CHƯƠNG 56. CÓ GIỎI XOA XOA XOA
Là cái động tác gạch chéo khi muốn xóa bỏ một thứ gì đó.
Chu Nam Kinh mất vài giây mới tiêu hóa được thứ mình vừa nghe.
Ôn Hướng Hoa nói, Chu Nam Kinh, chúng ta quen nhau đi.
…. Cậu mẹ nó thật vô nghĩa, đồng tính sao có thể ngang nhiên yêu đương được?
Chu Nam Kinh chăm chú nhìn Ôn Hướng Hoa, thấy thật hiếm khi mà ánh mắt cậu thực nghiêm túc, không hề có chút đùa cợt, tựa hồ như thông qua đó mà bày tỏ, em là thật lòng.
Chu Nam Kinh thật sự không có cốt khí… Hắn cúi gằm xuống, mặt như sắp bị nung chín đến nơi… Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay đâu mà xem, không biết nhìn chằm chằm như vậy sẽ khiến người khác khẩn trương à?
Chỉ là, rất rõ ràng, Ôn Hướng Hoa không nghe thấy tiếng nội tâm của Chu Nam Kinh đang gầm thét thấy hắn lâu rồi không đáp lại, mới vờ như đang nói đùa, “Ê, em có tiền, có xe, có nhà, còn có vé tháng lại còn đánh thưởng… Anh thử suy xét đi?”
Chu Nam Kinh ngồi dậy khỏi chỗ của mình, tự dưng đến thời khắc mấu chốt đầu óc lại như bị đoản mạch, không thể nghĩ được cái gì. Hắn đưa mắt nhìn Ôn Hướng Hoa, cậu đang nghiêng đầu chống lên tay nhìn hắn, trong mắt ngập đầu dấu chấm hỏi. Dưới ánh nhìn chăm chú đó, Chu Nam Kinh chỉ làm một chuyện…
Hắn thu lấy bát đũa, buông lại một câu “Tôi đi rửa chén”, lòng bàn chân hệt như bôi dầu, lao như bay vào phòng bếp.
Trốn thoát thật là nhanh, chúng ta vỗ tay cho Chu đại đại nào!
Lúc Chu Nam Kinh trở ra khỏi phòng bếp cũng là bốn, năm phút sau, Ôn Hướng Hoa đã lau sạch bàn, ngồi trên sô pha cách đó không xa, hình như đang đợi hắn. Thấy hắn đi ra, cậu lộ một nụ cười nhẹ, khẽ hé ra mấy chiếc răng trắng muốt.
Chu Nam Kinh yên lặng quay đầu ngắm mấy bức tranh treo trên tường, kiên quyết không thừa nhận mình nhìn chúng muốn mù rồi.
Hắn nói, “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Chu Nam Kinh vốn muốn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thế nhưng kẻ vốn luôn được mệnh danh là ”thông hiểu lòng người” như Ôn Hướng Hoa lại tỏ ra rất cố chấp, “Có chuyện! Anh còn chưa cho em câu trả lời!”
…. Trả lời cái gì, bây giờ giả vờ mất trí nhớ còn kịp nữa không?
Có lẽ là chạy không thoát, Chu Nam Kinh khẽ thở dài một hơi trong lòng, không cằn nhằn gì nữa, ngồi xuống một bên ghế sô pha cạnh Ôn Hướng Hoa.
Hắn muốn hút một điếu thuốc để dịu đi nội tâm đang rất đỗi khẩn trương, nhưng lại nhớ ra là mình quên mang bao thuốc.
Vì thế, Chu Nam Kinh hỏi, “Nói đi, vì sao tự dưng cậu lại hỏi thế?”
Tâm tình dường như đã bình tĩnh lại, tim không còn đập mãnh liệt như vừa nãy.
Chu Nam Kinh nghe Ôn Hướng Hoa nói “Em thích anh mà” đã rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe, đều giống như bị một đống thuốc nổ oanh tạc trong đầu.
Nếu có người tìm có một cái nhãn dán dành riêng cho Chu Nam Kinh, như vậy sẽ có “Trời sinh hơn người” đầu tiên.
