Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 67 – NGUYÊN LIỆU

Lúc này, độ cung kính của tộc Nhân Ảnh với Nguyên Tích quả thực khiến La Tiểu Lâu cảm thấy thiếu axit panthetic.

Axit Pantothenic hay còn gọi là vitamin B5, được RJ Williams phát hiện vào năm 1933 và sau đó đã được tìm thấy ở dạng vitamin. Axit Pantothenic cần thiết cho sự hình thành coenzym-A và đóng vai trò quan trọng trong trao đổi chất và tổng hợpcacbohydrat, protein, và mỡ. Về mặt lâm sàng, pantothenic acid là cần thiết cho sự tổng hợp của các tế bào máu đỏ, sự trao đổi chất steroid, neuron hoạt động, và kích thích sản xuấtkháng thể.

Cho dù Nguyên Tích tỏ ra kiêu căng và cao ngạo như vậy, mọi người của tộc Nhân Ảnh vẫn đối đãi với hắn như một vị cứu tinh. Tộc trưởng và thầy tế hận không thể đi theo hầu hạ Nguyên Tích, còn cố ý gọi Lai Á.

Hơ, mấy người định tiếp tục tiến hành kế hoạch đám hỏi cho công chúa đấy hả. Đừng có mà lãng phí thời gian nữa, Nguyên Tích tuyệt đối sẽ không lấy một cô gái đã mưu toan khống chế hắn đâu, dục vọng khống chế của ông tướng ấy là vô địch đó. La Tiểu Lâu căm giận nghĩ thầm trong lòng.

“Tôi đánh cá rằng Nguyên Tích sẽ không ưa cô ả kia đâu, tôi đã phân tích cơ thể cô ta rồi, độ dẻo dai còn lâu mới bì được với cậu, dù sao cậu cũng là loài thú thuộc gia tộc tối cao của dị thú hành tinh Lam Nguyên chúng ta mà. Tôi đoán mắt nhìn Nguyên Tích sẽ chả tệ như thế đâu.” 125 sắt son thề thốt bên tai La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu câm nín, chẳng lẽ tao có thể trông cậy vào con mắt thẩm mỹ và tiêu chuẩn của mày, kỳ thực trong mắt mày con người còn chẳng đẹp bằng trùng thú ấy nhỉ. Còn nữa, độ dẻo dai của cơ thể là cái lý do chết tiệt gì đấy hả?!

Cũng may Nguyên Tích không bị mỹ nữ nịnh hót làm cho đầu óc mê man. Chuyện thứ nhất hắn để tộc trưởng làm chính là dẫn mình đi thăm Athes, đồng thời dùng ánh mắt ra lệnh cho La Tiểu Lâu đang bận ‘phun trào’ ở đằng sau vội vàng chạy tới bên người mình.

Một đám người tới căn nhà nơi Athes đang ở, thấy cậu ta đang vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài, phía sau là thiếu nữ vẫn luôn ở cạnh cậu ta.

Thiếu nữ lo lắng, không ngừng khuyên bảo Athes: “Anh ơi, thương thế của anh bây giờ không tốt để đi lại được đâu.”

Athes đã tia thấy Nguyên Tích và La Tiểu Lâu ở cách đó không xa, liền nhe răng cười, “Con trai cũng chẳng yếu ớt như vậy, chút vết thương nhỏ bé ấy không đáng kể chút nào đâu.”

Hiển nhiên bên này cũng đã được nhận được tin tức, giải trừ thôi miên cho Athes.

Nguyên Tích nhìn Athes, hỏi: “Thế nào rồi?”

Athes hiểu ngay Nguyên Tích đang nói chuyện gì, lập tức nhanh nhẹn trả lời: “Nhóm trưởng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, hiện tại tớ đã không còn vấn đề gì nữa rồi.”

Nguyên Tích gật đầu, không thèm đếm xỉa đến một loạt ánh mắt đang tha thiết của đám người xung quanh, quay đầu nhìn La Tiểu Lâu rõ ràng tinh thần không được tốt, nói: “Hôm nay chúng ta sẽ trở về.”

Tộc trưởng và thầy tế liền tiến lên thuyết phục, mong muốn 3 người bọn họ ở thêm vài ngày, để chủ nhà bọn họ được tận tình tiếp đãi. Cô nương chăm sóc cho Athes cũng nơm nớp lo sợ, bước lên nói: “Xét thấy tình trạng thân thể của anh đây, tốt nhất là nên nghỉ ngơi thêm một ngày, nếu để lại di chứng thì sẽ cực kỳ đáng tiếc với chiến binh.”

