu hũ, từ bạn bè đến người thân, vẫn còn cả một chặng đường dài.
Lúc ấy cậu ta những tưởng thành bạn bè của đại thần = chơi đùa vui vẻ cùng đại thần = được đền đáp lại = tu thành chính quả = bạn tốt cả đời.
Cho nên cậu sẽ không bao giờ nghĩ được, buổi sáng hôm đó Chu Nam Kinh lại tung cho cậu một tin quan trọng đến thế.
Bán nữ hài lão *** sài: Tôi nghe xong kịch truyền thanh của cậu rồi.
Nháy mắt, trong lòng như có thứ gì đó sống lại, nhân sinh như được khai sáng, trở nên muôn màu muôn vẻ… Hình như đã lâu rồi…. Cũng muốn được yêu….
Thứ tình cảm này khiến cậu ta xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được mà suy nghĩ xa vời. Hy vọng đó vừa mãnh liệt lại vừa mỏng manh, mãnh liệt như muốn hóa thành thật ngay trước mắt, mà mỏng manh cũng hệt như một tạp niệm trong phút chốc.
Cậu ghét nhất bị lừa gạt, mà hết lần này đến lần khác không để ý, bị Chu Nam Kinh lừa lên lừa xuống.
Cậu lặng lẽ nhìn hình bóng người đàn ông này rõ nét dần trong lòng mình, nhìn bản thân tôn thờ anh ấy, cẩn thận quan sát mỗi lần người đó thay đổi, phỏng đoán tâm trạng anh để chọn một câu đối đáp cho hợp.
Làm như vậy quả thực mệt chết được, thế nhưng chính cậu ta lại thấy, thích thú làm không biết mệt là gì.
Rồi có ngày cậu ta phát hiện ra, cuộc sống của mình hoàn toàn vây theo anh mất rồi. Ôn Hướng Hoa biết mình đã ”xong”.
Thật may mắn, cậu lại có được sự dũng cảm để nói lời yêu.
Không cần oanh oanh liệt liệt, mục tiêu tấn công cũng theo những nguyên tắc của bản thân.
Chu Nam Kinh chỉ cần đồng ý bước sang phía cậu một bước thôi, thì còn lại khoảng cách bao nhiêu cậu cũng sẽ bước nốt được.
Em chỉ muốn anh biết, ba chữ “em yêu anh” không phải do vui đùa mà nói ra.
Em thích truyện của anh, anh lại khiến nhiều nhân vật sống lại như thế. Nhưng nói thực là em còn thích người đàn ông đã viết ra tác phẩm này hơn, bởi người đó còn hoàn mỹ hơn so với tưởng tượng của em.
Không thể không nói, cha Ôn rất biết cách làm người ta tụt mood —
Vài năm sau.
“Chu Nam Kinh, tối nay anh muốn ăn gì?” Ôn Hướng Hoa xách một chiếc túi to đi dạo quanh siêu thị, gọi điện thoại hỏi, mắt đảo nhìn đám người nhốn nháo xung quanh.
Giọng nói của Chu Nam Kinh truyền qua điện thoại, “Tối em muốn ăn gì?”.
“Em đang ở chợ…. Đông quá”, Ôn Hướng Hoa than thở.
Chu Nam Kinh có vẻ rất ngạc nhiên, giọng nói cũng không giấu nổi cảm xúc, “Em thế mà cũng đi chợ cơ à, thất kính thất kính.”
Ôn Hướng Hoa trả lời qua loa, “Vừa đi trung tâm mua đồ…. Nhân tiện tạt qua chợ.”
Chu Nam Kinh “À” một tiếng, nghĩ một lúc mới nói, “Mua rau cần với gan heo đi, tôi nhớ trong siêu thị có bán đấy, em tự chọn nhé, nhớ nhìn ngày đó, chọn cái gì mới mới một chút. Sau đó mua thêm một cây cải thảo với hai khuôn đậu nữa, đừng lấy tào phớ, non quá không ngon.”
Ôn Hướng Hoa nghe lời, cúp điện thoại, mua đủ đồ ăn về nhà. Sau đó mở TV xem, đợi Chu Nam Kinh tan tầm.
Ôn Hướng Hoa tìm được việc ở Bắc Kinh, cũng không khác nghề cậu ta thích là mấy, là làm MC đài truyền hình, mỗi tháng tiền lương ba bốn vạn, người nghe rất nhiều, hiệu quả lợi ích đều cao. Ôn Hướng Hoa u oán nghĩ thầm, quả nhiên cả đời này mình chỉ có thể bán giọng ăn cơm người…. Trước đây cậu còn muốn làm người mẫu đó
Chu Nam Kinh vẫn làm giáo viên, một tháng cộng thêm trợ cấp cũng được tám nghìn…. Bởi vì trong lớp có nhiều học sinh cá biệt nên gần đây được tăng lên ba nghìn một ngày, tuần sáu buổi.
