Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 232: Chương 232




CHƯƠNG 230

“Cuối cùng thì cũng có thể trở về, cái địa phương quỷ quái này thật làm người ta không thoái mái. Không biết cóích gì không mà còn phải dùng một bộ cơ giáp cấp 10 đến đổi. Là cấp 10 đó!” Nguyên Nặc căm giận nói, vừa nói vừa không tự chủ được mà trừng mắt nhìn người đang nghiêm túc uống rượu bên cạnh – La Thiểu Thiên. Hắn nhìn nhìn trước ngực La Thiểu Thiên một lát, phải đến năm giây.

La Thiểu Thiên đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, lắc lắc đầu, sau đó lộ ra một cái tươi cười đầy ý vị.

Nguyên Nặc tiếp tục lải nhải, lại phát hiện La Thiểu Thiên đem ly rượu đặt lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài. Hơn nữa, dù ở góc khuất nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt của La Thiểu Thiên – nụ cười này duy trì ước chừng hơi lâu hơn bình thường, hơn nữa còn có vẻ rất kỳ quái.

“Này, ngươi đi đâu vậy?” Nguyên Nặc giương giọng hô.

Trên mặt La Thiểu Thiên vẫn mang theo nét thản nhiên, nụ cười kia lại càng quỷ dị. Nhưng vìanh đưa lưng về phía Nguyên Nặc, Nguyên Nặc cũng không thể phát hiện ra ánh mắt La Thiểu Thiên đã chậm rãi nhuốm thành màu bạc.

Bị Nguyên Nặc hỏi, La Thiểu Thiên đang đi tới cửa hơi ngừng lại. Qua một hồi lâu, anh mới hồi đáp bằng giọng trầm thấp quen thuộc “Tôiđi ra ngoài xem sao” Nói xong, không đợi Nguyên Nặc hỏi lại, nhanh chóng rời đi.

Xem? Xem cái gì? Cái gì mà không thể nhìn trên màn hình ở khoang điều khiển chứ? Nhàn quá muốn ra ngoài chơi còn không nói thẳng. Nhưng mà, nghĩđến việc La Thiểu Thiên cả lượt đi lẫn lượt về đến giờ vẫn đều nhận nhiệm vụ canh giữ ở khoang điều khiển, còn mình vẫn chưa làm gì cả, Nguyên Nặc hừ một tiếng, cũng không nói gì, quay đầu nhìn về phía màn hình theo dõi.

Đường bay chính xác, không có sai lệch,thiết bị số liệu trong phi thuyền cũng không có bất cứ dị thường nào… Nguyên Nặc nhìn chăm chú một lát, quay đầu mở ra hộp cất giữ trong tay người máy đứng bên cạnh.

Trong hộp làđồ ăn màLa Tiểu Lâu mang theo, Nguyên Nặc cố ý nhặt để dành ra mấy phần đồ ăn vặt, ngô, vừa nhìn đã biết là làm theo khẩu vị yêu thích của đường ca rồi, không biết đường ca hắn có vì thế mà hiền lành đi một chút hay không…

Nguyên Nặc một bên ném tôm chiên tới miệng một bên quét mắt nhìn màn hình theo dõi.Ba mươi sáu khung hình, mỗi cái hiển thị một khu vực khác nhau trong phi thuyền. Nguyên Nặc liếc qua một cái, đang tính tiếp tục xách một con tôm lên ăn, bỗng nhiên lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm một màn hình nhỏ trong số ba sáu cái kia.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, khung hình nhỏ nháy mắt hiện lớn ra trước mặt hắn.

Người ở trong màn hình là La Thiểu Thiên. Anh không nhanh không chậm mà đi tới trước, ở thông đạo cuối cùng thì quẹo trái, sau đó tiếp tục đi thẳng. Nguyên Nặc nhăn lại lông mày, cảm thấy có chút không đúng lắm. La Thiểu Thiên cho hắn cảm giác không đúng, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng của anh qua màn hình. Hơn nữa,động tác của tên kia quá mức cứng nhắc, cứ như mỗi bước đi đều được lập trình sẵn, giống như một cái rối gỗ vậy.

Đúng thế! Trước kia hoàn toàn không có cảm giác này. Người như La Thiểu Thiên, cho dù lãnh đạm, toàn thân cũng sẽ lộ ra một vẻ đường hoàng.

Hơn nữa, hướng mà La Thiểu Thiên đi tới, chẳng phải là phòng của La Tiểu Lâu hay sao?