Hắn trước đây khá giỏi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi hơn nhiều trẻ cùng tuổi, người gặp người thích. Lúc đi học bao giờ thành tích cũng rất tốt, các giáo viên gần như không phải nói nặng với hắn một câu nào, bạn bè xung quanh cũng đều vây lấy hắn. Thậm chí cả con đường sự nghiệp của hắn cũng rất bằng phẳng, làm gì cũng thuận lợi hơn người, rất nhiều người cùng tuổi, đến bây giờ tiền gửi ngân hàng cũng chưa bằng một phần mười hắn.
Cho nên, có lẽ tổng hợp từ nhiều nguyên nhân như vậy, đã xây dựng nên ở Chu Nam Kinh vài phần ”lười khí”, cùng rất nhiều ”ngạo khí”. Có nhiều người đàn ông không phải lúc nào cũng chọc phải người thích, mà Chu Nam Kinh có lẽ là ngoại lệ.
Rất nhiều người nói thích hắn, kể từ lúc học cấp hai đến giờ.
Khi ấy chính là thời kì những thiếu niên ngây thơ bắt đầu dần trưởng thành, những cô bé từng thổ lộ với hắn nhiều như nước chảy trên sông. Bạn bè xung quanh đều nói, thấy các em gái hâm mộ hắn tre già măng mọc, đều hâm mộ cùng ghen tị không thôi. Khi ấy hắn trả lời, “Bây giờ không phù hợp để yêu đương.”
Ngày học cấp ba, ai ai cũng ráng bắt lấy cái đuôi của sự trưởng thành, ngay cả thầy dạy ngữ văn của hắn lúc nào cũng chăm chăm đề phòng cậu học trò cưng của mình, sợ hắn sa vào yêu đương mà hủy cả nghiệp học. Đương nhiên số cô nàng tỏ tình với hắn không hề ít đi, ngày Cá tháng tư hắn từ chối một hơi mười ba cô. “Cậu không phải bạn gái tớ mong muốn”, hắn đã trả lời như vậy.
Hơn nữa lên đại học đã yêu đương qua bốn lần, nếu không phải từ năm hai bắt đầu trạch thì hẳn sẽ còn nhiều người hơn nữa.
Nếu không phải “Hiện tại không thích hợp yêu đương” thì là “Em không phải bạn gái anh mong muốn”.
Hắn từ chối nhiều người như vậy, nhưng lại không thể nói ”không” với Ôn Hướng Hoa.
Hắn hi vọng bạn gái của mình, sẽ có một nụ cười thực ngọt nếu như mỗi cô gái có một giấc mộng hoàng tử bạch mã, thì mỗi chàng trai lại có một nguyện vọng cưới được một cô nàng xinh đẹp. Người kia có thể ủng hộ sự nghiệp của hắn là tốt nhất hắn thích viết tiểu thuyết, muốn biến nó thành công tác của mình.
Ôn Hướng Hoa ngoại trừ không phải là con gái ra, thì tất thảy đều thích hợp.
Nếu nói Ôn Hướng Hoa không khiến Chu Nam Kinh có cảm giác xao xuyến gì, đúng là nói dối.
Hắn không hiểu được sự kiên trì của Ôn Hướng Hoa, nhưng có thể hiểu được tâm tình của cậu. Hắn cũng sẽ thích một ai đó, bởi xét trên mọi mặt, Chu Nam Kinh chỉ là một người bình thường.
Mà Ôn Hướng Hoa, cũng là một người bình thường.
Giữa biển người mờ mịt, một người bình thường tìm được một người bình thường khác cũng thích mình, dường như cũng không phải điều gì khiến người ta ngạc nhiên.
Có lẽ bây giờ nói cái gì cũng không được, Chu Nam Kinh khẽ giật giật đầu ngón tay, “Cậu sao lại tôi thích tôi?”
Rất nhiều người từng nói thích hắn, có người thích vì hắn đẹp trai cao ráo, có người lại nói thích hắn vì viết văn hay, lại nói tính cách xa cách mọi người kia của hắn cũng rất đáng để thích… Ơ phắc, người nào nói cái câu cuối cùng kia là M à??
