CHƯƠNG 280
Đám người Trạch Nhã nhìn về phía bên này với ánh mắt đầy phức tạp. Nguyên Tích đạ bị cao tầng mời đến phòng chỉ huy, cho nên hiện giờ, toàn bộ tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên La Tiểu Lâu. Mà đương nhiên, trong con mắt của rất nhiều người, là sự chần chờ cùng do dự.
Không quá vài giây, Trang Dịch mỉm cười mạnh dạn bước tới, trực tiếp tới trước mặt La Tiểu Lâu, nói “Vương tử phi điện hạ, người còn nhớ tại hạ không?” Nhìn thấy La Tiểu Lâu đánh giá mình, Trang Dịch gãi gãi đầu, bổ sung nói “Ta là Trang Dịch của lớp cơ giáp hệ A, trước lần tập huấn đầu tiên, chúng ta đã từng bị chia thành một tổ để tập luận… vốn là ta có cơ hội mời ngài làm cơ giáp chế tạo sư cho mình …”
La Tiểu Lâu còn chưa nói gì, Điền Lực đã ngắt lời “Kể cả không phải do Nguyên Tích giành trước, cũng chưa chắc đã đến phiên ngươi !” Giờ hắn cũng là cơ giáp chiến sĩ rồi – cơ giáp chiến sĩ đấy!!
Athes hùng hổ gật gật đầu công nhận, lại sờ đầu La Tiểu Lâu. Nếu không phải tên này đã sớm bị vương tử điện hạ cho vào tròng, mình cũng sẽ có cơ hội có được một cơ giáp chế tạo sư xịn chuyên trách rồi.
La Tiểu Lâu nở nụ cười “Ta nhớ ra rồi, khi đó ngươi còn mang ta cùng đi phòng huấn luyện”
Nụ cười trên mặt Trang Dịch trở lên lớn hơn, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn “Đúng thế a, khi đó thực sự làm cho người ta hoài niệm và tiếc nuối mà, ta còn nghe nói, dù là ở quân bộ, kỹ thuật chế tạo cơ giáp của ngươi cũng đều là độc nhất vô nhị… hắc hắc” Trong đầu Trang DỊch hắn đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để tăng mối giao tình, xin vương tử phi điện hạ giúp mình chỉnh trang lại cơ giáp một chút. Giờ tình hình chiến đấu là cục diện không thể lùi nữa rồi, cơ giáp nào có tính năng càng tốt, sức chiến đấu cũng càng lớn, đương nhiên, tỷ lệ sống sót cũng sẽ cao theo.
Một vài quân nhân ở bộ nghiên cứu cơ giáp đưa mắt nhìn nhau, đều phát hiện đối phương mang theo ý cười vui vẻ. Kỹ thuật của La Tiểu Lâu nếu đem so với cấp đại sư hì có lẽ hơi chút khoa trương, thế nhưng ở phương diện cơ giáp sinh vật thì quả thực độc nhất vô nhị. Những thiết kế mới đầy xảo diệu đó quả thực đã làm tất cả mọi người khâm phục mãi không thôi.
Giữa phòng khác, mấy người tụm lại tán gẫu, kể về tình hình vừa xong. La Tiểu Lâu còn đang hưng phấn vì được gặp lại các bạn tốt, ai cũng chưa chú ý, một đạo hàn quang hiện lên giữa đám người, tới sát tận trong rồi khàn giọng la lên “Ngươi đồ quái vật, đi chết đi!!”
Khi tất cả mọi người vẫn còn ngây người, Athes đã phản ứng nhanh hơn nửa nhịp, túm mạnh La Tiểu Lâu rồi kéo hắn về phía bên mình. Vừa mới trải qua thời khắc sinh tử trên chiến trường, thần kinh lúc nào cũng buộc chặt của mọi người đều trầm tĩnh lại, ai cũng chẳng thể ngờ được chuyện như thế này có thể xảy ra.
Ngay khi Athes nâng lên cánh tay định chắn lấy vệt sáng từ thanh đoản đao, đạo thân ảnh kia đột ngột dừng lại.