Lai Á vẫn lẳng lặng nhìn Nguyên Tích, lúc này cũng dịu dàng mở lời: “Nguyên Tích đại nhân, cho dù các anh nóng lòng muốn trở về, cũng nên vì thân thể của đồng bạn mà suy nghĩ, ngoại trừ anh, hai người kia thực ra lại rất miễn cưỡng.”

Nguyên Tích và Athes đồng thời nhìn về phía La Tiểu Lâu. Sau khi trông thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, Athes chưa kịp nói gì thì Nguyên Tích đã thối mặt đổi giọng, “Vậy sáng mai sẽ đi.”

Trở về tinh cầu An Tắc phải bay ít nhất trong 10 giờ, nếu hiện tại mà đi thì sẽ mất nửa đêm bọn họ không thể nghỉ ngơi, mà hiển nhiên đêm qua không được ngủ ngon nên La Tiểu Lâu bị chùn lại.

Mọi người xung quanh của tộc Nhân Ảnh lập tức hoan hô, không ít người vui tươi hớn hở nhìn về phía Lai Á, quả nhiên mấy người này không thể chối từ được sức hấp dẫn của công chúa mà.

Thế là, tộc trưởng mau mắn mời Nguyên Tích trú ngụ lại trong nhà ông. Làm tộc trưởng, ngôi nhà của ông lớn hơn những ngôi nhà khác, cũng rất có phong thái, là nơi thích hợp nhất để tiếp đãi Nguyên Tích.

Hơn nữa, trong lòng tộc trưởng vẫn còn một tính toán nhỏ nhặt khác.

Ông định nhân cơ hội này xúc tiến tình cảm giữa Nguyên Tích và Lai Á, chỉ cần có một tia khả năng, ông vẫn hy vọng Lai Á có thể lấy được Nguyên Tích. Thứ nhất, như vậy sẽ đảm bảo thêm một phần, sau này Nguyên Tích sẽ không thể mặc kệ tộc Nhân Ảnh thứ hai, nhìn Nguyên Tích hiện tại, thật sự là càng nhìn càng thấy thêm phần khí thế và quyết đoán, không hổ là vị cứu tinh của bọn họ trong tương lai.

Là Thánh nữ của tộc Nhân Ảnh, nếu Lai Á có thể lấy được một người như vậy, sẽ là phước lành lớn nhất của thần linh ban cho tộc Nhân Ảnh.

Thế nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Nguyên Tích lại tiện tay chỉ, thản nhiên nói: “Không cần, chúng ta sẽ ở lại trong nhà hắn.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, A Tây thụ sủng nhược kinh dẫn Nguyên Tích về nhà. Cho đến khi Nguyên Tích lén lút tìm hắn, bắt gã giao lại toàn bộ độc môn bí dược ra một cách bá đạo thì A Tây mới đau khổ, gã, gã cũng có người thích rồi.

Buổi chiều cùng ngày, tộc trưởng và thầy tế cung cấp cho Nguyên Tích không ít đặc sản của tộc Nhân Ảnh, nào là hoa quả kì lạ, rồi đến kiếm khảm đầy bảo thạch. Thứ khiến người ta bất ngờ nhất chính là, còn có đủ loại nguyên liệu hi hữu.

Nguyên Tích với những thứ này đương nhiên chẳng có tẹo hứng thú nào, hắn định thuận miệng từ chối, nhưng thấy vẻ mặt gần như chảy nước miếng của La Tiểu Lâu, hắn đành giữ lại những món lễ vật khủng bố người ta tặng cho.

Chờ người đi hết rồi, La Tiểu Lâu liền nhào tới, cứ như thằng nhà quê chưa bao giờ lên phố. Ầy, đừng có trách cậu, có lẽ là đồ để tặng cho cứu tinh nên hầu như tất cả đều là nguyên liệu cấp năm, thậm chí còn có loại cấp sáu. Cho dù ở chỗ Nghiêm đại sư thì cũng hiếm thấy lắm đó nha.

A Tây không đành lòng, tặng cho La Tiểu Lâu một cái nhìn khinh khỉnh, gã cẩn thận bưng cơm tối lên cho Nguyên Tích, rồi thận trọng dò hỏi theo nhiệm vụ tộc trưởng giao cho, “Nguyên Tích đại nhân, ngài sẽ lấy công chúa Lai Á chứ ạ?”

“Không.”

A Tây đang chuẩn bị mấy câu hỏi dự định cử hành hôn lễ thì chẳng còn hứng thốt ra nổi nữa, mặt gã nhăn nhúm lại, công chúa Lai Á đẹp như vầy mà có người không thèm cơ đấy!

“Tại, tại sao ạ?”

