Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 263: Chương 263




CHƯƠNG 261

Nguyên Tích nhìn chằm chằm người trong màn hình, cái thân ảnh vô cùng quen thuộc kia thuần thục mà mở ra ngăn kéo bàn của y, lấy ra màn hình điện tử, trong vòng một phút đã nhập vào chính xác mật mã, sau đó tìm được nội dung liên quan đến tình hình tác chiến, nhanh chóng lật xem.

Động tác lật xem của La Tiểu Lâu cực kì nhanh, đọc lướt như gió, nửa giờ sau đãđem mặt bàn khôi phục lại như cũ, đứng dậy đi khỏi.

“Điện hạ …” Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Hạ Tá hiện lên nét bất an, vô luận là an toàn của La Tiểu Lâu hay là cảm xúc của Nguyên Tích, đều làm người ta dị thường lo lắng.

“Không phải em ấy. La Tiểu Lâu căn bản là không ở trạng thái thanh tỉnh” Nguyên Tích nhanh nhìn chằm chằm bóng người kia, không chút do dự mà nói, trong mắt là hàn ý dày đặc có thể lập tức đông chết người.

Nguyên Tích có thể khẳng định, La Tiểu Lâu bị người khống chế –đó cũng làđiều làm y không thể chấp nhận nhất. Nghĩđến việc La Tiểu Lâu giờ giờ khắc khắc đều bị nguy hiểm, hơn nữa y không thể khống chế được tình huống, y lại không nhịn được mà buồn bực lo âu, thậm chí máu nóng toàn thân đều không đè nén được mà sục sôi sát ý.

“Nói cách khác, kẻ luôn ở trong bóng tối có khả năng khống chế vương tử phi điện hạ cuối cùng cũng xuống tay”. Hạ Tá cau mày nói “Thần sẽ tăng số người theo dõi đám người tình nghi kia, từ khi từ văn minh cấp 2 trở về, bọn họ gần như không có bất cứ động tĩnh gì. Không, giờ quan trọng hơn là, ngài định bảo hộ vương tử phi điện hạ thế nào?” Tuy rằng hắn đãđem đoạn video này loại riêng ra đưa cho Nguyên Tích nhưng nó cũng không phải chưa từng tồn tại. Hơn nữa, cho dù có tiêu hủy video này, nếu người khống chế La Tiểu Lâu cố ý hãm hại thì vẫn có khả năng lộ ra.

Nguyên Tích lạnh lùng liếc nhìn màn hình, bỗng nhiên đứng dậy “Ta phải về cung một chuyến, trừ những người lần trước ra, những kẻ có hiềm nghi bên này cũng phái người theo dõi, tiếp tục truy tra kẻ khống chế La Tiểu Lâu, tuyệt đối không thể để dành bất cứ kẻ nào”.

Hạ Tá gật gật đầu, Nguyên Tích đã nhanh chóng rời đi. Trên đường trở về, Nguyên Tích xác định tình hình của La Tiểu Lâu thông qua quản gia, biết vợ mình sau khi ăn cơm chiều xong thìđi ngủ, cũng không có nguy hiểm gì cả, mới nhẹ nhàng thở ra.

Về đến nhà, đẩy cửa bước vào, Nguyên Tích nhìn thấy La Tiểu Lâuđang nằm nghiêng say ngủ, ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng dịu nhạt hắt vào trên tường.Y quét mắt nhìn khắp phòng một cái, ngoài La Tiểu Lâu ra thì không có ai cả. Sắc mặt lạnh như băng bấy giờ mới dịu xuống. Đứng ở đầu giường, nhìn vòng eo cùng cái bụng của La Tiểu Lâu lộ ra dưới chăn, trái tim xao động cả buổi của y nháy mắt im lặng lại.

Khóe miệng khẽ kiều lên, Nguyên Tích chậm rãi khom lưng xuống. Vừa lúc đang định hôn xuống gương mặt kia, Nguyên Tích chợt phát hiện máy liên lạc trên cổ tay La Tiểu Lâu lấp lánh lục quang. Hắn giương mắt nhìn liếc La Tiểu Lâu một cái, nhẹ nhàng ấn mở tin nhắn của máy liên lạc của y, một cái tin ngay lập tức nhảy ra.

“Nếu ngươi không muốn thân phận dị thú của mình bị bại lộ thì làm theo những gì ta bảo. Trong vòng ba ngày, nếu không chiếm được câu trả lời thuyết phục thì ta sẽ lập tức công khai thân phận của ngươi”.

Nguyên Tích sửng sốt, nhìn người gửi tin, chính là Tô Lan.