Không ít người thở hắt ra một hơi, phát hiện kẻ đâm lén kia là bị ép dừng lại. Một người trẻ tuổi đang nắm chặt lấy cổ tay hắn, rồi nhanh chóng vặn khóa chúng ra đằng sau.
Kẻ lao tới là một người đàn ông trung niên. Ông ta điên cuồng mà giãy giụa, bất hạnh phát hiện chẳng hề có hiệu quả, gương mặt vặn vẹo tràn ngập oán giận, ánh mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu “Đồ quái vật tàn nhẫn! Đi tìm chết đi! Đừng cho là chúng ta có thể quên được mối huyết hải thâm cừu… các ngươi là đồ đao phủ! Căn bản là không nên tồn tại!!”
Điền Lực cùng Athes sắc mặt đen lại, Trang Dịch cũng sa sầm sắc mặt. Nụ cười trên mặt La Tiểu Lâu đã biến mất, mặt không chút thay đổi mà nhìn người kia.
Người trẻ tuổi đang chế trụ kẻ ám sát nhíu nhíu mày, dễ dàng mà đoạt thanh đoản đao xuống, sau đó đem người trao cho binh lính vừa chạy tới.
Toàn bộ hội trường yên lặng kì dị, tất cả mọi người đều lặng người mà nhìn bên này.. Người trẻ tuổi kia hướng về phía La Tiểu Lâu, sau đó bình tĩnh mà nói “Xin chào, vương tử phi điện hạ. Ta là Na Lan – tới từ Áo Uy học viện”
Giới thiệu xong, hắn liếc nhìn La Tiểu Lâu – vẫn còn tái nhợt mặt – mà hỏi “Ngài không sao chứ?”
La Tiểu Lâu lắc lắc đầu, nhìn về phía người đang bị vây bởi binh lính, sau đó nhận ra khung cảnh dị thường im lặng của hội trường, nhẹ giọng nói “Nếu ngươi nhắm vào dị thú, ta không thể không nói, nhân loại là người bị hại, dị thú cũng là người bị hại, song phương đã bị tổn thất không thể đong đếm được. Thế nhưng ta cũng là người bị hại … Ngươi chắc đã quên, ta lúc đầu cũng là con người, ta cũng không xin được biến thành dị thú. Thí nghiệm của nhân loại đã làm cho ta không thể không chấp nhận chuyện mình có một nửa gien dị thú … nếu ngươi nhắm vào cá nhân ta, thật có lỗi, ta còn chưa từng làm chuyện gì huyết hải thâm cừu với ngươi cả”
Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một hồi, nhưng nghĩ đến người thân bị giết hại thảm thiết hồi đó, sự oán độc trong mắt thủy chung không giảm bớt nửa phần. Ông ta oán hận mà trừng mắt với La Tiểu Lâu, nhưng vì ko phản bác được cái gì, cuối cùng nghẹn ra một câu “Huyết thống của ngươi chính là tội, ngươi …”
Đám người đứng ở gần cửa bỗng nhiên dẹp sang hai bên, để lại một lối đi ở chính giữa, một đoàn người bước nhanh tới, người đi đằng trước chính là Nguyên Tích với vẻ mặt lạnh như băng.
Giờ phút này, ngay cả người đàn ông trung niên vẫn mãi kêu gào cái gì cừu, cái gì hận cũng đều ngậm miệng lại. Mọi người từ trước đến giờ đều có một sự sùng bái cùng tôn kính tận trong cốt tủy đối với vương tộc, bao gồm cả vị vương tử – người kế thừa đế quốc – người vừa mới cứu sống bọn họ nữa. Tình huống như thế này làm ai cũng không nói lời gì được.
Nguyên Tích không để ý tới bất luận kẻ nào, lập tức đi đến trước mặt La Tiểu Lâu, nhíu nhíu mày, sau đó kéo lấy hắn, đưa La Tiểu Lâu sóng vai đứng bên mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía mọi người xung quanh.
