Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7 – NAM NHÂN

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu cố ý đến nhà xưởng từ sớm, quét máy liên lạc trên cổ tay lên cửa, trên cánh cửa hợp kim trong suốt hiện lên một vầng sáng màu đỏ, sau đó mở ra hai bên cho phép La Tiểu Lâu đi qua.

Bởi vì lúc này còn cách thời gian đi làm rất sớm, trong nhà xưởng chỉ có sự hiện diện của mấy nhân viên quản lý và Dương Dật.

Nhìn thấy có người tiến vào, những người đang ở bên trong đều giật mình, công nhân thường sẽ không đến quá sớm, lúc này chính là khoảng thời gian để những nhân viên quản lý như bọn họ phân phối linh kiện. Gần như toàn bộ hoạt động của nhà xưởng đều được cơ giới hóa, nhưng nếu là linh kiện cho cơ giáp thì đều là sản phẩm thủ công của công nhân.

Đến lúc nhìn rõ người đến là La Tiểu Lâu, mấy nhân viên quản lý mới lộ ra biểu tình minh bạch, đều mỉm cười, đa số bọn họ đều biết Dương Dật đổi linh kiện cho La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu mỉm cười chào hỏi mọi người, miệng cậu rất ngọt, hầu hết người ở đây đều thích vị thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong nhà xưởng nhưng cũng không sợ khổ cực này.

La Tiểu Lâu nhìn vài người đang bận rộn, đi vào trong châm trà cho mọi người, “Dương thúc, thì ra cấp trên như các người còn bận rộn hơn cả công nhân chúng ta a.”

“Chúng ta cũng chỉ bận lúc này thôi, muốn tạo ra hiệu suất và thành quả, chủ yếu vẫn phải dựa vào các người, nhất là La Tiểu Lâu của chúng ta.” Dương Dật cười híp mắt, “Hiện tại xem ra, ba phó tổng trong nhà xưởng này đều tuyển người, tôi lại tuyển được một nhân tài như cậu, hai tên kia hâm mộ gần chết.”

La Tiểu Lâu nhếch miệng cười làm lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, nói: “Dương thúc đừng đem tôi ra nói giỡn, nếu không nhờ ngài chịu nhận tôi, tôi căn bản không có chỗ làm công.”

La Tiểu Lâu nói ra trải nghiệm của chính mình, nhưng những người khác đều nghĩ là cậu khách khí.

Hai vị phó tổng còn lại cũng âm thầm cắn răng, trong lòng than thở, rõ ràng hai người bọn họ đăng quảng cáo tuyển dụng bắt mắt hơn, các hạng mục công việc, các loại phúc lợi cũng cụ thể hơn, sao La Tiểu Lâu lại chọn quảng cáo tuyển dụng bị đè dưới một đống tin tức khác của Dương Dật chứ.

Kỳ thật, đây cũng là chó ngáp phải ruồi, thông báo tuyển dụng của hai vị phó tổng kia La Tiểu Lâu cũng nhìn qua, đãi ngộ, điều kiện công tác quả thật là rõ ràng hơn, nhưng một chuỗi yêu cầu dài ngoằng lại dọa sợ La Tiểu Lâu. Giấy chứng nhận La Tiểu Lâu căn bản không có, cho dù có vài việc làm đơn giản tạm thời, nhưng để được chấp nhận cũng cần một khoảng thời gian nhất định, trong hoàn cảnh chỉ còn một tháng nữa là đến khai giảng, La Tiểu Lâu không thể chờ được.

Cho nên quảng cáo đơn giản của Dương Dật đã mang đến kinh hỉ cho cả hai người.

“Dương thúc, tôi đang nhàn rỗi, ông xem có gì cần tôi hỗ trợ hay không?” La Tiểu Lâu đi đến hỏi.

Dương Dật nhìn những người chung quanh đang bận bịu, vung tay nói: “Nơi này không cần cậu, Tiểu Lâu, nếu không có việc gì thì cậu cứ đi trước đến lĩnh tổ linh kiện đi.”

