Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi

Chương 43: Chương 43: Có Giỏi Gọi Điện Thoại.




CHƯƠNG 41. CÓ GIỎI GỌI ĐIỆN THOẠI.

Vào buổi tối, đầu tiên là Chu Nam Kinh giúp mẹ rửa bát, sau đó là xem tin tức với ba, cuối cùng dưới sự cho phép của Chu Bắc Bình, online.

Hắn đăng nhập “”Bán nữ hài lão *** sài”, tìm tài khoản của Ôn Hướng Hoa, sau đó gõ loạn lên bàn phím.

Chu Nam Kinh gõ là, gần đây sẽ đi thực tập ngoại địa, không onl được.

Ôn: Cái gì ‘ 口 ‘??????

Ôn: Cậu không phải sinh viên sao? Vì cái gì mà lại đi thực tập ngoại địa?

Bán nữ hài lão *** sài: Trường tôi học tương đối kì. Năm bốn đều phải đi đến nơi thâm sơn cùng cốc cảm thụ phong cảnh tự nhiên. Tôi bây giờ đang ở trường thu dọn đồ đạc, tháng sau gặp lại.

Ôn: Nha nha….. [:з」∠] Tôi tôi tôi mới đến Bắc Kinh mà TT Cậu mà đi thì năm nào tháng nào chúng ta mới gặp lại nhau!

Bán nữ hài lão *** sài: Chỉ những người đã từng đến nhìn mặt nhau mới có ”lại”, chúng ta không tính là gặp nhau, quá lắm là sơ ngộ thôi.

Đều thế nào…. Chu đại đại anh còn không mau thu quần áo chạy, sao còn nhàn hạ đến mức luyên thuyên lảm nhảm như thế? Đến lúc đoạn tử tuyệt tôn thì chạy không kịp đâu!!!! mặt nghiêm túc

Ôn: …… Được rồi. Nói cho cậu biết nha, trên lầu nhà tôi có người tên Nam Kinh đó! Không biết họ là gì, chứ nếu là Chu Nam Kinh đảm bảo tuôi hông kiềm được mà lên gõ cửa nhà người ta luôn

Bán nữ hài lão *** sài: Don’t be silly.

Ôn: No zuo no die.

Bán nữ hài lão *** sài: Cái gì?

Ôn: Đoán đi. ← ←

Giống như không cẩn thận mà đắc ý vênh váo…. Ôn Hướng Hoa ngồi trước máy tính yên lặng cắm một ngọn nến tự sám hối.

Chu Nam Kinh thoát khỏi clone, mở list bạn bè, nhấn vào tên của Chu Nhã.

Chu Nam Kinh: Ôn Hướng Hoa giờ đang ở dưới tầng nhà anh làm sao đây.

Tiểu Hiên nho nhã: Ngàn dặm tiễn cúc hoa, lễ nhẹ tình nặng, quyết đoán bổ nhào!

Chu Nam Kinh: Cút = =

Tiểu Hiên nho nhã: Còn có thể sao nữa, thẳng thắn đi! Dù sao anh cũng thích cậu ấy mà!

Chu Nam Kinh: Cút = =

Tiểu Hiên nho nhã: Không phải thẹn thùng╰[ωo] sờ sờ cúc

Chu Nam Kinh: Anh có thể chửi bậy không?

Tiểu Hiên nho nhã: Không thể! Anh phải tác phong nhanh nhẹn vào! Tốt nhất là mặc tây trang, miệng ngậm hoa hồng, túi áo đút một chiếc khăn tay gấp gọn, sau đó lao đến gặt hái!

Chu Nam Kinh: Chúng ta đến cuối tình hữu nghị rồi, hẹn gặp lại.

Tiểu Hiên nho nhã: [ ′A`] Oni-chan, đừng mà

Chu Nam Kinh: … …

Tiểu Hiên nho nhã: Nói thật, anh không thể thẳng thắn được sao?

Mọi người đều biết, Ôn Hướng Hoa đã biết thân phận của Chu Nam Kinh rồi đúng không?

Thế nhưng mọi người cũng biết, Chu Nam Kinh đến tận bây giờ chưa biết mình bị bại lộ phải không nào??

Cho nên, Chu Nam Kinh dùng nhiệt dung riêng của tình yêu quê hương tổ quốc, của Đảng thân yêu mà gia vào giọng nói: KHÔNG!