Một số người thản nhiên tiếp nhận ánh nhìn của vương tử điện hạ, một số người khác lại là chột dạ mà tránh đi, Nguyên Tích im lặng vài giây rồi mới nói “Vừa rồi ta nhận được tin báo mới nhất về tình hình chiến đấu, so với nửa tháng trước, tiền tuyến đã hoàn toàn bại lụi, không ít tinh cầu giống như An Tắc tinh cầu , lâm vào nguy cơ vô cùng”
Tuy rằng không hiểu Nguyên Tích sao lại nói chuyện đó lúc này, nhưng mọi người đều không thể giấu giếm sự đau xót vô hạn trên gương mặt, kinh hoảng cùng không cam …. Tình cảnh mà chính bọn họ trải qua, mới đây thôi, làm cho bọn họ càng thêm hiểu rõ sự thống khổ cùng tuyệt vọng… Bọn họ là những người may mắn… được vương tử điện hạ đúng lúc đi tới, giúp bọn họ giải trừ nguy cơ … nhưng các tinh cầu khác …
Không ai lên tiếng, Nguyên Tích tiếp tục nói “Cho dù như vậy, binh lính của chúng ta vẫn kiên trì tới lúc người dân cuối cùng rời đi mới rút khỏi. Nhờ có họ, thảm kịch lịch sử trước kia không hề xảy ra lần nữa… Thế nhưng, các ngươi không thể không biết một chuyện khác . Thân thể cùng cơ giáp của bạch tuộc nhân luôn không ngừng tiến hóa, nếu như không có sinh vật cơ giáp mới được quân bộ nghiên cứu ra thì từ nửa năm trước, chiến tranh đã kết thúc với chiến bại thuộc về chúng ta rồi. Đế quốc chúng ta có lẽ đã hoàn toàn lâm vào nguy cơ, số người tử vong thậm chí còn hơn một nửa toàn dân số”.
Sự im lặng đáng sợ trong toàn đại sảnh cho thấy, tất cả mọi người đều hiểu, lời Nguyên Tích vừa nói không có chút nào khoa trương, thậm chí có người còn hoài nghi… nếu thực chuyện đó xảy ra , nhân loại có thể sinh tồn được nữa sao??
“Mà người thiết kế nên cơ giáp sinh vật, không ai khác chính là La Tiểu Lâu . Trước khi các ngươi chỉ trích thân phận của hắn, hắn đã cứu vô số người. Cơ giáp mà ta lái, cũng là tự tay hắn chế tạo nên. Có thể nói, ngay vừa rồi, cũng chính là hắn cùng ta cứu các ngươi”
Theo lời của Nguyên Tích, càng lúc càng nhiều người cúi đầu, có người trong mắt còn xuất hiện sự cảm kích. Có lẽ, lịch sử đẫm máu chưa thực sự phai màu, thế nhưng, những người được cứu một khắc kia đều hiểu, khi đã trải qua sự tuyệt vọng vô tận, hóa ra tất cả thân tình, tình yêu, tình bằng hữu … còn chưa thực sự vứt bỏ bọn họ mà đi.
“Ta cùng tất cả chiến sĩ của đế quốc này đều giống nhau, đều nguyện ý vì nhân dân của đế quốc trả giá, thậm chí hết thảy, đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của ta. Mà đại bộ phận chiến sĩ cơ giáp cũng biết, vì có người muốn bảo vệ, mà chúng ta mới càng cường đại hơn. Bảo hộ người ta yêu là bản năng! Ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hắn!”
Nguyên Tích nói xong, nhìn về phía người trung niên – giờ đã gục hẳn đầu xuống “Đây là lần đầu. Ta sẽ không tuyên ngươi tội ám sát vương tộc. Thế nhưng bắt đầu từ lúc này, cảnh vệ của vương tộc đều sẽ kèm theo ngươi, cho đến khi ngươi không còn loại suy nghĩ này nữa, hoặc khi ngươi tử vong thì mới thôi”
Sau khi Nguyên Tích nói xong, chung quanh không có ai lên tiếng. Thế nhưng cái không khí nặng nề lại càng lúc càng mờ nhạt.
Quân bộ đã sớm biết La Tiểu Lâu vì bọn họ chế tạo cơ giáp sinh vật, lại sớm nghe đủ mọi chuyện về La Tiểu Lâu, tự thân luôn rất có hảo cảm với hắn. Mà những người khác, sau khi biết thân thế của hắn xong, lại càng thêm đồng tình cùng thấy hiểu,thậm chí còn có cảm kích.