Dương Dật không đành làm chậm trễ La Tiểu Lâu, tốc độ của cậu có thể chọi lại với mấy người.

Hai phó tổng khác thì đang dỏng tai nghe xem Dương Dật giao linh kiện gì cho La Tiểu Lâu, Dương Dật mỉm cười, đích thân dẫn La Tiểu Lâu đến văn phòng của thợ cả phụ trách hướng dẫn lắp ráp.

Thợ cả nhìn nhìn La Tiểu Lâu, ông tuy lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhớ rõ vị thiếu niên lạ mặt này, hẳn là tới đây chưa được bao lâu, không khỏi cảm thấy kì quái mà nhìn về phía Dương Dật, “Dương phó tổng, ngài giao linh kiện cho đứa trẻ này có phải là quá mạo hiểm hay không?”

Dương Dật cười cười, kiên định nói: “Ngài yên tâm, tôi tự biết chừng mực.” Nói xong vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, bảo cậu hảo hảo học.

La Tiểu Lâu đương nhiên cũng không nói gì khác, dù sao cậu cũng không có quyền lực chọn. Đầu tiên, cậu nghiêm túc mà theo thợ cả học các bước lắp ráp của linh kiện số 17, sau đó tìm Dương Dật lãnh linh kiện.

Dương Dật đang vội, chỉ vào một đống linh kiện màu bạc bên phải mình, nói, “Chính là đống đó, La Tiểu Lâu, cậu tự lấy một chút đi.”

La Tiểu Lâu lấy một tổ, sau đó suy nghĩ, lại quyết định lấy ra bốn mươi cái, như vậy buổi chiều không cần phiền nhân viên quản lý đến đưa một lần nữa.

La Tiểu Lâu đẩy xe vào phòng làm việc, lúc này còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm việc chính thức.

Lúc rẽ ngoặt, phía trước có một người đang đi tới, La Tiểu Lậu vội bang dừng xe đẩy trong tay lại.

Là lão Dương công nhân nơi này, lão Dương năm nay hơn năm mươi tuổi, là một trong những công nhân tới nhà xưởng sớm nhất. Tuổi thật ra không tính là quá lớn, nhưng tóc đã hoa râm. Lão Dương cơ hồ mỗi ngày đều đi sớm về trễ hơn mọi người. Cho nên, tuy tốc độ của ông bình thường, nhưng số lượng cũng có thể nói là nhiều.

La Tiểu Lâu từng nghe các công nhân khác nói với nhau, điều kiện của gia đình lão Dương rất không tốt, ông phải nuôi mọi người trong nhà, hơn nữa, trong đó còn có hai người con là học sinh. Tuy rằng bình thường lão Dương rất trầm lặng, nhưng chỉ cần nhắc đến hai đứa con, gương mặt lập tức tỏa sáng, vui mừng, hãnh diện đều biểu hiện trên mặt.

La Tiểu Lâu thật sự tôn kính lão công nhân này. Trong mắt cậu, những người dựa vào nỗ lực của chính mình để sinh tồn đều đánh được tôn kính.

Lên tiếng chào hỏi lão Dương, La Tiểu Lâu vội vàng đi vào phòng làm việc của mình, tuy rằng thời gian thoạt nhìn có chút dư dả, nhưng cậu ngay cả lơ là một chút cũng không dám.

Vì linh kiện số 17 cần rất nhiều bước lắp ráp, hai mươi ba bước, ước chừng hơn linh kiện số 05 lúc trước mười ba bước. La Tiểu Lâu thậm chí không thể tưởng tượng được, với yêu cầu cao như thế này, người khác làm sao có thể hoàn thành một tổ.

Dù rất tự tin vào tốc độ hiện tại của mình, cậu cũng biết muốn hoàn thành hai tổ quả thật rất miễn cưỡng.

Tuy rằng Dương Dật đã nói, nếu cậu không thể làm được bốn trăm đồng liên bang mỗi ngày, nhà xưởng sẽ bù thêm hai trăm cho cậu, nhưng La Tiểu Lâu cho dù thiếu tiền, cho dù thích tiền, cũng không thích việc lợi dụng như vậy.

