Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 237: Chương 237




CHƯƠNG 235

Nguyệt Thượng dừng bước, nhìn chằm chằm vào đám người đứng dưới chiến hạm đối diện. Thực ra, ánh mắt của hắn là dán chặt vào thân ảnh của Nguyên Tích. Tô Lan đứng phía sau hắn cũng xúc động màđỏ bừng mặt. Tuy bình tĩnh hơn Tô Lan rất nhiều nhưng con ngươi của Nguyệt Thượng cũng có chút phiếm hồng.

Nguyên Tích có lẽ đã chúý tới họ, cũng có lẽ không,nhưng y không hề nhìn về hướng đám người liên bang.

La Tiểu Lâu nắm chặt lấy cánh tay Nguyên Tích – cậu không định làm hành động mất mặt như thế đâu – nhưng cậu thực sự khẩn trương quá. Vừa mới bước ra khỏi cửa khoang thuyền, La Tiểu Lâuđã cảm giác được một cỗ uy áp cường đại lan tỏa trong không khí. Đó là uy áp của tinh thần lực. Điều này chứng minh, trên chiếc mẫu hạm này tồn tại một người có tinh thần cấp bậc đại sư.

La Tiểu Lâu quét mắt nhanh qua đám người Nguyệt Thượng rồi chuyển sang nhìn về phía những người đại diện nền văn minh cấp 2 đang tới đón bọn họ.

Rất nhanh, La Tiểu Lâu phát hiện, quần áo và trang sức của những người này tuy quái dị nhưng những điểm khác cũng không quá khác biệt với nhân loại, chỉ có màu tóc thì là một màu xám hiếm thấy, nhan sắc hơi chút ảm đạm. Ngũ quan thì thực sự hoàn mĩ. Một đám người đi tới thoạt nhìn rất khí thế.

Bọn họ đều mặc trên người một bộ đồng phục màu bạc, bó sát người. Đằng sau lưng áo cùng với mặt thắt lưng đều có một biểu tượng. Cái đai lưng kia cũng không hẳn làđể thắt mà giống một vật phẩm chứng minh thân phận gia tộc hơn. Một phần đai lưng thắt vào eo, phần còn lại thả lỏng buông dài xuống đến tận đầu gối, phi thường tôn dáng.

La Tiểu Lâu nhìn không ra tuổi của những người này, nhưng ngũ quan cho thấy bọn họ vẫn còn rất trẻ.

Nhìn đến mọi người của đế quốc cùng liên bang đều đãđến, người đứng đầu đội ngũđón tiếp cũng đi tới, tốc độ không nhanh, tuy rằng không có biểu tình gìđặc biệt nhưng trong mắt lại mang theo một sự kiêu ngạo khó có thể bỏ qua.

Nguyên Tích mặc một thân trắng cao quý, không thể nghi ngờ là cực kìđoạt mục (Dễ nhận thấy, tập trung ánh mắt). Ngay cả ánh mắt những người tới đón cũng hầu như đều dừng lại trên người Nguyên Tích, trong mắt thậm chí toát ra một tia thưởng thức.

Người trẻ tuổi tóc xám đầu lĩnh bước ra trước một bước nói “Các vị có phải là vương tử Nguyên Tích của đế quốc và Nguyệt Thượng thủ tướng của liên bang?”

Nguyên Tích gật gật đầu, ngắn gọn đáp “Đúng là tôi”.

