Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 227: Chương 227




CHƯƠNG 225

125 giật mình, mắt rưng rưng trong suốt nhìn La Tiểu Lâu, lắp bắp mà nói: “Ngay bây giờ? Hiện tại sao? Sớm vậy…?”

La Tiểu Lâu sờ sờ cái đầu to trọc của 125, khó khăn mà ừ một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác rối rắm khó chịu. Cậu nhìn ánh mắt của 125 mà phiền muộn, lại cảm thấy thời khắc chia tay đang tới gần, tâm trạng rối rắm ngổn ngang. Nếu tìm được chủ nhân của 125 chắc cũng phải trả nó về cho chủ cũ. Tuy rằng 125 rất khó bảo nhưng cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Quan trọng hơn, cậu đã quen mất rồi, quen với cảm giác lúc nào cũng có một khối màu xanh mập mạp lạch bạch ở bên cạnh cậu, làm bạn với cậu.

La Tiểu Lâu thở dài trong lòng, cái gì phải tới cũng sẽ tới…cậu tiếp nhận cái hòm màu trắng 125 đưa cho, lại bảo nó chuẩn bị cho cậu một ít nước hồ năng lượng. La Tiểu Lâu thật sự không dám xem thường ý thức nguyên lực của chủ nhân 125.

125 bày sáu bình nhỏ trước mặt La Tiểu Lâu. Cậu đem chiếc hòm ôm trong tay, rồi đưa sức mạnh tinh thần của mình tiến vào. Bởi vì thứ sức mạnh mới này là do sự dung hợp của ý thức nguyên lực cùng tinh thần lực, La Tiểu Lâu tự gọi nó là nguyên lực, ‘nguyên’ trong tự mình, cũng là‘nguyên’ trong mới bắt đầu, căn nguyên.

Lần này, La Tiểu Lâu lập tức đưa vào một trăm phần trăm nguyên lực (Lần trước thử chỉ dám đưa vào một tia nhỏ), sau đó khẩn trương mà nhìn chằm chằm cái hòm. Không như lần trước không hề có chút phản ứng nào, lần này cái hòm trắng ở khoảnh khắc nguyên lực tiến vào đã xuất hiện một vầng sáng trắng thản nhiên, tiếp theo, nguyên lực của La Tiểu Lâu bắt đầu bị hút lại phía nắp hộp, tốc độ càng càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, trên nắp hộp xuất hiện một cái lốc xoáy nhỏ,đem tất cả nguyên lực của La Tiểu Lâu hút vào.

Nửa giờ trôi qua, La Tiểu Lâu bắt đầu cảm thấy ăn không tiêu, trên trán bắt đầu tích lạc thật nhiều mồ hôi. Cái hòm này thật đáng sợ, có nửa giờ thôi mà nguyên lực của hắn bị hấp thu không còn một mảnh. Kể cả buổi tối, hơn tiếng đồng hồ ở chỗ quân bộ giúp tháo cơ giáp của bạch tuộc nhân cũng không làm hắn tiêu tốn nhiều sức mạnh tinh thần đến như thế.

La Tiểu Lâu cắn chặt răng, trên bàn tay bỗng xuất hiện một cái lọ, nhanh chóng uống ngay nước trong đó. Cảm giác khô kiệt dần biến mất, nhưng tốc độ hấp thu nguyên lực của cái lốc xoáy phía trên nắp hộp không hề có dấu hiệu suy giảm chút nào.

Cầm cự đến gần hai giờ sáng, bên người La Tiểu Lâu đã ngổn ngang sáu, bảy cái bình rỗng không, sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể hơi hơi phát run. Sắc mặt của 125 cũng khó có được nghiêm túc, nhưng nó cũng không lấy thêm cái bình chứa nước năng lượng nữa, bởi cho dù lập tức có thể bổ sung, cường độ tiêu hao nguyên lực như thế này cũng làm cho thân thể La Tiểu Lâu chịu không nổi. Kiểu như một người đang chết vì mất nước thì không thể cho uống quá nhiều nước mà chỉ có thể tưới nước lên người…

Như vậy La Tiểu Lâu đã đến cực hạn rồi, có nên bảo cậu dừng lại không đây, đến nước này thì chắc cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác …

Đang lúc 125 định ngăn cản La Tiểu Lâu cung cấp thêm nguyên lực vào cái hòm thì cái lốc xoáy phía nắp hòm bỗng dừng lại, không tiếp tục hấp thu ý thức nguyên lực nữa, rồi từ từ biến mất.