Cho nên, cậu hít sâu một hơi, tập trung tinh thần bắt đầu làm việc.

Đầu tiên, cậu phải thuần thục các bước, sau đó mới có thể đẩy nhanh tốc độ.

“Mười sáu, mười bảy, mười tám —-” La Tiểu Lâu nhíu mày, mỗi lần làm đến bước thứ mười tám, động tác của cậu lại bắt đầu đứt quãng, bởi vì nhịp bị xáo trộn, những bước sau cũng có chút hỗn loạn.

Bởi vậy, năm linh kiện trước, mội cái cậu đều lắp ráp hai lần, riêng cái đầu tiên đã làm đi làm lại ba lần.

La Tiểu Lâu nhìn lướt qua một đống linh kiện còn thừa trong xe đẩy, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ nguyên nhân gây ra loại hiện tượng này.

Trong bóng tối yên tĩnh, một linh kiện xuất hiện trong đầu La Tiểu Lâu, sau đó nhanh chóng lắp ráp từng bước một, mười bảy, mười tám, mười chin….

Hai mươi hai, hai mươi ba!

La Tiểu Lâu đột ngột mở mắt ra, hoàn thành, một chút đình trệ cũng không có.

Cậu cẩn thận hồi tưởng lại động tác lắp ráp bước thứ mười tám của mình, rõ ràng không có sai lầm, giống như trong hiện thực…

“Không, không đúng, nhất định là có chỗ không giống…” La Tiểu Lâu thì thào, sau đó lại cầm lấy linh kiện bắt đầu lắp ráp.

La Tiểu Lâu cố gắng thực hiện động tác giống hệt những gì vừa diễn ra trong đầu, đến bước thứ mười tám, ngón tay trái của cậu theo thói quen tính di chuyển về phía dưới linh kiện, nhìn đầu ngón tay của chính mình, một tia sáng xẹt qua trong đầu La Tiểu Lâu.

Đúng rồi, phía sau, trong bước này, linh kiện có ba điểm phải đồng thời chịu lực, cậu lại chỉ để ý đến hai cái, mà sau khi hoàn thành hai điểm này chuẩn bị làm điểm thứ ba, tuy rằng có thể thực hiện, nhưng bước đi đã bị rối.

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười. Thảo nào thợ cả không tín nhiệm cậu, linh kiện này quả thật rất khó.

Khi lắp ráp linh kiện thứ sáu, La Tiểu Lâu bắt đầu chú ý, lúc hoàn thành bước thứ mười bảy, những ngón tay trên bàn tay trái của La Tiểu Lâu tách ra, ngón cái và ngón áp út áp vào phía dưới và phía sau, cố gắng để ý đến hai vị trí cùng một lúc.

Hai mươi ba bước! Rốt cuộc cũng thành công thuần thục, không có tạm dừng!

La Tiểu Lâu thật cao hứng, sau khi thuần thục bước đi, bắt đầu liều mạng tăng tốc.

Nói là không muốn lợi dụng người khác một cách vô duyên vô cớ, nhưng quan trọng hơn là La Tiểu Lâu hi vọng bản thân có thể giống lúc lắp ráp linh kiện số 05 trước đây, nhờ vào hiệu suất cao kiếm thêm chút tiền.

Bốn trăm đồng liên bang cũng chưa phải là mục tiêu của cậu, cho dù khó khăn đến mấy, cậu cũng nhớ kĩ, nếu linh kiện số 05 có thể đem đến tám trăm đồng liên bang mỗi ngày, thì linh kiện số 17 sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày đó!

Sau khi tăng ca một tiếng, La Tiểu Lâu xây xẩm mà đứng dậy khỏi bàn, từ sáng sớm đến giờ, cậu miễn cưỡng hoàn thành 30 cái, vậy mà cảm giác còn mệt hơn so với việc lúc trước hoàn thành ba bốn tổ.

