CHƯƠNG 190
“Chúc mừng ngài, theo kết quả kiểm tra, kiếm năng lượng của ngài đạt cấp mười một, xin hỏi ngài có muốn đăng kí vào danh mục kiếm cao cấp hay không?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn máy kiểm tra cấp độ kiếm. Nó còn có công năng này cơ à? Cấp mười thì không thấy gì, hoặc là, thanh kiếm kia của nhị vương tử trước đó đã đăng kí vào danh mục kiếm cao cấp rồi?
La Tiểu Lâu tùy tay điểm nút ‘không’ (no) . Giờ thứ bọn hắn cần không phải là nổi danh, mà là mau chóng tìm được Nguyên Triệt, sau đó nghĩ biện pháp để có đủ năng lượng thạch rồi đi khỏi nơi này.
Đến đêm, Nguyên Tích trở về, La Tiểu Lâu phát hiện Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng không có biểu hiện gì khác thường, không khỏi âm thầm cười tán thưởng. Xem ra, Nguyên Tích cũng không đem chuyện bản thân thăng cấp mà nói ra ngoài. Trừ hắn – La Tiểu Lâu cùng Ly Tác lão nhân, Nguyên Tích không cho bất luận kẻ nào biết.
Nhưng mà, lần này Nguyên Tích ngoài việc đưa cho La Tiểu Lâu mười bốn viên đá năng lượng tứ cấp còn đưa cho hắn thêm mười miếng năng lượng thạch cấp năm.
Thấy La Tiểu Lâu nhìn qua, Nguyên Tích giải thích “Giờ nghỉ trưa, ta tranh thủ đi sang khu săn bắn cấp năm”. Thứ nhất, hắn muốn kiểm tra trình độ hiện tại , thứ hai, Eva lại tới làm phiền, còn cố ý giả bộ vô tình ở trước mặt hắn lắc lư.
La Tiểu Lâu kinh hỉ mà nhìn những viên đá cấp năm này, chất lượng tốt xấu lẫn lộn, đại khái là do Nguyên Tích mới tới khu cấp năm, còn chưa phân biệt được rõ.
“Một lần nghỉ trưa của ‘ngài’ này, có thể sánh bằng thu hoạch của vài người trong tổ trong một ngày”.
Nguyên Tích vốn cũng không có bao nhiêu cảm giác đối với thu hoạch thu được, hắn thích cảm giác khi năng lực được đề cao đột ngột hơn, nhưng nhìn La Tiểu Lâu mặt mày hớn hở ôm đống năng lượng thạch không hề tiền đồ, hắn bỗng cảm thấy thật thỏa mãn lại thoải mái.
Vào lúc đêm, Ly Tác vẫn chưa trở về. Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu liếc nhìn nhau nhưng cái gì cũng đều không nói.
La Tiểu Lâu xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho ba vị chiến sĩ, mấy người ăn no đến nỗi đầu cũng không muốn nâng. Một là vì thức ăn quá ngon, hai là vì quá mệt mỏi. Làm việc theo đoàn đội quả nhiên là khác hẳn, tất cả mọi người tựa như đều muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân, ai ai cũng liều mạng phát huy.
Ngày hôm sau, Nguyên Tích , Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều lại đi từ sáng sớm. La Tiểu Lâu thì bắt đầu chế tạo thanh kiếm năng lượng thứ hai. Hắn bắt đầu thấy may mắn vì nhị vương tử đưa đến nhiều tài liệu như vậy.
Vì dùng một bản thiết kế khác, tốc độ của La Tiểu Lâu cũng không khác trước là bao, hắn mất cả một buổi sáng chế tạo ra được thanh vũ khí năng lượng thứ hai, cũng là một thanh kiếm. Bề rộng hơn hẳn thanh thứ nhất, cầm trong tay cũng thấy rất nặng.