Lúc này, người thanh niên tự nhận đến từ Áo Uy học viện đang đứng cạnh La Tiểu Lâu, chủ động mở miệng xua tan bầu không khí “Vương tử điện hạ, ta đồng ý cách nói của ngài. Nếu chúng ta muốn báo thù, chúng ta phải tìm kẻ đã thiết kế cái bẫy này, cùng cả kẻ đang giật giây trận chiến giữa chúng ta cùng bạch tuộc nhân”
Lời nới của La Lan đã đại biểu cho ý nghĩ của rất rất nhiều người. Một cô gái thậm chí còn ở trong đám người hô to “Vương tử điện hạ, ta ủng họ các ngài”
“Đương nhiên, ta là vẫn ủng hộ vương tử cùng vương tử phi điện hạ mà”
…
Theo những lời này, càng lúc càng nhiều người bắt đầu chúc phúc cho quốc vương cùng vương hậu tương lai.
Sắc mặt Nguyên Tích không vì vậy mà tốt hơn chút nào. Trên thực tế, hắn đang cực lực áp chế phẫn nộ cùng lo lắng trong lòng. Trứng Ngoan trong thân thể La Tiểu Lâu giống như là một quả bom bất an nổ chậm, không biết khi nào thì, hắn sẽ có thể hoàn toàn mất đi người mà mình yêu… mà cái khả năng này làm cho hắn căm tức vạn phần, lại chẳng thể nào biểu hiện ra trước mặt La Tiểu Lâu.
Hắn cần tiếp thêm cho La Tiểu Lâu sức mạnh cùng niềm tin, phải tự nói cho La Tiểu Lâu biết, bọn họ sẽ luôn luôn ở bên nhau.
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Nguyên Tích cúi đầu hỏi La Tiểu Lâu có muốn cùng hắn tới phòng chỉ huy hay không, trên mặt La Tiểu Lâu bỗng có chút nóng lên, hai bàn tay đang nắm cùng một chỗ kia làm cho đáy lòng hắn thực sự cảm thấy ấm áp và thoải mái. Nhìn người bên cạnh mình, La Tiểu Lâu lắc lắc đầu “Không, ta còn có chút việc” . Công sự của Nguyên Tích chắc chắn càng bận, chờ khi chiến thắng từ hang ổ của Ngoan trở về, bọn họ nhất định sẽ có đầy thời gian.
Ở Trang Dịch cùng La Lan còn đang mãi lo lắng nên tìm từ ngữ như thế nào để có thể xin được La Tiểu Lâu hộ trợ một chút, một người đã len được từ bên ngoài vào gần La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu quay đầu, kinh hỉ hô “Trầm ca, có thể gặp được huynh ở đây, thực sự là tốt quá”
Trầm Nguyên cao thấp đánh giá La Tiểu Lâu, vui mừng mà nói “Những lời này hẳn là nên để ta nói chứ, trước khi Nghiêm đại sư đi, ông ấy vẫn dặn dọ ta phải tùy thời chú ý tin tức của ngươi, ta vẫn luôn suy nghũ làm thế nào để tìm được ngươi đây này”. Hắn thực sự là vui thay Nghiêm đại sư. Nếu không phải được Hi Bá Lai đại sư cùng cao tầng của quân bộ khuyên can, lão nhân gia kia chắc hẳn sẽ trực tiếp tự mình đi tìm đồ đệ rồi.
La Tiểu Lâu sửng sốt, trên mặt rất nhanh lộ ra vẻ thẹn thùng cùng kích động. Sauk hi thân phận thực của hắn bị phơi bày, hắn vẫn không dám liên hệ với những người thân cận. Vừa là lo lắng, vừa là không muốn đối mặt. Giờ biết được lão nhân gia kia, cùng những bằng hữu của hắn nữa, vẫn đối xử với hắn như trước đây, La Tiểu Lâu cảm thấy, thứ vẫn đè nặng trong lòng mình mấy ngày nay đã biến mất, cả người đều thoải mái ra không ít “Làm cho sư phó lo lắng rồi, chờ ta trở về, ta sẽ tự mình đến gặp ông ấy để giải thích”
Người quay xung quanh càng lúc càng nhiều, Trầm Nguyên thấy vậy liền dẫn La Tiểu Lâu cùng đám người Điền Lực đi về phòng của hắn. La Lan cùng bạn học của hắn cũng bám theo.