Nghĩ đến đây, Nguyên Nặc bỗng nhiên toát ra một cái khả năng, tùy tiện nhét con tôm vào miệng, vội vàng hướng cửa chạy đi.

Trong khoang điều khiển, trên màn hình, một thân ảnh màu bạc chợt lóe qua, còn không kịp nhìn rõ, thân ảnh ban nãy đã biến mất khỏi màn hình.

Nguyên Nặc thở hổn hển hư thoát đẩy ra tay nắm cửa phòng, đập vào mắt là thân hình La Thiểu Thiên đang đứng bên cạnh giường La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu ngủ như lợn chết, không có chút cảm giác nào.

Nguyên Nặc quả thật muốn diêu tỉnh La Tiểu Lâu mà chất vấn cậu, làm sao có thể chậm chạp mất cảnh giác đến trình độ này cơ chứ? Một người xông vào phòng đứng ngay bên giường mà một chút cũng không phát hiện được. Trước khi gặp đường ca, tên này là làm thế nào mà lớn lên được vậy?

Lúc này, Nguyên Nặc sắc bén nhìn La Thiểu Thiên đang vươn tay đến bên giường. Điều hắn không nhìn thấy chính là, hai mắt La Thiểu Thiên đã hoàn toàn biến thành màu bạc.

Nguyên Nặc không nghĩ nhiều, một tay khoát lên trên vai La Thiểu Thiên “Cậuđang làm gì vậy?” Kỳ thật hắn muốn hỏi làcậu làm sao vậy, cho dùđứng trước mặt, hắn vẫn cảm thấy La Thiểu Thiên không được bình thường.

Trong nháy mắt tay Nguyên Nặc đặt lên vai La Thiểu Thiên, cặp mắt màu bạc của La Thiểu Thiên bỗng nhiên chợt lóe, khôi phục lại nhan sắc ban đầu màánh sáng mỏng manh trước ngực nãy giờ cũng biến mất vô tung.

La Thiểu Thiên cũng không để ý tới bàn tay trên bả vai, tay anh vẫn vươn tới chạm lên trán La Tiểu Lâu, sau đó thấp giọng nói “Cậu ta bị sốt”.

Nguyên Nặc “A” một tiếng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua La Thiểu Thiên, giống như những cảm giác ban nãy của hắn đều chỉ là ảo giác, người trước mắt cũng không có gì không bình thường. Hắn lại vội vã mà cúi đầu nhìn về phía người nằm trên giường, quả nhiên phát hiện sắc mặt La Tiểu Lâu có chút không bình thường.

Nguyên Nặc bắt đầu tay chân luống cuống “Sao có thể chứ? Này, này phải làm sao bây giờ?” Cái này hoàn toàn không thể trách hắn nha. Những người bên cạnh Nguyên Nặc, cho dù có bị thương cũng là bị thương trong khi huấn luyện. Chỉ là cái tiểu vết thương mà thôi. Tố chất thân thể của Nguyên gia đều phi thường tốt, cảm mạo phát sốt … loại bệnh vặt này căn bản chưa từng gặp qua.

La Thiểu Thiên cũng ngây người, hắn do dự một lát rồi đem La Tiểu Lâu và cả cái chăn đều dìu lên, tựa vào người mình sau đó nói với Nguyên Nặc “Cậu đem máy khám bệnh lại đây trước đã”.

Nguyên Nặc đang muốn hỏi cái đóđặt ở đâu thì cánh cửa bỗng nhiên mở, một âm thanh kích động kêu lên “Này, nhìn xem tôi có gì này? Cậu chắc chắn kinh hỉ không chịu nổi luôn cho mà xem!!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của La Thiểu Thiên cùng Nguyên Nặc, 125 nhảy phát cái đã lên tới trên giường, con vật màu xanh kia lúc này mới ý thức được toàn bộ phi hành đoàn (3 người) đều có mặt ở đây. 125 không dấu vết đem vật tròn tròn như trái cây trong tay giấu đi, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng “Cậu, các cậu sao lại ở đây hết vậy?”Đây hình như đúng là phòng của chủ nhân nó mà…

Nguyên Nặc cũng La Thiểu Thiên liếc nhau, Nguyên Nặc khó hiểu mà nói “Cậu ta nuôi một con như thế này rốt cuộc làđể làm cái gì?”

La Thiểu Thiên cũng đồng dạng mang theo nghi hoặc, khẽ lắc đầu.

