CHƯƠNG 103 – MỘT TRONG…
Không biết có phải do hôm trước tiêu hao sạch sẽ ý thức nguyên lực hay không mà La Tiểu Lâu ngủ say như chết, Nguyên Tích đi lúc nào cậu cũng chẳng hay.
Và kể từ lúc thi đấu tới nay, 125 đã trở thành chiếc đồng hồ báo thức chuyên trách cho La Tiểu Lâu. Nó dậy rất sớm, lắc mình một hồi, nhìn đồng hồ đã đến giờ, nhảy lên giường gọi La Tiểu Lâu dậy.
Khi 125 đánh thức, La Tiểu Lâu đang gặp ác mộng, đúng lúc mơ thấy mình là dị thú bị người ta vạch trần ngay trước mặt Nguyên Tích, và khi cậu đang lắp bắp giải thích, Nguyên Tích chỉ lạnh lùng nhìn cậu, nói một câu: “Trả lại nhẫn cho tôi.”
La Tiểu Lâu sắc mặt xấu xí bò xuống giường, sau khi rửa mặt xong thì bắt đầu ăn bữa sáng Nguyên Tích để lại trên bàn. Lúc làm những việc trên La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy buồn bã, nếu có một ngày thật sự như vậy, hiện thực liệu có ‘tàn bạo’ như vậy không? La Tiểu Lâu tưởng tượng một lát, chỉ có thể nghĩ ra cảnh Nguyên Tích giận dữ tóm chặt cậu để bạo hành.
Cuối cùng, La Tiểu Lâu rùng mình một cái, không dám tưởng tượng tiếp nữa, cậu chuẩn bị làm con đà điểu, hoặc tìm cơ hội ám chỉ Nguyên Tích rằng, cũng tồn tại một vài dị thú không đáng sợ. Tiềm di mặc hóa, nếu thực sự có một ngày nào đó phải đối mặt thì sẽ phải chịu đau khổ ít hơn. Là mê nhưng cũng chính là lời nhắc nhở. La Tiểu Lâu tháo chiếc nhẫn ra, tìm một chiếc dây chuyền xỏ vào rồi đeo lên cổ.
nguyên văn là 潜移默化, có nghĩa là thay đổi một cách vô tri vô giác ngầm biến đổi.
Lúc này, La Tiểu Lâu phát hiện, chiếc dây chuyền trên cổ cậu đã biến thành màu lam, hơn nữa xung quanh còn được bao bọc bằng một lớp chỉ bạc tinh xảo, vội hỏi: “Hiện giờ mày là Bá Vương Long, tại sao chiếc dây chuyền lại đổi màu vậy.”
125 vểnh đuôi bước tới, đưa thứ gì đó trong tay cho La Tiểu Lâu, hỏi: “Thế nào?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc cầm lấy, đó là chiếc dây chuyền màu xanh lục bình thường cậu hay đeo trên cổ.
“Đây là?” La Tiểu Lâu khó hiểu hỏi, cậu có cảm giác, chiếc dây chuyền trên cổ mình mới là đồ thật.
Ánh mắt của 125 trở nên đắc ý: “Tôi đã làm ra đồ giả cao cấp, bên trong còn cho mấy thứ của Lam Nguyên tinh, cho dù có bị phát hiện thì cũng đủ để bọn họ đau não một trận.”
“Cũng tốt, hôm nào đấy sẽ đưa chiếc dây chuyền này cho La Thiểu Phàm, để nó mỗi ngày khỏi nhớ nhung nữa.” La Tiểu Lâu nói.
“Chẳng cần phải khó khăn như vậy, trên thực tế, sáng sớm hôm nay, sau khi Nguyên Tích đi, La Thiểu Phàm đã canh giữ ở nơi cách đó không xa chỗ này rồi, cho nên tôi mới phải gấp rút chế tạo ra đấy.” Cái đuôi của 125 vểnh đến là cao, dùng ánh mắt ‘mau khen ngợi tôi đi’ mà nhìn chăm chú La Tiểu Lâu.
“Tay nghề của mày không tệ.” La Tiểu Lâu nở nụ cười, lật xem chiếc dây chuyền trong tay, ngay cả bản thân cậu cũng khó phân biệt thật giả, đồng thời nhỏ giọng lầm bầm: “Hừm, cuối cùng cũng có công dụng.”
