Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 84: Chương 84




CHƯƠNG 84 – RÈN LUYỆN

Lăng Tự nhìn La Tiểu Lâu, chỉ thấy cậu cúi đầu với vẻ hận không thể vùi mặt vào trong lòng. Y không thể không nhíu mày, sau cùng đành phải cầm phiếu nguyên liệu trao cho La Tiểu Lâu.

Thứ nhất, La Tiểu Lâu không muốn nhìn mặt Lăng Tự, thứ hai là vì cậu đang bận lén lút quan sát Bless bên cạnh. Đúng vậy, cố gắng xem nhẹ Lăng Tự, điều thu hút sự chú ý nhất của cậu ở đây chính là Bless. Trước khi lên đài, đứng xen lẫn trong đám người nên không thể nhìn thấy, mà hiện tại Bless đang đứng ngay bên cạnh cậu!

La Tiểu Lâu phát hiện, Bless từ đầu đến chân toàn một màu đen, có vẻ giông giống hình tượng trên internet, cao hơn cậu nửa cái đầu, bởi vì đang cúi đầu nên không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Bless.

Nhưng khóe mắt có thể nhìn thấy mái tóc màu đỏ nhạt trên vai Bless và đôi tay thon dài đang cầm phiếu nguyên liệu.

Sau khi quan sát xong, La Tiểu Lâu chỉ có một cảm giác, đó chính là: lừa tình quá nha —— Cậu thề, mái tóc giả trên đầu Bless mà lần trước cậu thấy trên internet, lúc đó cảm thấy tạo hình ấy rất qua quít, mới đổi sang màu vàng nhạt.

Cho đến khi nhận xong phần thưởng và bước xuống đài, La Tiểu Lâu vẫn không kiểm soát được ánh mắt của mình, cứ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.

Người bên cạnh đã nhận ra đường nhìn của La Tiểu Lâu, mà thực ra, nếu thần kinh không quá mạnh mẽ thì thực sự rất khó để có thể bỏ qua ánh mắt ‘nóng bỏng’ của La Tiểu Lâu như vậy.

Đôi mắt màu đen liếc qua, khẽ chớp, sau đó tách ra khỏi đám người chào đón của tập đoàn Khải Ân, không quay đầu lại mà đi thẳng.

La Tiểu Lâu mắt chữ A mồm chữ O nhìn bóng người đi xa, đây 100% là Bless! Hơn nữa, chắc chắn cậu ta tham gia cuộc thi này với mục đích chủ yếu là nguyên liệu.

Mặt khác, cái dáng cao cao đó, cử chỉ đó, tất cả đều quen thuộc như thế a a! Rốt cuộc là ai…

Đứng trên đài trao giải, Lăng Tự lạnh lùng nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu từ đầu đến cuối không thèm quay đầu lại, ánh mắt y hiện lên vẻ ngờ vực.

Đường nhìn của Dương Kha và Hạ Y dường như lúc nào cũng dán lên người Lăng Tự, thấy vẻ mặt của y, cả hai đều cảm thấy khó chịu. Lăng Tự đi ra ngoài, mấy người vội vã đuổi theo.

Lăng Tự nói địa chỉ với tài xế, dựa vào ghế ngồi, ngây người. La Tiểu Lâu —— hình như, có chút thay đổi so với trước đây, ít nhất là trước đây La Tiểu Lâu tuyệt đối sẽ không thể làm ra được một chiếc roi như vậy. Lẽ nào nó thật sự có thiên phú trong chế tạo cơ giáp, sau đó được Nghiêm đại sư phát hiện?

Nhớ đến ánh mắt si mê lúc nào cũng dán lên người mình, vậy mà giờ đây lại như người dưng nước lã, Lăng Tự đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Dương Kha vẫn nhìn Lăng Tự, ngón tay nắm chặt cái cốc trên bàn.

Lúc này Hạ Y bỗng vừa cười vừa nói: “Cậu Lăng, lần này bọn em có thể tới dự cuộc thi, thật sự rất cảm ơn cậu, được mở mang kiến thức rất nhiều.”

Giọng nói của Hạ Y trong trẻo, lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí nặng nề trong xe liền biến mất, đường nhìn của mọi người cũng tập trung hết lên người cậu ta.