Nếu Ôn Hướng Hoa nói thích tiểu thuyết của hắn, vậy Chu Nam Kinh… không còn gì để nói nữa rồi.
“Em thích Lão sài vì đó là Nam Kinh anh, em thích Nam Kinh vì anh là Lão sài, lý do đó đủ chưa?” Đã viết đi viết lại câu này trong đầu hàng ngàn lần, lúc nói ra giờ hoàn toàn không có chút áp lực. Ôn Hướng Hoa còn có chút dư tâm quan sát sắc mặt của Chu Nam Kinh.
Ừ… Vẫn không có dao động gì đặc biệt, giống như rất trấn định. Nhưng không biết vì sao, lỗ tai lại hơi hồng hồng.
Người nói không áp lực, người nghe lại áp lực vô cùng. Chu Nam Kinh hơi há miệng, hoàn toàn không biết trả lời thế nào.
Đây có thể là tự làm bậy, không thể sống sao? Lúc trước tinh phân cái clone Bán nữ hài lão *** sài hoàn toàn là tùy hứng…. Cơ bản là chưa từng nghĩ sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm như vậy.
Thế nhưng Ôn Hướng Hoa vẫn cố tình không buông, “Em để ý rồi, hai tháng kể từ lúc em tỏ tình với anh, số nữ giới quen biết anh tăng lên năm bảy người, em không nhanh chân thì anh kết hôn mất. Cho nên em phải bày tỏ thôi.”
Weibo của Ôn Hướng Hoa follow tổng cộng 473 người, ngoại trừ mấy thứ thượng vàng hạ cám ra thì còn lại đều là tình địch của cậu… như nữ hào ”Đỗ quyên”, nữ tần “Quả thận”, biên tập “Tiểu Hiên nho nhã”…. Ờ, còn một số ít nam giới khác, nhưng đều là bạn cậu cả emo ngọn nến
“Ôn Hướng Hoa….”
“Vâng?” Ôn Hướng Hoa quay đầu ra, vừa lúc Chu Nam Kinh ngẩng mặt lên nhìn, cậu không nhịn được chuyển ánh mắt.
Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ, sau mới chậm rãi nhả từng chữ, “Hình như tôi cũng thích cậu một chút… Cậu có thể theo đuổi tôi.” Câu sau nói rất nhanh, có lẽ là vừa bổ sung thêm vào.
…. Hử, vậy là được rồi?
Ôn Hướng Hoa ngẩn ra một lúc, sau đó mừng như điên, trong nháy mắt cảm giác xúc động như vừa đánh thưởng.
Ừm, nếu có khả năng, thì thực ra cậu cũng muốn ôm chầm lấy Chu Nam Kinh mà hôn cái ”bẹp” lên cổ hắn, từ mặt cắn xuống cằm… Đè lên giường làm đủ mọi tư thế, nhưng cậu ráng nhịn xuống.
Đã nhiều năm như vậy rồi, không thể để công sức đều đổ bể hết đúng không?
Ôn Hướng Hoa hỏi, “Anh muốn em theo đuổi thế nào?” Đã từ Nam Kinh chạy đến Bắc Kinh rồi, thế còn chưa đủ ”theo đuổi” à?
Chu Nam Kinh suy suy nghĩ nghĩ vô cùng thận trọng, cuối cùng vươn một ngón tay chỉ chỉ miệng mình, “Cậu có muốn hôn tôi không?’
Lời tác giả: Chả biết đặt tên chương là gì, thôi thì bừa một cái ”xoa xoa xoa” vậy.
============================
Các thím ạ, tui nghĩ nên đổi lại tên CP thành: cao phú soái hoan thoát phúc hắc ôn nhu công x ngây ngô tiểu bạch chậm hiểu biệt nữu tự yêu bản thân hâm hấp trạch nam thụ thì đúng hơn =v=
Chu Nam Kinh, tui, tui thiệt thất vọng về anh!