Mà lúc này, 125 đã nhận thấy sự khác thường của La Tiểu Lâu, hận không thể lập tức đem La Tiểu Lâuđang được La Tiểu Lâu dìu kéo lại đây. Nhưng mà so sánh chiều cao cùng hình thể của mình với người ta, nó lý trí mà buông tha cho cái hành động này, nhanh chóng lấy ra từ trong bụng một vài dụng cụ, đặt trên người La Tiểu Lâu.

Sau khi kiểm tra qua, 125 lưu loát mà lấy ra một mũi tiêm, tiêm thuốc vào trong cơ thể La Tiểu Lâu.

Nguyên Nặc cùng La Thiểu Thiên tuy không ngăn cản nhưng rõ ràng thái độ của họ đối với quá trình trị liệu của 125 tỏ rõ sự hoài nghi.

“Buông ra đi, mau thả xuống, chậmthôi, ngủ được một hồi là tốt ngay. Đáng thương quá, tôi vừa mới ly khai một lát liền có sự. Về sau tôiđi khỏi, cậu sẽ ra sao chứ…” 125 vừa nói vừa chui vào bên trong chăn. Trong chuyện này nó cũng có chút áy náy. Dù sao hiểu biết của nó về nhân loại không bằng những gì biết về dị thú. La Tiểu Lâu khi về phòng liền ngủ, nó tưởng do nguyên lực tiêu hao quáđộ mà sinh ra phản ứng phụ, hóa ra không phải. Vì tỏ vẻ xin lỗi, nó quyết định bồi La Tiểu Lâu cùng ngủ một hồi.

La Thiểu Thiên sờ sờ cái trán của La Tiểu Lâu“Có vẻ như … cũng lui sốt đi chút rồi”. Nguyên Nặc thì không nói gì mà nhìn nhìn một đoàn co co trong chăn, thu chân trở về.

——

La Tiểu Lâu tỉnh lại thì nhìn đến La Thiểu Thiên cùng Nguyên Nặc đều ngồi ở trong phòng hắn. Còn đang nghi hoặc, La Thiểu Thiên đãđi tới, một bên đo nhiệt độ cho cậu, một bên nói “Đừng cử động, cậu sinh bệnh, hai ngày tới cứ chúý nghỉ ngơi”. Nói xong, La Thiểu Thiên nhìn lướt qua nhiệt độ hiển thị rồi nhìn về phía La Tiểu Lâu“Hạ sốt rồi, lát nữa tôi sẽ mang cơm trưa đến cho cậu”.

La Tiểu Lâu nghi hoặc mà nhìn La Thiểu Thiên đi khỏi. Vừa xong, khi La Thiểu Thiên đo nhiệt độ cho cậu, cậu hình như cảm giác được tay của La Thiểu Thiên run lên nhè nhẹ…

La Thiểu Thiên đưa cơm trưa đến thì cũng nhanh chóng ly khai, bảo Nguyên Nặc tới trông La Tiểu Lâu. Tuy rằng 125 xung phong nhận việc, nói có nó ở đây là ổn nhưng Nguyên Nặc vẫn khóđược mà kiên trì ở lại – hiếm có cơ hội La Thiểu Thiên không ở, hắn thế nào cũng phải hảo hảo biểu hiện một chút chứ.

Hai này nay, bởi vì lúc nào cũng có người ở bên cạnh trông nom, La Tiểu Lâu không thể làm tiếp công việc đang làm giữa chừng của mình được. Nguyên Nặc lúc nào cũng kè kè vẻ mặt nịnh nọt ở bên cạnh. Mà La Thiểu Thiên thì trừ bỏ ngày đầu tiên còn xuất hiện được một lát, từ ngày thứ hai liền đem anh giao lại cho Nguyên Nặc trông coi.

Buổi trưa ngày thứ ba, Nguyên Nặc liên lạc Nguyên Tích “Ca, chúng ta còn mấy giờ nữa là ra khỏi Đạt Đặc Lam Tư”.

Nguyên Tích rất nhanh đã truyền âm đáp lại “Ừ, nhanh lên một chút, chúý an toàn”

Chờ tới thời điểm ba người về tới hoàng cung, Nguyên Tích cũng vừa từ quân bộ trở về. Nguyên Nặc đợi gặp mặt Nguyên Tích mới nói đến chuyện La Tiểu Lâu sinh bệnh. Nguyên Tích đánh giáLa Tiểu Lâu từ trên xuống dưới một hồi, đem người kéo đến bên mình sau đó bảo Nguyên Nặc cùng La Thiểu Thiên trước đi nghỉ ngơi, ngày mai cùng đi quân bộ.

