Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29 – TẬP QUÁN

La Tiểu Lâu đặt vòng cổ trở vào cổ áo, xoay người đi về phía máy tính, chuẩn bị rút con chip ra.

Khi ngón tay vừa chạm vào màn hình, La Tiểu Lâu, sau một hồi mừng rỡ, rồi lại kinh hãi, tiếp đó là vạn phần uể oải, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, vội hỏi: “125, ngươi còn hoạt động không, tư liệu trụ cột về linh kiện bậc hai ngươi có không?”

Vài giây sau, thanh âm máy móc không mang theo chút cảm xúc nói: “Tư liệu về linh kiện quá mức lạc hậu, hệ thống không có tồn trữ những tư liệu này. Nhưng nếu cậu cần, tôi có thể phục chế lại.”

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn: “Được lắm, phục chế lại tất cả đi.” Là một cái máy tính sắp sửa khiến cậu phải hao tốn cả khoản tiền lớn, nó cuối cùng cũng tỏ ra có chút tác dụng.

“Phục chế hoàn tất.”

La Tiểu Lâu vừa lòng gật đầu, một tuần này trở về củng cố kiến thức một lần, khả năng hoàn thành nhiệm vụ mà Nghiêm lão nhân đã giao phó chắc chắn sẽ tăng lên không ít.

Lúc sau, La Tiểu Lâu cầm hạp năng lượng đã bị tiêu hao hoàn toàn ra ngoài tìm Nghiêm đại sư, dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông, cẩn thận giải thích về tai họa mà mình đã gây ra, đồng thời tỏ vẻ nguyện ý đền tiền.

Nghiêm đại sư liếc năng lượng hạp một cái, trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát, sau đó quay đầu thờ ơ nói: “Không cần, tôi chỉ hy vọng cậu lần sau đừng phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa.” Trong phòng có những hộp năng lượng còn nguyên vẹn, nhưng cũng có những hộp năng lượng đã bị tiêu thụ hết, vì vậy nếu La Tiểu Lâu không nói, căn bản sẽ không ai nhận ra là cậu đã dùng mất một hộp năng lượng.

Nhìn La Tiểu Lâu trước mặt, lại nghĩ đến Dương Kha, trong ánh mắt của Nghiêm đại sư giảm đi vài phần nghiêm khắc.

Lần đầu tiên La Tiểu Lâu có cảm giác hận không thể hôn lão nhân một cái, Nghiêm đại sư, ngài thật sự là lão nhân đáng yêu nhất!

“Thành thật cảm ơn!” La Tiểu Lâu ôm hộp cúi đầu, ông ấy cư nhiên lại giúp cậu bảo vệ tiểu kim khố đã sắp khô cạn của mình.

Nghiêm đại sư giật giật lỗ tai, lập tức khí thế hùng hồn quát: “Cậu lăn ra đây làm việc nhanh lên cho tôi, chẳng lẽ cậu muốn một lão nhân phải mỗi ngày chờ đợi cậu hay sao?!”

Trong ánh mắt đồng tình lại mang theo ý cười của nhóm trợ lý, La Tiểu Lâu ôm đầu đứng ở nơi Nghiêm lão nhân chỉ định, bắt đầu dung hợp chế tạo linh kiện.

Trên đường tan tầm về nhà, La Tiểu Lâu hỏi: “Hắc, ngươi đang mở chứ? Ngươi tính khi nào thì đưa cho ta bản thiết kế hộp năng lượng?”

Thanh âm rầu rĩ mất hứng của 125 truyền đến: “Cậu không nên mỗi lần đều hỏi ngươi đang mở chứ, làm tôi có cảm giác như mình là cái máy sắp chết vậy.”

“Vậy ta đây phải hỏi như thế nào?” La Tiểu Lâu rất biết tiếp thu hỏi.

“Ít nhất cũng phải hỏi ngươi ở đâu.” 125 kiên trì nói.