NguyệtThượng thì nở nụ cười “Xin chào, các vị làđến từ gia tộc Lai Y đúng không? Tôiđãđược nghe Mặc Gia công tước cho biết Lai Y gia là gia tộc tôn quý từ xưa của Thelesđế quốc”. Tâm tình của hắn thực sự sung gướng, ít nhất, bây giờ hắn có thể đứng song song ngang hàng cùng Nguyên Tích, mà La Tiểu Lâu chỉ có thể đứng phía sau Nguyên Tích. Cục diện hắn chờ mong có lẽ sẽ không lâu nữa …

Người tóc xám trẻ tuổi nhìn thoáng qua Nguyệt Thượng, khóe miệng cong cong, lộ ra biểu tình tươi cười đầu tiên từ nãy tới giờ, gật gật đầu rồi nói “Xin mời các vị, Phổ Uy Nhĩ của chúng tôiđang chờ các vị quang lâm”. Nói xong, làm ra một động tác ‘thỉnh’ sau đó dẫn đầu đi hướng thông đạo. Những thị vệ của hắn ban nãy đứng hai bên người của liên bang cùng đế quốc cũng lặng yên không một tiếng động màđi theo.

Nguyên Tích kéo La Tiểu Lâu tới bên người, làm cho cậuđi bên cạnh mình, đồng thời nắm chặt tay La Tiểu Lâu hơn một chút.

La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua hai bàn tay đang đan vào nhau, ánh mắt cất giấu ý cười mà lặng lẽ mị lên. Tuy rằng uy áp vô hình vẫn còn vây quanh nhưng sự sợ hãi trong lòng cậuđã giảm bớt đi một ít.

Lời nói của Nguyệt Thượng cho thấy hắn có vẻ hiểu biết khá nhiều về đế quốc Theles– nền văn minh cấp 2 này. Những người của Y Lai gia tộc ban nãy tuy rằng cũng khá khách khí với hắn nhưng cũng không mấy thân thiện, cũng không giảm bớt vẻ kiêu ngạo của bản thân.

Tuy rằng không lộ rõ nhưng có thể nhìn ra liên bang đang cóý lấy lòng với văn minh cấp 2. La Tiểu Lâu quay đầu nhìn Nguyên Tích – vẫn là bộ dạng lạnh lùng ban đầu. Quân đội của đế quốc đi phía sau Nguyên Tích cũng im lặng không tiếng động theo bước. Trong lòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên có chút kiêu hãnh, ở thời khắc mấu chốt, Nguyên Tích luôn là người đáng để dựa vào.

Bên trong mẫu hạm này quả nhiên thật lớn, hơn nữa kỹ thuật rõ ràng tiên tiến hơn quân hạm của đế quốc. Bọn họ được dẫn tới một cái đại môn. Đứng trước cửa là một tổ thị vệ khác. Quần áo của những người này vẫn là màu xám bạc, nhưng dây lưng bên hông là một màu xanh biếc, tinh xảo hơn dây lưng màu xám rất nhiều. Những người này tóc cũng không phải chỉ là màu xám nữa, mà là màu nâu, màu xanh biếc … các màu đều có.

Người thanh niên dẫn họ ban nãy tiến về thị vệ canh cửa thi lễ một cái, rồi nói cái gìđấy mà bọn họ không thể hiểu được. Người nọ liếc nhìn thoáng qua về phía bên này, sau đó xoay người cung kính gõ lên trên cánh cửa.

Một cái nút nhỏ trên cánh cửa phát ra một ánh quang màu lục nhạt, tiếp theo đó, đại môn từ từ mở ra.

Bên trong là một gian phòng, có hai người đang ngồi trên ghế salon trong đó, chung quanh là bốn người thị vệ, dây lưng bên hông là màu tím.

Khi mọi người muốn đi vào, người vừa gõ cửa bỗng nhiên cản lại, chỉ vào Nguyên Tích cùng Nguyệt Thượng, giọng nói thoáng đông cứng “Hai người bọn họ đi vào, những người khác ở chỗ này chờ”.

Nguyên Tích ngừng lại, trực tiếp nhìn vào bên trong phòng nói với người bên trong “Mọi nơi tôi có thể đặt chân, thê tử tôiđồng dạng có thể”.

Thị vệ canh cửa có chút không ngờ được, mày hơi nhíu lại, nhưng người trung niên bên trong phòng chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra một nụ cười “Đương nhiên, vương tử phi điện hạ cũng là một vị khách tôn quý của chúng ta”.

