Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 120: Chương 120




CHƯƠNG 120 – HỘP NĂNG LƯỢNG

“Ba, ba nghìn?!” Ngải Phàm dụi mắt, sau đó dại ra nhìn hộp năng lượng trong tay, miệng há ngày càng rộng, kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, mình chắc chắn là đang nằm mơ rồi, làm sao có thể xảy ra điều này chứ?”

La Tiểu Lâu liền nhân cơ hội, “Đã thỏa mãn chưa, giờ bằng lòng dẫn anh ra chợ nguyên liệu rồi đấy chứ?”

“Đương —— đương nhiên rồi!” Ngải Phàm rốt cục cũng lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc, vội chạy về phòng, cẩn thận cất giấu hai hộp năng lượng. Cho đến lúc ra ngoài trên mặt vẫn còn tỏ ra kích động, đôi mắt lấp láy nhìn La Tiểu Lâu, “Anh làm như thế nào vậy? Quá đỉnh, em còn chưa bao giờ dùng một hộp năng lượng nào cao cấp như thế cả, ngay cả anh Arthur cũng rất ít —— Trời ơi, em hạnh phúc muốn ngất xỉu luôn rồi này!”

Điệu vịnh than của 125 lúc này cũng thổi phù phù vào lỗ tai La Tiểu Lâu: “Tôi chợt hiểu ra hàm nghĩa của từ hạnh phúc.”

Với điều này, La Tiểu Lâu lập tức bày tỏ tán thành trong lòng.

Dọc đường đi, Ngải Phàm cứ luôn hưng phấn mà lập kế hoạch sử dụng hai hộp năng lượng kia như thế nào, vừa dẫn La Tiểu Lâu tới hãng nguyên liệu lớn nhất trong thành phố.

Tuy đã chạng vạng, nhưng cửa hàng vẫn rất đông khách. Khi La Tiểu Lâu và Ngải Phàm đi vào, mấy người bán hàng nhìn lướt qua, âm thần phán đoán số lượng nguyên liệu nhu cầu của hai người.

Một cậu bán hàng mỉm cười tiếp đón: “Thưa quý khách, tôi có thể giúp gì ngài?”

La Tiểu Lâu quét mắt nhìn màn hình phía sau, hỏi: “Tôi có thể xem danh sách nguyên liệu được không, tôi cần một số nguyên liệu.”

“Đương nhiên rồi.” Cậu bán hàng mở danh sách điện tử cho La Tiểu Lâu, để cậu tự chọn.

Phần đầu đều là nguyên liệu cấp thấp thông thường, càng trở xuống thì cấp bậc càng cao, tiếng kêu của 125 cũng càng to. La Tiểu Lâu cố gắng không đếm xỉa đến yêu cầu của 125, vừa nhìn danh sách nguyên liệu đến chảy nước miếng. Rẻ đừng hỏi!

Cuối cùng, La Tiểu Lâu chọn một số nguyên liệu cấp bốn thường dùng, sau cùng là nguyên liệu cấp năm và cấp sáu.

Mắt cậu bán hàng kia lập tức sáng lên, nhìn cách chọn chủng loại và cấp bậc này, đó tuyệt đối là một danh sách cực phẩm, không ngờ trông cái người xấu xí như ma lem này lại là một tay mua hàng sành sỏi.

Cậu ta lập tức mời trà La Tiểu Lâu và Ngải Phàm, cười hỏi: “Không biết ngài cần bao nhiêu?”

Ngải Phàm cũng quay sang nhìn La Tiểu Lâu, nó chẳng biết là La Tiểu Lâu còn có tiền!

La Tiểu Lâu cười, giơ một cái hộp lên, nói: “Tôi không có tiền, muốn dùng cái này để đổi, không biết các cậu có nhận không.”