Buổi chiều, La Tiểu Lâu lại sửa sang lấy ra một phần tài liệu nữa, chế tác ra thanh kiếm năng lượng thứ ba. Nói là kiếm nhưng thực ra nó giống một cây đao hơn. Sắc bén vô cùng, tạo hình cũng đủ phong cách.
Bước cuối cùng, La Tiểu Lâu đem viên đá năng lượng đã lắp trên thân thanh kiếm đầu tiên tháo xuống, lần lượt đặt vào thanh thứ hai và thanh thứ ba, tiến hành đo lường cấp bậc. Điều làm hắn vừa lòng chính là, hai thanh kiếm ngày hôm nay đều đạt tới cấp mười một. Hơn nữa, La Tiểu Lâu cho rằng, nếu thanh đao – thanh thứ ba thay một viên đá năng lượng tốt hơn nữa, nó có thể đạt tới cấp mười hai.
Khi chế tác, hắn phát hiện, loại kết cấu thứ ba có thể đem tính năng của tài liệu phát huy đến độ cao nhất.
La Tiểu Lâu cười tủm tỉm mà bọc cả ba thanh kiếm lại. Ba thanh kiếm này có thể giúp đổi được càng nhiều điều kiện từ nhị vương tử. Một trong số đó chính là yêu cầu vương tử đưa cho hắn một ít tài liệu cap cấp. Hắn biết, nhị vương tử là một người cực kì yêu thích vũ khí. Nếu ba món vũ khí này có thể làm cho vị vương tử kia vui thì ắt hẳn một vài tài liệu cũng chả thành vấn đề. Đến lúc đó, hắn sẽ chế tác mấy thanh cho Nguyên Tích…
Tiếp theo, La Tiểu Lâu lại tìm kiếm thanh nhuyễn kiếm màu đen của Nguyên Tích.
Hắn vẫn không nhận ra được nguyên liệu làm ra thanh kiếm này, nhưng hắn phi thường kinh ngạc phát hiện được, nguyên liệu làm ra nó tốt hơn hầu hết tất cả những tài liệu hắn từng gặp. Hơn nữa, bên trong nó chứa đựng luồng năng lượng thật lớn, không phải là năng lượng màu xám, càng giống một loại năng lượng màu đen, rất thuần hậu. Nói cách khác, nếu cung cấp thêm một vài tài liệu phụ trợ, thanh kiếm này của Nguyên Tích hoàn toàn có thể cải tạo thành năng lượng kiếm.
Nghĩ đến vũ khí trên cơ giáp của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu lại không tránh khỏi kích động. Nhưng mà, La Tiểu Lâu cũng không lập tức động thủ. Hắn cũng không muốn dùng thanh kiếm màu đen này với những tài liệu phụ trợ không xứng. Hơn nữa, giờ bọn họ cũng không có năng lượng thạch cấp năm cực phẩm.
Không thể động thủ, trong lòng La Tiểu Lâu lại không nhin được ngứa nghề, một hơi thiết kế ra một cấu trúc mới cho năng lượng kiếm – đây là kết cấu tốt nhất mới nhất mà đến nay hắn thiết kế ra được.
Vì bận bịu mà sau khi ba người thợ săn kia trở về, phát hiện ra bữa tối bọn họ mong chờ không có sẵn chờ bọn họ.
Lý Kiệt cũng chẳng buồn nhúc nhích bày biện đồ ăn, nàng bảo Lý Kiệt chạy đi mua đồ ăn trở về. Tuy rằng đắt hơn một ít nhưng giờ là thời kì đặc biệt, nghỉ ngơi quan trọng hơn.
Ngày thứ ba, một ngày trước ngày diễn ra Đại hội cổ võ, Nguyên Tích cùng Lý Kiệt, Tiểu Kiều như cũ xuất môn vào sáng sớm.
La Tiểu Lâu thì sửa sang lại một chút tài liệu của mình. Tài liệu cấp bậc thấp của hắn nhiều mà cao cấp tài liệu thì ít, nhưng số lượng thì đã đạt đến một con số khủng bố.
