Cô Giáo À, Lại Đây!

Chương 23: Chương 23: Chương 29




Như đã nói trước đây, Mê Tình là vò rượu năm xưa Chu Tiểu Uyên tự tay ngâm ủ. Thời gian không đủ lâu để xem là rượu thượng hạng nhưng mùi hương từ 10 vò rượu bay đến cũng đủ khiến người ta ngây ngất, choáng váng.

Thơm nồng, cháy bỏng, thoảng thoảng cả vị ngọt đâu đây.

Không ai biết năm đó cô đã cho vào những nguyên liệu gì bất quá rượu cũng như tên, Mê Tình- Mê loạn trong tình yêu. Tuy nhiên có còn là tình yêu hay đã chuyển sang tình thù? Phải biết rằng không chỉ tình yêu khiến người ta say, cả thù hận cũng có thể. Thù hận nhấn chìm con người ta trong cơn mê của căm hận, của thương tổn.

“ Đây là phần quà mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho trò chơi hôm nay” Chu Tiểu Uyên đứng dậy khỏi ghế đi đến bên cạnh bàn rượu, những ngón tay mơn trớn lên thành vò, nhẹ nhàng như đối xử với trân bảo. Nhưng rồi lại thở dài tiếc nuối.

“ Mười vò rượu này vốn là dành cho Thiên Thiên, tôi thật sự không muốn để các người hưởng dụng nó chút nào “ Vừa nói vừa liếc nhìn 4 người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia. Vẻ ghét bỏ hiện rõ mồm mồt trên gương mặt cô.

Bốn người đàn ông sắc mặt đen kịt chỉ hận không thể bóp chết Chu Tiểu Uyên. Mấy năm không gặp đúng là ngày càng lợi hại đi, dám ghét bỏ bọn họ như thế đúng là thú vị.

Đừng suy nghĩ sâu xa làm gì, tâm lí đàn ông là vậy đấy. Bạn càng đuổi theo họ, họ càng tránh xa bạn ra. Nhưng rồi đột nhiên bạn lạnh lùng xa cách thì họ sẽ cảm thấy hứng thú là đuổi theo bạn.

Tình trạng này chính là khúc mắc lớn nhất dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Khi xưa, Chu Tiểu Uyên như một cái đuôi nhỏ đi theo sau năm người họ, mãi rồi cũng nhàm chán. Còn Thiên Thiên, lúc mới đến Chu gia cả ngày cũng chẳng nghe cô nói được một câu, đối xử với người xung quanh thì luôn phân rõ khoảng cách.

Mà đối với những người luôn được đám con gái, phụ nữ vậy quanh như bọn họ thì Thiên Thiên quả thật là lần đầu mới gặp. Hứng thú tăng lên đương nhiên sẽ chú ý, chú ý dẫn đến quan tâm, quan tâm rồi lại sản sinh ra một số cảm xúc khó nói.

Hai người Thiên Thiên cùng Chu Tiểu Uyên chính là không hiểu được vấn đề này nên càng muốn xử lí càng làm vấn đề này thêm rối rắm.

Đừng thấy 4 người đó biểu hiện chung thủy như vậy mà lầm. Họ yêu Thiên Thiên là thật nhưng cái tình yêu đó không đủ mạnh để đánh bại bản chất đàn ông. Ai dám nói trong khoảng thời gian bên cạnh Thiên Thiên bọn họ không lén phén bên ngoài, không có người phụ nữ nào khơi dậy hứng thú của bọn hắn??? Chỉ có điều không thể hiện trắng trợn ra mà thôi.

Không có cái gì mà mãi mãi, hưng thú rồi cũng phai nhạt, tình yêu rồi cũng trôi đi, đặc biệt là trong một mối quan hệ dựa trên cướp đoạt như thế này. Chỉ là bọn họ chưa hoàn toàn có được Thiên Thiên nên cuộc chiến này vẫn chưa thể dừng lại.

“ Chúng ta bắt đầu được rồi chứ? “ Chu Tiểu Uyên trở lại chỗ cử mình, hai chân tao nhã bắt chéo, tư thái ung dung, tự tại.

“ Tất nhiên là được “

Bởi vì là những trò chơi lúc mọi người còn bé tí nên tính khiêu chiến không có là bao. Tuy nhiên gán thêm cái phần quà đặc biệt “10 vò rượu “ kia lại khiến nó trở nên căng thẳng hơn.