Hạ Y cười, nói tiếp: “Em, Tam Kim với Buck nghe nói anh Dương đang thực tập trong công ty dưới trướng của gia đình anh, tụi em đều vô cùng ngưỡng mộ, cũng muốn đến, có thể làm trợ thủ cũng được, anh xem có được không?”

Lăng Tự thoáng nhìn Dương Kha mặt trắng bệch, rồi nhàn nhạt nói: “Loại việc nhỏ này cũng chẳng phải việc tôi quản lý, nếu các cậu muốn đến Khải Ân, cứ trực tiếp nhận lời mời, chỗ bọn họ liên tục tuyển thực tập sinh.”

Hạ Y cứng mặt, nhưng lập tức khôi phục vẻ tươi cười: “Vậy được ạ, ba đứa bọn em sẽ nỗ lực, cảm ơn cậu Lăng.”

Móng tay Dương Kha cắm sâu vào lòng bàn tay. Đến bây giờ, cậu ta đương nhiên nhận ra Hạ Y cố ý tiếp cận mình là vì mục đích khác, mà mục đích đó không phải là gia nhập gia tộc PDG, mà là xu nịnh Lăng Tự. Cũng may, coi như Lăng Tự vẫn còn cho cậu ta thể diện, không hề để ý đến Hạ Y.

Dương Kha lạnh lùng nhìn về phía ba người bạn cùng lớp, cậu ta luôn đối xử không tệ với bọn chúng, lần này còn có thiện ý dẫn bọn chúng đến đây, nhưng thật không ngờ bọn chúng dám ôm ấp tư tưởng này.

Tam Kim và Buck liếc nhìn nhau, xấu hổ nở cụ cười: “À ừm, chuyện đó, bọn em thực tập ở đâu cũng được ạ.”

Lăng Tự không quan tâm tới bọn họ nữa, ấn tên La Thiểu Quân trên máy thông tin, gửi một tin nhắn: Rảnh chứ? Có chuyện gì với La Tiểu Lâu vậy?

Không quá 1s, bên kia lập tức hồi đáp: Sau khi nó rời khỏi La gia, tuy vẫn bị theo dõi, nhưng có khá nhiều người tiếp xúc với nó, có điều từ khi Nguyên Tích xuất hiện, việc theo dõi cũng không thể sát sao được nữa, đã có rất nhiều chuyện thoát khỏi vòng kiểm soát. Ngay cả chuyện nó đến làm thêm ở công ty các cậu, tôi cũng rất khó hiểu, nhưng hình như là cậu chưa có ý định từ bỏ, đúng không.

Lăng Tự nhìn dòng chữ cuối cùng, đầu lông mày khẽ nhướn lên.

La Tiểu Lâu vui mừng khấp khởi, cầm phiếu nguyên liệu lên tầng 19, tuy hiện giờ đang thiếu tiền, nhưng đối với chế tạo sư cơ giáp mà nói, nguyên liệu còn quan trọng hơn nhiều so với tiền.

Vì hiện tại đã quá giờ tan tầm, phòng thí nghiệm lúc nào cũng tỏa ra khí thế ngất trời đã không còn một ai nữa. La Tiểu Lâu đi qua phòng thí nghiệm, vào phòng làm việc của Nghiêm đại sư.

Gõ cửa, sau khi được Nghiêm đại sư cho vào, La Tiểu Lâu liền vào trong.

Vừa mới vào phòng, La Tiểu Lâu nhanh nhạy cảm nhận được một luồng ánh sáng màu trắng trước cửa. Bước chân cậu dừng lại, sau đó lập tức lánh sang bên cạnh.

Nhưng phía sau cánh cửa không vang lên một tiếng động va chạm nào, La Tiểu Lâu ngay tức khắc phản ứng lại, ánh sáng trắng vừa rồi cũng không có thực thể, đó là tinh thần lực.

Sau đó, La Tiểu Lâu nhìn thấy đôi mắt hữu thần sáng ngời của Nghiêm đại sư phía trước, chột dạ, chợt thốt lên: “Sư phụ.”

Nghiêm đại sư híp mắt quan sát La Tiểu Lâu, qua một chốc mới mở miệng nói: “Không tệ, quả nhiên cậu đã cảm nhận được tinh thần lực.”