La Tiểu Lâu trước tiên hỏi về chuyện mình quan tâm nhất. Điền Lực nghi hoặc mà nhìn hắn “La Thiểu Thiên? Hắn xảy ra chuyện gì sao?”
Athes cũng ngẩn người, đồng thời nhìn về phía Lăng Tự. Nói tới tình hình quân bộ, trong phòng này đại khái không có ai hiểu rõ bằng Lăng Tự – tuy rằng chẳng hiểu tại sao tên này lại ngồi đây mà không phải là ngồi phòng họp cùng Nguyên Tích bên kia.
Lăng Tự chuyển tròng mắt một chút, nhìn về phía La Tiểu Lâu, hồi tưởng hai giây rồi nói “Đầu háng trước, La Thiểu Thiên đi chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt ở tiền tuyến. Nếu ngươi muốn tìm hắn, đại khái chỉ có thể nhờ Nguyên Tích giúp ngươi liên hệ”
La Thiểu Thiên cau mày. Đầu tháng trước? chẳng phải là thời điểm hắn rời khỏi sao? Lúc đó La Thiểu Thiên mới bị trọng thương, hẳn là phải ở bạnh viện dưỡng thương chứ? Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà cần điều cả người bạnh ra tiền tuyến vậy?
Nghĩ đến nguy hiểm mà Nguyên Tích cùng hắn vừa vượt qua, tình huống của An Tắc tinh cầu, La Tiểu Lâu lại thở dài. Nơi này ngọn lửa chiến tranh đã ngập trời, chỗ khác chắc cũng chẳng kém là bao.
Lăng Tự nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu, lại nhìn Trầm Nguyên đang dựa vào ghế salon, sắc mặt tái nhợt, im lặng một hồi rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc sau, khi Trang Dịch thoáng nhắc tới cơ giáp của mình, La Lan rốt cục cũng tìm được cơ hội, không dấu vết mà nói leo vào, đẩy Điền Lực ra, đem nút không gian của mình và đồng bọn tới trước mặt La Tiểu Lâu.
La Lan ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu “Vương tử phi điện hạ kính yêu, học viện quân sự thánh Miro cùng Áo Uy học viện là hai cái trường học kết nghĩa huynh đệ, chúng ta cũng đã được nghe danh ngài từ lâu … đại danh Lâu kỹ sư, có thể hay không giúp chúng ta cải thiện trang thiết bị một chút?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn về phía La Lan, Điền Lực thì trực tiếp cười ha hả “huynh đệ trường học? là cái huynh đệ mà mỗi năm đấu nhau sứt đầu mẻ trán? Ta cảm thấy hai vị hiệu trưởng ắt hẳn sẽ vô cùng kinh hỉ trước câu nói này của ngươi”
Vì tranh đoạt học viên giỏi, mỗi năm, cứ đến mùa khai giảng, đó cũng chính là thời điểm mấy học viện quân sự cạnh tranh nhau lợi hại nhaatsl tuy rằng không phải đánh nhau với khói súng, thế nhưng mấy vị hiệu trưởng khẩu chiến cự ly xa cũng đủ oanh tạc lắm rồi, các vị ấy có vẻ như chỉ hận không thể mặc giáp trụ tự mình ra trận tiêu diệt địch vậy.
Mà mỗi lần thi đấu hữu nghị giữa các trường, đội viên hai trường quả thực cũng đấu nhau như địch nhân không đội trời chung. Ai ai cũng không muốn ngai vàng quán quân trong tầm tay lại bị rơi vào đội đối thủ.
Cho dù ở ngoài trường học, sinh viên hai cái học viện hoặc thà rằng tính toán làm một hồi đại chiến, hoặc thà đi vòng qua chứ quyết không chịu gặp mặt.
