Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Đêm đầu tiên của năm mới cô đã mất ngủ.
Vừa mơ mộng về cuộc hẹn ngày mai, vừa cố gắng hẹn hò với Chu Công, kết
quả dẫn đến là—— cô quấn quýt với tấm ga trải giường cả mấy tiếng đồng
hồ, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không thể đến.
Điện thoại di động chợt vang lên, xem ra người không ngủ được không chỉ có mình cô mà thôi.
Tiếu Bạch: Ngủ chưa?
Cô: …. Đã ngủ!
Tiếu Bạch: Anh nhớ em lắm, không ngủ được.
Cô : nổi hết cả da gà . . . .
Tiếu Bạch : Em thì chẳng nói lời nào dễ nghe. Dẫu sao thì anh cũng thành công trong việc giành được vị trí đó rồi ! !
Cô: Xin chú ý, tạm thời vào vị trí đó thôi! Bớt ở nơi đó mà tự đề cao bản thân mình.
Không sai, ngày hôm qua lại một lần nữa cô bị mỹ nam kế của Tiếu Bạch dụ dỗ thành công, cũng may chỉ ở một bước nhỏ thôi—di✣en Bỉ✤dan Ngạn lequy Hoa d☼n☀c☼m— đó chính là, làm bạn gái của cậu ta trong mấy ngày ở
thành phố Z.
Nói thật, cái từ “người yêu" này, vừa đặt trên người cô và người Tiếu
Bạch thì nghĩ theo cách nào cũng thấy vô cùng lạ lẫm. Cô cũng không biết tại sao, có lẽ là —— đối với hai người bọn họ hình như không đáng tin
cho lắm. Mỗi lần bọn cô gặp mặt đều không muốn bản thân mình chịu thiệt
nên luôn mở miệng không ngừng nghỉ, giờ lại bất chợt nói lời ngon tiếng
ngọt với nhau, không phải điều này quá kinh khủng hay sao?
Tin nhắn Tiếu Bạch nhanh chóng gửi đến,hình như người này nhập vai hơi bị nhanh. . .
Tiếu Bạch: Tạm thời thì cũng là bạn trai! Nhanh, gọi một tiếng thân mật coi thử đi!
Cô: Biết tên nhau em rồi mà, anh còn muốn nghe à?
KHông chịu được nên cô chơi trò khiêu khích, ai ngờ điện thoại vang lên tiếng chuông cực to—— người nào đó trực tiếp gọi điện
Hận hận ấn nút nghe, cô lấy tay che loa lại rồi nhỏ giọng mắng: "Anh
điên rồi hả? Giờ hơn nửa đêm rồi, anh muốn đánh thức ba mẹ em à?"
"Vậy thì em mau mau gọi tiếng nào dễ nghe đi, bảo đảm không đánh thức bọn họ dậy đâu." Vẫn cái điệu nói lưu manh kia.
Muốn nói cũng được nhưng chó thì không thể thay đổi được gì, coi như cho cậu ta vị trí thì cũng chỉ là … bạn bè nam mà thôi.
“Nói cái gì mà dễ với không dễ nghe chứ. Không biết." Giả bộ ngu để ăn vạ dưới tình huống nào đó đều vô cùng hiệu nghiệm.
“Này, số điện thoại nhà em có phải là 87-09xxxx không? Nếu không bây giờ anh gọi qua đó thử xem sao nhé?"
Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này dám uy hiếp cô! Lớn gan rồi đấy!
Cô bịt mũi lại, khiến giọng nói lạc đi một chút, rồi phát ra tiếng gọi thân thương khiến người nào đó kinh hãi: "Cưng à, Bạch ~~~~ Bạch
~~~~~"
Ha ha ha ha, cho nên mới nói, gọi cái tên này thì ai cũng nghĩ nick name cậu là Say Bye_Bye mà thôi, huống chi, cô thường xuyên nói với bạn bè
mới quen biết pử trên lớp học, và rất chi là nhiều ần . . .
Tiếu Bạch ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi vì không có cách nào yêu cầu cô được, nín nửa ngày, mới nặn ra một câu nói từ trong kẽ răng: ". . . . .Em giở trờ lừa đảo!" Cô đương nhiên phải giả vờ vô tội rồi:
"Đâu có, em có giở trò lừa đảo đâu! Em còn hoàn thanh nhiệm vụ một cách hoàn hảo đó chứ, tặng thêm cho anh nhưng hai chữ."