Sau đó Nguyên Tích đưa La Tiểu Lâu cùng tiến vào trong. Nguyệt Thượng đi ở bên cạnh, nụ cười trên mặt đã không còn được tự nhiên thoải mái như trước.

Vị trung niên kia nói “Hoan nghênh ba vị, xin tự giới thiệu, ta là Phổ Uy Nhĩ củaLai Y gia tộc, đại diệncủa văn minh cấp 2, Thelesđế quốc xin nghênh đón các vị”.

Sau khi ông ta đứng lên, cô gái trẻ bên cạnh ông ta cũng đứng lên. Một thân quần áo màu xanh nhạt, dây lưng cực kỳ hoa lệ, họa tiết tinh xảo, gắn không ít đá quý. Nàng ta hưng trí bừng bừng màđánh giá ba người, cuối cùng tầm mắt dừng tại Nguyên Tích. Đồng tử xanh biếc tỏa sáng, hướng Nguyên Tích vươn tay “Xin chào, tôi là Nhã Phỉ Nhĩ của gia tộc Just, Mặc Gia công tước là anh trai của ta, năm nay chín mươi tám tuổi, lập tức sẽ trưởng thành, rất hân hạnh được biết anh”.

Vì một câu nói của cô gái này, nguyên bản không khí nghiêm túc trong phòng bỗng biến mất vô tung vô ảnh. Nụ cười của Nguyệt Thượng cuối cùng cũng không duy trìđược. Gia tộc Just là do hắn liên hệ, con nhỏ ngu ngốc này lại bày tỏ hảo ý với Nguyên Tích.

Nguyên Tích im lặng hai giây, cầm lấy tay cô gái kia, tao nhã có lễ mà nói “Thật vinh hạnh khi được gặp một vị tiểu thư xinh đẹp như thế này”. Lễ nghi của y không có chút sai lầm, trừ việc tốc độ bắt tay có chút nhanh.

La Tiểu Lâu trợn tròn mắt nhìn cô gái, trong lòng cảm thán. Ông trời ơi, chín mươi tám tuổi, đủ để làm bà nội của Nguyên Tích – có lẽ cậu nên mua một ít mỹ phẩm của văn minh cấp 2 này về nghiên cứu một chút.

Phổ Uy Nhĩ mấp máy môi một lúc mới nói lên lời “Mấy vị đường xa đến chắc đã vất vả rồi, chúng ta lập tức lên đường, các vị cứ về phòng nghỉ ngơi trước, ba ngày sau, chúng ta sẽ đến đô thành Áo Nhĩ tinh của Theles”.

Nguyên Tích mang theo La Tiểu Lâu trở về phòng, mà cô gái kia thì lại rất cóýđịnh làm quen Nguyên Tích, nhưng nhìn thấy Nguyên Tích không cóýđồ này nên đành phải xoay người nhìn về phía Nguyệt Thượng.

Đi theo Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu về phòng còn cóRoad cùng một người trẻ tuổi khác tên Hạ Tá– là trợ thủ đắc lực của Nguyên Tích – nhưng rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa vào trong, Road lập tức nói “Điện hạ, tôi thấy chúng ta phải nghĩ cách điều tra được về cái gì mà cấp văn minh vũ trụ cùng điều lệ của nó”.

Nguyên Tích gật gật đầu, kéo La Tiểu Lâu cùng ngồi xuống ghế salon, ngẩng đầu nhìn Hạ Tá. Hạ Tá híp mắt nói “Thể lực của bọn họ đều rất lớn, ít nhất những thị vệ bình thường cũng không hề kém so với Road”.

Road bất mãn kêu lên “Tại sao lại lấy tôi làm thước đo?”

Hạ Tá lãnh đạm nói “Anh cũng biết là bọn họ không có khả năng mạnh hơn tôi, nếu bọn họ đều đạt trình độ của tôi, thì chỉ có hai vị điện hạ là có thể trở về an toàn mà thôi”.