125 vờ như không nghe thấy, chỉ phụng phịu kiêu ngạo mà nói: “Đương nhiên rồi, thấy hộp năng lượng cậu cho cũng coi như tốt, không cần phải cảm kích tôi quá đâu.”
Chần chờ một hồi, 125 nói thêm: “Đúng rồi, ý thức nguyên lực của cậu đã lên giai đoạn cao cấp, con chip mẹ cậu để lại, giờ đã có thể mở ra rồi đấy.”
La Tiểu Lâu bất ngờ, lập tức muốn xem bên trong con chip có gì, nhưng thời gian sắp không còn kịp nữa. Cuối cùng, La Tiểu Lâu kiềm chế cơn kích động, nói: “Đợi đến tối, hoặc chiều về, chúng ta cùng xem.”
125 cũng tỏ ý tán đồng.
La Tiểu Lâu sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, rồi mở cửa. Ngoài cửa im ắng, người qua lại không nhiều, La Thiểu Phàm cũng không ngu tới mức đợi sẵn cậu ở cửa. La Tiểu Lâu theo chỉ thị của 125, làm bộ vô tình đi đến nơi ẩn náu của La Thiểu Phàm.
Để đảm bảo, La Tiểu Lâu dùng ý thức nguyên lực bao vây toàn thân, trong nháy mắt khi thấy La Thiểu Phàm, cậu lập tức trốn sang bên không có người, đồng thời sợ hãi mà nói: “Mày — mày còn muốn làm cái gì? Tao đã nói là không mang gì theo rồi cơ mà.”
La Thiểu Phàm chán nản nhìn con dao nhíp trong tay, thực ra, kế hoạch của nó là đợi La Tiểu Lâu qua đây, sau đó kề con dao nhíp lên cổ cậu, như vậy sẽ tiện dọa dẫm hơn, nhưng cái kẻ trước mặt nó đã sợ run bần bật như con chuột bị con mèo nhắm trúng trong khi nó còn chưa động đậy gì.
Trong đầu La Thiểu Phàm lập tức trỗi dậy một cảm giác ưu việt trước nay chưa từng có, chỉ cần vừa nghĩ đến thân thế của mình, nó đã thấy rất khó chịu rồi, hiện tại thấy La Tiểu Lâu nhỏ bé như thế này, nó lại thấy dễ chịu lên không ít.
La Thiểu Phàm bước hai bước lên phía trước, chặn La Tiểu Lâu lại, sau đó ngắm nghía con dao nhíp trong tay, lạnh lùng nói: “Tao không có thời gian dây dưa với mày nữa, đây là cơ hội cuối cùng, mày ngẫm lại cho tốt, muốn đồ hay là muốn mạng!”
La Tiểu Lâu lùi vào trong góc, ngập ngừng nhìn La Thiểu Phàm, nhưng rồi mạnh miệng mà nói: “Đó là của mẹ tao cho tao ——”
La Thiểu Phàm vừa nghe thấy tiếng mẹ, nỗi buồn phiền trong lòng lập tức bị kích động, sắc mặt trở nên dữ tợn, tóm chặt lấy áo La Tiểu Lâu lôi lên, thấp giọng quát: “Nó là của tao! Chiếc dây chuyền kia tuyệt nhiên không phải cho loại con rơi như mày!”
Nói xong kích động giơ con dao nhíp lên đâm vào mắt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu kinh hãi, lập tức né sang bên cạnh. Con dao bị trượt qua ý thức nguyên lực, đâm lên tường.
“Đừng, đừng ra tay! Tao cho mày, cho mày…” La Tiểu Lâu run kịch liệt hơn.
La Thiểu Phàm nghe thấy thế, lý trí trở lại một ít, rồi thầm nghĩ, thằng này quả nhiên không chịu được hù dọa, đúng lúc khỏi cần nghĩ cách bắt nó giao đồ ra nữa. Vốn La Thiểu Phàm còn sợ La Tiểu Lâu không mang theo chiếc dây chuyền kia thật, nó không còn thời gian ở lại nơi này nữa.
La Thiểu Phàm đã bị knock out từ lâu, định ở lại chơi mấy ngày cùng với đám bạn, tiện thể giành lấy chiếc dây chuyền kia về tay mình. Kết quả, không biết vì lí do gì, ở nhà bỗng nhiên liên lạc với nó, bảo nó về nhà ngay lập tức.