Con mắt xanh biếc của La Lan nháy nháy mấy cái, giả bộ không nghe thấy tiếng cười nhạo của Điền Lực, tiếp tục nói “Đương nhiên, ta còn một yêu cầu hơi quá … nếu ngài không ngại, liệu có thể để cho cơ giáp chế tạo sư của chúng ta ở bên cạnh ngài quan sát được không? Dù sao công tác tu sửa từ nay về sau vẫn còn cần anh ta tiến hành”
La Tiểu Lâu lúc này mới nhận lấy nút không gian hắn đưa qua trước mặt, cười cười nói “Được, ta sẽ mau chóng làm xong. Ngày mai ngươi bảo anh ta lại đây, về phần hiệu quả, ta hiện tại không dám cam đoan trước”.
La Lan có thể không để tâm tới ân oán trước đó của hai trường, La Tiểu Lâu đương nhiên thực vui mừng. Nếu cơ giáp chế tạo sư của La Lan không phải là người hoàn toàn không biết gì, đương nhiên hắn cũng sẽ vui lòng mà chấp nhận.
La Lan không giấu nổi hưng phấn, lập tức nói “Đương nhiên rồi, chúng ta đều hy vọng nhanh một chút. Ngày mai ta nhất định sẽ bảo cục cưng Andy mang tài liệu tới. Vì chuẩn bị tân trang cơ giáp, ta đã chọn tìm không ít tài liệu hy hữu. Đương nhiên, nếu ngài có nhìn trúng cái nào, cũng có thể lấy nó thay cho phí dụng.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ bên người một thanh niên trẻ tuổi cũng của Áo Uy học viện. Người thanh niên tuấn mĩ kia không có da mặt dày như La Lan, vẫn luôn đứng lẳng lặng đó mà không tiến lên lôi kéo làm quen. Khi nhìn thấy La Tiểu Lâu tiếp nhận nút không gian, trên mặt hắn cuối cùng cũng hiện lên một tia vui mừng.
La Tiểu Lâu có lẽ cũng cùng là sinh viên giống bọn họ, thậm chí nhiều phương diện còn không bằng bọn họ, thế nhưng lại có thể thiết kế ra cơ giáp sinh vật cho quân bộ, còn có thể được thượng tầng cơ giáp chế tạo sư của quân bộ nhất trí khen ngợi, đương nhiên, ở cảm nhận chung của chiến sĩ cơ giáp, quả thực đúng là như cấp đại sư – có ngộ mà không thể cầu.
Cuối cùng, đám người TRầm Nguyên cùng Điền Lực đưa La Tiểu Lâu đi nghỉ ngơi, hẹn hắn ngày mai đến đón , rồi cũng ly khai phòng.
La Tiểu Lâu đem nút không gian của Trang Dịch cùng của một đám người khác để qua một bên, từ trong lòng lấy ra một cái nút không gian màu trắng, ở giữa có hoa văn trang nhã … đó là cái mà ban nãy hắn hỏi mượn Nguyên Tích.
Nháy mắt, 125 – nãy giờ vẫn đưa lưng về phía La Tiểu Lâu giả bộ nghiêm túc lên mạng tra tài liệu – cứng ngắc hết cả người, đầu ngón tay run rẩy, trong lòng vừa chua sót vừa khổ sở…. La Tiểu Lâu quả nhiên … hắn hắn hắn … quả nhiên là có mới nới cũ!!!
La Tiểu Lâu hơi chút hưng phấn mà nói “Vân Thiên?”
Trong phòng một mảnh lặng im, mãi tới khi cái lỗ tai của La Tiểu Lâu dựng thẳng lên cùng tâm tình hoài nghi của 125 lên tới cực điểm, nút không gian cơ giáp màu trắng lúc này mới truyền tới một thanh âm “Có tôi”
Mặt 125 nháy mắt biến thành màu đen, La Tiểu Lâu thì cười tủm tỉm mà tán thưởng trong lòng, đây quả thực là giống hệt Nguyên Tích lúc mới gặp – vừa lãnh vừa khốc a…
Nghiêng đầu nhìn thân ảnh màu xanh sậm cách đó không xa, La Tiểu Lâu lại hỏi “Vân Thiên, ngươi có hình dạng khác chứ? Giống như 125 và Mark Asim đều có hình dạng thứ hai đó”
Nút không gian màu trắng lại im lặng một cách quỷ dị, chờ nó mở lời còn lâu hơn cả ban nãy, lúc La Tiểu Lâu nhịn không được mà thúc giục, bạch quang chợt lóe, một con thú màu trắng thật lớn lẳng lặng mà đứng ở trước mặt La Tiểu Lâu.
