Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 261: Chương 261




CHƯƠNG 259

La Tiểu Lâu nhìn nhìn cái nút không gian màu xám một lát, vừa định xuất cơ giáp ra, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

Nhìn nhìn người ở phía ngoài, La Tiểu Lâu nhanh chóng mở cửa “Mộ Thần, Trầm ca”.

Trầm Nguyên mỉm cười nói “Bọn anhđến để nói lời chào tạm biệt, bây giờ cơ giáp đãđược đưa đến tiền tuyến hết rồi, mẻ cơ giáp cấp 7 cuối cùng cũng đã hoàn công, anh cùng Mộ Thần cũng sẽ đến tiền phương một chuyến”.

La Tiểu Lâu sửng sốt, kinh ngạc hỏi “Vì cái gì?” Bây giờ mọi người đều muốn thoát khỏi đám khói lửa chiến tranh kia, Trầm Nguyên và Mộ Thần thế mà lại muốn đi tiền tuyến? Hai người bọn họ thậm chí còn chẳng phải là quân nhân?

Mộ Thần gật gật đầu “Cơ giáp sinh vật này là lần đầu tiên được ứng dụng chiến đấu, cần có cơ giáp chế tạo sư đi theo để bảo hành cùng sửa chữa. Bên quân bộ đã có lời với sư phó, sư phó bảo tôiđi qua xem, về phần Trầm Nguyên, là do đại biểu cho Khải Ân màđi”.

Khải Ân cũng vì quân bộ mà cung cấp rất nhiều cơ giáp sinh vật. Trên hiệp ước nói rõ là phái một tổ chuyên môn kỹ thuật đi tiền tuyến.

La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn về phía Trầm Nguyên. Dưới sự sắp đặt của Lăng Tự, đại biểu của Khải Ân trước giờ đều là Dương Kha, như thế nào mà lại đổi người vào lúc này?Mộ Thần nở nụ cười lạnh “Có thể thấy, đi theo Lăng Tự thiếu gia rõ ràng không phải không có lợi, ít nhất, hắn còn biết chiếu cố người bên cạnh”.

Trầm Nguyên vẫn giữ nụ cười ôn hòa của mình, vẫn ấm áp như thường, nhìn đến Mộ Thần vì mình mà bất bình, nói “Không sao đâu, anh cũng đang muốn đi tiền tuyến, nếu không phải do công ty hạn chế, kỳ thực anh rất muốn gia nhập quân đội…đây chẳng qua là một loại rèn luyện đối với anh mà thôi”.

Anh cùng Mộ Thần quen biết chưa được bao lâu. Ngay cả một người cực kì lãnh đạm như Mộ Thần cũng vìanh mà thấy bất công, La Tiểu Lâu thì càng chẳng cần nói… Trầm Nguyên bỗng cười rộ lên. Tuy rằng anh không biết tiền tuyến có cái gìđang đợi anh nhưng vì biểu hiện của hai người bên cạnh này, lòng anh bỗng cảm thấy ấm áp dị thường.

La Tiểu Lâu trừng mắt “Bọnanhđã quyết định thì em cũng không thể nói gì thêm. Nhớ! Ngàn vạn lần phải chú ý an toàn! Bình an trở về!” Nói tới đây, La Tiểu Lâu dừng một chút, lại nở nụ cười “Nói không chừng em cũng sẽ đi tiền tuyến, lúc đó sẽ tập hợp cùng các anh”.

Mộ Thần cười cười liếc nhìn La Tiểu Lâu, không nói gì thêm. Lấy độ sủng của Nguyên Tích với La Tiểu Lâu, tên kia tuyệt đối sẽ không để cho La Tiểu Lâuđi đến một nơi nguy hiểm như vậy đâu.

Nói lời từ biệt xong, hai người đứng dậy rời khỏi, La Tiểu Lâu cũng tiễn chân. Khi đi qua bàn làm việc của La Tiểu Lâu, Mộ Thần hơi ngừng chân, nheo mắt nhìn cái nút không gian màu xám mà La Tiểu Lâuđặt ở trên mặt bàn.

Do dự hai giây, La Tiểu Lâu giữ chặt Mộ Thần lại, đem chuyện ÁĐặc Tư nhờ cậu chữa trị cơ giáp ra, còn nhờ Mộ Thần liên hệ với Mạc sư phó. Nói xong, La Tiểu Lâu lại cẩn thận mà quan sát biểu tình của Mộ Thần “Nếu người hy vọng lấy lại nó, tôi có thể nói với ÁĐặc Tư, cậu cũng có thể tự mình tu sửa cơ giáp”.