Nếu vẫn không lấy được, lần này nó không có thời gian nữa.
La Tiểu Lâu run run thò tay vào cổ áo, La Thiểu Phàm không đợi được, tự xé ra, lôi chiếc dây chuyền kia ra ngoài, cẩn thận quan sát một hồi, xác định không sai, rồi nhanh chóng lấy luôn, đeo lên cổ mình.
“Mày, mày, buông ra trước.” La Tiểu Lâu giãy giụa không ra khỏi tay nó, nhưng thân thể vẫn lui lại về sau.
La Thiểu Phàm giải quyết xong đại sư, tảng đá lớn trong đầu cũng rơi xuống, suy nghĩ chút ít, rồi kề con dao nhíp lên cổ La Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Mày tốt nhất là nên nhớ, chiếc dây chuyền này vốn là của tao. Dù có ai tới hỏi, mày cũng phải nói như vậy. Nếu mày nói bậy ——”
La Thiểu Phàm híp mắt, kề sát bên tai La Tiểu Lâu, nói một cách đầy thâm độc: “Tao sẽ giết mày với bà Kim.” Nếu không phải La Tiểu Lâu là người của Nguyên Tích, lại được Nghiêm đại sư nhân làm đệ tử, nó đã sẵn lòng khiến La Tiểu Lâu hiện tại im hơi lặng tiếng biến mất rồi, như vậy mới có thể cắt đứt hậu họa.
Có điều, cái con người tên Nguyên Tích kia, sớm muộn gì cũng sẽ chán bỏ La Tiểu Lâu thôi, khi đó ra tay thêm lần nữa cũng không muộn.
La Tiểu Lâu sửng sốt, mặt tái nhợt ngay tức thì: “Đừng, đừng làm vậy, nó là của mày. Tao sẽ không nói tao đã từng giữ nó, nếu bị điều tra, cũng sẽ bảo là bà Kim đưa sai người. Mày đừng giết tao, cũng đừng giết… bà ấy.”
“Còn nữa, mày đừng mong vào La gia, mày chỉ là loại hèn hạ do mụ Kim kia sinh ra thôi, La gia vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận mày!” La Thiểu Phàm âm trầm nói xong, con dao nhíp trong tay vờ như bị trượt, trên cổ La Tiểu Lâu lập tức xuất hiện một vệt máu lờ mờ, sau đó thấy La Tiểu Lâu sợ hãi run kịch liệt hơn, La Thiểu Phàm mới thỏa mãn bỏ đi.
Chờ không còn thấy bóng người La Thiểu Phàm đâu nữa, La Tiểu Lâu mới buông cổ ra, điềm tĩnh đứng dậy, lấy thuốc bôi lên, vết thương lờ mờ kia liền biến mất.
“Kha kha kha, tôi thích nhất là trò ngụy trang này, tôi đảm bảo cậu có thể diễn vai nhân vật phản diện nằm vùng!” 125 ghé vào lỗ tai cậu reo hò.
Cái đầu mày… Tại sao lại là nhân vật phản diện!
Nhìn đồng hồ, La Tiểu Lâu tìm một chỗ hoàn tất hóa trang, chạy đến hội trường.
Lần này, La Tiểu Lâu đến sát giờ. Sau ngày hôm qua gặp phải La Thiểu Thiên, lòng La Tiểu Lâu đã bắt đầu bồn chồn. Ngộ nhỡ lại gặp người quen nữa thì làm sao đây? Mộ Thần, Athes, Lăng Tự, đáng sợ hơn cả là, ngộ nhỡ gặp phải Nguyên Tích —— nghĩ đến Nguyên Tích, La Tiểu Lâu rùng mình, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có gì đó như hưng phấn khẩn thiết tuôn ra, La Tiểu Lâu không dám nghĩ tiếp nữa.
Trốn ở trong cơ giáp không có gì, xác suất bị nhận ra không lớn, khi huấn luyện cùng Nguyên Tích trên mạng, 125 đã nhấn mạnh với La Tiểu Lâu rằng, đối chiến với Nguyên Tích chỉ huấn luyện cận chiến, viễn trình căn bản chưa từng sử dụng, tốc độ cũng tận lực kiểm soát. Nhưng trong phòng nghỉ gặp phải người thật, La Tiểu Lâu vẫn không muốn để bị ai nhận ra.