Nguyên Tích bực mình trừng mắt nhìn A Tây, rồi quay sang nhìn nô lệ đang mải mê phá hoại hình tượng của hắn ở đằng kia, lạnh nhạt trả lời: “Ta đã có đối tượng kết hôn rồi, sau này sẽ không có bất kỳ người nào khác nữa.”

A Tây sững người nhìn Nguyên Tích, cuối cùng mới nói: “Chân thành xin lỗi ngài, tộc chúng tôi không biết, thiếu chút nữa là đã phạm vào đại tội.” Người có thể sánh được với công chúa Lai Á, chắc là phải tuyệt thế khuynh thành ấy nhở…

A Tây thở dài, lại càng nhìn La Tiểu Lâu bằng ánh mắt khinh thường hơn, cho đến khi có việc đi ra ngoài.

Một lát sau, La Tiểu Lâu bị người ta khinh bỉ dưới tận cùng đáy lòng cũng đi ra, cười tủm tỉm hỏi han: “A Tây, bộ tộc của các anh có rất nhiều nguyên liệu đúng không?”

A Tây nhún vai: “Cũng nhiều, bão hạt nhân không chỉ mang đến nguy hiểm mà còn cho chúng tôi những thứ không thể thiếu. Ví dụ như, ở trên tiểu hành tinh này nguyên liệu rất phong phú.”

La Tiểu Lâu chìa mấy nguyên liệu trong lòng bàn tay ra, chần chừ hỏi: “Tôi muốn thêm một ít nữa, có được không? Tôi trả tiền cũng được —— Thứ này các anh cũng trao đổi được chứ.” Xét thấy tộc Nhân Ảnh có lẽ không dùng đồng Liên bang, La Tiểu Lâu giữa đường sửa lại lời nói. Sở dĩ cấp bách như vậy là vì, đây toàn bộ là những nguyên liệu có thể dùng để chữa trị cho 125.

A Tây quan sát trên dưới La Tiểu Lâu vài lần, so với hai người kia thì cậu rất yếu, thoạt nhìn chẳng có vị trí gì, gã bĩu môi: “Cậu có cái gì? Nguyên liệu trong tộc chúng tôi hơi bị nhiều, nếu muốn trao đổi nguyên liệu thì có lẽ cậu chẳng có thứ gì đổi được đâu.”

“Vậy các anh muốn cái gì?” Nói là nói như thế, nhưng La Tiểu Lâu thầm phát sầu trong lòng, trên người cậu hầu như chẳng còn thứ nào, ngoại trừ một vài viên thuốc dinh dưỡng còn thừa, cho dù có suy nghĩ lạc quan thì cậu cũng không cho rằng người tộc Nhân Ảnh coi trọng cái này.

A Tây hiển nhiên cũng đang tìm cách giống cậu, vừa hoạt động chân tay vừa nói: “Cậu đừng hy vọng nhiều, chúng tôi ở đây chẳng thiếu thứ gì đâu, chỉ duy nhất là thiếu hạt giống thực vật tự nhiên ở chỗ người Liên bang các cậu thôi, nhưng chắc các cậu cũng chẳng có đâu nhở.”

“Hạt giống thực vật tự nhiên?” La Tiểu Lâu ngây ngẩn cả người.

A Tây gật đầu, sắc mặt có phần ảm đảm: “Có lẽ cậu cũng nhận ra, hầu hết thực vật trên tiểu hành tinh này đều không thể ăn dược. Mà mấy năm nay, toàn bộ thực vật tự nhiên của Liên bang đều rất khó nuôi trồng. Tộc trưởng và thầy tế của chúng tôi tình cờ phát hiện một nơi không bị ô nhiễm phóng xạ, nếu có người sở hữu tinh thần lực mạnh ở bên cạnh khai thông thì có thể trồng ra được thực vật tự nhiên rồi.”

“Nhưng căn bản là chúng tôi chẳng có chỗ để lấy hạt giống, không có máy thông tin của các cậu nên chả dám lên Liên bang. Thế nên, phần lớn thức ăn chính yếu hiện tại mà chúng tôi phát hiện không bị nhiễm phóng xạ chỉ là thịt và nấm thôi. Người của tộc chúng tôi đã lâu chưa được ăn rau rồi…”

Máy thông tin trên Liên bang cũng giống chứng minh thư nhân dân.

La Tiểu Lâu thầm thở dài, tộc Nhân Ảnh quả thực rất đáng thương, cho dù cậu trở về có mua được hạt giống thì cũng chưa chắc có cơ hội trở lại đây.