Mộ Thần nhìn nút không gian một lát, thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi mà nói “Không, cậu cứ sửa nóđi, nóđã không còn có quan hệ gì với tôi nữa rồi”.

Nhìn bóng dáng của hai người bạn đi khỏi, La Tiểu Lâu hơi thở dài, nếu Mạc sư phó mà biết Mộ Thần cũng đi tiền tuyến, chỉ sợ còn lo lắng hơn cả Arthur. Cậu do dự một lát, không thể thông báo cho Mạc sư phó, đành báo cho Arthur.

Đầu bên Arthur có rất nhiều tiếng ồn, có thể nghe được cả tiếng chiến hạm gầm rú, cả hai đều phải banh tai ra nghe xem người kia nói gì, nghe đến đoạn Mộ Thần sắp tới tiền tuyến, Arthur rống lên “Cậu ấy tới làm cái gì? Chỉ tổ cản trở! Ngươi nói với cậu ấy, đừng có tới đây!”

La Tiểu Lâu trừu khóe miệng, nói “Tôi chỉ thông báo thế thôi, muốn nói thìanh tự đi mà nói với cậu ấy”.

Arthur bên kia thấp giọng mắng một câu, lại hỏi La Tiểu Lâu thời gian Mộ Thần tới, để đến quân doanh đón.

Sau khi kết thúc đàm thoại, La Tiểu Lâu bắt tay vào sửa chữa cơ giáp màu xám. Cơ giáp cao chừng mười ba thước, trừ vết vỡ rách lớn trên vai, những chỗ khác không hề dính chút tro bụi nào, có thể thấy được trận cơ giáp này được ÁĐặc Tư dụng tâm bảo quản rất tốt.

La Tiểu Lâu mỉm cười, cầm dụng cụ, bắt đầu kiểm tra tu sửa.

Không lâu sau, cậuđã hoàn thành công việc, phần thương tổn trên vai cơ giáp cũng như những mạch điện bị đứt bên trong đều được xử lý thỏa đáng. Với trình độ La Tiểu Lâu hiện giờ, sửa chữa những thứ đó chẳng hề khó. Về phần phụ tùng nguyên liệu để sửa chữa … có nguồn tài nguyên khổng lồ của quân bộ làm hậu thuẫn kia cơ mà? Không hề tiêu phí thời gian, làm một phần kinh kiện mới, ghép lại thành bộ, sau đó thay mới hoàn toàn phần hỏng hóc.

Điều thực làm La Tiểu Lâu khó xử là hệ thống động lực, đã tra xét hai lần rồi, đều không thấy có vấn đề gì, thế nhưng lại không thể khởi động được.

Cuối cùng, La Tiểu Lâu không có cách nào, đành dùng nguyên lực kiểm tra từng tấc một.

Đáng mừng là, trước bữa tối với Nguyên Tích, cậu tìm được chỗ xảy ra vấn đề. Trong bụng gần ngực của cơ giáp có một đám đen nhỏ, tuy không biết là cái gì nhưng hắn có thể khẳng định, chính vì cái đám đen này mà hệ thống động lực mới bị tê liệt.

Đem phần giáp cẩn thận gỡ mở ra… vị trí của đám đen đó cực kì xảo diệu, thực sự không dễ tìm được, nhưng lại không cần mở banh cả cơ giáp. Vìđiều này, La Tiểu Lâu hiểu được tại sao lâu như vậy mà Athes đều không đem cơ giáp đi sửa. Để có thể mở cơ giáp ra một cách chuẩn xác, yêu cầu cơ giáp chế tạo sư phải từ cấp 7 trở lên. Điều này đối với ÁĐặc Tư mà nói thực là không dễ làm được.

La Tiểu Lâu vì có thể giúp được bằng hữu mà tâm tình sung sướng. Loại cảm giác này vẫn duy trì mãi đến khi hắn lấy ra được cái đám đen nhỏ xíu kia.

Đó thế mà lại là một cái chip mini, chất liệu của nó cùng những dây dẫn liên kết cực kì giống nhau, cho nên dụng cụ không kiểm tra được là vì thế. Sao ở đây lại có cái chip? Phản ứng đầu tiên của La Tiểu Lâu là tìm điện cho Mạc sư phó.