May mắn là, trong tám người hôm nay không có người quen nào. Nói nghiêm túc, không có người cậu quen biết ngoài hiện thực. Khi đang quan sát tuyển thủ trong phòng nghỉ, một thanh niên tóc đen cười tủm tỉm chào hỏi La Tiểu Lâu: “521, chúng ta thật là có duyên, lại gặp nhau rồi.”
Khóe miệng La Tiểu Lâu run lên, ngày đầu tiên đã đụng phải cái tên Thiều Dung với thực lực kinh khủng này, chết cha người ta mất thôi, cậu hoàn toàn không muốn có duyên có dủng gì với hắn hết.
Quả nhiên, càng về sau, tuyển thủ cũng càng lợi hại hơn.
Hình thức trận đấu vẫn là thi đấu sinh tồn, nhưng lần này gia tăng độ khó. Tuyển thủ phải đi từ điểm xuất phát tới điểm đích, trên đường có thể nghĩ cách giải quyết đối thủ. Khi còn bốn người đến điểm đích, trận đấu sẽ tự động kết thúc. Bất kể vì nguyên nhân gì, giữa đường thất bại, cũng sẽ bị hủy bỏ tư cách thăng cấp.
Không lâu sau khi La Tiểu Lâu vào, cánh cửa con đường ra sân đấu đã mở, mọi người lần lượt ra phòng nghỉ.
Sau khi ra ngoài, chỉ thấy một vùng trắng xóa. Sân thi đấu của bọn họ, dày đặc sương mù, hơn nữa mù mịt đến mức giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.
Giữa sương mù trắng toát, tiếng cười trầm thấp của Thiều Dung vang lên, “Như vậy, mọi người, hẹn gặp lại ở điểm đích.”
Giọng nói kỳ quái khiến người không chịu được sợ hãi bắt đầu run lên.
La Tiểu Lâu thầm phắc diu một tiếng, triệu 125, về phần vấn đề thị giác, với cậu mà nói chẳng là con muỗi. Dựa vào ý thức nguyên lực, La Tiểu Lâu đã nhìn rõ chỗ đứng của 125, mượn lực để 125 kéo vào khoang điều khiển, rồi mở toàn bộ hình chiếu.
Khi thấy bản đồ địa hình, La Tiểu Lâu sững sờ, rồi cười rộ lên, cho dù lúc cơ giáp bị công kích, 125 có hạn chế cấp bậc cơ giáp, nhưng toàn bộ hình chiếu của nó cũng là thứ mà chẳng cơ giáp nào sánh được, hiện rõ mồn một trước mặt La Tiểu Lâu chính là toàn cảnh của sân thi đấu.
Nhìn bản đồ, La Tiểu Lâu không khỏi cảm thán, thực sự là ngày càng khó hơn.
Có vùng thảo nguyên, rừng rậm, thậm chí còn có một dải sa mặc, 125 đánh dấu khu vực có cát lún trên mặt đất, phía ngoài cùng bên phải bản đồ, còn một vùng đá nham thạch trụi lủi.
Bảy người còn lại đã xuất phát, La Tiểu Lâu cũng không sốt ruột, cậu biết thực lực cận chiến của mình kém, tốc độ và viễn trình còn có thể chắp vá. Bởi vậy, cậu phải cẩn thận hơn những người khác.
La Tiểu Lâu nghiên cứu một hồi, quyết định đi đường nham thạch. Ở đó có một con đường nhỏ, hai bên đường đều là núi dốc đứng chót vót, trên bản đồ địa hình trông cứ như Great Rift (1). So với khu vực đồng bằng hay thay đổi, trông nó như con đường mòn kéo dài nứt ra, và còn uốn khúc vòng vèo.
Thế nhưng La Tiểu Lâu nghĩ, địa hình không biến hóa phải đơn giản một chút, quan trọng hơn là, nếu hình chiếu không tiên tiến như của 125 thì sẽ rất khó phát hiện ra con đường này, cho dù có phát hiện, có lẽ cũng sẽ không chọn đi đường xa.
Sau khi quyết định xong đường đi, La Tiểu Lâu điều khiển cơ giáp bay thẳng về phía bên phải.
Đi được một hồi, La Tiểu Lâu mới kinh ngạc phát hiện, tình hình phía xa còn phức tạp hơn những gì nhìn thấy, trên mặt đất còn có những con quái vật ảo có khả năng tập kích bọn họ.