Ngươi là não bộ nhân tạo có được không, có tất yếu phải có hệ thần kinh tinh tế như thế không chứ? La Tiểu Lâu không rất thành tâm nói: “Được rồi, ngươi hẳn là đang hoạt động, khi nào thì có thể đưa bản thiết kế cho ta, ta hi vọng trong vòng ba tháng có thể học được cách làm hộp năng lượng.”

“Tôi cũng hi vọng như vậy, bất quá trước đó đề nghị cậu hãy củng cố kiến thức căn bản, học được những thứ cậu mới bảo tôi phục chế.”

La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, trong vòng một tháng, cậu khẳng định mình có thể nắm chắc toàn bộ linh kiện bậc một và một trăm loại linh kiện bậc hai, hẳn là sẽ kịp để chuẩn bị lễ vật.

Khoảng khắc La Tiểu Lâu đẩy cửa ra, ánh sáng mỏng manh ẩn ẩn lộ ra bên trong áo cậu nhanh chóng tắt đi.

Như thường lệ, La Tiểu Lâu nói tiếng chào hỏi Nguyên Tích đang ngồi trên sô pha, đi thay quần áo sau đó vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

Liếc nhìn La Tiểu Lâu thần sắc ẩn ẩn mang theo hưng phấn một cái, Nguyên Tích tiếp tục xem bản tin kinh tế, y quả thật không hiểu vì sao La Tiểu Lâu cứ muốn ra ngoài đi làm, gần nhất trên mạng cũng không đọc thấy bà chủ gia đình nào bởi vì nhàm chán mà sinh ra hậm hực. Lại nói, y cũng đã đồng ý mang La Tiểu Lâu đi huấn luyện mô phỏng.

Hơn nữa, mỗi lần trở về đều khoái trá như vậy, rốt cuộc là La Tiểu Lâu ở cùng một chỗ với y thì thẹn thùng hay là gặp gỡ bên ngoài? Nguyên Tích ngồi trên sô pha, vẻ mặt âm trầm bất định tự hỏi [1].

Nửa đêm, trong lúc La Tiểu Lâu ngủ say, ngoại trừ hương vị sữa dâu – từ loại sữa tắm đặc biệt giảm giá mà La Tiểu Lâu tranh mua – cũng không có mùi hương gì khác, trên quần áo cũng không thấy tóc của những người khác….

Tuy không lộ ra ý cười, nhưng ánh mắt hung hăng của Nguyên Tích rõ ràng trở nên nhu hòa hơn. Nếu chính là thẹn thùng – đang nghĩ ngợi, một bàn tay của La Tiểu Lâu lại vô thức nắm lấy cánh tay của y, Nguyên Tích lập tức nương theo lực đạo của La Tiểu Lâu nhẹ nhàng đặt tay lên vai La Tiểu Lâu, tiện tay kéo chăn lại đàng hoàng cho cậu.

Sau đó Nguyên Tích tiếp tục thầm nghĩ: tuy rằng phải bảo trì uy nghiêm của chủ nhân, nhưng dù sao y vẫn là một chủ nhân rộng lượng, vẫn có thể cho phép nô lệ trộm thích y.

Sáng hôm sau, La Tiểu Lâu không hề bất ngờ khi thấy mình đang ôm chăn cuộn vào lòng Nguyên Tích, Nguyên Tích ôm lấy cả cậu và chăn, mặt còn chôn trong tóc cậu….

Có cần phải sáng nào cũng bất lực như thế này không chứ?

La Tiểu Lâu im lặng nhìn cơ ngực rắn chắc trơn nhẵn trước mặt, sau đó thấp giọng hỏi: “125, ngươi có ở đó không, tối hôm qua ta lại nhào về phía này?”

Trầm mặc, não bộ nhân tạo vẫn trầm mặc, thông minh mà giữ trầm mặc.

La Tiểu Lâu nổi giận, thứ này rõ ràng có thể bảo trì trạng thái hoạt động đến những một tháng.