La Tiểu Lâu không được phép tiếp tục tăng ca, thân thể không chịu nổi, hơn nữa nếu trở về muộn, Nguyên Tích sẽ lại nổi giận.

Quên đi, cậu đã cố hết sức, cho dù công ty trợ cấp một ít, cũng là chuyện nên làm thôi. Đêm nay cậu lại đến chỗ Tống lão sư tìm hiểu một chút về linh kiện số 17, thử xem có thể cải tiến linh kiện phức tạp này hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của La Tiểu Lâu bị gõ hai cái, không đợi cậu đáp lại, Dương Dật đã vội vã tiến vào.

“Tiểu Lâu, hôm nay là lần đầu tiên cậu gia công linh kiện này, không cần tự đòi hỏi quá cao, có thể hoàn thành mười cái là được, nếu quả thật quá khó, dưới mười cái….” Dương Dật đang nói bỗng nhiên ngừng lại, sững sờ nhìn mặt bàn của La Tiểu Lâu.

Ông mở lớn miệng, hết nhìn La Tiểu Lâu, lại nhìn mặt bàn.

La Tiểu Lâu vừa dọn dẹp vừa hoạt động ngón tay của mình, vừa thấy Dương Dật dừng lại, vội đi đến phân bua: “Dương thúc, không tới bốn mươi cái cũng không nên trách tôi, tôi đã cố hết sức, xem như vì tôi đã mệt mỏi cả một ngày, ngài vẫn phát tiền của hai tổ cho tôi đi, tôi còn phải nuôi gia đình nữa mà!” Chẳng phải có tên Nguyên Tích kia ở nhà đợi cậu nuôi sống sao.

Dương Dật mở miệng, gian nan nói: “Tiểu Lâu, thợ cả không nói cho cậu biết sao, linh kiện số 17 bảy này là 10 cái một tổ, cho nên cậu làm không những không ít mà còn vượt mức.”

La Tiểu Lâu chớp chớp mắt, cậu kích động mà tiến đến cầm tay Dương Dật: “Dương thúc, ngài nói thật? Tôi đã nói tôi không phải vô dụng như vậy, thật sự tốt quá, da!” Nói xong cười ha ha, đối với La Tiểu Lâu đã phiền muộn cả ngày mà nói, đây là một kinh hỉ ngoài sức tưởng tượng.

Dương Dật cũng dùng sức cầm tay La Tiểu Lâu, cười to ra tiếng, “Tiểu tử, tốt lắm! Dương thúc còn muốn nói cho cậu một tin tốt, nhất định tiểu tham tiền nhà cậu sẽ cao hứng đến hỏng mất.”

Thấy La Tiểu Lâu tha thiết mà nhìn ông tựa như trên người ông đính đầy đồng liên bang, Dương Dật ho khan một tiếng nói: “Linh kiện cơ giáp cũng phân chia cấp bậc, lúc đầu cậu làm là loại linh kiện bậc một, vật liệu bình thường, thao tác cũng chỉ có mười bước mà linh kiện cậu làm hôm nay cần hai mươi ba bước, đã thuộc lại linh kiện bậc hai. Bậc càng cao giá cũng càng cao. Cho nên, La Tiểu Lâu, linh kiện số 17 mà cậu làm, mỗi tỗ ba trăm đồng liên bang.”

La Tiểu Lâu ra sức tự ngắt đùi mình một cái, lập tức đau đến phải la lên một tiếng, thì thào nói: “Mẹ ơi, không phải mộng, ta đây hôm nay chẳng phải là giàu to rồi?”

Dương Dật mỉm cười thu dọn linh kiện đã được La Tiểu Lâu gia công tốt trên bàn, sau đó chuyển vào tài khoản của La Tiểu Lâu một ngàn đồng liên bang.

La Tiểu Lâu mở to mắt, Dương Dật xúc động vỗ vỗ cậu, nói: “Tiểu Lâu, nếu Dương thúc nhờ cậu đương nhiên sẽ lựa cho cậu cái khó nhất, hiếm thấy có người làm nhanh như vậy. Hơn nữa, ba mươi linh kiện này không thấy xuất hiện hư tổn gì, công ty phải khen thưởng.”