Cậu bán hàng kia lập tức trở nên ủ rũ, cậu ta cứ tưởng hôm nay mình có thể đột phá công trạng, xem ra không mừng được nữa rồi, tên này quả nhiên là nghèo rớt mùng tơi.

Cậu ta chán nản mở hộp, nhìn vài giây, sau đó đứng chết lặng.

Ngải Phàm nhìn cậu bán hàng càng ngày càng há to mồm, một cảm giác quen thuộc trào lên trong lòng nó. Không đợi La Tiểu Lâu nói gì, cậu ta đã run rẩy nói: “Xin ngài chờ một chút! Tôi tôi đi hỏi ông chủ chúng tôi ngay lập tức, chúng tôi chắc chắn sẽ nhận!” Nói xong không đợi La Tiểu Lâu trả lời thì đã chạy hút vào trong.

Mấy người bán hàng khác nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ niềm nở tiếp đón các khách hàng khác.

Ngải Phàm tiến gần đến La Tiểu Lâu, khẽ hỏi: “Anh cho hắn cái gì vậy?”

“Vừa nãy không phải cho em hai cái đấy sao.” La Tiểu Lâu dào dạt đắc ý. Cậu tính kỹ rồi, giá thành một hộp năng lượng gửi cho Thiên Đông hiện tại đã giảm xuống 30,000, mà hộp năng lượng cho bọn họ là loại cấp ba bình thường nhất, 3,000 la, giá khoảng 10,000 đồng Liên Bang, mà ở tinh cầu cấp cao là 140,000 đồng, ở đây ít nhất có thể bán được 200,000.

20 hộp năng lượng là 4 triệu. Vừa nghĩ đến đống nguyên liệu chất lượng thượng đẳng xếp thành núi chờ mình, La Tiểu Lâu cười đến mức khiến Ngải Phàm bên cạnh cũng bắt đầu thấy rùng mình.

Lúc này, bên trong truyền ra tiếng bước chân lộn xộn, xem ra cậu bán hàng đã gọi ông chủ ra giải quyết. La Tiểu Lâu đắc ý quay lại nhìn, sau đó đứng ngây ngốc.

Có ai nói cho cậu biết, vì sao ông chủ của cửa hàng này lại là —— Arthur?

Phía sau Arthur là Lộ Ân và A Ly, vì Bạch Hằng còn đang bận bịu trong phòng làm việc nên không đi theo bọn họ. Đôi mắt sắc nhọn như chim ưng của Arthur quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người La Tiểu Lâu. Gã lập tức bước lên, lướt một lượt lên người La Tiểu Lâu đang nuôi ý đồ lùi lại, rồi cầm lấy cái hộp trên tay cậu.

“Ơ này, nó là của tôi ——” La Tiểu Lâu hít thở không thông nói. Lần này Ngải Phàm hại cậu thê thảm rồi, cậu không muốn buôn bán với cướp vũ trụ đâu…

Arthur mở từng cái một ra kiểm tra, lập tức nở nụ cười, rồi ‘Bộp’ một tiếng đóng nắp lại, nói: “Tôi mua toàn bộ.”

Ngải Phàm sửng sốt, vội thò đầu lên nhìn, vài giây sau, nó trút một hơi, kêu lên: “Nhiều quá! Á, hóa ra anh không chỉ làm hai hộp cho em.”

Cả Arthur và Lộ Ân đều ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, hơi nóng từ ánh mắt khiến La Tiểu Lâu cảm thấy bất an, cậu bèn nhỏ giọng: “Các anh không định trả tiền sao?”

Arthur quay lại phất tay với ông chủ phía sau, phân phó với vẻ hờ hững: “Mang những thứ cậu ta yêu cầu lúc nãy tới chỗ tôi.” Nói xong thì xách La Tiểu Lâu và Ngải Phàm ra ngoài.

Lộ Ân ban đầu đi theo, nhưng cuối cùng bị Arthur đuổi đi.