Chu đại sao không dạy chuyên Lý mà nhất quyết dạy Văn thế này =.=

Tiểu Hiên nho nhã: Oni-chan, về sau đừng có khóc đó!

Chu Nam Kinh đen mặt tắt khung đối thoại với Chu Nhã.

Làm sao được…. Bạn bè là cần khi hoạn nạn! Chu Nam Kinh lướt danh sách đến ba lượt, không thể tìm được một ai có thể giúp mình. #Cho nên mới nói nhân duyên của anh nhiều sai sót lắm#

Lý Qua Qua chắc cũng chả biết gì về đồng tính đâu nhỉ, mà nói với người khác thì…. Thật sự phải chết phải chết phải chết thật sao?

Hay là thẳng thắn một lần nhỉ?

Chu Nam Kinh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về khả năng này.

Hắn không nhịn được lại đăng nhập clone (Đương nhiên là phải ẩn rồi! Hắn đâu có ngu!), lục lại lịch sử trò chuyện… Sau khi xem hết, trong đầu Chu Nam Kinh chỉ nghĩ ra một ý: #Thế đếu nào mà mình lại ngu thế nhỉ!!!#

Tinh phân cũng không biết tinh phân cho triệt để…. Bây giờ xem lại, thấy câu nào cũng ngập mùi “Tôi là Chu Nam Kinh” thế này!!!

Chu Nam Kinh nhìn không được. Hắn vừa tắt QQ, Chu Bắc Bình đã nổi giận rít gào, bắt hắn đi ngủ.

Ngày hôm sau, mẹ Chu trước sau như một, bày vẻ muốn bắt cóc con trai ra ngoài mua đồ ăn.

Gần đây, mấy bác cao tuổi trong tiểu khu rất hâm mộ mẹ Chu, bảo bà đúng là có phước. Con trai ngoan ngoãn hiếu thuận, đã vậy còn cao ráo đẹp trai, tuy rằng con dâu chưa có nhưng vẫn có thể kiếm (Nhầm!!) Thế nên mẹ Chu càng chịu khó cùng con trai ra ngoài, y như cho chó cưng đi dạo. Mỗi buổi sáng đều kéo ra ngoài đi đi….

Thực tế thì, Chu Nam Kinh rất muốn ngồi quy củ bên máy tính, đem kịch tính trong đầu mình ra để biểu đạt bằng văn tự, nhưng mà hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy mà. Gần đây có người kêu gào phải chăng Nam Kinh đại nhân đi hầu hạ ai sao, mà mỗi chương bây giờ chưa đến năm nghìn chữ? Nhưng ngoại trừ cái đó ra, ai cũng bảo, nhiều ít gì tụi em cũng vẫn yêu anh hết à

Thực ra, Chu Nam Kinh đã não bổ một kịch tính mười vạn chữ đó chớ, chẳng qua….. emo ngọn nến.

Hắn thật sự không muốn ra ngoài, đặc biệt là ở dưới lầu còn có một Ôn Hướng Hoa. Hắn cũng đâu có não bổ, nếu Ôn Hướng Hoa nói với hắn về một người bạn tên “Sài Tư Văn” thì hắn làm sao???…. Quỷ mới biết tại sao lúc ấy hắn lại lấy cái tên ấy…. Chẳng lẽ hắn phải dùng năng lực tư duy siêu mạnh để biến ra một NPC?

Vì cái gì mà nơi Ôn Hướng Hoa chọn, vừa vặn lại ngay dưới nhà mình? Tỷ lệ có quá thấp không?

Chu Nam Kinh lấy di động ra, đăng nhập QQ, tìm đến cái tên “Tiểu Hiên nho nhã”.

Chu Nam Kinh: Em thật sự không phản bội anh?

Tiểu Hiên nho nhã: Em thật sự không có đem địa chỉ của anh cho đội bạn mà hãy nhìn ánh mắt thuần khiết của em đây

Chu Nam Kinh: Anh vẫn cảm thấy không tin được! Em có biết Bắc Kinh này nó rộng thế nào không hả!

Tiểu Hiên nho nhã: Đây chính là duyên phận Đây chính là định mệnh

Chu Nam Kinh: Nói thật đi, anh không đùa với em nữa.