Trán La Tiểu Lâu lặng lẽ nhỏ mồ hôi, vội nói: “Vâng ạ, có mấy ngày trên tiểu hành tinh, con bỗng nhiên cảm nhận được. Bởi vì lúc đó không có ai chỉ cho, nên thực ra, cũng chỉ là mới he hé sơ sơ thôi ạ.”

Nghiêm đại sư hài lòng gật đầu, “Tiến bộ cũng được, bởi vì từ cơ giáp cấp ba trở lên, trên cơ bản tất cả đều phải dùng đến tinh thần lực, nếu cậu vẫn cứ như vỏ cây Du sần sùi, còn thẳng đuột đến mức làm tôi phát sầu, việc học về sau cũng không thể tiếp tục được đâu.”

Cây Du vỏ xùi thuộc họ Ulmus, tên khoa học là Ulmus thomasii. Câu này của Nghiêm đại sư theo ý hiểu của tớ là: cứ mang bao nhiêu khúc mắc (sần sùi) mà lại còn giấu dốt, ko tiếp thu thì về sau đấy đấy.

La Tiểu Lâu lau mồ hôi, tiếp tục làm ra bộ vểnh tai lên nghe.

“Cậu qua đây, tôi thử kiểm tra trình độ tinh thần lực của cậu một chút.” Nghiêm đại sư nói.

Một câu nói này làm La Tiểu Lâu sợ đến run người, đúng lúc đó, La Tiểu Lâu cảm nhận được một dòng ý thức nguyên lực mỏng manh xâm nhập vào cơ thể mình, tiếp đến nó lặn sâu vào trong, đến ngực trái thì dừng lại, vẽ một vòng, rồi bất động.

Dường như La Tiểu Lâu đã thông suốt, ý thức nguyên lực toàn thân cậu đều tuôn về phía ngực trái, sau khi đến đó thì cấp tốc đè nén, cho đến khi cả cơ thể không còn bao nhiêu nữa, cậu mới nơm nớp lo sợ bước đến gần Nghiêm đại sư.

Nghiêm đại sư nghi ngờ đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu, vươn tay đến gần cậu nhưng cũng không chạm vào, vậy mà La Tiểu Lâu lại cảm giác có một thứ gì đó êm dịu vây quanh toàn thân mình.

Qua vài giây, sau khi đầu La Tiểu Lâu đổ mồ hôi, Nghiêm đại sư mới rút tay về, sau đó cất tiếng: “Được thông qua, tuy tinh thần đã thức tỉnh nhưng vẫn rất yếu ớt.”

La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã bịp được rồi.

Nghiêm địa sư trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Tinh thần lực của cậu rất yếu, nếu muốn nâng cao thì chỉ có thể liên tục tích lũy rèn luyện. Xét theo hiện trạng của cậu, sắp tới cứ luyện tập trước đi.”

Nói xong, Nghiêm đại sư mang một chiếc hộp dự trữ ra, sau đó lấy một viên quặng Lục Sắc từ bên trong, đặt vào lòng bàn tay.

La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn, sau khi sử dụng ý thức nguyên lực để nhìn, một loạt tinh thần lực dạng sợi tơ trắng bắt đầu tụ lại trong lòng bàn tay Nghiêm đại sư, sau đó chia cắt viên quặng Lục Sắc một cách cực nhanh, viên quặng quý giá đã trở thành một đống bột vụn.

La Tiểu Lâu ngơ ngác như bò đội nón nhìn đống bột trong tay Nghiêm đại sư, lòng cực kỳ kính phục, quặng Lục Sắc là một nguyên liệu cấp năm vô cùng hiếm thấy, có thể sản sinh ra năng lượng khổng lồ, thích hợp dùng cho động cơ và hộp năng lượng.

Tuy cấp bậc không cao, nhưng vì rất ít nên nó còn quý hơn cả một vài loại nguyên liệu cấp sáu.

Mà loại quặng Lục Sắc này tuy rất mềm, nhưng rất khó dùng kim loại để chiết xuất, bởi vì nó gần như có thể phát sinh phản ứng với tất cả kim loại hoặc khoáng thạch, cho nên máy phản ứng rất khó xử lý nó.