Tiếu Bạch bên kia bất đắc dĩ: "Tiểu Mỹ, anh có cảm giác thế nào mà cứ
thấy hai tụi mình không bình thường vậy. Có lẽ kinh nghiệm yêu đương
trên người em trước đây đều vô dụng rồi. Mấy lời ngọt ngào phun ra từ
miệng em mà sao toàn lời quỷ dị vậy."
Trời, nói thay tiếng lòng cô rồi, cô tỏ ý tán thành: "Em cũng cảm thấy
vậy, nói lời ngon tiếng ngọt với anh chỉ thấy kỳ cục hơn mà thôi. Nếu
không, hai bọn mình thôi đi nhé.."
"Biết ngay em lại tính bỏ chạy lúc lâm trận mà. Không có cửa đâu! Cùng
lắm thì người ta cho rằng hai thằng đàn ông đang nói chuyện yêu đương
cũng được. Anh sẽ hy sinh cái tôi của bản thân mình để hoàn thành ước
nguyện của em, còn sợ cái gì nữa?
Không sao, bé cưng, nhưng lời ngọt ngào sẽ do anh nói, và người tìm cách đáp lại nó chính là em. . . ."
. . . . . . . . .
Cho nên cô đã từng nói, hai bọn cô mà ở cùng nhau thì không có gì tốt
đẹp cả, ngay cả cái thứ tình cảm lãng mạn cũng không có. Tất cả chỉ là
những cuộc đối thoại trêu chọc nhau, hoặc la rầy nhau . . . . Hơn nữa. . . Mà cái vụ la rầy này trên tời dưới đất đều có cả, đến khi trời lờ mờ
sáng bọn cô mới tắt điện thoại trong lưu luyến, rồi chìm sâu vào giấc
ngủ.
Nhưng hôm nay là ngày thứ hai của năm mới! Sáng sớm vang dội tiếng pháo
nổ, tiếng bạn bè cha mẹ tới chúc tết inh ỏi dưới nhà, còn tiếng bà mẹ
già của cô nữa, cứ vọt vào phòng lôi đầu cô dậy, cho nên cô và Chu Công
chẳng có duyên phận với nhau.
Mẹ cô bằng mọi cách lôi cô ra khỏi chăn ấm, và người cô cứ lắc qua lắc
lại đi qua nhà bà ngoại chúc Tết. Đáng sợ nhất, trong lúc đầu óc cô vẫn
còn mơ hồ thì các dì lớn bé trong nhà thay phiên nhau hỏi thăm cô—di✣en
Bỉ✤dan Ngạn lequy Hoa d☼n☀c☼m— phải biết rằng cái tính bát quái này là
gen di truyền bao thế hệ nay ở nhà cô, hôm nay chuyện này mà không rớt
trúng người cô thì đoán chừng giờ phút này, cô so với bọn họ phải vui vẻ gấp trăm ngàn lần.
Dì lớn bảo cô và Cô Dật Nam gần đây đang ở trong"Chốn tình yêu", và cứ
thế những ánh mắt hưng phấn và tán dương vay quanh người cô, vừa nói
khoác với cả nhà Cổ Dật Nam đẹp trai cỡ nào, rồi vừa khoe khoang cậu ta nhiều tiền như thế nào nữ nàu, và chức vụ làm việc cao cỡ nào này...
Sau đó khen cô có phúc hưởng thụ, chắc chắn tương lai sẽ được gả vào nhà quyền quý.
Lập gia đình? Làm ơn, cái bát úp đi rồi còn chưa lật lại đâu nhé, người đi quá xa rồi ạ. . . . .
Nhiều tiên? Người có biết người ta cao sang cỡ nào không?
Có phúc ? Một cô gái và một chàng trai đã dùng hết tuổi thanh xuân để
yêu, vậy còn có thể dư sức lực để đối mặt với tình yêu nữa sao?
Giống như Cổ Nam đang ngồi bên cạnh cô kể lại câu chuyện tình xa xưa
vậy, từng câu từng chữ tang thương ấy đã đánh sau vào khoảng lòng của
cô, và bản thân cô vẫn còn khắc sâu nó.
