CHƯƠNG 22. CÓ GIỎI THÌ NẤU CƠM.
Ôn Nói đùa, tôi chỉ là tò mò, tò mò thôi [:з」∠]
Bán nữ hài lão *** sài: Tắm rửa ngủ đi, tôi muốn ngủ.
Chu Nam Kinh nhìn đồng hồ trên máy tính, cũng sắp một giờ sáng rồi.
Ôn: QAQ Được… Cậu cứ chậm rãi đi… Tôi tôi…. Vĩnh biệt!!!!!
Bán nữ hài lão *** sài: == Cậu lại quên uống thuốc đấy à?
Ôn: Mau cút đi ngủ đi, tuổi trẻ không ngủ sớm, về già lại đau thương, nếp nhăn đầy trên mặt, một đêm tóc trắng dài…
…. Ê ê, cậu nhầm đi đâu vậy hả???
Cảm giác thấy vi diệu, Chu Nam Kinh cười cười tắt máy tính.
Chu Nhã vẫn chưa bỏ ý định, lại đạp QQ Ôn Hướng Hoa lần nữa.
Tiểu Hiên nho nhã: Sở Các Các, ông thật sự không cần ảnh của Nam Kinh đại đại sao? ✪✪
Ôn: Tôi. Không. Muốn (Mời tự xem quảng cáo Vượng Vượng)
Là một dòng sản phẩm bánh gạo, nhìn cũng ngon lúm, xem qcáo ở đây
Tiểu Hiên nho nhã: Vì sao? Ông hông yêu ổng hở?
Cô thiên tân vạn khổ lao lực mới được một tấm ảnh chụp, chẳng lẽ lại trở thành giấy vụn?
Ôn: Đại Hoàng Hoàng, sớm muộn rồi sẽ có ngày anh ấy dâng tận hai tay cho tôi