Lượng tài liệu kinh khủng này đến từ những người đã được hắn thăng cấp vũ khí cho, từ những người đặt hàng chế tạo kiếm năng lượng, còn có từ Nguyên Tích Lý Kiệt Tiểu Kiều bọn ba người đánh thú lấy được. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều sau khi có được năng lượng kiếm liền đem toàn bộ tài liệu tích trữ được trước giờ đưa hết cho La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu bảo 125 cất đi đại bộ phận, số còn lại để ngoài.
Hắn hôm nay còn có một nhiệm vụ khác, hắn muốn chế tạo một phen cung năng lượng. Đây mới chỉ là ý tưởng thôi, có thể thành công hay không còn phải đợi xem xem. Thế nhưng nếu thành công, một vài thú bảo hộ nguy hiểm không cần tới đánh cận chiến, có thể giảm bớt hẳn thương vong. Đương nhiên, loại vũ khí này đối với Nguyên Tích hoặc nhị vương tử – toàn những cao thủ mà nói – cũng chẳng được hoan nghênh như vũ khí cận chiến. Thế nhưng, trong những hoàn cảnh nguy hiểm đặc thù, với những người năng lực không được cao, đây là chuyện tốt vô cùng.
Dựa theo nguyên lý của năng lượng kiếm, La Tiểu Lâu trước thiết kế một bản vẽ năng lượng cung, sau đó buổi chiều mới bắt đầu động thủ chế tạo.
Sauk hi kì kì cụi cụi tu sửa, La Tiểu Lâu phát hiện hắn có vẻ thành công, hơi tiếc là khoảng cách mũi tên bắn ra không được quá lý tưởng.
Thế nhưng nếu muốn gia tăng khoảng cách bắn, năng lượng duy trì lại không đủ độ.
La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày cũng vẫn không tìm được biện pháp tốt, đành đem cất đi. Cái cung này cũng là định để bán cho nhị vương tử, tim tưởng hắn ta biết được tác dụng to lớn của vũ khí năng lượng tầm xa.
Tuy rằng không quá hoàn mĩ, thế nhưng ở đây còn có nhiều thợ chế tạo vũ khí kinh nghiệm phong phú mà, hắn tin tưởng đám người đó có thể giải quyết được vấn đề này.
Ngày tiếp theo, La Tiểu Lâu cùng bọn Nguyên Tích cùng xuất môn. Bọn họ trước đi đến nhà Y gia hội họp sau mới cùng đến khu A.
Chỉ có khu A mới có thể tiến vào núi Tây (Tây sơn) cho nên núi Tây có thể xem như rừng tư nhân của hoàng tộc.
Đi qua cổng kiểm soát của khu C và khu B, bọn họ đều phải đưa ra giấy phép chứng minh có tham dự thi. La Tiểu Lâu thì cần đưa ra giấy phép chứng nhận là cư dân tạm thời của khu A.
Mấy ngày ở khu A để dự thi này, bọn Nguyên Tích không cần nộp năng lượng thạch, thế nhưn La Tiểu Lâu mỗi ngày đều cần nộp một khối năng lượng thạch cấp năm, may mà dạo này Nguyên Tích cho hắn không ít.
Dọc theo đường đi, La Tiểu Lâu hưng phấn mà quan sát, quả nhiên xa hoa hơn nhiều so với khu D, thậm chí còn không khác gì thành thị của ngoại giới, một cảnh tượng đầy phồn vinh. Khi đi qua thần điện màu trắng cao lớn trang nghiêm, La Tiểu Lâu phát hiện ánh mắt Nguyên Tích nháy mắt thay đổi, nhuệ khí toàn thân thậm chí không hề che lấp.
Đó cũng hông phải là thần điện cao nhất… La Tiểu Lâu nhìn vị thiên sứ xinh đẹp lại lạnh lùng được khắc trên vòm mái kia, hơi hơi xuất thần. CHân tướng rốt cuộc ra sao? Nguyên Triệt thật sự còn ở trong Bụi động này sao?
