Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22 – QUYẾT ĐỊNH

Hôm sau là cuối tuần, trời còn chưa sáng, La Tiểu Lâu đã ra khỏi nhà, hôm nay cậu có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa cũng không dám đối mặt với Nguyên Tích, ai biết y sẽ còn nổi điên nữa hay không.

La Tiểu Lâu quẹt thẻ ở cửa ra vào, làm một nhân viên chính thức, hiện tại cậu có thể tự do ra vào bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp. Đương nhiên ngoài đại sảnh của bộ nghiên cứu và phát triển, cậu cũng chỉ có thể vào phòng thí nghiệm khổng lồ của Nghiêm đại sư và căn phòng mà cậu được chỉ định đến dọn dẹp.

Bây giờ còn sớm, trong đại sảnh gần như không có ai. La Tiểu Lâu đi nhanh đến tầng dành riêng cho Nghiêm đại sư, đi xuyên qua phòng thí nghiệm to lớn tiến vào gian phòng đầy những mảnh linh kiện cơ giáp nhỏ. Cậu cũng không có nhiều thời gian, hiện giờ cậu còn nhớ kỹ một phần năm linh kiện bậc hai, hơn nữa cậu cảm thấy cần phải bỏ ra chút thời gian ôn lại hai mươi loại lần trước đã học.

Nhanh chóng xem qua nội dung của ngày hôm trước, La Tiểu Lâu bắt đầu tập trung tinh thần đọc phần nội dung tiếp theo.

Mặc dù có linh kiện bậc một làm trụ cột, nhưng cấu tạo của linh kiện bậc hai rất phức tạp, gia công lắp ráp vô cùng khó khăn, cũng không thể xem thường, nhất là càng về sau khó khăn càng lớn.

Nhưng La Tiểu Lâu càng xem càng lên tinh thần, thậm chí còn có một loại vui mừng xuất phát từ nội tâm, cậu gần như nhịn không được muốn đến chỗ những mảnh nhỏ đó mà bắt đầu lắp ráp.

Cậu thậm chí còn có thu hoạch cá nhân, vốn là hôm trước gặp phải một nan đề với linh kiện bậc một, hai ngày nay cậu nghĩ như thế nào cũng không ra, nhưng nhờ vào những giải thích về linh kiện bậc hai mà nan đề đã được giái quyết một cách thoải mái.

Khóe miệng La Tiểu Lâu hơi hơi nhếch lên, đêm nay có thể cho thầy Tống cao hứng một chút. Hôm qua, khi lên mạng, cậu nhịn không được mà đem vấn đề bản thân không thể lý giải đi hỏi thầy Tống. Thầy Tống bảo cậu về tự mình suy nghĩ lại, nếu vẫn không biết thì hãy đến hỏi ông.

Tuy rằng La Tiểu Lâu muốn trở thành chiến sĩ cơ giáp, cuối cùng trở thành anh hùng tung hoành vũ trụ, độc cô cầu bại, vân vân, nhưng sau khi vào học hệ chế tạo cơ giáp lại nhận ra lạc thú trong lĩnh vực này hoàn toàn không thua gì việc trở thành một chiến sĩ cơ giáp.

Đang xem hưng phấn, bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. La Tiểu Lâu sửng sốt, đi qua mở cửa, bên ngoài chính là Trầm Nguyên đang mặc quần áo xám nhìn cậu.

Trầm Nguyên mỉm cười, ra hiệu bảo cậu đi ra ngoài.

La Tiểu Lâu nhìn nhìn những trợ lý ở bên ngoài vẫn đang bận rộn như trước, theo Trầm Nguyên đi ra.

Sau khi ra khỏi cửa, Trầm Nguyên đánh giá hai mắt La Tiểu Lâu, nhướng mày, “Thầy quả nhiên không nhìn lầm em, xem ra hai ngày qua em thích ứng rất tốt a, còn nhớ khi chúng tôi mới vừa vào phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, người nào cũng cần một đoạn thời gian dài để thích ứng. Vừa hưng phấn kích động vì có thể vào phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, nhưng mặt khác cũng vì sự nghiêm khắc của Nghiêm lão sư mà cảm thấy sợ sệt.”

La Tiểu Lâu dùng ánh mắt thấu hiểu và luyến tiếc nhìn Trầm Nguyên, người anh em, anh không phải người duy nhất, mỗi lần thấy lão nhân kia hé miệng, em đều có cảm giác muốn quỳ xuống….