La Tiểu Lâu vừa động tay định chụp lấy ngọc thạch trước ngực, cánh tay đang ôm lấy La Tiểu Lâu bỗng chặt lại một chút, sau đó đầu bị cọ hai cái, Nguyên Tích mơ mơ hồ hồ nói: “Về sau tôi có nên gọi cậu là tiểu đồng hồ báo thức buổi sáng hay không?”

“Tôi quen rồi.” La Tiểu Lâu cố gắng ngẩng cao đầu, vờ như không hề để ý đến tình huống hiện tại của mình.

Nguyên Tích hơi hơi ngẩng đầu, nhìn theo cổ áo hơi hơi mở rộng của La Tiểu Lâu, đi xuống phía dưới, ***g ngực đơn bạc trắng nõn, thứ gì đó phấn nộn. Hai thân thể mềm mại dính sát vào nhau, Nguyên Tích liếm liếm môi, mặt ửng đỏ nghiêm trang nói: “Tôi cũng sẽ làm quen.”

Hai người thay giáo phục có dạng như quân phục, ăn sáng, sau đó Nguyên Tích lái xe đưa cả hai đến trường học.

Chiều đến, sau khi thu thập mọi thứ, La Tiểu Lâu đến hệ cơ giáp tìm Nguyên Tích, cậu cũng là người có cơ giáp, nhất định phải nắm lấy cơ hội luyện tập.

Lúc tiến vào cửa hệ cơ giáp, một thanh niên bỗng nhiên đứng chắn trước mặt La Tiểu Lâu.

Thanh niên bộ dáng không tồi, nhưng gương mặt lại làm cho người ta có cảm giác đáng khinh lỗ mãng.

La Tiểu Lâu sửng sốt, cậu không biết người này, chẳng lẽ là đến để gây sự? Bản thân cậu gần đây cũng không đắc tội với ai…

“Ngươi chắc hẳn là Tiểu Lâu? Ta —ta là con của La thiếu tướng, La Thiếu Phàm.” Thanh niên nói xong, ưỡn ngực, ánh mắt nhìn La Tiểu Lâu mang theo vẻ chán ghét không thể che dấu.

La Tiểu Lâu sửng sốt, con của La thiếu tướng không phải là La Thiếu Quân và La Thiếu Thiên sao? La Thiếu Phàm này…cậu suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới nhớ ra, người trước mặt chính là người con nuôi mà La thiếu tướng tự mình ôm trở về.

Khóe miệng của La Tiểu Lâu rút lên, La Thiếu Quân và La Thiếu Thiên còn không tính, ngươi xuất hiện là có ý gì?

La Tiểu Lâu thật sự không muốn phản ứng lại hắn, đang chuẩn bị ứng phó vài câu sẽ lập tức rời đi thì một đám người từ bên ngoài đi đến, dẫn đầu đúng là La Thiếu Thiên một đầu tóc ngân bạc kiêu ngạo.

Thân thể đang ưỡn thẳng của La Thiếu Phàm lập tức co rụt lại, mang theo chút mỉm cười miễn cưỡng nhìn về phía La Thiếu Thiên.

“Thiếu Thiên. Ngươi đã đến rồi.”

La Thiếu Thiên hừ một tiếng xem như trả lời, sau đó đi lướt qua La Tiểu Lâu và La Thiếu Phàm, khi đi ngang qua La Thiếu Phàm còn va chạm hắn khiến hắn lệch sang một bên.

La Tiểu Lâu cũng không muốn ứng phó với cả hai anh em, nhân cơ hội này đi về phía phòng huấn luyện.

Nguyên Tích một bộ dáng không kiên nhẫn đang chờ ở cửa, thấy La Tiểu Lâu đến cũng chưa nói gì, chỉ dặn dò: “Lát nữa tôi bảo cậu làm cái gì thì cậu cứ làm cái đó.”

