Cô đón nhận lấy chiếc nhẫn Thiên đeo vào tay cô. Cô cũng không còm
nhận biết được cái cảm xúc hiện tại của cô là gì nữa. Trước mắt cô giờ
là chàng hoàng tử đang hiện hữu ở ngay đây, cô còn gì để không vui nữa.
Nhưng mà nếu Thiên biết được một sự thật không thể ngờ đối với Linh,
liệu rằng tình cảm bây giờ của anh sẽ còn tồn tại nữa hay không? Tất cả
những niềm vui khi này, cô đều dồn nén bên trong cái hôn lên má anh vừa
rồi.
Mọi người xung quanh võ tay thật to để tán dương
cho anh chàng Thiên. Linh như đang vỡ òa, cô nức nở trong lồng ngực
Thiên, vừa là niềm hạnh phúc vừa là để bày tỏ cái tình cảm mà cô giấu
bấy lâu nay. Hành động thân tình, chỉ đơn giản là một cái ôm, hôn nhẹ
nhàng cũng gợi cho đối phương biết bao nhiêu là cảm xúc. Thiên sững sờ
vì ngay lúc này Linh đang ôm trọn lồng ngực anh, anh đơ người một lúc
nhưng dần bình thường lại để dang tay ôm lấy nửa kia của chính mình. Nhờ ý tưởng sáng tạo và táo bạo của Thiên mà Noel năm nay rất đông vui và
náo nhiệt. Lúc khóc xong, Linh rời khỏi người Thiên và tới chỗ cuối góc
đường mua hai cây bánh táo thơm ngon. Linh chưa bao giờ thấy ngại ngùng
như lúc này, mua tới hai cây bánh táo nhưng lại không dám đưa Thiên nên
một mình cô "quất" luôn cả hai cây. Thiên ngạc nhiên trơ mắt nhìn Linh
ngồi nhâm nhi
- Chị, trẻ con thật đấy._Thiên trêu
- Xì, kệ tui._Linh lạnh lùng, vừa dụi mắt vừa ăn
- Ở đây đi. Em ra kia một chút, xíu em quay lại._Thiên quay đi
- Được rồi, cậu đi đi._Linh không quan tâm, vẫn ngồi đó ăn
Cô nàng ngốc này hình như vẫn chưa hiểu rõ được cái tình cảm trong lòng
mình nên vẫn cứ vô tâm thế đấy. Hân đứng từ xa nhìn Thiên và Linh không
chớp mắt, đứng nãy giờ bực quá, Hân bảo Tùng ra theo dõi tiếp. Cả bọn
bao gồm: Mina, Hân, Bảo, Tùng, My ngồi ở quán nước bên đường, dự là sẽ
đi tham quan chợ một chút nhưng ai ngờ dừng lại thì thấy Thiên và Linh
nên dừng lại. Ngay lúc này, bà chủ quán mang hai dĩa trái cây, năm ly
siro đào, dâu, nho, cam, dứa. Mỗi người một ly, thay phiên nhau "theo
dõi" hai người kia. Bảo thì vẫn còn ái ngại nên chưa dám bày tỏ.
- Mina uống nước đi. Xíu về tui mua cho bà cái này. Chắc chắn bà sẽ thích. Mà ba mẹ bà sao rồi? Vẫn khỏe chứ?_Bảo hỏi han
- Họ không sao. Hôm đó đi ra nước ngoài giải quyết công việc cũng không
nói với tui một tiếng. Làm tui lo đến phát khóc._Mina ngập ngừng rồi lại nói tiếp._Mà Ken nè, sao dạo này ông nói chuyện với tui, tui thấy sao
sao ấy. Làm như tui với ông xa lạ lắm vậy đó. Lúc trước ông đâu có vậy
đâu. Nhớ hồi trước toàn xưng "bố" với "con". Sao giờ thành tui với bà
rồi.