“Đi, anh dẫn em đi ăn cơm, hôm qua không thấy em đi ra, Nghiêm lão nhìn chằm chằm bọn anh, bọn anh cũng không dám rời đi. Hôm nay xong việc sớm, mang em đi thăm quan một chút.” Trầm Nguyên vừa đi vừa nói.

“Trầm sư huynh, em có thể gọi như vậy không, thật sự cám ơn, hôm qua làm phiền anh hướng dẫn.” La Tiểu Lâu nói ra tiếng cảm ơn từ nội tâm, từ khi vào tập đoàn Khải Ân, cậu đã được tiếp xúc với Nghiêm lão nhân, người luôn áp bức cậu, ngoài ra còn có Địch Gia khôn khéo, Trầm Nguyên thoạt nhìn nghiêm nghị, nhưng thật ra đã giúp cậu không ít.

Trầm Nguyên nghiêng đầu nhìn La Tiểu Lâu một cái, thiếu niên đang cười híp mắt giống hệt lần đầu tiên đến đây, hai má có lúm đồng tiền nhàn nhạt, đối với ai cũng khách khí hữu lễ, hơn nữa còn có thể cảm nhận được sự chân thành trong đó, giống như em trai hàng xóm ngoan ngoãn.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhớ đến Dương Kha mới tới đây ngày hôm qua, đứng đầu hệ chế tạo cơ giáp học viện Saint Miro, là người mà Lăng Tự đích thân đưa đến, ai có thể không khách khí. PDG gia tộc hằng năm đều tài trợ những thiên tài trẻ tuổi, trước kia chính Trầm Nguyên cũng được PDG gia tộc mời.

Cho nên không ai kinh ngạc về việc Dương Kha đến đây, thanh niên kia có tài sinh ra đặc biệt thanh cao cao ngạo.

Thiên tài hệ chế tạo cơ giáp a, khóe miệng Trầm Nguyên cong lên, thản nhiên nở nụ cười.

Hai người xuống lầu, đến đại sảnh của bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp, dọc theo đường đi không ít người chào hỏi vị đại đệ tử này của bộ trưởng Địch Gia.

“Em chờ hai phút, anh đi thay quần áo.” Trầm Nguyên nói.

Đúng lúc này, một thân ảnh quen thuộc đi đến từ phía đối diện. La Tiểu Lâu nhướng mày, kí ức không tốt đẹp gì của ngày hôm qua lại hiện lên.

Dương Kha vẻ mặt lạnh nhạt lướt qua hai người, tựa hồ không nhìn thấy La Tiểu Lâu, chỉ có gật đầu với Trầm Nguyên.

Dương Kha vừa đi vừa tự hỏi, La Tiểu Lâu cư nhiên ở chỗ này! Bất quá, áo xám là đồng phục của trợ lý, xem ra người của ban thứ mười cũng sẽ không có tiền đồ tốt đẹp gì.

Nghĩ nghĩ, Dương Kha ném La Tiểu Lâu qua một bên, bắt đầu tính xem làm thế nào mới có thể được Nghiêm đại sư hướng dẫn.

Buổi chiều, La Tiểu Lâu tiếp tục phụ giúp trong phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, điều làm La Tiểu Lâu kinh ngạc chính là Nghiêm đại sư hoàn toàn không có ý định cho cậu thời gian thích ứng, đã đổi loại khoáng thạch khác cho cậu gia công, hơn nữa yêu cầu đối với La Tiểu Lâu cũng nghiêm khắc như đối với các trợ lý khác.

Cũng không có quy định lượng, La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, tinh luyện hết cả hộp khoáng thạch trên bàn như lần trước. Cậu là người mới, kỹ năng tinh luyện gần như bằng không, từ luống cuống tay chân đến nắm bắt, rồi lại từ nắm bắt sang thuần thục phải mất nhiều thời gian hơn người khác.

Cho nên, đến lúc La Tiểu Lâu xử lý xong thì trong phòng thí nghiệm chỉ còn có vài người. La Tiểu Lâu lau mồ hôi, nhìn khoáng thạch đã được tinh luyện tốt, vô cùng có cảm giác thành tựu.

Những người khác rốt cuộc cũng xong, vài người nhìn sắc trời bên ngoài rồi lại nhìn nhau cười khổ.