Sắc mặt Nguyên Tích lập tức thay đổi, nắm tay chặt lại. Tuy biết tâm tư của Nguyệt Thượng cùng Tô Lan thế nhưng y không thể ngờ được bọn họ lại làm cái tròâm thầm đi uy hiếp người khác, lại còn là người thân của y. Điều này thực sự vượt quá mức nhẫn nãi của y.

Nguyên Tích lạnh lùng mà nhìn cái máy liên lạc, ấn trả lời lại một câu “Ba ngày sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục”.

Lát sau, Nguyên Tích đứng dậy đi vào phòng tắm, sau mười mấy phút thì trở lại bên giường, đem La Tiểu Lâu kéo qua, xoay người đè xuống dưới thân.

La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích đè tỉnh, mở mắt nhìn đến Nguyên Tích, mơ mơ màng màng hỏi “Sao về trễ thế? Em có việc cần nói cho anh…”

“Anh cũng có chuyện cần nói cho em, nhưng thôi, đợi lát nữa nói sau”. Nguyên Tích thấp giọng nói.

La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức hỏi “Anhăn cơm không?”

Đầu Nguyên Tích đã nhanh vùi đến trong cổ La Tiểu Lâu, một bên gặm một bên nói đứt quãng “Đang định ăn” Nguyên Tích lưu loát đem áo ngủ của La Tiểu Lâu xé rách, lộ ra thân thể trắng noãn xinh đẹp đầy dụ dỗ. Loại cảm giác cấp bách phát ra từ trong xương tủy này càng tiếp cận nguy cơ càng phát ra rõ ràng. Y muốn ôm La Tiểu Lâu, muốn chứng minh người mình yêu vẫn còn ở bên cạnh y.

La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích gặm cổ mà run rẩy, tay cũng bị Nguyên Tích kéo xuống dưới, cuối cùng đặt ở vị trí cương cứng của đối phương.

Một bên thấp giọng rên rỉ, một bên giúp Nguyên Tích cao thấp mơn trớn, La Tiểu Lâu rất nhanh động tình. Khi Nguyên Tích day cắn vào điểm phấn hồng trước ngực cậu, La Tiểu Lâu giật người mà nắm chặt tay lại.

Nguyên Tích đang ồ ồ thở dốc bỗng nhiên rên lên một tiếng, La Tiểu Lâu thoáng tỉnh táo lại, vội khàn khàn nói “Honey, thực xin lỗi, em không phải …”

Còn chưa nói hết, Nguyên Tích đãđầy giận giữ hét lên “Em rõ ràng là cố ý!!!” Không thể tránh y phát hỏa. Vừa rồi La Tiểu Lâu nắm chặt lại, y tí nữa thì trực tiếp bắn ra. Sự việc này có liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, đương nhiên lày cảm thấy dị thường tức giận.

La Tiểu Lâu nằm ở dưới, vô tội đáng thương mà nhìn Nguyên Tích nổi giận, vừa định nói vài câu mềm mại thì Nguyên Tích đã kéo cả người cậu thấp xuống, sau đó khóa hai chân cậu lại, sắc mặt âm trầm bất định mà nhìn La Tiểu Lâu một lát, đến khi trong lòng La Tiểu Lâu sợ run lên, Nguyên Tích khom lưng xuống, đầu lưỡi tiếp tục chạy từ trước ngực La Tiểu Lâu xuống dần bên dưới.

Đến chỗ bụng, La Tiểu Lâu nhịn không được lại bắt đầu nhè nhẹ run rẩy…cậu miễn cưỡng cúi đầu nhìn, thấy hàng lông mi dài đen mướt của Nguyên Tích, thấy đầu lưỡi phấn hồng linh hoạt di động tới lui trên bụng mình …

Dưới sự hầu hạ của đầu lưỡi tươi đẹp màu hồng đỏ kia, La Tiểu Lâu run rẩy thành từng đợt, đồng thời trong lòng dâng lên một dự cảm không mấy tốt đẹp…

Quả nhiên, không lâu sau, Nguyên Tích bỗng nhiên hé miệng, cắn một cái xuống cơ bụng mềm oặt không hề được rèn luyện gì của La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu kêu lên một cái, giống con tôm cong lên thắt lưng rồi nhanh chóng gập người lại, co thành một đoàn, cố gắng tránh thoát khỏi nanh vuốt của Nguyên Tích.

Nhưng Nguyên Tích làm gì có chuyện để cậu có cơ hội chạy, nhanh chóng tách hai chân La Tiểu Lâu ra, ngẩng đầu liếc nhìn tiểu nô lệ một cái, cúi đầu, một ngụm ngậm vào Latiểu đệ đệ.

La Tiểu Lâu phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cậu–cậu–cậu cùng Nguyên Tích gần như chưa từng làm như vậy. Khoái cảm tê dại tán loạn toàn thân, sau đó tụ lại ở bụng dưới.

