Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 31: Chương 31: Quân tử động khẩu bất động thủ




Mùng bốn tết, là vào ngày thứ tư, Tiếu Bạch vinh dự được trở thành bạn trai cô, thời gian từ bây giờ đến khi Tiếu Bạch của cô rời khỏi thành phố sẽ bắt đầu được đếm ngược. Mặc dù hôm nay có chút chệch đường ray, nhưng sâu trong lòng cô vẫn luôn hi vọng—— và quý trọng một ngày tốt như hôm nay.

Trên bàn ăn, người đã trưởng thành thì tiếp tục tự nhiên, người ấu trĩ thì mặt cứ tiếp tục tối đen, tất cả, hình như chẳng liên quan gì đến nhau. Trò hề này, chỉ cần không đánh nhau, thì đã coi như là kết thúc tốt đẹp rồi.

Ngày mai, Tiếu Bạch sẽ phải rời khỏi thành phố Z. Kết thúc này sẽ là một dấu chấm to, và cách vẽ dấu chấm như thế nào, là cả một vấn đề. Nghĩ tới đây, nội tâm cô không khỏi hỗn loạn lung tung. Cô đã từng đặt ra một lời thề với chính mình, cô muốn dũng cảm yêu thêm lần nữa, nên mới đồng ý hẹn hò với Tiếu Bạch. Mấy ngày nay trải qua chuyện tình yêu mà giống như chuyện khôi hài, nhưng tình cảm của cô lại không hề giảm bớt chút nào.

Anh giống như một loại lửa cháy bừng bừng cứ thu hút tình yêu trong cô, sau khi ở chung một chỗ thì giống như mở ra một sắc màu sặc sỡ hướng cửa sổ, khiến cô hiểu, thì ra là, yêu nhau cũng có thể như vậy, giống như cá gặp nước, tự do tự tại. So với cô Tiếu Bạch vừa là bạn vừa là người yêu, nên cô thật sự không thể tự nhiên, khoảng thời gian trước anh vừa đến, trong nháy mắt lại sắp rời đi, không để lại một chút dấu vết.

"Tiểu thư, xin em lau nước miếng đi được không." - Âm thanh hài hước vang lên bên tai cô. Cô giương mắt mới phát hiện, tất cả mọi người trên bàn đều giận dữ trợn mắt lên nhìn cô. Á. . . . Đã xảy ra chuyện gì? Cô nhìn Tiếu Bạch một cách nghi ngờ. Ai ngờ anh ấy lại thảnh thơi uống canh, thần sắc có vẻ rất tốt.

Hả? Không phải anh còn mới nghiêm mặt tối đen đây sao? Làm sao thời tiết lại đột nhiên thay đổi rồi?

Cổ Dật Nam buông chén xuống, nói: "Chú dì à, thật ra con còn có công việc, con sang đây chính hỏi thăm mọi người một chút. Thật xin lỗi, con phải đi trước rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi ạ." Ôi? Anh ta muốn đi ư? Chẳng phải lúc nãy còn nói buổi chiều không có việc gì sao?

Ba mẹ cô mau nói: "Không sao con cứ đi công việc đi, những người trẻ tuổi như con nên lấy sự nghiệp làm trọng. Đều là do Tiểu Mỹ nhà chúng ta không biết lễ phép, con đừng để bụng nhé." Sau đó đem cô hướng về phía cửa: "Con bé đáng ghét này, còn không mau tiễn người ta."

Trong lòng cô như được nới lỏng. Phù, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.

Cô yên lặng đi sau lưng Cổ Dật Nam xuống lầu, rõ ràng chuyện này là do cô làm ra nên giờ không thể sống được mà! Bây giờ cô không biết phải nói như thế nào, nói Cổ Dật Nam đừng oán giận cô thì không được, nói xin lỗi chuyện vừa rồi thì lại không có căn cứ, thật sự trong lòng cô bây giờ ngàn loại cảm xúc, muôn vàn nỗi buồn. . . .

Anh ta đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, khiến xung lực của cô trực tiếp đụng phải lưng Cổ Dật Nam ở ngay cầu thang. Lỗ mũi của cô. . ."Xin anh nếu dừng lại thì phải nói một tiếng được không. . ." Nước mắt nước mũi đều quệt trên quần áo anh ta!