Lúc Chu Nam Kinh về đến nhà trời đã sẩm tối, hơn năm giờ rồi.
Tuy rằng cả hai đều có nhà riêng, lại còn cùng một tòa nhà, nhưng ở chung với nhau cũng đã lâu, ở tại nhà của Ôn Hướng Hoa, còn căn nhà kia của Chu Nam Kinh thì khi nào các cụ lên thì tiếp.
“Sao hôm nay tan tầm sớm thế?” Chu Nam Kinh thay dép, đặt một chồng giấy tờ lên bàn cơm, lại cởi áo khoác vắt lên giá.
“Buổi chiều em có việc đặc biệt phải làm…” Ôn Hướng Hoa nói. Cậu ta đứng dậy khỏi ghế salon, đi tới trước mặt Chu Nam Kinh.
Hắn nhìn người con trai đang đến gần mình này, nghi hoặc hỏi, “Em lại làm chuyện xấu gì à?”
“Nam Kinh… Tháng trước em tiêu hơn một trăm vạn, anh đoán xem em đã làm gì?”
Chu Nam Kinh hơi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, “Mua phòng?”
“Không phải.”
“Chơi cổ phiếu?”
“Cũng không.”
“…. Đừng nói em lại lên Thất điểm đánh thưởng đấy nhé!”
“…. Đương nhiên là không!”
Chu Nam Kinh thật sự không nghĩ ra đáp án nào nữa, nên đành hỏi, “Thế em làm gì?”
Ôn Hướng Hoa rút từ trong túi ra thứ đồ cậu ta nói là ”trên một trăm vạn”.
Đợi đến khi thứ đó được đặt vào tay mình, Chu Nam Kinh mới nhận ra đây là cái gì.
Là nhẫn kim cương, hơn nữa còn khảm tận bốn viên.
Ôn Hướng Hoa có vẻ rất đắc ý, “Nam Kinh, đây là nhẫn cho chính em đặc biệt thiết kế đó, màu F, bốn viên 5 cara, viên nào cũng có giấy chứng nhận quốc tế GIA, độ tinh khiết 13EX…. Là tiền lương tích góp ba năm của em mới mua được đấy!”
Đây là cách lên màu khi nung kim cương với một số kim loại màu khác ở nhiệt độ và áp suất cao, sau đó hạ nhiệt độ đột ngột. Ví dụ như Natri sẽ tạo màu vàng, Kali màu tím…
… Đừng tưởng nói thế là có thể che giấu sự thật đây là một chiếc nhẫn nữ!!
Ôn Hướng Hoa nhìn sắc mặt của Chu Nam Kinh. Vẻ mặt hắn không nhìn ra nổi vui buồn.
Cậu ta lại lên tiếng, “Nam Kinh, em đeo lên cho anh nhé?”
Nói xong liền nắm lấy tay hắn. Cậu cảm giác tay đối phương run lên, có lẽ muốn rút lại, cũng có thể là lý do khác.
May mắn là ngoại trừ lúc đầu hơi run run ra thì Chu Nam Kinh cũng không từ chối. Ôn Hướng Hoa đeo nhẫn cho hắn, là ngón áp út.
Câu mà đã được cậu nói trăm nghìn lần rồi lần nữa được thốt lên, “Em yêu anh.”
Khó có được một hôm Chu Nam Kinh không quay đầu, mà là nhìn sâu vào mắt Ôn Hướng Hoa, nói một cách nghiêm túc, “Hôm nào tôi cũng sẽ đưa em một chiếc nhẫn.”
“Được”, Ôn Hướng Hoa nở nụ cười.
Bởi vì sợ anh không biết, cho nên lần nào cũng muốn nói ra.
Anh chính là mặt trời của em, tỏa sáng vĩnh viễn không bao giờ tắt.
==============
Suy nghĩ tác giả: Thực ra ban đầu tui tưởng tượng thế này nè, Ôn Hướng Hoa là một thanh niên tốt, vừa bá đạo lại trẻ con, thích cười, xấu hổ nhè nhẹ, tuy nhiên lại khá hào phóng, đủ trở thành ”con nhà người ta” khiến lớp người trên vừa thấy đã thích.
== Kết quả… viết thành: Hâm, hâm, hâm….
==============
Suy nghĩ của tui: Cả truyện hai thằng như bị dớ, bà 7 thỉnh thoảng tương mấy câu sến súa đọc mà rởn cả da gà ==