Bắn chết ba con tê giác một sừng, La Tiểu Lâu đẩy nhanh tốc độ hơn, cậu nhận thấy, những con quái vật ảo này đều đuổi theo từ phía sau, hơn nữa có xu thế ngày càng nhiều. Nói cách khác, tốc độ càng chậm, lại càng dễ tụt lại phía sau.
La Tiểu Lâu mất hai mươi phút mới tới mé ngoài cùng bên phải, cậu không khỏi bắt đầu lo lắng liệu có người đã nhanh chân tới điểm đích rồi hay không.
Nhìn thấy con đường nham thạch, ánh mắt La Tiểu Lâu sáng lên, ở đây không bị sương mù che phủ, đúng là bất ngờ.
Lúc đi vào khe nham thạch, La Tiểu Lâu phát hiện, không có sương mù kỳ thực là một điều công bằng, nói là đường nham thạch, nhưng thực chất khoảng cách ở giữa chỉ đủ cho ba chiếc cơ giáp đi song song, hơn nữa hai bên thỉnh thoảng còn có những cục đá kỳ quái nhô ra chặn giữa đường, chỉ tránh những thứ này thôi mà đã khó khăn lắm rồi.
Sau khi La Tiểu Lâu vào đường nham thạch, hòn đá chồng chất ở lối vào phía sau cậu bỗng nhiên di chuyển, vài con quái vật đồng màu với đá chậm rãi xông ra.
Nửa giờ sau, La Tiểu Lâu vừa chửi bới vừa di chuyển ngón tay nhanh như chớp, lúc nào cũng phải giải quyết những con quái vật ảo chỉ chăm chú đuổi theo sau cái mông của mình. Kinh khủng nhất chính là, vì liên quan đến địa hình mà cậu không thể xoay người để bắn, hơn nữa thời gian cũng không cho phép, kết quả quái vật ảo ngày càng nhiều, đi theo phía sau cậu đã thành một đoàn.
Chỉ có những con đuổi ngay tới cạnh mình, La Tiểu Lâu mới có thể nghiêng người bắn chết. Đây quả thực giống như chương trình huấn luyện viễn trình 125 sắp xếp cho cậu, có điều độ khó khoai hơn mấy bậc.
Lần thứ hai tránh được một viên cự thạch (2) vắt ngang trước mặt, chiếc cơ giáp màu lam lấy một góc kỳ lạ trở mình phi qua.
Địa hình phía trước càng ngày càng gian nguy, mà dừng lại, tuyệt nhiên không có khả năng đó, sau khi quái vật ảo ngày càng nhanh hơn, ngay cả phạm sai lầm cũng đều không được phép. La Tiểu Lâu tin rằng, chỉ cần tốc độ của mình chậm lại, cậu sẽ bị một đám quái vật ảo đè lên.
Hối hận vì chọn đường nham thạch không có sương mù, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu La Tiểu Lâu, thế nhưng, sau đó, ngay cả thời gian hối hận cũng không có.
Đây cũng là điều bi kịch nhất, khi La Tiểu Lâu đang rẽ người xoay liên tiếp gần 90 độ thì một khối cự thạch từ trên trời rơi xuống. Nhưng ngón tay La Tiểu Lâu gần như không biết phải nhấp ra làm sao, sau đó cậu miễn cưỡng dựa sát vào vách đá, bên trái bị sượt qua một chút, hệ thống nhắc nhở cậu căn cứ vào cấp bậc hạn chế, cánh tay trái và khẩu súng hạt nhân bên đó đã tạm thời không thể sử dụng.
Chửi đổng một tiếng, xoay sang bên phải, kéo năm khẩu súng ra, xóa sạch một loạt quái vật ảo cách một mét, La Tiểu Lâu đập bàn điều khiển, lái cơ giáp phóng về phía trước.
Căn cứ theo nhắc nhở của hệ thống, 125 trên thực tế vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, chỉ là mức độ thương tổn này, cơ giáp cấp bốn không có khả năng chịu được, La Tiểu Lâu yên bụng, đi theo đường nham thạch tương đối cứng cáp.
Trong nửa giờ tiếp theo, cự thạch không ngừng rơi xuống từ bầu trời, nhưng La Tiểu Lâu không bị rớt trúng lấy một lần, quái vật ảo phía sau tuy số lượng khủng khiếp, nhưng cũng không đuổi theo nữa.