Bất kỳ ai sành rượu đều có thể nhận ra, nồng độ cồn trong 10 vò đó không phải cao thông thường thôi đâu. Uống quá nhiều có thể xuất huyết mà chết.

Nhưng mà có người khởi xướng thì cũng phải có người hưởng ứng chứ? Đúng không?

“ Vậy trước tiên chúng ta sẽ đi đến với trò chơi đầu tiên....lắp ghép “”

““...”

Ừm lắp ghép, đúng là trò chơi của con nít rồi, nhưng sao bỗng thấy sau lưng lạnh lạnh. Khả năng bị người ta đụng tay đụng chân chắc chắn là bằng không, càng không phải nói, đây là biệt thự tư nhân người biết chỉ có bốn người bọn họ, thế nhưng không cách nào bỏ qua cảm giác bất an này

Mà kệ đi.

Rất nhanh đã có người mang đến 2 bộ lắp ghép, người vừa đưa vào, trừ Chu Tiểu Uyên ai ai cũng trợn mắt lên nhìn. Chiều dài 150cm, chiều rộng 60cm, bề dày 20cm... kích thước này, là muốn dọa chết người ta phải không?

Lật bàn.

Chưa nói đến với kích thước này liệu có xếp hết hay không mà cho dù có xếp hết được thì đến mai vẫn chưa xong.

“Tôi biết là hơi quá khổ một chút nhưng như vậy mới thú vị, phải không?” Chu Tiểu Uyên thu hết biểu tình của tất cả mọi người vào trong mắt nhưng không quá quan tâm, tao nhã nhấp một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói tiếp: “ Đừng ra vẻ mặt đưa đám như thế, cái này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho các anh đấy. Yên tâm,khâu chuẩn bị là người của các anh làm “

Không ai đáp lời, nhìn nụ cười dửng dưng trên mặt cô không hiểu sao bọn họ có cảm xúc muốn đánh lên đó vài cái cho bỏ ghét. Cô đây nhất định là cố ý, biết rõ bọn họ đối với những trò chơi ấu trĩ như thế này không có “kiến thức” nên mới sắp đặt như vậy.

Được thôi, muốn đấu đúng không?! Vậy thì chơi tới cùng đi, chỉ cần cô không hối hận là được.

“ Bắt đầu đi “

Từng miếng, từng miếng lắp ghép đổ xuống trước mặt bọn họ. hai phút... năm phút....tám phút.... mười phút... Lạch cạch. Hai miếng cuối cùng đồng thời rơi ra dừng lại trên một đỉnh núi nhỏ.

- -------------------------------------------------------------------------

Trong căn phòng, ngoại trừ Chu Tiểu Uyên thì 10 con người 20 cặp mắt trợn tròn nhìn hai đồi núi nhỏ xuất hiện chính giữa phòng. Ừm may là căn phòng này đủ lớn nếu không bọn họ thật sự bị đống lắp ghép này đè bẹp mất.

Rồi lại quay qua nhìn vẻ mặt dửng dưng tươi cười của Chu Tiểu Uyên, không hiểu sao bốn người đàn ông kia lại có xúc động muốn đánh người. Mười mấy năm không gặp, tiến bộ cũng đáng kể thật. Lại có thể khiến bọn họ mất bình tĩnh như thế này.

Thật ra, Chu Tiểu Uyên cũng không nghĩ nhiều như vậy đâu. Kế hoạch của cô không bao gồm việc châm chọc bọn họ, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc hiếm có này, coi như cô được hời đi.

“ Ok, đồ chơi cũng được mang đến rồi. Luật cũng rất đơn giản. Tôi cá là không ai trong chúng ta có thể hoàn thành xong bức tranh này, thế nên trong vòng một tiếng ai có thể xếp được nhiều hơn sẽ thắng.” Chu Tiểu Uyên lấy chiếc đồng hồ để bàn bậc chế độ hẹn giờ lên nhìn những người trước mặt “ Thế nào? Bắt đầu chứ?”

“Được “

“ Vậy trò chơi đầu tiên tôi sẽ đấu với Mị Hữu” Ngón tay thon dài xinh đẹp của Chu Tiểu Uyên lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trước mặt Mị Hữu.