“Thôi quên đi, tôi không đổi ——”

La Tiểu Lâu còn chưa nói xong, 125 đã ghé vào tai cậu hét ầm lên: “Phải đổi phải đổi, là người nhận nuôi của tôi mà cậu tuyệt nhiên không quan tâm đến tôi gì cả! Tôi muốn nguyên liệu này! Tôi không thể không có chúng nó!”

La Tiểu Lâu nhíu mày, bất đắc dĩ ra chỗ cửa sổ, thì thào: “Mày cũng thấy rồi còn gì, tao căn bản chẳng có gì để trao đổi nguyên liệu với bọn họ cả.” Suy nghĩ một chút rồi trấn an: “Đừng lo lắng, dù sao sau này chúng ta vẫn có thể mua được thôi mà.”

“Không —— đó là những loại nguyên liệu cuối cùng tôi cần nhất, tôi không thể chịu được cảnh cứ như vậy mà từ bỏ chúng đâu. Trong thời khắc quan trọng này mà cậu chẳng có trách nhiệm của một người nhận nuôi gì cả, tôi ——” 125 vừa khóc lóc ỉ ôi vừa trách mắng La Tiểu Lâu, sau cùng, dường như quyết tâm dữ dội lắm, hạ một quyết định rất chi là trọng đại: “Tôi cho cậu những thứ này, cậu cầm lấy đem trao đổi đi. Tôi cam đoan đây sẽ lần cuối cùng tôi mang đồ trong kho tàng cá nhân nhỏ bé mình ra đấy!”

La Tiểu Lâu đơ người không được bao lâu thì mấy hộp gạo và đủ loại hạt đậu hạt lạc đã xuất hiện trước mặt cậu, sau đó là mầm khoai tây, cà chua, cà quả, vân vân, tất cả đều là rau La Tiểu Lâu đã từng mua. Trong đó có một phần vì để lâu mà bị thiếu nước, héo rũ cù, nhưng hầu hết đều được bảo quản khác tốt, hoàn toàn có thể làm thành một bữa tiệc phong phú, cộng thêm vài bát cháo bát bảo.

Có lẽ là vì muốn trao đổi rất nhiều nguyên liệu mà bên trong vẫn còn tuồn thêm ra cả bít tất của La Tiểu Lâu, lại còn đồ nội khố của Nguyên Tích linh tinh nữa chứ, đương nhiên toàn là đồ mới.

La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc miệng nhìn những thứ này, lầm rầm: “Mày rốt cuộc làm như thế nào đấy hả?”

125 dương dương tự đắc nói: “Không gian của tôi có thể dùng tốt hơn nhiều so với tủ lạnh của cậu, nếu không phải thực sự sắp hỏng chuyện thì tôi sẽ không nôn ra đâu.”

Sắc mặt La Tiểu Lâu trở nên hầm hừ: “Ý của tao là, mày vẫn luôn lén lút chôm đồ của tao!”

125 tức khắc rụt lại, lắp bắp nói: “Cậu đừng nhỏ mọn như thế chứ, giống như là một thú cưng, cậu cũng phải cho tôi thức ăn…”

“Không thèm có loại thú cưng đòi hộp năng lượng như thế này.” La Tiểu Lâu cắt đứt lời của 125, tranh thủ người khác chưa phát hiện, vội vội vàng vàng luống cuống nhặt hết bít tất với nội khố làm người ta xấu hổ lên.

125 nhẫn nhịn, cuối cùng thì thào: “Này, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu, được chưa, cậu sẽ không đổi cho tôi nữa ư?”

La Tiểu Lâu không thèm phản ứng nó, cậu chỉ cầm gạo, hạt đậu hạt lạc và rau cỏ tới chỗ A Tây, hỏi: “Anh xem những thứ này có thể trao đổi được không? Ngoài gạo ra, những thứ khác chắc là cũng dùng được.”

A Tây đang bận bịu bỗng ngây ngẩn nhìn những thứ trong tay La Tiểu Lâu, sau đó một chốc lấy hết về, nước mắt lưng tròng nhìn, “Đây, đây đều là thật? Không phải trên sách điện tử?”

“Tất nhiên rồi, nếu có thể trao đổi được thì chúng là của các anh hết đấy.” La Tiểu Lâu đáp.

A Tây ngơ ngác nhìn gạo, hạt đậu hạt lạc và rau cỏ hồi lâu, rồi mới nhìn La Tiểu Lâu, bỗng nhiên bỏ hết xuống, suy nghĩ một chút rồi cầm một hộp nguyên liệu Bát Bảo Chúc, trịnh trọng đảm bảo với La Tiểu Lâu: “Tôi sẽ trả lại những thứ này cho cậu.” Sau đó thì cấp tốc chạy ra ngoài.