Nguyên Tích nghênh ngang mà nắm tay lôi kéo La Tiểu Lâu giữa đườn giữa chợ, tới cửa sân đấu – nơi diễn ra đại hội võ thuật mới buông tay, cau chặt mày lại, dặn dò : “Hết thảy lấy an toàn làm trọng, nếu có vấn đề gì thì bảo 125 liên hệ cho ta”
La Tiểu Lâu là thợ sửa chữa vũ khí, không thể theo vào sân đại hội, mà trong ba ngày đại hội cửa hành, tất cả tuyển thủ dự thi đều phải ở trong đó.
“Ngươi yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào mà” La Tiểu Lâu đáp.
Nhìn bọn Nguyên Tích bước vào cửa, La Tiểu Lâu mới quay đầu nhìn sang một bên, nơi đó đã có người của Lăng Tiêu chờ sẵn.
Người trung niên kia đầy khách khí mà chào đón, nói “La sư phó, xin mời, vị kia mời ngài đến biệt quán chờ hắn”
Biệt quán trong miệng ông ta nói cũng không xa, chính là một toàn nhà lớn bên cạnh đại hội cổ võ. Sauk hi đưa người đi vào, người đàn ông kia cung kính cúi chào rồi lui ra ngoài.
Không lâu sau, một người khá trẻ, có vẻ là quản gia đi tới đón người. Hắn ta cau mày đánh giá La Tiểu Lâu rồi hỏi “Ngươi là chiến sĩ hay là thợ chế tạo vũ khí?”
La Tiểu Lâu sửng sốt, hồi đáp “Hẳn là tính là thợ chế tạo vũ khí đi …”
Người kia lườm hắn một cách đầy trách cứ, nói “Sao đến giờ mới đến thế, người khác đều đến hết rồi, nhanh lên đi”
Người khác á? Chẳng lẽ nhị vương tử còn nhờ người khác chế tạo năng lượng kiếm? La Tiểu Lâu thật ra cũng không quá lo lắng, nếu việc hắn thăng cấp được cho kiếm năng lượng cấp mười của vị vương tử kia làm cho hắn ta kinh hỉ như vậy thì chắc hẳn những kẻ có thể chế tạo ra vũ khí cấp mười không nhiều lắm, mười một cấp thì ắt hẳn rất là cao rồi.
Người quản lý trẻ tuổi kia đưa La Tiểu Lâu đến một cái phòng phía Tây đại viện thì xoay người ly khai.
Trong viện có hai phòng hai bên, trước mỗi gian phòng gần như đều chật cứng người đứng. Những người đó trẻ có già có, xếp thành hai hàng dài, đang ở thảo luận cái gì đó, nhìn thấy La Tiểu Lâu được quản lý đưa vào, trong mắt mang theo chút địch ý, không ai thèm phản ứng hắn.
La Tiểu Lâu cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ tạo ra vũ khí cho nhị vương tử còn phải cạnh tranh?
Hắn rất nhanh phát hiện ra người bị cô lập không phải chỉ một mình hắn, ở một góc sáng sủa dưới gốc cây đại thụ, một vị lão nhân đang cô đơn mà ngồi. La Tiểu Lâu quan sát hai giây rồi lập tức hiểu rõ lý do. Quần áo lão nhân này cũ nát. Mọi người đại khái chướng mắt với ông ta.
La Tiểu Lâu đi tới, ngồi bên cạnh lão nhân đó.