"Tiểu Mỹ, cái người Tiếu Bạch đó, không phải là bạn học của em đúng không?" - Giọng nói của Cổ Dật Nam nghe không có vẻ gì là hi vọng.

"À? Không phải, là em trai bạn học của tôi thôi. . ." Cô vừa nói vừa bịt mũi xuống cầu thang. . .

"Anh chàng đó. . . Là bạn trai em sao? . . . Hay là. . . . Người theo đuổi?"

Sao anh ta lại nhìn thấu như vậy? "Không phải đâu, nếu là bạn trai, sao tôi còn nhờ anh chịu tội thay làm gì."

Trong nháy mắt cả hai đã xuống tới vườn hoa ở dưới lầu. Cổ Nam dừng lại, nhìn cô: "Tiểu Mỹ, hai chúng ta vốn chỉ có quan hệ hợp tác, em không cần phải gạt tôi. Tôi vừa rồi mới thấy. Anh ta thích em, em cũng vậy. . . Thích anh ta lắm, đúng không?" Ánh mắt Cổ Dật Nam lắng dịu, vô cùng nghiêm túc.

Cô đã chợt quên mất, đây là một người từng trải, về mặt tình cảm, anh ấy đã trải qua Thiên Sơn Vạn Thủy. "Hừm. . . Tôi cũng không biết. . . Có lẽ là không. . . Nhưng chúng ta cũng không thích hợp. . . Cho nên, tôi cũng không nghĩ được, có muốn chập nhận một tình cảm mà không biết liệu có kết quả hay không." - Cô nâng cằm đè lên nóc xe của anh ta - "Thành thật mà nói, đối với tôi chuyện ngày xưa đã ảnh hưởng rất nhiều. Tôi cũng đã 27 tuổi. . . Có khả năng hay không, tôi thật sự rất nghi ngờ."

Anh đi tới dựa sát vào cửa xe, hướng mắt về phía cô: "Có gì cần tôi giúp một tay không?" Cho nên nói, đôi lúc trưởng thành như một loại sức mạnh, khiến cho lòng người trở nên bình yên hơn. Đối với ánh nhìn này của anh, cả một ngày nay cô hoang mang rối loạn, bây giờ lại có thể ổn định trở lại.

"Tôi cũng không biết. . . Tôi muốn nói là. . . Cái gì tôi cũng không biết. . . . Anh có thể cười vì tôi còn quá ấu trĩ. . . Nhưng, tôi thật sự không biết mà. . . .’’

Cổ Nam vươn tay, lông trên tay anh nằm lộn xộn, giọng nói tràn đầy cảm xúc. . . Yêu thương? "Không biết. . . Nhìn em, tôi bỗng thấy được tôi của năm đó. Trẻ tuổi, kích động, xấu hổ, hoang mang. . . . Tuổi trẻ thật đẹp mà!"

"Nhưng. . . Tôi không còn trẻ chút nào cả. . ."

"Thế nào mới là không còn trẻ? Tiểu Mỹ của chúng ta, xem ra, trông vẫn khá giống với học sinh cấp 3 đấy. ." Những lời này. . . Là đang khen mình sao. . Sao mình lại cảm thấy kì lạ như vậy. . .

"Được rồi, đứa con trai như tôi cũng chỉ là bia đỡ đạn, có phải bây giờ tôi đã hoàn thành chính mình hay không hả?" Nói xong anh liền mở cửa xe.

"Ê, đừng mà!" Cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay của anh ta: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy, trước khi nhập học, phải giả vờ yêu nhau. . . Anh không thể đổi ý đâu. . . Chuyện này. . . và Tiếu Bạch không liên quan tới nhau! Là giao ước của hai chúng ta!"

Cổ Dật Nam buồn cười nhìn chằm chằm vào cô đang quấn quanh tay của mình: "Vâng, tôi không có ý định đổi ý. Tôi chỉ nói là bây giờ, có thể đi được hay không?"

Mồ hôi. . . Bây giờ à. . . Sao anh không nói rõ chứ. . .