Giữa những tiếng lải nhà lải nhải của 125, cuối cùng bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân, nhưng chắc chắn không phải chỉ của một người.

Đang suy đoán thì cửa đã mở, tộc trưởng và thầy tế bước đến đầu tiên, bọn họ nhìn thấy những thứ trước mặt La Tiểu Lâu, hai mắt ngay tức khắc sáng ngời.

Lần này người tới hầu hết đều là người già, Lai Á vẫn đang ở phía sau bồi bổ.

Sau khi đám người bọn họ kích động hoàn tất việc kiểm tra mọi thứ, tộc trưởng mới trịnh trọng nhìn La Tiểu Lâu, ngữ khí cũng không kém phần so với ban sáng, mang theo giọng điệu ngầm cung kính và kích động: “Ngài thực sự bằng lòng trao đổi những thứ này cho chúng ta?”

La Tiểu Lâu vô ý thức gật đầu, nếu không trao đổi thì có lẽ 125 sẽ khóc lóc khiến cậu không ngủ được mấy hôm mất.

“Chân thành cảm kích ngài rất nhiều, ngài không biết quyết định này của ngài mang đến cho chúng tôi biết bao nhiêu thay đổi đâu. Tuy với ngài chỉ là những thứ nhỏ bé không đáng kể, nhưng với bộ tộc của chúng tôi mà nói thì lại rất quý giá.” Tộc trưởng và thầy tế tỏ ra đội ơn đội nghĩa, khiến La Tiểu Lâu có phần áy náy.

Vốn là do cái đồ 125 kia tập hợp lại mà.

Sau đó, người trong tộc đưa cho La Tiểu Lâu mấy thùng nguyên liệu các loại, gần như chất đầy một gian nhà.

Khi La Tiểu Lâu đang cười khúc khích lấy lại tinh thần thì đã thấy Nguyên Tích đang dựa vào khung cửa nhìn cậu.

La Tiểu Lâu lập tức hồi tỉnh, ngây thơ nhìn lại hắn, nói: “Em, em chỉ trao đổi một vài nguyên liệu thôi mà.”

Nguyên Tích gật đầu, bình thản nói: “Anh không có ý phản đối, chỉ hy vọng em có thể mang chúng về được.”

La Tiểu Lâu bấy giờ mới giật mình há hốc miệng, cẩn thận hỏi lại: “Anh không muốn cho em mang về sao?”

Trán Nguyên Tích giật giật: “Anh chỉ biết là ấn không gian của mình đã bị em nhồi nhét đủ nguyên liệu vào rồi.”

Nhìn La Tiểu Lâu ngơ ngác như bò đội nón, Athes ở bên cạnh bèn ho khan một tiếng, khuyên nhủ: “Ấn không gian của Kỵ Sĩ vẫn còn chỗ, tuy không lớn lắm nhưng tôi có thể hỗ trợ chút đỉnh.”

Nguyên Tích không nói gì nữa, trừng mắt với La Tiểu Lâu, xốc cậu vào trong phòng, “Đi ngủ sớm, sáng mai chúng ta phải về.”

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Tích và Athes mang theo phần lớn nguyên liệu, vẫn còn lại một chút ít không thể thêm được. Thực sự thì La Tiểu Lâu cũng không tiếc nuối lắm, cậu nghĩ, có lẽ trong tư tàng của 125 cũng đã chứa không ít rồi.

Mọi người trong tộc Nhân Ảnh tới đưa tiễn. Lai Á nhìn Nguyên Tích, ánh mắt có chút mê ly. Ban đầu nàng không muốn, nhưng —— Lai Á cắn môi, nếu là vài ngày trước, nàng không cáu kỉnh, hầu hạ Nguyên Tích thì tốt rồi, biết đâu hiện tại nàng đã được ở bên cạnh Nguyên Tích. Người Nguyên Tích thích, rốt cuộc là kiểu gì đây…

Thầy tế thì lại mang theo ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn La Tiểu Lâu đang đứng bên cạnh Nguyên Tích, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng, dưới ánh mắt nhìn theo của mọi người, cơ giáp của Nguyên Tích và Athes bay lên trời cao.

Một đêm nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế phó lái trong cơ giáp của Nguyên Tích nên thắt lưng đau nhức, La Tiểu Lâu bùi ngùi nói: “Rốt cuộc chúng ta cũng đi khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn La Tiểu Lâu, đặt chế độ bay tự động cho Vân Tiêu, rồi quay sang phía cậu, bình tĩnh hỏi: “Em định lúc nào thì giải thích cho anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.