Cự thạch rơi xuống con đường nham thạch quả nhiên là thử thách cuối cùng, bởi vì sau nửa giờ, La Tiểu Lâu chớp mắt một cái, phía trước đã rộng rãi thoáng mát, cậu đã ra khỏi đường nham thạch!
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay đã bắt đầu co giật. Còn quái vật ảo khổng lồ, chỉ chờ đợi ở cửa khẩu đường nham thạch một hồi, sau tản mác hết đi.
Sân bằng đồ sộ phía trước cách đó không xa, chính là điểm đích. Trên đường đi, hệ thống mấy lần tuyên bố có người rời khỏi trận đấu, La Tiểu Lâu cũng không rõ lắm. Nhưng cậu biết trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu bắt đầu kích động, điều khiển cơ giáp bay thật nhanh tới sân bằng đồ sồ, giây phút đáp xuống, La Tiểu Lâu cơ hồ cảm động đến chảy nước mắt, cậu đã thăng cấp thành công!
Trên sân bằng đã có người tới trước, đương nhiên rồi, La Tiểu Lâu cũng không hoang tưởng mình là người thứ nhất, tới trước chính là chiếc cơ giáp màu xanh. La Tiểu Lâu biết chiếc cơ giáp đó, là cơ giáp của Thiều Dung. Chẳng lẽ cậu vậy mà là người đến thứ hai ư? Xem ra con đường nham thạch khủng bố kia, không hẳn là không có lợi.
Khi La Tiểu Lâu xiêu vẹo lái cơ giáp đáp xuống, chiếc cơ giáp màu xanh đột nhiên bay tới.
La Tiểu Lâu nhìn thấy, nhưng không nhúc nhích, cậu đã kiệt sức thậm tệ rồi, cánh tay còn đang đau nhức, chẳng có tinh thần mà nói chuyện với Thiều Dung. Thế nhưng, khi Thiều Dung đến gần, gã bỗng nhiên đá một phát vào 125 đang đứng ở rìa mép.
La Tiểu Lâu không phản ứng lại, thực chất, chính cậu cũng rất rõ ràng, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, muốn né một bước cũng chả dễ. Huống chi hiện tại, không có bất cứ nghi vấn nào, La Tiểu Lâu đã bị đá bay vèo.
Thiều Dung cũng không buông tha, mà theo sát nhảy tót lên.
Sau khi chà đạp thỏa thích, Thiều Dung phát giác La Tiểu Lâu thực sự không có hơi phản kích, như chưa hết ‘tâm nguyện’ gã bèn rút súng hạt nhân ra, nhắm ngay vào khoang điều khiển của 125.
Sau ba phát, hệ thống nhắc nhở: Căn cứ vào giới hạn cấp bậc, cơ giáp cấp bốn đã hết khả năng chiến đấu, đề nghị thu hồi ấn không gian.
“Này!” La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, phát hiện 125 bắt đầu rất có trách nhiệm mà giả chết, La Tiểu Lâu chỉ có thế chán ngán mà thu 125 vào, đứng trên sân bằng.
Cho đến lúc này, La Tiểu Lâu mới phát hiện, cách đó không xa còn có một người khác đang nằm chỏng chơ. Thấy La Tiểu Lâu, người kia vẻ mặt đau khổ vẫy tay chào hỏi cậu. Hóa ra cậu không phải là người đến thứ hai, mà là người đến thứ ba đáng thương, người thứ hai cũng bị Thiều Dung tiêu diệt.
La Tiểu Lâu khóc không ra nước mắt, nhìn về chiếc cơ giáp màu xanh cách đó không xa như đang cười nhạo mình, ức chế đến hộc máu, vất vả lắm mới chạy tới đây, thế mà lại bị cái tên sadist này giết chết.
(1) Great Rift (hay Great rift valley): thung lũng giãn tách lớn. Thuật ngữ này thường được sử dụng để chỉ thung lũng của rift đông Phi, là một ranh giới mảng tách giãn kéo dài từ nối ba Afar về phía nam băng qua đông Phi, và là một quá trình chia tách mảng châu Phi thành hai mảng mới. Xem chi tiết tại wiki
(2) Cự thạch (tiếng Anh: megalith) là các tảng đá lớn được sử dụng để xây dựng các kết cấu hay các di tích, hoặc là đứng một mình hoặc là cùng với các tảng đá khác. Chi tiết tại wiki