La Tiểu Lâu vì quá kiệt sức mà lung lay sắp đổ, 125 ở phía sau lưng ra sức chống lưng cho cậu, mà cái hòm đang ở trong tay La Tiểu Lâu cũng chậm rãi bay lên. Dưới ánh mắt khẩn trương của hai người (một người một cái cơ giáp), cái hòm vuông vức màu trắng trực tiếp biến mất, lộ ra điều bí ẩn bên trong.

Đó là một đoàn khói giống như sương mù màu trắng. La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn, thứ mà chủ nhân 125 lưu lại chính là cái này??

Còn đang nghi hoặc, đoàn sương trắng kia đã chậm rãi bay hướng 125 cùng La Tiểu Lâu rồi lao vào thân thể họ.

Sau đó, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai tựa hồ ‘oanh’ một tiếng nổ, tiếp đó khi mọi thứ sáng lại, La Tiểu Lâu đã phát hiện mình đang đứng ở trong vũ trụ. Không phải là ngồi trong phi thuyền, cũng không phải lái cơ giáp, mà là chỉ có thân thể đơn độc đứng ở trong vũ trụ. [Nếu có người mà nhìn thấy hắn lúc này, chắc chắn sẽ cảm thấy giống như ảnh photoshop, cắt ảnh một người đang đứng mà dán vào cảnh vũ trụ với những hành tinh cùng mặt trời cùng những vệt quỹ đạo tròn tròn hoặc những mảng thiên thạch bay tới bay lui.]

Nhưng đây không hẳn là photoshop hay là một loại ảo giác tầm thường nào đó, vì hắn thậm chí cảm nhận được sự chòng chành dao động không vững của cơ thể, cảm giác vô cùng kì dị cũng vô cùng huyền diệu – cảm giác bản ngã đối mặt cùng hòa mình vào với cả vũ trụ. Trong nháy mắt đó, La Tiểu Lâu chợt nhớ tới có lần 125 nói với hắn, những dị thú mạnh nhất là có thể trực tiếp bay lên và đứng trong vũ trụ.

Tiếp theo, thân thể cậu bắt đầu di chuyển, là cái loại di chuyển mà mỗi bước đã đi được cả ngàn dặm ấy. Cậu chậm rãi tiếp cận một tinh cầu, một cái tinh cầu sinh cơ bừng bừng. Trải rộng trên bề mặt tinh cầu là thảm thực vật xanh thẫm, là những con sông hồ nước biển cả xanh biếc, còn có cả bao loài thú… Nhưng ngay sau đó, gần như trong một đêm, toàn bộ sự sống trên tinh cầu bị hủy diệt. Bụi mù bay đầy trời, mặt đất động thực vật dần dần tử vong hoặc biến dị, tất cả chỉ còn lại đất đá và nham thạch và một cái hồ nước thật lớn, bên trong chứa những động vật hoặc thực vật đã biến dị, có thể thích nghi được với môi trường mới.

Mà trên bề mặt tinh cầu, xuất hiện một động đen ngòm thật lớn ăn sâu xuống lòng đất, không thể nhìn thấy đáy. Sau đó, cái động đó cũng nhỏ dần đi, giữa động, trên không trung xuất hiện một hòn đảo, sự sống trên tinh cầu tưởng chừng đã bị mất đi cũng dần dần tụ tập lại trên hòn đảo lơ lửng đó.

La Tiểu Lâu hít vào một hơi, đây là,đây chính là phong ấn Renda!!!

Tiếp theo, như chức năng zoom to của máy quay, thị giác của cậu được kéo gần lại, vài giây sau cậuđã tới tòa cung điện kia, trực tiếp đi sâu xuống dưới nền đất, nơi có chứa phong ấn.

La Tiểu Lâu lại lần nữa được nhìn thấy ba bãi đá– ba sự lựa chọn, mà lần này, cậu thậm chí còn nhìn được xuyên qua bãi đá, thấy được thứ ẩn giấu bên trong.