Một người trung niên mang kính tháo bao tay xuống, vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, “Tiểu Lâu phải không, ít khi nào thấy người trẻ tuổi như cậu. Nếu không phải thấy cậu làm đến trễ như thế chú cũng sẽ không nói, ngươi trẻ tuổi, chịu khó luôn luôn là tốt, đi theo Nghiêm lão, chăm chỉ luyện tập, có thể học được không ít thứ, sau này sẽ có lợi vô cùng a.”

La Tiểu Lâu ngẩn ra, tâm lý bắt đầu chấn động, cậu cảm thấy lão nhân kia khủng hoảng chẳng khác gì Nguyên Tích, mỗi một việc bọn họ giao cậu đều phải dốc toàn lực làm tốt. Nhưng theo lời của người trung niên này thì ở đây cậu có thể học được nhưng thứ mà mình không bao giờ học được ở những nơi khác! Không nói đến linh kiện cơ giáp bậc hai căn bản, nếu cậu muốn học thêm những kiến thức khác về linh kiện cơ giáp thì cũng được, hơn nữa còn có cơ hội thực hành, điểm này là quan trọng nhất!

Không cần đóng học phí, còn được trả lương, chuyện tốt như thế này biết đi đâu mà tìm?

La Tiểu Lâu vò đầu bứt tóc, cảm kích nói với người trung niên: “Cám ơn chú đã chỉ bảo.”

Người trung niên cười, “Nếu ngay ngày đầu tiên cậu đã bị mắng khóc thì chú cũng không dám tùy tiện chỉ bảo cậu.”

Mấy người cười nói đi ra khỏi bộ cơ giáp, như hôm qua, hôm nay La Tiểu Lâu cũng mệt đến cả thắt lưng đều đau, hai ngày thứ bảy chủ nhật này quả thật còn mệt hơn so với lúc cậu làm ở xưởng gia công linh kiện cơ giáp, nhưng đến khi lên đến xe buýt trên không, La Tiểu Lâu cảm thấy mình cũng chiếm không ít tiện nghi, khóe miệng luôn luôn hướng lên trên.

Đây là cơ hội khó có được, phải biết quý trọng, La Tiểu Lâu cố nén đau lòng, hạ quyết tâm: cậu phải bỏ tiền ra mua toàn bộ linh kiện cơ giáp bậc một, dù cho chỉ có thể mua một món mỗi loại, chỉ cần có cơ hội thực hành là tốt rồi.

Khi về đến nhà, La Tiểu Lâu có chút chần chờ, không biết Nguyên Tích có còn tức giận hay không.

Đứng bên ngoài một lát, La Tiểu Lâu giận dữ, sao cậu phải đứng chờ ờ ngoài cửa nhà mình mà không dám vào, chính mình chẳng khác nào chồng sợ vợ, đương nhiên là càng giống một người vợ sau khi bị bạo hành gia đình không dám vào nhà – ngừng, ngừng lại! Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, La Tiểu Lâu dựng cả tóc gáy, không, nhất định là hồi trưa ăn bậy, nhất định là như vậy!

La Tiểu Lâu vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mở cửa, Nguyên Tích đang ngồi xem TV trên sô pha, bình thường khi y ngồi ở đấy đều là đang đợi cơm.

Sắc mặt của Nguyên Tích vẫn khó coi như cũ, rất có thể vẫn còn đang tức giận, y thậm chí không dặn món ăn, nhưng thoạt nhìn thì cũng không có ý định tiếp tục nổi bão, chỉ là vờ đi không thèm phản ứng với La Tiểu Lâu.

Thật, thật tốt quá, La Tiểu Lâu lặng lẽ thở ra, sau đó ngoài mặt bình tĩnh còn trong thâm tâm thì vui vẻ tiến vào phòng bếp, thịt bò trong tủ lạnh để ở đó thật lâu, hôm nay cậu nhất định phải làm thịt bò hầm cà chua.

Nhanh chóng rã đông thịt bò, cắt cà chua, cho vào trong nồi đa dụng, không bao lâu sau mùi thịt đã tỏa khắp nhà bếp.

Cơm, làm cà rốt xào, canh trứng, thật là một cuộc sống xa xỉ, La Tiểu Lâu không nhịn đươc cảm thán, từ khi tiểu kim khố trở nên phong phú, bọn họ đã lâu chưa thấy gà mên thức ăn nhân tạo trên bàn cơm.