Tối đó, trên bàn cơm coi như phong phú, Arthur đột nhiên hỏi: “Tất cả những cái đó đều do cậu làm?”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, trước khi cậu mở miệng thì Arthur đã nheo mắt, như một con hồ ly mà nói: “Nói dối không có tác dụng, mà cũng không có lợi đâu.”

Nội tâm La Tiểu Lâu rít gào, chẳng lẽ tôi không nói dối ông mới có lợi hả?!

Lần đầu tiên Ngải Phàm nhìn La Tiểu Lâu bằng ánh mắt sùng bái. La Tiểu Lâu không thèm để ý tới Arthur, bắt đầu ăn cơm. Arthur mỉm cười, khi cậu gắp rau thì đột nhiên một con dao nhíp cắm phập lên mặt bàn, sát ngay tay cậu! La Tiểu Lâu hoảng sợ.

Ngải Phàm lập tức quay đầu nhìn Arthur, gã vuốt cằm, hứng thú dào dạt mà tuyên bố: “Cậu biết tôi là thủ lĩnh của cướp vũ trụ, bởi vậy, tôi không định thả cậu đi đâu. Cậu muốn bất cứ nguyên liệu nào, nhiều hay ít đều dược, nhưng đừng nghĩ đến tiền lương nhé. Tuy hôm qua Bạch Hằng có nhắc tới, nhưng tôi không muốn cậu có tiền trong tay để đào tẩu đâu.”

La Tiểu Lâu và Ngải Phàm kinh ngạc nhìn Arthur, Ngải Phàm hơi nhấp nhổm, hết nhìn Arthur lại quay sang La Tiểu Lâu há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im thin thít gục đầu xuống. La Tiểu Lâu chẳng thèm để bụng một tí tẹo nào, cậu muốn chạy trốn còn phải xin chỉ thị của Arthur nữa sao?

Arthur mở chiếc hộp nhìn lướt qua, nói: “Có lẽ cậu cũng hiểu tình hình nơi đây của chúng tôi, hộp năng lượng, cơ giáp cao cấp và thực phẩm là những thứ thiếu thốn nhất, sau này tôi sẽ cung cấp nguyên liệu cho cậu, mỗi tháng cậu sẽ giao cho tôi 20 hộp năng lượng cấp ba, được chứ?”

La Tiểu Lâu giật mình, vội ngẩng đầu nhìn Arthur, “Được, nói như vậy là quyết rồi nhé, tôi muốn nguyên liệu gì thì sẽ nói cho anh.”

Arthur thỏa mãn gật đầu, cầm chiếc hộp năng lượng kia quay người vào phòng.

Lúc dọn bàn, Ngải Phàm bám chân La Tiểu Lâu, nhỏ giọng nói: “Anh đừng tức giận, anh Arthur cũng không phải là người xấu. Trên thực tế, tụi em ở đây có thể yên ổn bình thản như thế này đều là nhờ công lao của anh Arthur hết đó. Bất kể là dã thú hay cướp bóc xung quanh cũng không dám tùy tiện xâm chiếm thiên hà Gray. Hơn nữa, anh Arthur có thể định kỳ đến tinh cầu cấp cao, mang đến những thứ cần thiết cho mọi người.”

La Tiểu Lâu liếc nhìn Ngải Phàm, hỏi: “Vậy tại sao bọn họ còn bị người ta gọi là cướp vũ trụ?”

Ngải Phàm nóng nảy, “Anh Arthur thực sự chưa bao giờ cướp bóc bất kì phi thuyền hay thương lái nào, có lẽ vì các anh ấy quá lợi hại nên Chính phủ không quản lí được. Nhưng anh Arthur không làm chuyện xấu, em có thể thề.”

Cướp vũ trụ làm việc tốt ư? La Tiểu Lâu nở nụ cười, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi bỗng hỏi: “Ngải Phàm, em có muốn học cách chế tạo hộp năng lượng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.