Người kia kinh ngạc mà nhìn hắn, lập tức cười rộ lên, sau đó nhỏ giọng hỏi “Tiểu tử, ngươi trẻ thế mà đã có thể tham gia cuộc thi chọn đại sư chế tạo vũ khí của hoàng gia, thật không sai nha”
La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía lão nhân, gần như muốn nhảy dựng lên “Ngài nói sao? Cuộc thi đấu? Tôi căn bản không tính tham gia mà”
Lão nhân đó cũng sửng sốt, kinh ngạc hỏi han “Vậy sao ngươi lại vào đây? Đây chính là cuộc thi được cử hành cùng lúc với Đại hội cổ võ mà, là cuộc thi lựa chọn thợ vũ khí cho hoàng gia. Lọt vào top 20 là có thể kí cam kết với hoàng gia. Nếu biểu hiện tốt, còn có thể trở thành thợ chế tạo vũ khí riêng của từng vương tử điện hạ. Đây chính là giấc mộng của những thợ chế tạo vũ khí …”
Trách không được ánh mắt những người đó đều tràn ngập địch sý, thì ra là có quan hệ cạnh tranh … Nhưng mà, đây hoàn toàn là hiểu lầm rồi …
“Không được, tôi không phải đến dự thi , chỉ là đến để đưa đồ thôi” La Tiểu Lâu giải thích, lập tức đứng lên “Tôi phải đi đây”
Lão nhân giữ chặt lấy hắn, lắc lắc đầu nhắc nhở “Giờ thì đừng đi, những thị vệ kia sẽ không để ngươi ra ngoài đâu, nói không chừng còn kiểm tra ngươi, bắt ngươi khai mục đích đột nhập vào đây. Chờ lát nữa sau khi cuộc thi bắt đầu, nhân viên chủ quản đến đây, ngươi ra giải thích với họ”
La Tiểu Lâu cũng biết hảo ý của lão nhân, lại rầu rĩ ngồi xuống. 125 tại trong lòng hắn giật giật, nghiêm túc mà dặn dò “ Nguyên Tích căn dặn ta không cho ngươi ‘câu tam đáp tứ’ đối với nam nhân khác”
La Tiểu Lâu tí chút nữa bị lời nói đầy ghê tởm của 125 làm sặc nước miếng, không khỏi châm chọc lại “Ngươi thật là trung tâm nha, có lẽ ta nên cân nhắc tặng ngươi cho Nguyên Tích, hắn có thể sẽ càng yêu thương quý trọng ngươi”
125 bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đau mỏi, cảnh tượng bị Nguyên Tích gia bạo một lần nữa lại hiện về. nó run rẩy mà khóc lóc “Ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó đi. Thế nhưng ta không thể không nói … nơi này không có ai thắng được Nguyên Tích đâu, ngươi, chính ngươi giữ thân giữ phận đi”
La Tiểu Lâu sẽ không quan tâm 125 nữa, hắn quay đầu cùng lão nhân đàm luận về phương diện chế tác vũ khí. Hắn là tay ngang, cứ căn cứ cấu tạo những thanh kiếm có được mà học mò, đương nhiên không thể so với người có kiến thức trụ cột như lão nhân này được, khó được có cơ hội tốt, La Tiểu Lâu tranh thủ thỉnh giáo.
Vừa hỏi, La Tiểu Lâu đã thu hoạch được không ít. Hắn phát hiện kiến thức của lão nhân này rất lớn, hơn nữa kinh nghiệm của ông ta cũng phong phú, giảng giải sâu sắc mà thấu đáo.
La Tiểu Lâu bàn luận say sưa mà quên thời gian đã hết, thực ra, hắn hận thời gian không qua chậm một chút mới tốt. Cuối cùng, La Tiểu Lâu vẫn đầy luyến tiếc mà hỏi vấn đề cuối cùng, nan đề mà ngày hôm qua mình gặp phải , chính là khoảng cách phóng của vũ khí tầm xa.
Lão nhân cũng vô cùng kinh hỉ. Ông ta là thợ chế tạo vũ khí của khu C, có thể tới đây tham gia thi đấu là vì toàn khu C đều không có ai có tay nghề cao hơn ông. Nhưng vì ông ta không chịu gia nhập một cửa hàng vũ khí lâu đời, bị kẻ có tâm địa hiểm ác tính kê,s sinh ý cũng không vượng. Nhưng mà ông cũng chả yêu cầu nhiều lắm, có thể duy trì cơm no áo ấm là được rồi. Tinh lực của ông đều để dùng hết cho sự nghiệp nghiên cứu vũ khí.