Xoạch, cửa phòng bếp mở ra, Nguyên Tích mang theo gương mặt u ám đi đến, La Tiểu Lâu vốn nghĩ rằng hôm nay y sẽ không vào nhà bếp xem chừng….

Khi La Tiểu Lâu lo sợ sọn thức ăn lên bàn, Nguyên Tích vẫn mang sắc mặt khó xem bỗng nhiên nhăn mặt nhăn mũi mở miệng: “Vị gì? Hôm nay không có cá?”

Hỗn đản. Ngày nào cũng ăn ngày nào cũng ăn, thật sự không ngán sao! Hơn nữa trong nhà này không phải chỉ có mình anh ăn cơm!

Dù trong lòng hò hét, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Tích phẫn nộ trừng mắt, La Tiểu Lâu lập tức lui ra sau một bước, không chút cốt khí nhỏ giọng nói: “A? Nếu anh nhất định muốn ăn cá, tôi có thể làm một con cho anh…”

Nhìn biểu hiện nao núng khác thường của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích cũng sửng sốt một chút, không cam lòng liếc dĩa thịt bò một cái, nói chậm lại: “….Quên đi, tôi muốn nói với cậu từ ngày mai trở đi, tôi có việc phải rời khỏi đây một tuần, bên phía trường học cũng đã xin rồi.”

Đây, đây là đang báo cáo sao, anh không cần phải làm vậy đâu, thật đó! La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích đang trong trạng thái quỷ dị, thuận miệng nói: “A, vậy sao, đi đâu?” Hỏi xong La Tiểu Lâu liền hận không thể cắn chết chính mình, làm gì không làm lại hỏi xem y muốn đi đâu, người luôn luôn tự cho mình là chủ nhân như Nguyên Tích chắc chắn sẽ bắt đầu mắng người cho xem…

Nghĩ vậy, La Tiểu Lâu vội vàng bổ sung: “Nếu không tiện nói thì không cần nói cho tôi biết….”

Nguyên Tích có chút khó xử, do dự trong chốc lát, nhưng khi nhìn đến ánh mắt La Tiểu Lâu đang nhìn chằm chằm y, vì sợ hãi mà có chút ướt át, trong lòng mềm nhũn, phiền muộn lên tiếng cắt đứt La Tiểu Lâu: “Không có gì không tiện, chỉ cần cậu không nói cho nhưng người khác là tốt rồi, tôi…tôi phải đi về nhà một chuyến, có việc cần xử lý.”

Nghe được đáp án từ miệng Nguyên Tích, La Tiểu Lâu vạn phần kinh ngạc, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyên Tích, cam đoan: “…Tôi sẽ không nói với bất kì ai, việc này, kì thật anh không nói cho tôi biết cũng không sao.”

Nguyên Tích hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, “Tôi cũng không cố ý nói cho cậu biết, tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu, khi tôi không có ở đây, cậu nên thành thật cho tôi.”

“….Ngạch, anh yên tâm đi.” La Tiểu Lâu khóe miệng run rẩy nói.

Sáng thứ hai quả nhiên không còn thấy Nguyên Tích đâu nữa. La Tiểu Lâu có chút không quen chỉ làm bữa sáng cho một người, sau đó đi đến trường.

Tất cả các lớp buổi sáng đều là môn học cơ bản, tất cả các ban cùng học. Mới vừa vào phòng học lớn, Điền Lực đã phất tay với La Tiểu Lâu, ông tướng này mỗi lần đi học đều phải ngồi cạnh La Tiểu Lâu, tuy rằng La Tiểu Lâu không thể gọi là học giỏi, nhưng thái độ học tập không tồi, rất ít học sinh ban thứ mười nào được như thế.

Để khống chế chính mình, dù nghe không hiểu, Điền Lực vẫn ráng chống mí mắt, cùng La Tiểu Lâu chăm chú nghe giảng.

Sau khi thầy giáo tiến vào, tất cả học sinh đều về chỗ ngồi, lập tức truy cập máy tính mini, vào phòng học ảo.

Trong phòng học ảo màu trắng, theo tiếng nói của thầy giáo, thông tin của buổi học hôm nay cũng lần lượt xuất hiện trước mặt học sinh.