Vài phút sau, khi đầu lưỡi Nguyên Tích xẹt qua đỉnh chóp khí quan, La Tiểu Lâu không thể chịu đựng được khoái cảm mãnh liệt, rùng người bắn ra.

Đầu óc cậu vẫn còn trống rỗng thì bỗng nghe được tiếng cười nhạo đầy đắc ý của Nguyên Tích “Thực mau”.

La Tiểu Lâuđương nhiên không biết được đây là hành vi trả thù của tên vương tử điện hạ lòng dạ hẹp hòi, vì thế cả mặt lẫn người cậuđều bắt đầu phiếm hồng lên bởi ngượng.

Tiếp theo, Nguyên Tích để cho cậu nghỉ ngơi vài giây, lại tiếp tục gắt gao ôm cậu.



Khi Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu ra khỏi phòng tắm, đã qua nửa đêm rồi.

La Tiểu Lâu giữ vững tinh thần, dựa vào người Nguyên Tích, đem con chip ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của Nguyên Tích, cho vào trong máy đọc.

Màn hình ở trên tường đối diện hai người chợt lóe, bắt đầu phát đoạn video.

Sau khi xem xong đoạn video, Nguyên Tích chậm rãi ngồi thẳng thân thể, vừa khiếp sợ lại đầy phẫn nộ. Sát khí của gen cấp 4s làm cho cả gian phòng như đều run rẩy. Trước khi Nguyên Tích kịp hủy phòng ngủ của bọn họ, La Tiểu Lâunhanh chóng cầm tay Nguyên Tích, ghé vào lỗ tai người kia “ Nguyên Tích, bình tĩnh nào! Anh cứ bình tĩnh trước đã! Em biết anh thực sự phẫn nộ, nhưng anhít nhất phải biết chân tướng rõ ràng!” Nguyên Tích cố gắng bình ổn tâm thần, cánh tay đang ôm siết lấy La Tiểu Lâu cũng giảm bớt lực, tiếp nhận cái chip nho nhỏ kia, lạnh lùng nói “Không nghĩ tới tối nay, chân tướng cùng kinh hỉ lại đến nhiều như vậy!”

Thu hồi con chip, Nguyên Tích quay đầu nhìn về phía La Tiểu Lâu, con ngươi đen nhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát, mới lên tiếng “Anh muốn nói cho em hai việc, em hãy nghe anh nói, nhưng không nên gấp gáp. Chuyện thứ nhất là thân phận của emđã bị đám người Tô Lan biết, cô ta đã gửi thư uy hiếp ngươi, bắt em phải giúp bọn hắn làm việc”.

Nguyên Tích đem chuyện tin nhắn uy hiếp nói ra, cùng câu trả lời của y. Về phần việc La Tiểu Lâu bị người khống chế, cùng chuyện cậuđi vào văn phòng lật xem phương án tác chiến, Nguyên Tích cũng không nói gì cả. Liên bang uy hiếp La Tiểu Lâu chứng tỏ người khống chế La Tiểu Lâu không phải phe của liên minh.

Nếu người khống chế La Tiểu Lâu có thể cóđược tin màLa Tiểu Lâu biết, như vậy nói cho La Tiểu Lâu việc mình bị khống chế sẽ làm bọn người đứng sau kia biết được rằng đã bị lộ. Lúc ấy, chắc chắn bọn chúng sẽ nhằm vào La Tiểu Lâu mà làm ra chuyện gìđó, Nguyên Tích không muốn mạo hiểm.

Thế nhưng, chỉ một cái tin tức kia đã làm cho La Tiểu Lâu giật mình. Cậu ngơ ngác mà nhìn Nguyên Tích, lại một lần nữa vì chuyện thân phận của mình mà treo lên trái tim, hỏi “Vậy phải làm thế nào đây?”

Nguy cơ lần này so với tất cả những lần trước đây đều phải mãnh liệt hơn gấp bội.Giờ cậu căn bản không có biện pháp nào làm cho hình ảnh của dị thú có thể được toàn bộ đế quốc này chấp nhận, không giống như Nguyên Tích, mọi người vẫn không hề quên đi tràng thù hận trước đây. Nói cách khác, cậu có thể sẽ không bao giờ có thể ở cùng một chỗ với Nguyên Tích được nữa.

“Chuyện thứ hai, cũng là chuyện càng không xong chính là, cơ mật của quân bộ bị đánh cắp, tiền tuyến tổn thất mạnh” Nguyên Tích mạnh ôn lấy thân thể run rẩy của La Tiểu Lâu, tiếp tục nói “Cho nên, bây giờ, nếu thân phận của em bị bại lộ, tình huống có thể càng thêm ác liệt”.