Mị Hữu, người đàn ông này luôn mang theo nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Lại mắc bệnh cuồng diễn. Cũng vì vậy mà rất khó để nhận ra lúc nào hắn đang đùa đợt, lúc nào là nghiêm túc. Luôn mang lại cho đối thủ cảm giác vượt khỏi tầm kiểm soát.

Mà lí do Chu Tiểu Uyên lựa chọn hắn bởi vì.... Cô thích như vậy thôi.

Thiên Thiên làm trọng tài, cầm đồng hồ lên hô: “ Bắt đầu “

Lời vừa dứt, Mị Hữu lập tức lao vào đồi núi nhỏ nhanh tay lựa ra những mảnh ghép viền khung. Tốc độ và khả năng quan sát rất cao vì vậy không lây sau đó, phần khung của bức tranh đã hoàn thành. Phải nói rằng, bề ngoài và tính cách của hắn một chút cũng không giống nhau. Nhìn có vẻ như dửng dưng, nhàn nhạt thực tế lại là một người hiếu thắng và rất có đầu óc.

Tuy nhiên, ưu điểm này chỉ tốt khi sử dụng trên thương trường mà thôi. Còn đối với cái trò chơi trẻ con này, dường như không quá thích hợp với IQ của hắn cho lắm.

Nhìn Chu Tiểu Uyên người ta xem, một bên quan sát, một bên phân tích xem trong đống hỗn tạp đó có những mảnh rơi vãi nào có thể ghép với nhau liền xếp chúng qua một chỗ. Làm như vậy sẽ nhanh hơn nhiều so với việc cứ lật lật tìm tìm cái mà mình cần. Không phải sao?

Thế cho nên, khi Mị Hữu thở hổn hển cầm mãnh ghép cuối cùng lên thì người nào đó đã hoàn thành và nhàn nhã uống trà.

Mãnh ghép trên tay lạch cạch rơi xuống nền nhà. Hắn ta không thể tin nỗi mà nhìn người con gái đang ưu nhã ngồi trên ghế kia. Không thể nào. Làm sao có thể????

“ Oh, Mị tiên sinh đã xong rồi đấy à. Tôi không nghĩ rằng chúng ta lại có thể hoàn thành trước thời hạn đấy “ Nụ cười rất hồn nhiên và vô hại. Nhưng khi vào mắt Mị Hữu lại trở nên vô cùng châm chọc.

Hắn ta hậm hực quăng mãnh ghép xuống, cảm thấy bản thân như một trò hề vậy. Hắn cố gắng như thế trong mắt người ta lại chỉ là một trò đùa.

“ Còn không rót rượu đi????!!!!” Mị Hữu quát lên với người hầu.

Trận thứ nhất: Chu Tiểu Uyên toàn thắng.

Đến với trò chơi thứ hai là rút gỗ. Trò chơi này đòi hỏi sự khéo léo và nhanh nhạy. Chỉ cần lệch một tí thôi, ngọn tháp sụp xuống coi như là thua cuộc.

Trận này Lãnh Huyền tự đề cự bản thân đấu với cô. Bàn về sự khéo léo hắn tự tin không ai có thể vượt mặt bản thân

Thật ra Thiên Thiên muốn thay cô đấu trận này. Bởi vì cô ấy cho rằng như vậy quá bất công. Vì sao Chu Tiểu Uyên phải một mình đấu với bốn người bọn họ chứ? Như vậy là quá chênh lệch rồi.

Bất quá Chu Tiểu Uyên sao có thể để cô ấy nhúng tay vào được. Kế hoạch cô vạch ra không cần sự trợ giúp của người ngoài.

Chu Tiểu Uyên cự tuyệt. Thiên Thiên không còn cách nào khác là đứng một bên vừa xem kịch vừa cầu nguyện.

Hai ngọn tháp cao 30cm xếp song song trên bàn trà. Tiếng hô bắt đầu vang lên, hai người đồng thời ra tay.

Một que, hai que, ba que, bốn que, năm que.... Trò chơi này nói khó thì không khó, nói dễ thì không ai biết trước được. Không những phải có kĩ năng tốt mà còn phải có chiến lược tốt. Không phải cứ bạ đâu rút đó là được, lỗ hỗng quá nhiều, nền tảng không chắc chắn, rất dễ bị sụp đổ.

Lãnh Huyền nắm bắt được trọng điểm này nên lựa chọn đi theo đường zich zac ( ko biết viết thế này có đúng không nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.