Tiểu Hiên nho nhã: Em thật sự không bán đứng anh! Là chính anh bán đứng mình đó!

Chu Nam Kinh: Cái gì… = =

Tiểu Hiên nho nhã: Anh, nói vậy nha, nhân vật nữ trong đam mỹ đều là pháo hôi hết! Em có linh cảm sắp bị anh cho làm pháo hôi rồi. Nói không chừng sẽ có người thương tiếc em, sẽ không vì anh mà vẫn cho em một ngụm nước miếng thương tiếc!

Chu Nam Kinh: Em nói cái gì vậy?

Tiểu Hiên nho nhã: Anh, thật ra Ôn Hướng Hoa biết lâu rồi [:з」∠].

Một tia sét giáng xuống!

Trong đầu Chu Nam Kinh “Oành” một tiếng, sau đó là ”rầm rầm rầm’! Hắn biến triệt để thành một đám tương hồ, chính là loại vẫn dùng để nấu bò hầm ấy….

Tiểu Hiên nho nhã: Anh, không sao chứ?

….

Một lúc sau, Chu Nam Kinh mới nhắn lại bằng di động: Không sao. Vừa nãy đang chăm chăm nhìn vào điện thoại thì bị bố chụp từ đằng sau, hơi đau.

Chu Nhã bày vẻ mặt bi ai hai giây. Không biết vì Chu Nam Kinh hay vì Ôn Hướng Hoa.



Sáng nay não Chu Nam Kinh như úng đầy nước, ra ngoài đi chợ còn nhầm năm mươi đồng thành năm đồng. Nếu không phải mẹ Chu nhanh tay lẹ mắt phát hiện ra, e là hắn đã xách thức ăn đi thẳng.

Chu Bắc Bình biết chuyện, trong lòng nghĩ thầm: Thanh niên nghiện net bây giờ thế cả đấy, vừa rời cái máy tính ra là ngơ cái mặt… Thằng này chả biết có sao không!

Chu Bắc Bình càng nghĩ càng xa, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm, cảm giác như mình nghĩ xấu về con vậy, ánh mắt nhìn Chu Nam Kinh lại thêm phần từ ái….

Đến giữa trưa thì Chu Nam Kinh đã cảm nhận rõ ánh mắt ”lạ lùng” của bố nhìn mình, tuy thấy có chỗ không đúng nhưng cũng không biết là chỗ nào. Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là do mình cả thôi.

Mãi cho đến buổi chiều, Chu Nam Kinh mới có giảm giác hồn về được một ít, ít nhất là não cũng không còn úng thủy.

Chu Nam Kinh muốn phát điên, dựa theo cá tính của hắn khi trước, hẳn là phải phát điên!

Con mẹ nó chớ, Tiểu Nam Kinh thông minh cơ trí thế này, sao lại có thể bị người khác đùa giỡn được?

Thế nhưng không biết vì sao, ngoại trừ lúc ban đầu còn khiếp sợ, còn lại ngập đầu ý nghĩ “Giờ lộ diện luôn hay ỉm đi”.

Hắn nghĩ chắc chắn bản thân ra thế này là do thượng đế trừng phạt hắn!!!! [╯‵□′]╯︵┻━┻

Dựa theo tính tình của Chu Nam Kinh, hẳn là nên gào vào điện thoại “Họ Ôn kia, chúng ta cả đời này đừng qua lại với nhau nữa!!!” sao?

Trên thực tế thì, không chỉ không lui, mà còn lui nhiều là đằng khác.

Chu Nam Kinh phát hiện ra một điều ngoài ý muốn: Chu Bắc Bình không thúc giục hắn ra ngoài đi lại, liền vui mừng mở WPS làm một hơi vạn ba chữ. Đến chín giờ tối mới thong thả mở hai nick QQ.

Đầu tiên là xem tin nhắn của Lý Qua Qua.

Lý Qua Qua: Phắc! Hôm nay cậu ra ba chương!! Tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi!!!

Đối với mấy dòng này, Chu Nam Kinh chọn lơ đi.

Còn một tin nữa, đến sau đó vài phút.

Ôn: Cậu không phải đi thực tập ngoại địa sao? OvO

Bán nữ hài lão *** sài: Chưa đi. Đang ở trường thu dọn đồ.