Không biết khi nào 125 đã đứng bật dậy, há to mồm, thì thà thì thào “Điều, điều đó không thể nào…”
La Tiểu Lâu hai mắt sáng ngời, kinh hỉ mà nói “Oa, là lang sao? Giỏi quá a!!!”
Vân Thiên thản nhiên mà nhìn hắn, ngắn gọn mà nói “Cẩu!!”
“Này không khoa học…” La Tiểu Lâu tưởng là mình đang cảm thán, nhưng hắn lập tức phát hiện ra đây là lời chui ra từ miệng 125. Chỉ nghe con khủng long xanh của hắn kêu lên kinh ngạc “Nó không thể biến thành loài động vật ngu xuẩn thế này rồi mà trông vẫn khốc (đẹp trai) hơn ta được!!!”
Vân Thiên liếc nhìn 125 một cái, không nói gì. Tựa hồ mặc kệ không thèm để ý tới vấn đề nhàm chán như thế.
La Tiểu Lâu thật lâu không thốt lên lời. Hắn không biết loại chó mà vừa to vừa đẹp hơn cả Alaska gọi là gì, chẳng lẽ là do lai với dị thú bên kia sao…
Dưới ánh mắt ghen tị của 125, La Tiểu Lâu nhịn không được mà đưa tay về phía đám lông trắng bông bông đằng trước, nhưng mà bạch quang lại chợt lóe, tay hắn chạm vào khoảng không, trước mặt đã không còn đại cẩu trắng xinh đẹp nữa, chỉ còn một cái nút không gian chớp động trên giường.
125 nuốt một ngụm nước bọt, ở bên cạnh thêm mắm thêm muối “Nhìn xem, nó đây là cái gì giáo dưỡng? ta thấy nó cần có một cái dây xích hoặc là một cái giọ mõm… những con chó khác đều đeo thế …”
“ Nguyên Tích nói lần sau huấn luyện, ngươi sẽ đi với ta, có thể phối hợp luyện tập” một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai 125. 125 rùng mình một cái, thật sự cảm giác được sự không sáng suốt của mình khi mà đi nói bậy trước mặt Vân Thiên.
Trong phòng chỉ huy, Nguyên Tích nhìn toàn cảnh trận đồ, tất cả tướng lãnh cao cấp đều nhìn về phía hắn, chờ hắn quyết định.
Trên trận đồ, rất nhiều lãnh thổ của đế quốc đã dâng lên khói súng, càng làm người ta bất an là, có thể dễ dàng nhận ra, lộ tuyến của bạch tuộc nhân hiển nhiên là không phải vô mục đích.
Những địa phương bị đánh chiếm dần dần hình thành một đường thẳng tắp, nếu vẫn không hành động, những tinh cầu đang bị bao vây sẽ chẳng sớm thì muộn cũng bị chiếm mất.
Cáp Đồ thượng tá nhìn về phía Nguyên Tích “Điện hạ, nhiệm vụ của chúng thần nhận được vốn là, bảo hộ mọi người rút lui an toàn về khu vuông phía sau”
Khu vuông cuối, Nguyên Tích nhìn về phía đó trên trận đồ, nơi đó quả thực không có khói lửa chiến tranh, thế nhưng cũng không nằm hoàn toàn trong phạm vi quản hạt của đế quốc.
Nguyên Tích nhìn về phía Cáp ĐỒ thượng tá, thượng tá lập tức nói “Chúng thần muốn nghe xem kế hoạch của ngài” Trên thức tế, nếu lại bị vây giết lần nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không may mắn như vừa xong, cho dù là mở đường máu cũng thế.
Nguyên Tích đột nhiên hỏi “Ta thấy kế hoạch tác chiến gần nhất không có đội bảy và đội một, bọn họ đi nơi nào?” Đây là đội quân tối tinh anh của đế quốc, sinh vật cơ giáp cao cấp nhất cũng ở trên tay họ.