Bãi đá đại biểu cho tài phú, bên trong đúng là một không gian thứ nguyên chứa đầy những tài liệu quý giá– thứ này đã bị lấy đi hai phần ba. Mà bên trong bãi đá đại biểu cho vinh dự là một đoàn ngân quang, sâu trong ngân quang là các loại dụng cụ, cơ giáp, những chiến hạm màu đen hình thù kì dị ….từ từ, đây là những thứ đại biểu cho nền văn minh với trình độ công nghệ cao của dị thú. Tất cả đều bị phong ấn bên dưới bãi đá.

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn những thứ đó thật lâu, cuối cùng mới luyến tiếc mà quay sang cái cuối cùng – bãi đá đại biểu cho địa vị.

Khác với hai bãi đá đầu, bên trong là một màu xanh đậm của cỏ, xa xa là những sườn núi to lớn. La Tiểu Lâu nhướn nhướn mày, trên sườn núi hình như có cái gì đó. Thứ đó vẫn còn đang di chuyển. Cậu muốn nhìn kĩ hơn, bỗng cả không gian im lặng đột nhiên xuất hiện một tiếng hô quái dị, nháy mắt qua tai mà xâm nhập đại não cậu, từng dây thần kinh ong ong rung lên, cậu cảm thấy trời đất ngả nghiêng, thiên hoàn địa chuyển. Hai tay bưng chặt lấy tay, cậu cuộn người lại và rơi xuống.

Khi tất cả cảm giác kia biến mất, mở mắt ra, La Tiểu Lâu cậu đã về tới trên giường, trong căn phòng quen thuộc. Bên cạnh cậu là con khủng long xanh 125 có cùng tư thế (bưng tai cuộn người). La Tiểu Lâu cúi đầu thở phì phò, cái cảm giác sợ hãi kia đến giờ vẫn còn luẩn quẩn trong đầu cậu.

Đây không phải là cảm giác uy áp mà một sinh vật mạnh hơn gây ra đối với sinh vật nhỏ yếu hơn, mà là một loại cảm giác khủng bố tràn đầy huyết tinh, nó làm cậu sợ hãi, mâu thuẫn, phản cảm, còn mang theo một tia phẫn nộ. Trực giác của La Tiểu Lâu cho thấy, đó không phải tiếng kêu của dị thú.

“Đó là cái gì vậy?” Cậu bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

125 cũng mờ mịt mà trả lời “Không rõ…”.

La Tiểu Lâu run rẩy khóe miệng liếc nhìn ‘thánh thú cơ giáp’ của dị thú một cái, thở hổn hển mấy hơi nữa, lại gượng đứng dậy. Qua chuỗi hình ảnh kia, cậu đã biết đại khái chủ nhân 125 nhắn nhủ về địa điểm phong ấn bảo tồn tộc nhân cùng tài phú. Nhưng chủ nhân 125 ở nơi nào, cậu vẫn không rõ ràng lắm.

Trên đỉnh đầu vẫn còn trôi nổi một đoàn nhỏ sương trắng, La Tiểu Lâu hơi chút do dự, cắn răng đem nguyên lực của mình tác động vào đóđể gọi lại. Sương trắng lại tiến vào cơ thể, La Tiểu Lâu lại trở lại trong huyễn cảnh, khác là, cảnh tượng bây giờ không phải là Phong ấn Renda nữa.

La Tiểu Lâu nhìn nhìn, chỗ hắn đang đứng chính là bên ngoài tinh cầu Renda. Sau đó, cậu lại bay đi, xuyên vào một tinh hệ đầy thiên thạch ngổn ngang quen thuộc.

Sau đó La Tiểu Lâu dừng lại, cậu thấy mình làm một vài động tác đơn giản, mạng lưới thiên thạch trôi nổi hỗn độn kia bỗng nhiên bốc cháy rừng rực, mà theo động tác của cậu, toàn bộ thiên thạch dần dần không còn nhìn ra được bộ dáng ban đầu nữa.

La Tiểu Lâu khiếp sợ mà trừng lớn mắt, đây là trí nhớ của chủ nhân 125, nói cách khác, chế tác lên cái bẫy thiên thạch này chính là chủ nhân của 125. Trong lòng cậu dần dâng lên một sự kính nể từ tận đáy lòng, trách không được 125 mỗi lần nhắc đến chủ nhân của nóđều kiêu ngạo mà kiều cao cái đuôi lên tận trời. Sức mạnh này quả thực rất nghịch thiên.

Tiếp theo, khung cảnh trước mặt cậu tiếp tục biến hóa thêm vài lần nữa, cuối cùng, cậuđứng ở trên một cái tiểu hành tinh.