Chờ hai người kia đi khỏi, Nguyên Nặc mang La Tiểu Lâu hướng về phía phòng bọn họ màđi. Tới trong phòng, đóng cửa, ngăn lại tầm mắt của tất cả mọi người, Nguyên Tích ôm lấy La Tiểu Lâuđi nhanh tới bên giường.

La Tiểu Lâu ngượng ngùng nói “Emđã khỏe rồi” Ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại hạnh phúc sướng rên, say mê vì sự quan tâm khó gặp của Nguyên Tích.

“Ân, nhìn ra được, đều béo lên mấy cân” Nguyên Tích hừ một tiếng nói, sau đóđem La Tiểu Lâuđặt lên giường, đèép xuống, ánh mắt đen thẳm thật sâu nhìn La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâuđỏ mặt, mấy ngày nay ngoài ăn ra thìđều ngủ, hơn nữa hắn ăn uống còn rất không sai…

Tay Nguyên Tích ở trên người La Tiểu Lâu sờ sờ, xác định người của mình hoàn hảo không tổn hao gì mới hỏi “Nói anh nghe một chút, sao lại ốm?”

La Tiểu Lâuđem những chuyện gặp phải ở tinh cầu Lewis ra kể lại, hai tay của Nguyên Tích trong lúc nghe La Tiểu Lâu nói không kìm được mà căng cứng vàôm siết người trong lòng lại.

“Cơ giáp cấp 10? Thế màem cũng đáp ứng được? Nếu lúc đóem không kiếm được thì làm sao bây giờ? Em quả thực là lấy tính mạng của mình ra nói giỡn”. Điều Nguyên Tích coi trọng nhất chính là sự ảnh hưởng của huyết thống đến La Tiểu Lâu. Cái gì mà không thể sống quá ba mươi tuổi chứ? Ăn nói hàm hồ!

“Em đã điều tra qua, Bá tước Lewis phi thường keo kiệt, hơn nữa chưa bao giờ chịu thiệt. Nếu em cự tuyệt hắn, chỉ sợ cả đời này chúng ta đều không cóđược thứ dưới tòa thành kia”La Tiểu Lâu thở dài, nhẹ nhàng nói. Cậu so với bất kì ai khác đều hiểu hơn được sự khó khăn khi chấp nhận yêu cầu cơ giáp cấp 10 kia. Trước khi dùng nguyên quả, ngay cả bát cấp cơ giáp hắn đều không thể chế tạo ra được. Hiện tại, tuy rằng chưa thử qua, nhưng mà cơ giáp cấp 10 sao? Chắc chắn là không làm được!

“Ngày mai hỏi sư phụ em một chút, xem xem các vị đại sư có thể hỗ trợ hay không”. Nguyên Tích im lặng hai giây, nói.

La Tiểu Lâu gật gật đầu. Một lát sau, thấy Nguyên Tích nửa ngày rồi mà vẫn không thấy nói năng gì tiếp, kinh ngạc mà ngẩng đầu, lại phát hiện Nguyên Tích đã ghé vào người cậu mà ngủ. Dưới quầng mắt còn một màu xanh tím thản nhiên, có thể thấy được mấy ngày cậu đi khỏi, Nguyên Tích không có hảo hảo mà nghỉ ngơi quá.

La Tiểu Lâu kéo chăn qua, đem hai người đều trùm kín, sau đóôm Nguyên Tích, cùng y cùng nhau ngủ.

—–

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu theo Nguyên Tích tới quân bộ mới biết được, trong mấy ngày bọn họ đi khỏi, đế quốc lẫn liên bang đều xảy ra đại sự.

Bạch tuộc nhân bỗng nhiên tấn công trên quy mô lớn, hơn nữa số lượng nhiều đến không thể tưởng tượng được. Cho dù năng lực sinh sản của giống này cường đại thật, nhưng một đội quân số lượng khổng lồ lại cường hãn như thế vẫn làm cho nhân loại khiếp sợ. Đây căn bản là không phù hợp với những gì mà trước giờ trinh sát của bọn họ báo cáo về.

Quân đội cố thủ của đế quốc nguyên bản đã cố hết sức, bây giờ đột nhiên bị tập lích, rốt cuộc toàn bộ đại bại. Càng nghiêm trọng hơn, bạch tuộc nhân lúc ấy đãđem toàn bộ tinh cầu đều vây quanh, tính toán tiêu diệt tất cả quân đội trên đó.

“Vậy… sau thế nào?”La Tiểu Lâu gian nan hỏi.

“Sau đó, có người đến hỗ trợ” Nguyên Tích nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu“Hắn rất nhanh sẽ đến đế đô, lúc đóem sẽ biết”.

END CHAPTER 230

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.