"Vậy cũng tốt. . . Anh đi đi. . . chiều nay tôi sẽ gọi điện thoại cho anh. . ." Cô nghĩ là có thể tìm người trò chuyện một chút . . .

"Nói chuyện để làm chi, không nỡ rời bỏ anh trai à?"

"Không có. . . Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh. . . Lúc sau rồi nói . . Nghĩ tới việc mẹ tôi sẽ ngồi nghe ngóng . . . Anh đi nhanh lên đi."

Cổ Nam ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về hướng ban công nhà cô, anh vẫy vẫy tay, mặt mỉm cười. Anh ta đi, không lẽ có người nhìn lén à?

Cổ Nam chợt vỗ lên bả vai cô, rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán của cô.

Á. . . Tình huống này?

Vẻ mặt Cổ Dật Nam lại trở nên kỳ lạ, anh ngồi lên vị trí của người lái xe: "Mau quay về đi, nếu không đi lên, anh chàng Tiếu Bạch nhỏ tuổi kia không chừng sẽ chạy theo giết tôi luôn đấy"

Tôi đi! Cái tên xấu xa này, tự nhiên lại chọc ghẹo mình ~~

Cô đi lên lầu với một tâm trạng đầy sức sống, như thường lệ mẹ cô vẫn càu nhàu không ngớt: "Cái con bé đáng ghét này, lúc ăn cơm thật không biết bị gì, Cổ Nam nói chuyện với con mà con cũng không để ý. Con nói xem rốt cuộc con đã nghĩ gì vậy hả?"

Ba cô cũng hùa theo: "Đúng vậy đó, ba thấy thằng nhỏ Cổ Dật Nam này thật không tệ. Con như vậy chẳng lễ phép gì cả, may là người ta không giận. Lần sau hẹn người ta đi uống rượu đi, thử xem tửu lượng của nó như thế nào, nếu như qua trót lọt, năm nay ba có thể cùng chàng trai đó uống rượu mừng rồi. BAL¬ABALA. . .

Ôi, thật là không có cách nào để sống yên bình trong căn nhà này mà. Cô chạy ào vào phòng bếp, một tay kéo lấy Tiếu Bạch đang rửa chén, hô to một tiếng: "Ba mẹ làm việc đi, con mang Tiếu bạch ra ngoài chút!" Nói xong cô liền chạy ra khỏi cửa chính.

Bây giờ đang là mùa đông ở thành phố phương Bắc, thật ra phong cảnh cũng không có gì đáng nhìn. Cây khô —— xơ xác, khắp nơi đều khô quắt . Đi xuống dưới lầu, trong khi cô đang do dự có muốn lái xe hay không, thì Tiếu Bạch đã đi tới phía vườn hoa.

Chợt nghĩ đến chiếc danh thiếp vừa nãy, cô không nhịn được lại quay sang anh làm cho ra lẽ: "Này! Đừng nói với em, anh thật sự là đời con trong gia đình giàu có đấy nhé? Anh thật đáng bị xem thường mà. . . ." Người con trai vừa nãy còn quan tâm chăm sóc cô giờ cứ như đã biến mất . Kể từ sau khi cô vào nhà, anh ấy, cũng chẳng biểu lộ gì, nói chi là quan tâm cô.

"Này ~~ bề ngoài như vậy thôi. . . . . Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. . . Nếu như em muốn lãng phí thời gian để đóng vai như lúc nãy, thì anh sẽ không ngăn cản em đâu." Không biết có phải do cô hoa mắt hay không, trong nháy mắt đường nét trên khuôn mặt Tiếu Bạch có vẻ như rất dịu dàng, sau đó những đường nét ấy lại biến mất —— vì anh bất chợt xoay đầu sang hướng khác.

"Em không nỡ ư? Để anh xem. . . Em chỉ mong sao anh đi sớm thôi chứ gì." Chồng à, chẳng lẽ anh không biết khi nói chuyện phải để ý ánh mắt của người khác sao?