Road liếc mắt về phía Nguyên Tích, ở trước mặt Boss có giận cũng không dám phát tác. Tên này thực sự làđáng ghét.

La Tiểu Lâu bừng tỉnh đại ngộ, nói “Chả trách quần áo bọn họ đều bó sát, thì ra là vì chú trọng huấn luyện thể lực”.

Ba người còn lại đều rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái, cái đó thì quan hệ gìđến quần áo chứ …

“Nhưng không chỉ có thể lực”La Tiểu Lâu rất nhanh nói thêm “Trong bọn họ còn có người có tinh thần lực rất mạnh, cường đại đến mức có thể dùng nóđể chiến đấu”. Nói vậy cũng không quá khoa trương, cho dù là Nghiêm đại sư cũng có thể dùng tinh thần lực để chiến đấu, nhưng mà, những người như ông ấy, đế quốc cóđược bao nhiêu đâu?

Sắc mặt của Nguyên Tích đám người càng ngưng trọng, cuối cùng Nguyên Tích nói “Mau chóng tra ra tư liệu liên quan đi, nếu có cơ hội thì thử xem thân thủ của bọn họ”.

Chờ đến khi hai người kia đi khỏi, Nguyên Tích hướng về phía La Tiểu Lâu nói “Em không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em. Còn nữa, anh không có hứng thú với bà lão kia”.

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn lại “Emđâu có nghĩ gìđâu”.

Nguyên Tích đầy thâm ý mà nhìn La Tiểu Lâu một lát, lại đánh giá chiếc nhẫn trên ngón áp út của La Tiểu Lâu, rốt cuộc nói “Lão ông ở đây cũng rất nhiều, em cũng đừng có tùy tiện đến gần”.

La Tiểu Lâubắt đầu nổi sung “Sao có thể chứ, bọn họ cũng chẳng được như anh”.

Sắc mặt của Nguyên Tích lúc này mới đẹp lên chút, sau đóđi liên hệ với đế quốc ở nhà.

La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua cái giường lớn có vẻ vô cùng thoải mái, nhưng cũng chưa nằm lên được thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tuy rằng Nguyên Tích ở gần cửa hơn nhưng hiển nhiên là không thể trông cậy vào ‘vương tử điện hạ’đi mở cửa rồi.

La Tiểu Lâu nhìn nhìn, bên ngoài là một vị thị vệ tóc bạc, tay bưng một cái khay nói “Xin chào ngài, tôiđến để đưa bữa tối”.

La Tiểu Lâu nói thanh tạ ơn, nhận lấy cái khay, nhìn qua thực sự phong phú, tuy rằng không phải là những món quen thuộc.

Người thị vệ cười cười nói “Nếu ngài dùng xong, chỉ cần đặt lên chỗ này, người máy sẽ đến mang đi” Nói xong chỉ chỉ vào một cái bàn nhỏ bên cửa.

La Tiểu Lâu gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi “Các anh học tập ngôn ngữ đều nhanh thế sao?”

Thị vệ tóc xám ngẩn người, lập tức lắc lắc đầu “Không đâu, sau khi các vị đến, quang não của chúng tôi sẽ được cập nhật tư liệu, sau đó cải tiến lại hệ thống phiên dịch. Trên thực tế những gì ngài nghe được chính là lời nói sau khi đãđược phiên dịch”,

Nói xong hắn chỉ vào cái nút thắt trên cổ áo.

La Tiểu Lâu khâm phục mà gật gật đầu, nhịn xuống ý muốn hỏi thăm đây là năm bao nhiêu đối với bọn họ, xoay người vào phòng.

Nguyên Tích đã chấm dứt cuộc liên lạc, ngồi lại bàn ăn, đánh giáđám đồ ăn sặc sỡ, cuối cùng chọn thịt để bắt đầu ăn.