Sau khi tan học, Điền Lực nhìn máy tính bản chằng chịt của La Tiểu Lâu, nhịn không được cảm thán: “Chậc, tôi thấy sinh viên ban thứ chín, thứ tám, cũng không có ghi nhớ tỉ mỉ như cậu. Đến, copy cho tôi một bản.”

Trong quá trình gia công linh kiện, La Tiểu Lâu đã luyện được tốc độ tay rất nhanh, chữ viết trên màn hình không tồn tại được vài phút đều được cậu ghi chép lại.

Sau khi copy bài học trong máy tính bản của La Tiểu Lâu, Điền Lực tiến đến, nhiệt tình hỏi: “Tiểu Lâu, khi nào rỗi thì đến nhà của tôi, tôi mới dùng tiền tiêu vặt mua thêm hai cabin ảo, chúng ta có thể đối chiến cơ giáp. A, cậu còn cần phải luyện tập linh kiện cơ giáp, cũng có thể đến chỗ tôi luyện tập, lão ba mới xây thêm nhà xưởng, làm cho tôi một phòng thí nghiệm riêng, bên trong có ít nhất ba mươi loại linh kiện bậc một đơn giản. Thế nào, thấy bạn thân đây có tình nghĩa không?”

La Tiểu Lâu bất đắc dĩ nhìn Điền Lực, ngài là sinh viên hệ chế tạo cơ giáp, mua cabin ảo để làm gì, có tiền như thế sao không mua thêm chút linh kiện.

Bất quá nói đến điểm này, ánh mắt La Tiểu Lâu sáng lên, “Đúng rồi, trước kia cậu nói công ty nhà cậu sản xuất linh kiện cơ giáp? Tôi muốn mua một ít, có thể giúp tôi liên hệ với mấy xưởng đảm bảo chất lượng, giá cả hợp lý không?”

Điền Lực vỗ ngực, cười hắc hắc nói: “Cậu tìm tôi là đúng rồi, nói đi, cậu muốn mấy loại nào, viết xuống đi, bạn thân tìm cho cậu.”

La Tiểu Lâu lắc lắc đầu, “Không phải vài loại, tôi muốn toàn bộ linh kiện bậc một, sáu trăm loại. Bởi vì số lượng quá lớn, mà cậu cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi đó, cho nên càng rẻ càng tốt.”

Điện Lực trừng mắt, “Cậu mua nhiều như vậy để làm gì?! Cuối kì chúng ta cũng chỉ thi có mười loại. Hơn nữa, tiểu tử nhà cậu học phí cũng không đủ, làm sao mà có tiền mua sáu trăm loại?”

La Tiểu Lâu cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn Điền Lực nghiêm túc nói: “Điền Lực, tôi cũng không muốn gạt cậu, tôi mới vừa nhận được một số tiền, không nhiều lắm, có lẽ cũng không đủ để mua sáu trăm loại linh kiện này, nhưng tôi nghĩ có khả năng mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Cậu cũng nói, sinh viên ban thứ mười như chúng ta rất khó có đường ra tốt, nhưng nếu có cơ hội, tôi cũng muốn cố gắng một lần.”

Tuy La Tiểu Lâu học hành nghiêm túc, nhưng Điền Lực cũng không nghĩ cậu lại nghiêm túc đến mức này. Nhìn thấy vẻ kiên định và chờ mong trong mắt La Tiểu Lâu, cậu không khỏi nghĩ đến nguyện vọng vào quân đội của chính mình.

Sau vài giây sửng sốt, Điền Lực vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu nói, “Ừ, có chí khí, việc này cứ giao cho Điền ca. Bất quá, tuy nhà tôi có nhiều xưởng linh kiện, nhưng muốn tập hợp đầy đủ cũng không phải chuyện dễ. Tôi có thể đưa cậu đến một khách hàng lớn thường hợp tác với chúng tôi, xem mặt mũi của ba tôi, khẳng định có thể cung cấp cho cậu giá thấp nhất.”

La Tiểu Lâu nghe thế vô cùng cao hứng, nhấn vào thời khóa biểu nhìn xem, phát hiện vừa hay chiều mai không có tiết. Mấy ngày nay Nguyên Tích không có ở nhà, cậu cũng không có gì cần lo lắng, vì thế nói: “Chiều ngày mai thì thế nào, nếu không có việc gì mang tôi đi xem thử, tôi phải tranh thủ lúc mình còn chưa hối hận mua linh kiện về.”

Điền Lực vừa nghe cười ha ha đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.