Đó là một câu chuyện thực tế vô cùng, là tiền bạc là thứ quan hệ đầy cám dỗ. Người bạn gái ở chung với nhau 4 năm trời, cùng nhau đi du học
nước ngoài nhưng lại không chịu được những khổ cực ở nơi đất khách quên
nhà, từ bỏ anh rồi lựa chọn một người khác.
Cổ Dật Nam tốn 7 năm để thành lập ra vương quốc của chính mình, vì tình yêu mà vùi đầu vào chỗ chết, và vì muốn chứng minh sự lựa chọn của cô
gái ấy là sai lầm.
Nhưng khi anh đến gặp lại người ta, cô gái ấy đã trở thành vợ thành mẹ
của người nào đó, cô ấy đang trải qua một cuộc sống bình thường như đầy
thỏa mãn. Trải qua tất cả những thứ đó, cuộc sống đã không để lại nhiều
dấu vết nữa rồi, đã sớm hoàn toàn không còn cái gì gọi là gió lướt nhẹ
nước chảy chậm.
Khi ánh mắt nhớ thương của người đàn ông đứng bên cạnh mình tràn đầy nhớ thương, dùng sự bình tĩnh vốn có để kể cô nghe đến cuối câu chuyện, cô
chợt nhận ra, tuổi thanh xuân của con người này đã in đậm dấu vết tháng
năm. di✣en Bỉ✤dan Ngạn lequy Hoa d☼n☀c☼m Những thứ tốt đẹp hay từng tý
từng tý rối rắm trong cuộc đời này, ở trong mắt người khác có lẽ là điều bình thường, nhưng đối với anh đó là những thứ nồng nhiệt nhất.
Anh dùng giọng nói của người từng yêu nói với cô: "Hiện tại tôi đã hiểu
hết, có một số việc cho dù bản thân em vô cùng cố gắng, nhưng cũng không thay đổi được cái gì. Ở cái tuổi của tôi, cái gì mà tình yêu gì gì đó,
đối với tôi mà nói thì không là gì cả. Bây giờ điều tôi cần là một người bạn cùng nhau sinh hoạt, vậy thôi. "
Mọi người xem đi, đây chính chính là bản chất của hôn nhân!
Có lẽ trong xương trong tủy vẫn luôn tồn tại tính cách bướng bỉnh, mặc dù cô rất đồng tình cũng rất thổn thức với quá khứ của Cổ Dật Nam,
nhưng đối với tình yêu và hôn nhân trong con mắt của anh, cô lại không
thể gật bừa. Cổ Dật Nam bảo, tại vì em chưa bao giờ trải qua cảm giác bị tổn thương trong tình yêu mà thôi.
Có lẽ vậy, xung đột tối hôm qua cũng có chút ảnh hưởng từ lời nói của
anh. Cái “ngây thơ” trong nội tâm cô luôn vang lên một giọng nói nhỏ, cô không phục và cô muốn chứng mình, cho dù đến cái tuổi 27 này, cô vẫn
hoàn toàn tin tưởng là tình yêu lí tưởng của mình
Từ nhà bà ngoại quay về nhà, điện thoại di động trong túi giống như sắp
đánh giặc tới nơi vậy. Thật ra thì tối hôm qua bọn cô đã thương lượng
cả rồi, giữa lúc họp mặt gia đình thì cô xin phép đi ra ngoài chơi, sau
đó bọn cô gặp mặt bên ngoài một lát. di✣en Bỉ✤dan Ngạn lequy Hoa d☼n☀c☼m Nhưng ai biết được tối hôm qua cô ngủ muộn quá, rồi hôm nay bị mẹ đưa
lên thớt chém cá , thật sự bản thân cô không còn cách nào trốn đi được.
Huống chi, người nào đó những 12 giờ trưa mới gọi điện thoại tìm mình——
đoán chắc cũng mới ngủ dậy mà thôi.
Cũng may chuyện ở nhà cũng xong hết rồi nên cô trực tiếp đi đến khách sạn Tiếu Bạch ở.
Tiếu Bạch chìa ra cái mặt oán phụ: "Em có lầm không vậy hả? Anh đầu năm đến đây ở, thế mà em lại lãng phí nguyên một ngày một cách vô ích!"
Cô đấy cái mặt oán phụ ấy sang một bên, không giữ hình tượng ngã chình
ình lên giường ngủ: "Đừng quấy rầy nha, cho em ngủ một lát, chị đây mệt
muốn chết.”
Tiếu Bạch lập tức to giọng: "Cái gì? Thời gian ok vậy mà em lại đi ngủ?"