“Cám ơn Dương thúc.” La Tiểu Lâu cười híp mắt, thật tình nói lời cảm tạ.

“Được rồi, hết giờ làm việc, nhanh nhanh trở về đi, vừa rồi còn nghe tiểu tử cậu nói phải nuôi gia đình? Đừng nói với Dương thúc cậu nhỏ tuổi như vậy, ở nhà đã tìm con dâu cho cậu nuôi từ nhỏ!” Dương Dật thuận miệng đem La Tiểu Lâu ra đùa giỡn.

La Tiểu Lâu đang trên đường đi ra lảo đảo một cái? Con dâu nuôi từ nhỏ? Nguyên Tích? Úc – không, cậu không cần a! Quả phụ đen so với y còn đáng yêu hơn!

Bởi vì hôm nay thu nhập tương đối nhiều, hơn nữa thời gian đã hơi trễ, La Tiểu Lâu cắn răng, có ý xuống xe lúc đi ngang qua một trạm gần cửa hàng bánh ngọt. Mỗi lần đi ngang qua, nhìn những món điểm tâm bên trong hương vị và hình dạng mê người, La Tiểu Lâu liền muốn trở nên đui mù.

Cậu cũng không phải là người đặc biệt thích đồ ngọt, nhưng thức ăn trong cửa hàng này giống như có ma chú, mỗi lần đi ngang qua đều hấp dẫn cậu phải ngoái đầu lại nhìn vài lần. Hơn nữa, xem nhân viên giao hàng ngoài cửa có thể nhận ra bánh ngọt ở đây hẳn là không tồi.

Bước qua cánh cửa tinh xảo, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, La Tiểu Lâu xấu hổ hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Trời biết cậu đã chọn cái rẻ nhất! Nhưng một hộp bánh ngọt vẫn tốn hết hai trăm đồng liên bang – chứ không phải hai mươi! A! Thế giới tương lai khá lắm! Thế giới tương lai có thể giật tiền không cần kiêng nể à!

La Tiểu Lâu ở tại chỗ rống giận, đem nhân viên cửa hàng ra mắng đến tối tăm mặt mũi – nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là diễn ra trong đầu cậu mà thôi.

La Tiểu Lâu vươn tay một cách ủ rũ, để nhân viên cửa hàng tính tiền bánh ngọt trên máy liên lạc. Đích thân đến mua đã đủ quê mùa, còn hỏi giá cho thấy không thể mua nổi thì càng quê mùa, nhất định là vậy….

Hơn nữa, vẫn nên mua hộ Nguyên Tích một cái, nam nhân đều không thích đồ ngọt, vạn nhất y không ăn, chính mình còn có lý do để ăn.

…..

La Tiểu Lâu càng ngày càng tin rằng, ông trời cho cậu trọng sinh, kì thật là vì muốn khảo nghiệm cậu.

Không có tiền thì đã sao, bỗng dưng có thêm một chủ nhân đã là gì – chủ nhân tùy thởi tùy chỗ ở chung có tính cách quái dị biến thái mới là điều khiến người ta không thể chịu được!

La Tiểu Lâu run run nhìn người đang hưng trí bừng bừng ngồi ăn bánh ngọt bên bàn cơm, bánh ngọt đủ màu sắc bị chiếc nĩa trắng xiên lên, sau đó đưa vào cái miệng duyên dáng, chỉ còn lại một ít bơ màu trắng chảy xuống bên khóe miệng…..

Ngao! Vì sao, vì sao một nam nhân tính cách biến thái như thế – y thật là một nam nhân, lần trước Nguyên Tích tắm xong thứ gì cũng không mặc đi khắp căn hộ khiến La Tiểu Lâu thấy, úc, đừng hỏi cậu đã thấy gì – lại thích ăn bánh ngọt!

Nếu từ lúc trọng sinh đến giờ, các loại cẩu huyết đều là để khảo nghiệm cậu, như vậy Nguyên Tích nhất định là khảo nghiệm lớn nhất!