Sắc mặt La Tiểu Lâu càng trắng, mọi người sẽ nghĩcậu là kẻ đãđánh cắp văn kiện cơ mật kia, không ai có thân phận thích hợp để đánh cắp hơn cậu cả. Khi đó không ai thèm nghĩ tới, cậu căn bản chẳng có thân thủ cùng thủ đoạn như thế cả … chỉ chăm chăm đổ hết tội lên đầu cậu.

“Em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ ràng. Hơn nữa, có con chip này, tràng chiến tranh trước đây hẳn có thể phát hiện nguyên do khác. Anh sẽ tranh thủ ba ngày để điều tra rõ mọi việc”

“Nếu trong vòng ba ngày màanh vẫn không điều tra ra thì sao?”La Tiểu Lâu lo lắng hỏi.

Nhìn nét bất an trên mặt La Tiểu Lâu, Nguyên Tích cố gắng sự phẫn nộ cùng sát ý bốc lên trong lòng, nói thêm “Anh cũng sẽ không để em có chuyện gì cả, chiều nay, quân bộ sẽ phái người đi tiền tuyến, anh sẽ bảo người thích hợp mang em cùng đi. Nếu trong vòng ba ngày mà không điều tra ra, anh sẽ phái người thích đáng bảo hộ em, cho đến khi điều tra ra chân tướng thì thôi”.

La Tiểu Lâu chậm rãi gật đầu. Cậu thực sự không muốn rời khỏi Nguyên Tích. Nhưng nếu ở lại đây, quả thực không thể an toàn hơn so với ở tiền tuyến.

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu gặp được người ‘thích đáng’ mà bảo, là La Thiểu Thiên cùng Lăng Tự –đó cũng là phương án bảo hộ chiến lược mới của quân bộ.

La Tiểu Lâu không muốn đi chút nào, màđám người của hoàng cung cũng rất bất an nhìn vương tử phi. Không hiểu điện hạ sao có thể làm ra hành động vô tình như thế được… Ngay cả bệ hạ Nguyên Liệt đều phá lệ tiến hành khuyên can rồi mà vương tử điện hạ cứ khư khư cố chấp.

125 vừa giúp La Tiểu Lâu thu dọn hành lý, vừa liên tục quay đầu lại nhìn Nguyên Tích, trong con mắt tràn đầy bất mãn cùng phiền muộn. Tuy rằng nó đã dặn đi dặn lại quản gia nhớ giữ lạicái phòng ngủ nhỏ của nó, nhưng mà nó vẫn nhận thức được một cỗ nghẹn khuất cùng chua xót khi ‘nhà tan cửa nát’.

Nguyên Tích không đành lòng nhìn ánh mắt của La Tiểu Lâu, căn bản chẳng hề thấy được nỗi u oán trong mắt 125. Y xoay người, kéo La Thiểu Thiên đến bên cạnh mình, trịnh trọng mà nói “Tôi muốn giao phó cho cậu một chuyện, trước đó, tôi cần xác định lần nữa, cậu chắc hẳn không muốn anh trai của cậu– chính làLa Tiểu Lâu– gặp chuyện không may đúng không?”

Đây là lần đầy tiên có người ngoài thừa nhận rằng La Tiểu Lâu cùng La Thiểu Thiên làanh em.

La Thiểu Thiên nhìn sâu vào mắt Nguyên Tích, không chút do dự mà nói “Đương nhiên, tôi sẽ không để cho anh ấy có chuyện xảy ra”.

Nguyên Tích trầm mặc nói “Bất luận em ấy có thân phận gì?”

La Thiểu Thiên như trước quả quyết trả lời “Bất luận thân phận gì, quan hệ huyết thống giữa tôi vàanh ấy là không hề thay đổi”.

Nguyên Tích nhìn chăm chú vào mắt La Thiểu Thiên, cuối cùng cười cười nói “Như vậy thì, tôiđem em ấy giao phó cho cậu, bất luận tình huống gì, cậu nhớ rõ làđãđáp ứng tôi, tuyệt đối không thể để cho em ấy có một chút thương tổn nào!”La Thiểu Thiên mị mị mắt, sắc mặt bình tĩnh, thế nhưng lại dị thường kiên định “Cậu yên tâm, tôi cam đoan, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt”

Khi Nguyên Tích quay lưng lại đi về phía La Tiểu Lâu, La Thiểu Thiên cũng chăm chú nhìn về phía người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lúc ấy, con mắt đen thường thấy của hắn bỗng lóe lên hồng quang, khóe miệng khẽ cong …. nhưng không có ai chúý tới.

END CHAPTER 261

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.