- Ừ thì, tại tui thích. Nếu bà không muốn thì tui đổi lại._Nghe Bảo nói thế Mina phì cười, lắc đầu lia lịa
Trở lại cùng Thiên và Linh nào. Sau hơn 10p hóa trang, Linh bước ra trong
chiếc váy noel rất xinh, khuôn mặt cũng được làm đẹp hơn nhờ mấy chị
phục trang. Còn Thiên, vẫn loay hoay với trang phục của ông già noel,
Linh hơi ngạc nhiên vì chị tiếp thị đưa cho Thiên bộ đồ hơi rộng, Linh
phải mang ra nhờ mấy chị tiếp thị đổi lại. Khoảng 5p sau, Thiên bước ra
với bộ đồ của ông già noel, Linh phì cười vì bộ râu Thiên đeo bị lệch
che mất một bên má. Linh chạy tới chỉnh chu lại, cả hai cùng nhau ra
ngoài chụp hình lưu niệm. Hai người này dữ thật, lúc thì chụp bộ râu ,
lúc thì che râu ngay mắt (-.-") ... Cả hai cùng cười và xem lại những
tấm ảnh vừa chụp.
Đi chơi mệt rồi, cả hai cùng đi trả
lại bồ đồ noel vừa thuê, mặc dù vẫn muốn chơi tiếp nhưng cũng khuya rồi. Thiên và Linh đi về, trên đường về có mấy lần Thiên định nắm lấy tay
Linh, nhưng lần nào cũng hụt khiến cả bọn theo dõi đằng sau lăn đùng ra
mà cười, xém nữa là bị phát hiện. Linh vẫn còn hơi ái ngại, chỉ quay mặt đi mà không dám nhìn thẳng vào Thiên, một phần vì chưa xác định được
tình cảm, một phần vì không biết cách thể hiện sự quan tâm. Vẫn lẳng
lặng bước đi cho đến lúc tới trước cổng nhà Linh.
- Ưm... Tới nhà chị rồi, em về luôn đây. Chị ngủ ngon nha! Mai em qua đưa chị đi._Thiên
- Cậu cũng ngủ ngon nha! Tạm biệt._Linh mỉm cười
Đám đằng sau thấy thế cũng thay phiên nhau tạm biệt. Riêng Mina vẫn từ từ
đi tới, trên tay cầm điện thoại nhắn tin với ai đó, thấy thế Bảo hơi tức giận nhưng cố kìm lại như không quan tâm, mặc dù tay vẫn đang nắm lại.
- Cật đi được không? Đi đứng mà cứ cầm điện thoại vừa đi vừa nhắn. Không sợ té hả?_Bảo hằn học
- Kệ tui. Mà nếu tui có té thì mắc gì tới ông. Tui té làm mất của nhà ông hay sao ông giận dữ vậy chứ._Mina hậm hực, hét lớn
- Ừ. Bà muốn làm gì thì làm đi. Bực mình thật._Bảo tức giận bỏ về
- Trời. Giận thiệt hả ông kia. Chờ tui với...nè...
- Hai người kia về rồi thôi Tùng cũng về luôn. Tạm biệt Hân nhé!_Tùng chào, My cũng nhanh nhảu tạm biệt rồi về luôn
Hân đi vào trong, vừa tới cửa đã thấy Linh chờ sẵn. Trong lòng có chút lo
lắng, vừa bước tới sân trước cổng đã dừng gót. Lẩm bẩm một mình:
- "Về rồi không vô đứng đây chi vậy ta? Kiểu này chắc bị phát hiện rồi quá. Thôi tới đâu hay tới đó vậy."
- Chị về hồi nào vậy. Sao không vô nhà. Đứng đây gió thổi lạnh gần chết
rồi nè._Hân cười có ý đồ, nói tiếp_Chị, hình như chị có tâm sự hả?
- Sao em hỏi vậy? Nhìn mặt chị giống người có tâm sự lắm sao?_Linh sờ lại mặt mình
- Giống chứ, trong mắt chị có vẻ đang ưu tư. Nhớ anh Thiên đúng không?
- Chị không có._Linh biện hộ
- Mặt vậy còn kêu không có. Thôi nếu chị không muốn nói thì em không hỏi nữa. Mình vào nhà đi chị.
Vào đến nhà, bà Như Ý (mẹ Linh và Hân) đã bước đến.
- Các con vào nhà đi. Ba mẹ có chuyện cần bàn._Bà Như Ý vui vẻ gọi Hân và Linh vào trong.
- Vâng, thưa mẹ._Cả hai đồng thanh đáp
- Thưa ba chúng con mới về._Hai chị em lễ phép chào hỏi
*******************