Nguyên Tích vừa ăn vừa nâng lên tách cà phê mà tiệm bánh ngọt tặng kèm nhấm nháp một cách đầy hưởng thụ. Đến khi ăn xong những cái bánh ngọt không lớn nhưng đắt tiền đó, Nguyên Tích mới chậm rãi lau miệng nói: “Ân, cậu rốt cuộc có phải là đàn ông con trai hay không a, cư nhiên lại thích thứ đồ này?! Bất quá xem như cậu thật tinh mắt, cũng chỉ có bánh ngọt ở tiệm này là có thể nuốt trôi mà thôi.”

La Tiểu Lâu đang ở phòng bếp dùng ánh mắt mong mỏi nhìn y ăn xong mẩu bánh cuối cùng, trên tay dùng sức một cái, củ cải trên tay như đáp lại lời cậu mà gãy đôi.

Thích ăn bánh ngọt thì không phải là nam nhân? Vậy ai là người ăn hăng say như vậy! La Tiểu Lâu tức giận đến tay chân run rẩy, tên hỗn đản chết tiệt này lúc châm biếm người khác chưa bao giờ thử nhìn lại bản thân sao?

Nguyên Tích lại đứng ở cửa phòng bếp, nơi y thường đứng trong khi chờ cơm, dù sao trong căn nhà này, ngoại trừ La Tiểu Lâu ra, cũng không còn ai nói chuyện với y. Một lát sau, Nguyên Tích cảm thấy, hôm nay La Tiểu Lâu chủ động đem thức ăn vặt về, hẳn là nên khen ngợi một chút – có người nói với y làm như thế mới khiến nô lệ vui vẻ, cũng càng có động lực.

“Bất quá, cậu gần đây thật đáng khen, càng ngày càng có bộ dáng của một nô lệ tốt.”

Ca – thứ gì đó trong tay La Tiểu Lâu lại nát thêm một chút, sau đó cậu ngẩng đầu liếc Nguyên Tích một cái, nhìn thấy hai mắt của Nguyên Tích đang sáng lên ra vẻ chờ cậu cám ơn, qua vài giây sau, mới bình tĩnh mà nói: “Thật sự không đáng để anh – khích lệ như vậy.”

Bất quá, bất kể đêm nay La Tiểu Lâu nội thương nghiêm trọng đến đâu, bữa tối của cậu và Nguyên Tích cũng vô cùng yên ả, điều này là cực kì hiếm có.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu dọn dẹp bàn ăn, Nguyên Tích đại gia đã nghênh ngang mà đi về phía phòng ngủ. Y hẳn là nhanh nhanh trở về lên mạng, lúc La Tiểu Lâu lên lầu thấy y đang đội máy tính mini nằm ở trên giường.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, thời gian cũng chưa quá trệ. Hiện tại khoa học kĩ thuật tiện lợi đến mức không thể tưởng tượng, mỗi lần La Tiểu Lâu chuẩn bị cơm chiều cũng không quá hai mươi phút.

La Tiểu Lâu duỗi người trở lại phòng, không lâu sau, cậu lại ôm áo tắm và khăn đi ra.

Trong chủ phòng có phòng tắm, nhưng cậu hiện giờ ở khách phòng không được tiện lợi như vậy, phòng tắm ở tận cùng bên trong căn hộ, nằm giữa khách phòng mà cậu đang ở và chủ phòng.

La Tiểu Lâu vào phòng tắm, xả đầy một bồn nước ấm, hôm nay đã quá mệt mỏi, cậu cần thoải mái tắm rửa một cái.

La Tiểu Lâu ngồi dựa vào thành bồn, ngâm mình trong nước ấm, sau khi nhấn vào cái nút màu vàng, những máy massage lần lượt vươn ra, chậm rãi massage trên da cậu. Sau một ngày bận rộn, hưởng thụ như vậy cơ hồ làm La Tiểu Lâu nhịn không được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị người dùng sức mở ra không chút khách khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.