"Em. . . . Dĩ nhiên . . . . là rất muốn quý trọng ngày cuối cùng này. Nhưng ai ngờ. . . Chuyện sẽ xảy ra như vậy đâu chứ. . . Cũng không phải do em gọi Cổ Dật Nam tới nhà."

"Mà anh thấy em cũng lưu luyến anh ta không rời đấy thôi." Tiếu Bạch nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, ôi, đôi mắt thần kỳ này, khiến cô thật sự rất sợ: "Sao lại lưu luyến không rời . . . Đó là do mẹ em muốn em phải tiễn người ta. . . Dù sao em và anh ấy cũng là cộng sự, em không thể không biết phép tắc được. . ."

"Hôn. . . Cũng là phép tắc phải làm ư?!" Thì ra người ở trên sân thượng nhìn xuống, là anh à?

"Ôi, đó chỉ là đùa giỡn thôi. Anh ta nhìn thấy anh trên sân thượng, nên cố ý đùa anh đó mà." Ha ha, anh đúng là đang ghen thật rồi.

Tiếu Bạch không nói lời nào, giận dỗi giẫm lên mặt sàn phía trước, còn đâu bộ dạng bình thản như lúc nãy?

"Anh có thể cảm thấy . . . Anh ta rất thích em."

Á, làm ơn đi, sao hôm nay các người đều nói cảm thấy người khác thích tôi. Mạc Tiểu Mỹ tôi đây, lúc nào thì thành món hàng để bán chứ?!

"Cái gì cơ, anh ấy có người thích rồi. Chẳng qua bọn em chỉ giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."

"Nhưng hình như ba em rất thích anh ta, còn nói năm nay hai người phải kết hôn nữa mà."

"Ôi, sợ cái gì, đến lúc đó bọn em sẽ giả bộ chia tay là xong. Bọn em chỉ muốn tránh kỳ nghỉ đông này nên mới thân thiết với nhau thôi. Chẳng lẽ anh hi vọng em sẽ đi xem mắt à?"

"Nhưng anh ta hôn em." Xin anh đó, sao cứ vòng tới vòng lui rồi lại trở về chuyện này?!

"Đúng, anh ấy hôn em, những gì em nói lúc nãy là lý do đó, phải như thế nào thì anh mới hả giận đây hả thiếu gia?"

Cuối cùng người con trai này dừng lại. Anh nghiêng đầu, mím môi rồi nhìn cô. Anh chỉ vào mặt mình: "Vậy. . . Em hôn lại anh...anh sẽ không giận nữa."

Giọng điệu anh nghe rất ngây thơ, còn có chút nhõng nhẽo! - "Người bạn nhỏ, năm nay anh mấy tuổi rồi?" – Cô vươn tay bóp hai bên má mềm thật mềm của anh, trông giống như kẹo bông: "Hình như có ai nói không muốn làm em trai ấy nhỉ. . . Sao trong nháy mắt lại như con nít trong nhà trẻ rồi?"

Trong phút chốc, cô thấy hoa mắt, hai tay lập tức bị kiềm hãm, vẻ mặt Tiếu Bạch mới vừa dịu đi một chút bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc. Gay go rồi, hình như cô đụng đến điều không hay. Anh ra sức hôn một cái lên má cô, nói từng chữ - "Vợ à, em không nên thử thách tính nhẫn nại của anh." – Nói rồi anh đẩy cô đứng ngẩn ngơ ở đó, rồi sải bước đi từ hướng dưới lầu nhà cô đến bãi đậu xe.

Mẹ nó, không thể như vậy! Ở phía sau cô tức giận bậm môi cố gắng đuổi theo: "Này! Quân tử động khẩu bất động thủ, anh so sức lực với em, thì còn gọi gì là đàn ông!"

Ở phía trước Tiếu Bạch chợt dừng lại, nghiêng đầu, khóe miệng rụt rè: "Em cho là anh sử dụng tay, chứ không phải miệng à?!"

Thừa dịp cô còn đang ngẩn ngơ, anh đoạt lấy chìa khóa xe, ngồi sẵn vào trong.

"Hôm nay anh sẽ lái. Bắt đầu từ bây giờ, anh muốn chúng ta hẹn hò suốt 24 giờ này!"

Chồng, anh biết đường sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.