“Mạc sư phó, tôiđang sửa chữa cơ giáp, tôi phát hiện ở trong có…”

La Tiểu Lâu vừa mới nói được nửa câu, Mạc sư phóđã ngắt lời “Tiểu Lâu, tôiđã nói với cậu rồi. Tôi không phải Cao thần, bất cứ chuyện gì có liên quan đến cái cơ giáp kia đừng có tìm tôi. Nếu đã thoát khỏi thân phận kia rồi thì bất cứ chuyện gì về nóđều không có quan hệ tới tôi. Tôi chỉ muốn an phận tuổi già, hơn nữa, bên Arthur này cũng cần có tôi”.

La Tiểu Lâu ngơ ngác mà bị cụp máy, đành mở con chip ra … vị trí xảo diệu như thế chắc chắn không thể ngẫu nhiên mà có. Nếu có người cố ýđể đó thì chắc chắn, người đó phải là một cơ giáp chế tạo sư cao cấp. Cũng chỉ có một cơ giáp chế tạo sư cao cấp khác mới có thể một lần nữa phát hiện ra con chip này.

Xâu chuỗi lại, người đặt con chip vào, thực sự có thể chính là thượng tướng Cao Thần – cũng chính là Mạc sư phó.

Mà lúc này, ở Tinh cầu Grey xa xôi, Mạc sư phó– người đang được nghĩ tới –đang nhíu mày nhìn màn hình vừa mới tắt, cuối cùng khẽ thở ra một hơi “Chuyện này cuối cùng cũng có thể buông xuống…” Vì thứ đó, ông thậm chí phải rời khỏi đế quốc, không dám liên lạc với con trai và người nhà trong suốt bao năm, sợ họ bọn liên lụy …

La Tiểu Lâuđem chip cho 125. 125 rất nhanh đọc lướt qua, vừa đọc lướt vừa trầm mặc, bị tiếng thúc giục của La Tiểu Lâu mới long ngóng mà bật lên.

Đó là một đoạn video, mở đầu chính là một tràng khói lửa chiến tranh – là chiến tranh giữa nhân loại và dị thú. Chiến hạm của nhân loại không ngừng lui về sau, người quay video này hiển nhiên cũng ở trên chiến hạm. Người này chắc định ra ngoài chiến đấu, nhưng sau một trận bạch quang chói mắt, chiến hạm bị phá hủy hoàn toàn.

Cơ giáp của người này bị rơi mạnh xuống đất, sau vì chủ nhân hôn mê, cơ giáp tự động tiến hành trạng thái ẩn nấp để bảo vệ chủ. Xung quanh cơ giáp bốn phía đều là những tàn tích bị tàn phá, sau trận oanh tạc qua đi, cơ giáp cùng người chủ thế mà không hề bị dị thú phát hiện.

Trên bầu trời có vô số chiến hạm màu lam, sau một thời gian ngắn dừng lại, toàn đội lại nhanh chóng rời đi.

Lại qua một thời gian ngắn, một vài âm thanh đánh vỡ sự im lặng.

“Đây là điều mà ngươi nói? Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát? Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều phải chết!” Một giọng nữ tức giận hô.

Một người nam nhân cũng tiếp lời “Cư Nguyên, cứ tiếp thế nữa thì dị thú gen chưa tới được tay chúng ta đã chết trước hết rồi đấy, lúc đó thì tất cả đều không còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa, chúng ta có thể trở thành tội nhân làm diệt vong nhân loại”.

Tiếp theo đó là một trận xoẹt xoẹt làm không thể nghe hay nhìn được cái gì, đến khi La Tiểu Lâu nghĩ rằng con chip bị hỏng thì hình ảnh trở lại bình thường, âm thanh của nữ nhân kia lại vang lên “Ngươi chắc chứ?” Tuy rằng nghi hoặc nhưng trong âm thanh còn mang theo một tiahy vọng.

Người đàn ông thì lạnh lùng nói “Ngươi nói thật dễ nghe, nhưng có thể thành công hay không còn không nắm chắc được. Hơn nữa, điều này thực không công bằng, chúng ta khắc khắc lúc nào cũng ở trong nguy hiểm, mà ngươi thìđược hưởng toàn bộ ưu đãi”.

Lại một trận xoẹt xoẹt nữa, đàn ông kia sau đó tiếp tục nói “Không được, ta muốn phần gen đã có kia, ngươi ngày mai gửi nó cho Tô Vân”.

Một lần nữa mất tiếng, lúc này La Tiểu Lâu mới phát giác, những đoạn mất tiếng này đều là tiếng nói chuyện của một người nam nhân, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tiếng cũng như hình ảnh của người này đều không thể thu lại được.