125 hưng phấn mà loạn chuyển trong phòng. La Tiểu Lâu lo lắng mà dõi mắt theo cái thân ảnh màu xanh biếc kia một lát, thập phần sợ cái đam mê trộm đồ cất giấu của nó lại phát tác.

Tuy rằng đồ ăn không quá quen thuộc nhưng đồ uống lại ngoài ý muốn thật ngon, mang theo hương vị thản nhiên trong veo, đúng là hương vị mà Nguyên Tích thích.

Sau khi ăn xong, La Tiểu Lâu thu dọn bàn ăn mang khay thức ăn đi ra ngoài.

Lúc hắn bỏ khay đồ ăn vào cái bàn mà người thị vệ kia chỉ cho xong, đang muốn quay lại phòng, lại phát hiện cô gái ban nãy đi từ cửa phòng đối diện mà ra. Phòng kia đúng là phòng của Nguyệt Thượng.

La Tiểu Lâu nghĩ tới câu nói hồi nãy của Nguyệt Thượng, đúng là liên bang có chút quan hệ với cái gia tộc Just này.

Cô gái kia quay người, đánh giáLa Tiểu Lâu, bỗng nhiên đầy kỳ quái nói “Anh ta cường như vậy màcậu thì yếu quá”.

La Tiểu Lâu nhún vai “Chúng tôi là vợ chồng, cũng không phải làđối thủ của nhau”.

Cô gái hừ một tiếng, lộ ra biểu tình kiêu ngạo của một kẻ từ trên cao nhìn xuống, lướt qua bên người La Tiểu Lâu mà bỏ đi.

Lúc này Nguyên Tích cũng đi ra cửa, cô gái kia tuy rằng đãđi xa, cửa đối diện lại mở ra, Nguyệt Thượng nhìn Nguyên Tích, kêu lên “ Nguyên Tích ca”.

Nguyên Tích đem La Tiểu Lâu kéo về, lạnh lùng mà nói “Nguyệt Thượng thủ tướng, cậu nên trực tiếp gọi tên tôi”.

Sắc mặt của Nguyệt Thượng nhất thời tái nhợt, nhìn sâu vào Nguyên Tích. Nguyên Tích thì quay đầu sang bên cạnh, phát hiện La Tiểu Lâu còn đang nhìn về hướng mà người đàn bà kia vừa rời đi, đen mặt đem nhân xách về trong phòng.

“Em nhìn cái gì?”Y thế mà quên mất La Tiểu Lâu từng có qua vị hôn thê!!

“Em, em phát hiện cái gia huy trên dây lưng của nàng ta thật kỳ lạ …“La Tiểu Lâu cau mày nói. Đó là một hình thù kỳ quái, hình dạng như lá phong, cùng dấu hiệu trên cái vòng cổ của Nguyên Triệt giống hệt nhau.

Nguyên Tích sửng sốt một chút, lập tức ngăn chặn nguy cơ “Về sau em hạn chế tách khỏi anh”.

La Tiểu Lâu nhìn nhìn Nguyên Tích, định bụng đến tối đem chuyện này nói lại với Nguyên Tích. Đương nhiên trước đó cậu phải thuyết phục Nguyên Triệt đã. Cậu không có thói quen giấu giếm Nguyên Tích cái gì, cảm giác đó thật khó chịu.

Lúc La Tiểu Lâu đi hướng phòng tắm, 125 đang bận xoay quanh phòng bỗng dành thời gian ra nhìn cậu, rồi đột nhiên hỏi “Dao găm của cậu đâu rồi?”

La Tiểu Lâu cả kinh, hai tay vội hướng eo sờ soạng, vỏ đựng dao găm trống không.

Sắc mặt La Tiểu Lâu thoắt cái biến xấu, cái gì mất cũng được, nhưng cái dao găm đó thì không, đó là lễ vật mà Nguyên Tích đưa cho cậu.

Ai có thể lấy cái dao găm đó? Là Nguyệt Thượng hay là cái con bé tên Nhã Phỉ Nhĩ kia?

END CHAPTER 235

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.