Vấn đề về vũ khí tầm xa, ông đã sớm nghĩ tới. Nếu nó thật có thể nghiên cứu ra được thì là đã tạo phúc cho toàn Bụi động này. Thế nhưng có một nút thắt mà ông mãi vẫn chẳng thể gỡ được. Chẳng hạn như cung tiễn, không sao có thể điều khiển được độ chính xác của mũi tên, hay làm thế nào có thể để cho năng lượng của đá năng lượng cũng bắn ra cùng mũi tên.
Thế mà La Tiểu Lâu lại cố tình nghiên cứu được vấn đề này, giải đáp cho ông.
Lão nhân kinh ngạc vô cùng, không biết nói cái gì cho phải, kích động mà bày mưu tính kế cùng La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cũng được lợi nhiều. Về cái khúc mắc khoảng cách bắn của vũ khí, lão nhân suy tư một phen, cho ra hai cái đáp án. La Tiểu Lâu đều cảm thấy khả thi, chỉ cần đi thí nghiệm lại.
Những người khác đến dự thi, tuy rằng không biết La Tiểu Lâu nhưng lại biết ông lão kia. Ông at tuy không được hoan nghênh nhưng tay nghề thì không ai dám phản đối. Nhìn thấy ông ta cùng La Tiểu Lâu nói chuyện vô cùng hợp nhau, trong lòng càng thêm tức tối. Điều này thuyết minh rằng La Tiểu Lâu cùng có chút tài năng. Như vậy, bọn họ chẳng phải là có thêm một đối thủ mạnh hay sao?
Không khí trong sân đang lặng lẽ biến hóa, tường phía Tây bỗng nhiên nhảy xuống một người.
Người này một thân hắc y, trên mặt mang một cái mặt nạ quỷ màu trắng, âm khí dày đặc, vừa thấy đã biết chẳng phải người nên xuất hiện. Nháy mắt khi hắn tới, La Tiểu Lâu bỗng nhiên vừa động trong lòng, dưới sự cảnh cáo của 125 mà trốn sau cây, mà những người khác thì đều sợ tới mức câm bặt. Cửa sân đã bị đóng lại, thị vệ bên ngoài căn bản không biết được đã có một kẻ như vậy tiến vào.
Hắc y nhân rút ra từ trong lòng ra một tờ giấy, dùng một ngữ điệu quái dị hỏi “Có ai gặp qua người này chưa? Nếu các ngươi biết mà không nói, đừng trách ta không khách khí”
Một trận im lặng, không người nào dám nói chuyện.
Người đeo mặt nạ quỷ hừ một tiếng, định bụng đến nơi khác tìm kiếm thì từ đằng sau, một người trẻ tuổi bỗng chỉ tay về phía sau cây, run rẩy nói “Ta đã gặp qua hắn, hắn ở kia!!”
La Tiểu Lâu sửng sốt, sắc mặt âm trầm xuống dưới. Hắn đành bước từ sau cây ra. Người đeo mặt nạ vừa nhìn thấy hắn, nhất thời phát ra một trận cười quỷ dị.
La Tiểu Lâu liếc một cái về phía người trẻ tuổi chỉ điểm kia, người kia chột dạ, quay mặt đi.
Trước khi tên mặt quỷ kia đến gần, La Tiểu Lâu tranh thủ đến trước mặt lão nhân nói mấy câu, đến khi hắn đứng lên, tên kia đã tới ngay trước mặt, túm lấy hắn rồi nhảy lên bờ tường bên cạnh , sau đó biến mất. Mặt sau bờ tường chính là hội trường cổ võ đại hội – Tây lâm.