La Tiểu Lâu lập tức gật đầu, có thể có được cơ hội này thật sự quá khó khăn, cậu quyết định phải nịnh bợ vị kim chủ Nguyên Tích này.

Sau khi quẹt thẻ, Nguyên Tích dẫn La Tiểu lâu vào. Bởi vì mỗi một chiến sĩ cơ giáp vẫn thường mang một cơ giáp chế tạo sư đến đây quan sát đánh giá tính năng của cơ giáp hoặc sức chiến đấu, thói quen công kích, v.v. của chiến sĩ cơ giáp, cho nên việc Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu vào cũng không có gì kì quái.

Trong một căn phòng huấn luyện, Dương Kha cũng đang đứng trên đài quan trắc.

Dương Kha là chủ động yêu cầu theo tới, Lăng Tự cũng không phản đối. Dương Kha im lặng nhìn thân ảnh đang không ngừng di động trên màn hình, trong mắt tràn ngập nhiệt tình không thể che dấu.

Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu vào phòng huấn luyện tốc độ, mở hai khoang lái mô phỏng, gật đầu với La Tiểu Lâu một cái, “Công năng của mấy phím lần trước tôi chỉ cậu, cậu còn nhớ rõ không? Hãy bắt đầu từ bước đơn giản nhất, sau đó nâng cao tốc độ tay, tốc độ tay của cậu quá chậm.”

La Tiểu Lâu thừa nhận gật đầu rồi tiến vào khoang mô phỏng.

Trước mắt tối sầm, cậu lập tức đã là người lái một cơ giáp màu đen đứng trong một sân huấn luyện thật lớn, bên cạnh có một cơ giáp màu trắng, cơ giáp màu trắng nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, sau đó đạp những bước hình sóng nhanh chóng xuyên qua chướng ngại vật.

Tuy trong lòng rất hâm mộ được như thế, nhưng khi chính mình luyện tập, La Tiểu Lâu vẫn lựa chọn sân tập cơ bản nhất.

Cơ giáp màu đen vụng về di động, đường băng thẳng tắp bằng phẳng, cơ giáp màu đen dùng cách di chuyển đơn giản nhất, vậy mà cũng phải chạy đi chạy lại hơn trăm lần mới quen.

Kì thật, La Tiểu Lâu cũng sắp mất kiên nhẫn, bản báo tiến bộ ở góc trái màn hình cơ giáp mãi vẫn không đạt tới mức cao nhất. La Tiểu Lâu cảm giác ngón tay của mình đã cứng ngắc, rõ ràng khi gia công linh kiện tay cậu rất mau lẹ, linh hoạt rồi cơ mà.

Cửa ải thứ nhất đã khó như vậy, có nên từ bỏ không?

Không, trong từ điển của cậu có từ thỏa hiệp chứ không có từ từ bỏ. Ngay từ đầu là không có cơ hội, nhưng bây giờ cậu đã có một cơ giáp có thể lái, nếu thể năng không đủ, vậy rèn luyện thể năng, nếu tốc độ tay không đủ, vậy nâng cao tốc độ tay!

Mồ hôi không ngừng chảy ra từ trán La Tiểu Lâu, tuy là bây giờ đang ở trong khoang mô phỏng, nhưng có lẽ hiện thực cũng không khác bao nhiêu. Nhưng cậu vẫn không ngừng di chuyển những ngón tay đau đến gần như chết lặng, đến khi đầu của cậu cũng đau theo.

Nhưng đồng hồ vẫn chưa đến mức cuối cùng. Có lẽ cậu cần nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tiếp tục.

Đang lúc La Tiểu Lâu dự định nghỉ tay, bỗng nhiên một thanh âm máy móc nói: “Tiếp tục.”

[1] câu này không thể dịch được, ngay cô bạn người Trung Quốc của ta cũng không dịch được, bạn ấy bảo có vẻ là câu bị viết sai ngữ pháp, đọc không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.