La Tiểu Lâu lại ngơ ngác mà nhìn tòa thành cách đó không xa, cũng là một khung cảnh cậu quen, đây là tinh cầu Lewis. Sau đó, ý thức của La Tiểu Lâu tách khỏi ký ức của chủ nhân 125. Trên cái tinh cầu quen thuộc thế này mà cậu không thể nào tìm thấy chủ nhân 125.

Đúng lúc này, cậu chợt nghe thấy một âm thanhtrong trẻo nhưng lạnh lùng “Rốt cuộc không ai có thể mở hòm ra sao? Ngươi nếu đã có thể mở ra, có lẽ còn hy vọng ngươi có thể giúp được ta. Ta là Ly Mạch, hãy đến tinh cầu Lewis tìm ta”.

Vừa nghe câu này xong, 125 kích động muốn khóc, tê thanh hô“Chủ nhân!!!”

Mà La Tiểu Lâu nghe xong câu nói đầy tính mệnh lệnh kia, không cảm thấy tức giận mà ngược lại có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy. Cậu cố gắng khắc chế cảm giác kỳ quái này ông trời ạ, đây không phải ý thức chủ quan của cậu!! La Tiểu Lâu chung quanh lần tìm, hy vọng có thể nhìn thấy vị trí của chủ nhân 125, rốt cuộc cậu phát hiện được bên dưới tòa thành Lewis, có một căn hầm thật lớn. Mà bên trong căn hầm là một con thú màu trắng đang cuộn tròn.

Tuy rằng bộ dáng không có nhìn được rõ ràng, nhưng chỉ vừa mới thấy được đoàn màu trắng kia thôi, trong lòng La Tiểu Lâuđột nhiên nhảy dựng. Một loại cảm xúc khó có thể miêu tả chạy quét khắp toàn thân, vô cùng thân thiết, vui sướng, kích động.

La Tiểu Lâu há miệng thở dịp, cũng không kịp nói câu nào, trước mắt cảnh vật đột nhiên méo mó, tất cả ảo ảnh toàn bộ biến mất, cậu lại trở về với không gian thật, đoàn sương màu trắng cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình mà biến mất không còn bóng dáng.

“Chủ nhân của ngươi ở tại Lewis tinh cầu, không ngờ là ở chỗ gần như vậy”La Tiểu Lâu thì thào nói.

Từ từ, nếu Lewis tinh cầu che dấu một bí mật lớn như vậy, vậy lần trước bạch tuộc nhân lẻn vào tòa thành Lewis ngoại trừ mục đích làđến phong ấn Renda, có còn có mục đích gì khác hay không..?

La Tiểu Lâu nghĩđến đây, mặt biến sắc, nhanh chóng nói với 125 “Tao nghĩ chúng ta phải nhanh chóng đi cứu chủ nhân của mày, không nếu có biến cố ngoài ý muốn thì thực sự xong rồi”.

Không thấy 125 lên tiếng, La Tiểu Lâu quay đầu lạinhìn nó, thấy nó vẫn còn nước mắt lưng tròng nhìn không trung. Ông trời ơi, chương trình cài đặt chức năng tình cảm của nó sao mà phong phú quá vậy?

Đúng lúc đó, đằng sau, cánh cửa ‘cạch’ một tiếng, bị đẩy ra.

Nguyên Tích bình tĩnh mà đi đến, nhìn thấy hai cái ‘thứ’ nằm trên giường, lông mi hơi giương lên “Sao vẫn còn chưa ngủ?”

Yđi đến bên giường, bắt đầu cời quần áo.

125 hồi hồn lại, rốt cuộc nhận thức rõđược một sự thật là ở đây không có chủ nhân của nó, nhưng có một tên hung thần ác sát Nguyên Tích đang nhìn chằm chằm, lập tức che miệng kinh hô, đem ‘bãi rác’ trên giường toàn bộ thu dọn gọn, nhảy dựng lên mà phắn nhanh về phòng mình.

Nguyên Tích không thèm để ý nó màđem tất cả quần áo đều cởi bỏ, cúi đầu, lại gần giường mà thân hôn La Tiểu Lâu, hôn phải một mặt toàn mồ hôi, ghét bỏ mà nhăn lại lông mày, than thởi một tiếng, đem người kia đi tới phòng tắm.

END CHAPTER 225

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.