Cô vùi đầu xuống gối: “Anh đi chết đi, anh thì ngủ đủ rồi chứ gì, em đây sáng sớm tiếp bao nhiêu người biết không? CŨng chưa được ngủ đây này."
Tiếu Bạch quỳ gối ngay cạnh đầu giường, đưa tay lắc lắc bả vai cô: "Đừng mà, bọn mình đi ra ngoài hẹn hò đi mà. . Khuya về nhà rồi ngủ nhé. . .
."
Mọi người nhìn đi, cô đã nói thế rồi mà vậy đấy, tên tiểu nhân, quả nhiên người không có thói quen thông cảm cho người khác.
Nhưng rất dễ nhận thấy, sức hấp dẫn của Chu Công so với Tiếu Bạch cao
hơn nhiều, trong lúc Tiếu Bạch đang lảm nhảm đủ điều bên cạnh thì cô đã
đắm mình trong giấc mơ huyền ảo . . . .
. . . . . . .
Trong giấc mơ, cô đang ở giữa đại dương mênh mông, bốn phía bị nước
biển bao quanh và cô không thể hô hấp được. Sau đó người đàn ông của cô
cưỡi mây bay tới, cứu cô khỏi dòng nước biển lạnh ngắt.. . .
Trong giấc mới, cô nhẹ nhành chuyển mình trên đám mây, những đám mây
như những viên kẹo bông đầy đường, làm cho người ta không nhịn được mà
muốn cắn nó một ngụm. di✣en Bỉ✤dan Ngạn lequy Hoa d☼n☀c☼m Ngọt ngào,
giống như một chiếc lông lướt trên cánh môi, lại giống như một miếng
thạch mát lạnh đang tan trong miệng. . . .
Cô lè lưỡi, muốn trở về cái chỗ có mùi dâu tây ban nãy, nhưng lại đột
nhiên nhân thấy miếng kẹo đường này có lực hấp dẫn vậy, nó như đang
khống chế môi và lưỡi cô. . .
Cô xoay đầu qua trái qua phải, nhưng lại không thể tách rời miếng kẹo
đường này được, trong lúc rối rắm nhất, khuôn mặt to bự của Tiếu Bạch
hiện ngay trước mắt cô! ! !
"A ——" Cô cao giọng thét gào một tiếng, Tiếu Bạch lập tức bịt mồm cô lại.
Đầu óc cô vẫn chưa vận động kịp thời, nhìn cách bố trí khách sạn chung quanh, trí nhớ như chiếc bánh xe chậm rãi đi ngược lại. Cô, lại vô ý
thức ngủ thiếp đi trước mặt tên Tiếu Bạch này.
Không khỏi lo lắng đưa tay sờ quần áo trên người. Ôi , may quá, đồ vẫn còn nguyên. . . .
Tiếu Bạch đem hết tất cả động tác của cô thu vào đáy mắt: "Cô à, mặc dù
cô vô cùng hoài nghi cái thân phận Liễu Hạ Huệ của tôi, nhưng tôi nghĩ
nên nói lời này với cô—— tôi không có hứng thú với thứ còn ngây thơi."
Mẹ nó! Vậy sao cậu còn tiếp xúc thân mật với tôi? "Ưmh ~~~" Lại bị đặt
phía dưới, và động tác che miệng này như bày tỏ ý, dù không có hứng thú
nhưng vẫn vô cùng mập mờ . . . di✣en Bỉ✤dan Ngạn lequy Hoa d☼n☀c☼m
"Dĩ nhiên, nếu như em còn chưa chịu rời giường, anh không ngần ngại kiểm nghiệm trình độ mới xuống máy bay mà vẫn làm việc được đâu nhé." Mẹ nó, chi đây không dễ dọa đâu.
Thừa dịp bất ngờ, cô nắm lấy bàn tay đang bịt miệng mình rồi há mồm cắn
một phát! Ai bảo anh giở trò lưu manh! Ai bảo tôi chịu lép vế!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục ~~~! !
Chợt đồng hồ điện tử vang lên tiếng “Tích" rồi một giọng phụ nữ vang lên ngay sau đó: "Bây giờ là 21 giờ đúng."
. . . . . A. . . . ! ! !
Đã chín giờ tối rồi hả ?
Lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ, cứ như vậy mà vị nhỡ. . . .