Xem ra người này đãđồng ý lời của người đàn ông kia, ba người không tranh luận nữa mà nhanh chóng rời đi.

Nội dung của chip đến đóđã chấm dứt, tuy ngắn ngủi nhưng đã lộ ra không ít tin tức. Chiến tranh giữa dị thú và nhân loại lúc ấy quả nhiên không hề đơn thuần. Hơn nữa, người tên Cư Nguyên kia là ai La Tiểu Lâu không biết, nhưng người tên Tô Vân thìcậu lại biết.

Tô Vân – tổ mẫu của Tô Lan, bộ trưởng bộ hành chính của liên bang trước khi liên bang sát nhập vào đế quốc.

La Tiểu Lâuđứng dậy. Cậuđã hiểu được tại sao Cao Thần thượng tướng lại bị gạt bỏ, thậm chí sau tang lễ đều không có trợ cấp an trí cho người nhà liệt sĩ. Tính cách chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì cái này, ôngđã biết quá nhiều điều không nên biết.

Đem chip cầm chặt lại trong tay, La Tiểu Lâu nói với 125 “Giúp taođiều tra người tên Cư Nguyên này”.

Một phút sau, 125 cho La Tiểu Lâuđáp án “Hắn là tiền sở trưởng của Quái dung sở”.

La Tiểu Lâuđứng lên “Đi thôi, không ngờ được là sẽ có thu hoạch thế này, tao sẽ đưa nó cho Nguyên Tích”.

Oooo0

Tổng bộ của Liên bang …

Tô Lan nhìn tài liệu trong tay, nụ cười trên miệng quả thực không thể áp chế được, quay đầu nói với Nguyệt Thượng “Biểu ca, thật không ngờ lại có thu hoạch thế này. Giờ chúng ta chỉ cần công khai tin này, dù chúng ta không động tay, những người khác cũng sẽ chẳng để yên cho hắn”.

Nguyệt Thượng cũng nhìn chằm chằm tài liệu, mạnh nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn người ngồi trước mặt “Thiều Dung, cậu nói sao?”

Thiều Dung kiều khóe miệng “Nếu thật đúng như tài liệu nói, hắn thực sự là dị thú, vậy thì tính về huyết thống, hắn chính là cháu của tôi”.

Nguyệt Thượng nhìn Thiều Dung không chuyển mắt “Nếu, tôi quyết định phải công bố tin tức này thì sao?”.

Thiều Dung nhìn Nguyệt Thượng cùng Tô Lan, bỗng nhiên cười ha hả “Nguyệt Thượng, chuyện này tôi không có quyền ngăn cản, cũng như sẽ không thèm ngăn cản”.

Nguyệt Thượng vừa lòng mà gật gật đầu, lại nhu hòa mà nói với Thiều Dung “Sau này tôi sẽ bồi thường cho cậu”.

Tô Lan nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa dần của Thiều Dung, hơi hừ một tiếng, nhỏ giọng nói “Anh họ, hắn chẳng qua chỉ là…” Lời nói của Tô Lan dưới ánh nhìn chằm chằm của Nguyệt Thượng mà câm bặt.

Nguyệt Thượng nhìn thoáng qua đám người đứng bên phải, nhìn đến Bộ trưởng bộ tình báo, hơi hơi nhíu mày. Vốn định đưa Kim Tú Trình cho Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, chẳng ngờ lại gặp người quen, bởi vậy mà tổn thất không ít vật tư.

Nhưng vì lôi kéo thuộc hạ, hắn giờ chẳng tiện động thủ với Kim Tú Trình, cứ im lặng mà xem biến.

Tương đối mà nói, Thiều Dung cùng [em bé mặt] đúng là hai thủ hạ xuất sắc. Nếu không phải vì thân phận của La Tiểu Lâu thực sự rất chướng mắt, hắn thật sự không muốn vì thế màđắc tội Thiều Dung.

Thế nhưng … Nguyệt Thượng nắm chặt nắm đấm … cơ hội như thế cũng không nhiều, hắn không thể để lãng phíđược.

Thiều Dung – sau khi đi khỏi phòng khách – cúi thấp đầu, mãi đến khi đi vào một gian phòng tối mới ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên nồng đậm lam quang, khóe miệng nở ra một nụ cười kỳ lạ “Đây làlần thứ hai rồi, các ngươi còn một cơ hội cuối cùng, nhân loại ngu xuẩn kia, ngàn vạn lần hãy biết quý trọng lấy đấy”.

END CHAPTER 259

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.