Cáp Đồ thượng tá sửng sốt, nhanh chóng nói “Bọn họ đã đi chấp hành một nghiệm vụ đặc thù, nghe nói là ở biên giới liên bang, tới một tiểu hành tinh bỏ hoang tên là Tư Bức Đồ”
Thần sắc Nguyên Tích khẽ động, lập tức phân phó “Mở biểu đồ chi tiết rat a xem”
Sau khi phát hiện ra tiểu hành tinh đó chính là căn cứ của Ngoan mà Nguyên Tích muốn dẫn La Tiểu Lâu tới, Nguyên Tích ngẩng đầu nhìn về phía Cáp Đồ thượng tá “Ta muốn tới nơi này, nếu các ngươi muốn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ rút lui lúc trước, một mình đi cũng không an toàn. Có thể trước tiên theo ta phá vây, ta sẽ đưa các ngươi đến khu K7 gần đó, tuy rằng cần phá nhiều vòng vây một chút, nhưng nếu phá được, quân đội chắc chắn sẽ được lợi không ít. Lúc đó các ngươi có muốn đem người khác đi phá vây cứu các cánh quân khác cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều”
Tất cả quan quân cao cấp đều chăm chú nhìn về phía bản đồ, với vị trí hiện tại của bọn họ, nếu muốn đi khu K7 cần đột phá những năm vòng vây, mà nếu trực tiếp lùi về khu vuông sau, nếu may mắn, chỉ cần đột phá bốn. Thế nhưng, nếu Nguyên Tích không ở, xác suất thành công của họ dù đi hướng nào cũng đều thấp đến đáng thương. Mà khu K7 tuy rằng khoảng cách xa một chút, nhưng đại bộ phận lộ tuyến đều có thể thực hiện được bước nhảy anpha, xác suất gặp được địch cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Rất nhanh, các quan quân đều đã đưa ra quyết định, quyết đi theo Nguyên Tích, chờ quân đội dưỡng lại sức, sẽ quyết định phá vây.
Nguyên Tích gật gật đầu, bình tĩnh mà nói “Hiện giờ bắt đầu, ba ngày tới, toàn quân diễn tập phá vây”
Vào ban đêm, La Tiểu Lâu rốt cuộc đợi được Nguyên Tích về trước khi ngủ thiếp đi. Hắn giữ chặt Nguyên Tích – lúc này đang muốn đi vào phòng tắm – “Ngươi có biết hình dạng thứ hai của Vân Thiên không?”
Nguyên Tích nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
La Tiểu Lâu vội nói tiếp “Đến đến, bảo nó biến ra cái xem xem”
Nguyên Tích chỉ đơn giản ngồi trên giường, cùng nút không gian câu thông một chút, không lâu sau, một con đại cẩu ‘đẹp trai’ màu trắng đứng ở bên giường. Nguyên Tích đưa tay sờ sờ đầu đại cẩu, ánh mắt mang theo sự vừa lòng cùng ôn hòa – tựa như mỗi lần hắn nhìn thấy cái cơ giáp màu trắng kia vậy.
La Tiểu Lâu trong lòng ganh tị. Hắn chính là người tân trang lại cho Vân Thiên mà, con kia lại hoàn toàn không cho hắn sờ, dưới tay Nguyên Tích thì lại ngoan ngoãn chẳng hề nhúc nhích.
Nhìn thấy tay Nguyên Tích vuốt vuốt lưng của bạch cẩu, La Tiểu Lâu nhịn không được tiến lên sờ soạng, trên tấm lưng bóng mềm nhung mao của đại cẩu sờ soạng hai cái.
Khi mà nội tâm hắn khống chế không nổi muốn nhào vào, Nguyên Tích bỗng nhiên ôm lấy hắn, đặt vào trong giường trong, sau đó đứng lên, đi về phía phòng tắm.
La Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn Nguyên Tích một cái, hắc hắc cười chảy nước miếng lao về phía đại cẩu.
Hai giây say, La Tiểu Lâu hổn hển mà bò từ dưới giường lên, Nguyên Tích vừa mới đóng cửa phòng tắm lại…. ở trước mặt hắn, Vân Thiên, lại biến mất!!!
END CHAPTER 280