Ôn: Thu cái gì? Sách tư liệu à?

Bán nữ hài lão *** sài: Ai mà biết, trường học thống nhất phân phối.

Ôn: Trường tốt thật! QvQ

Bán nữ hài lão *** sài: Ừ, tôi cũng nghĩ thế.

Ôn: Đúng rồi, một tháng tới cậu có dùng điện thoại không?

Bán nữ hài lão *** sài: Xem còn nhiều tiền không đã, có thì dùng.

Ôn: Nếu ít thì sao?

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy thì không.

Ôn TT Cho tôi số điện thoại tôi cấp tiền cậu mua thẻ luôn!!!

Bán nữ hài lão *** sài: 13821354201

Ôn: ………Cậu cho thật! ╰[°°]╯

Bán nữ hài lão *** sài: Đúng vậy, quỳ xuống cầu đại gia bao dưỡng.

Ôn: ╰[°°]╯ Tôi, tôi muốn gọi điện quấy rối cậu!!!!

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy gọi đi, tôi chờ.

…. Vài phút trôi qua…..

Ôn: Tôi thật sự muốn gọi điện thoại!!!!

Bán nữ hài lão *** sài: Vài phút trước cậu cũng nói thế.

Ôn: Tôi tôi tôi tôi kích động run tay không làm được! QAQ

Bán nữ hài lão *** sài: Khám nam khoa đi.

Ôn: Run tay thì liên quan gì đến khám nam khoa? [:з」∠]

Bán nữ hài lão *** sài: Là đàn ông thì đương nhiên phải khám nam khoa rồi.

Cuọc gọi của Ôn Hướng Hoa mãi không thấy đến, Chu Nam Kinh cũng không cuống, vắt chéo chân bên bàn máy tính, một bên hút thuốc một bên đọc tin tức. Ừ, dạo gần đây mâu thuẫn Trung Nhật càng lúc càng kịch liệt, bên Trung ương cũng đã ra nhiều văn kiện….

Cuói cùng cũng đã mười giờ.

Bán nữ hài lão *** sài: Không gọi thì tôi đi ngủ đấy.

Ôn: TT Nội tâm tôi thấp thỏm như canh nấu!

Bán nữ hài lão *** sài: Thế một tiếng vừa rồi cậu làm cái gì?

Ôn: Học thuộc số, kí hiệu số, lưu lại liên hệ, sau đó không quản kết hôn chưa mà kết hoa….

Bán nữ hài lão *** sài: Hoạt động thật phong phú =L=

Ôn: Cậu thật sự muốn ngủ?

Bán nữ hài lão *** sài: Ừ.

Hắn thấy cửa phòng cha đã lay mấy lần, đoán chừng ông sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Tiếng chuông điện thoại cuối cùng vang lên.

Chu Nam Kinh mở khóa, chọn ”nghe”, áp di động lên tai. Thế nhưng ngoại trừ tiếng hít thở khe khẽ ra thì chả còn gì nữa.

Hai bên đều im lặng.

Chu Nam Kinh không nhịn được mở miệng, “A lô?”

Nhưng mà, vừa nói câu này không được bao lâu, bên kia tự dưng vang lên âm thanh báo bận.

Đệt, tôi vừa mới lột quần, cậu mẹ nó lại treo?

Chu Nam Kinh mở lại lịch sử điện thoại, thấy rành rành trong đó có cuộc gọi đến, xem ra chẳng phải hắn mộng du tiếp điện thoại. Thời gian là ba phút lẻ một giây, trong đó có mỗi một câu nói, mà do (trầm mặc lại nội liễm, cơ trí mà khiêm tốn) Chu Nam Kinh thốt ra.

Tà môn….

===============================

Chương sau: Hai người chính thức gặp nhau mặt đối mặt. Chu Nam Kinh không nhịn được thổ lộ tình cảm của mình, bị người cự tuyệt: Tôi không phải gay! Anh yêu tiền chứ không yêu người!

Ngay sau đó anh đã tự chối bỏ tình cảm của mình một cách tàn nhẫn……

Chương sau nữa: Ôn Hướng Hoa cuối cùng cũng bày tỏ tình cảm của mình với Chu Nam Kinh làm anh mất ngủ nguyên đêm!

Hãy chờ đón và xem kết quả =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.