Phương pháp Nghiêm đại sư sử dụng tinh thần lực để xử lý thật sự là rất tuyệt diệu, hơn nữa, với một chiêu này, La Tiểu Lâu có thể nhìn ra, tinh thần lực của Nghiêm đại sư thâm bất khả trắc.

nguyên văn 深不可测, có nghĩa là thâm sâu khó lường, không thể biết trước.

Lúc này, Nghiêm đại sư mới ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu đang tràn trề sự kính nể, thu gom nguyên liệu trong lòng bàn tay rồi nói: “Không phải tôi đang nói cho cậu biết tác dụng của tinh thần lực đâu, bởi nó có tác dụng nhiều lắm, tuyệt đối không chỉ có thế này. Tôi muốn cậu rèn luyện, mang hộp khoáng thạch này về, mỗi ngày tiêu hao ánh sáng tinh thần lực trong cơ thể mình, chờ sau khi khôi phục đầy đủ, tiếp tục chia cắt ra.

“Tiêu hao nhiều lần rồi lại khôi phục như vậy, nó sẽ nâng cao tốc độ khôi phục tinh thần lực của cậu, nếu kiên trì lâu dài thì cũng sẽ từ từ nâng cao tinh thần lực.”

La Tiểu Lâu gật đầu, kích động nhận chiếc hộp dự trữ. Thứ, thứ quý giá như thế này mà cho cậu dùng để luyện tập —— Giời ơi, có phải đây là lần đầu tiên con được hưởng thụ đãi ngộ của việc làm đệ tử đại sư đấy không!

Bấy giờ Nghiêm đại sư mới nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Cậu về trước đi.”

La Tiểu Lâu cung kính chào tạm biệt. Ra tới cửa, bỗng nhiên Nghiêm đại sư hừ một tiếng, nói thêm: “Về sau cuối tuần mỗi thứ Bảy đến đây là được rồi, ngày nào cũng vào phòng làm việc của tôi ngủ nghê, nhìn chướng cả mắt! Có chuyện thì cứ nhắn lại cho tôi. Nếu có nhiệm vụ thì tôi cũng sẽ phân công trực tiếp qua máy thông tin cho cậu.”

La Tiểu Lâu rơi mồ hôi, vâng vâng dạ dạ. Sau khi ra khỏi cửa tâm tình cậu liền trở nên sung sướng, dạo này đúng là mệt mỏi quá. Nói như vậy, mỗi tuần ít nhất có một ngày được nghỉ.

La Tiểu Lâu về đến nhà thì đã là 7h. Nguyên Tích đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, sốt ruột chờ cơm, còn nói chuyện với một ai đó qua máy thông tin.

“Vâng, cậu ấy đã đến, không biết làm sao tìm được con.”



“Con không thể về cùng cậu ấy, nhưng sau khi kết thúc giải thi đấu cơ giáp, con sẽ về.” Nói đến đây, Nguyên Tích lườm nguýt La Tiểu Lâu, chỉ chỉ dạ dày mình, “Mấy giờ rồi? Anh chết đói rồi đây này! Mau đi nấu cơm đi.”

Sau đó bên kia không nói gì, Nguyên Tích đỏ mặt, trộm nhìn La Tiểu Lâu một cái, “Chuyện này còn phải nói, đương, đương nhiên con là chủ gia đình rồi, con không giống với bố đâu!”

La Tiểu Lâu thay quần áo, vào phòng bếp. Không lâu sau, cơm tối đã xong xuôi.

Nguyên Tích lập tức nói với bên kia: “Con ăn cơm, sau sẽ nói tiếp.” Rồi đóng máy thông tin, phóng vào nhà tắm.

Lúc ngồi xuống, nhìn một bàn toàn món mình thích, Nguyên Tích hừ một tiếng, đừng tưởng La Tiểu Lâu làm món hắn thích thì hắn sẽ không truy xét chuyện La Tiểu Lâu về muộn đâu đấy nhá.

Lúc này, La Tiểu Lâu cười híp mắt, nói: “Ngày mai em được nghỉ.”

Mắt Nguyên Tích lập tức sáng ngời, kéo La Tiểu Lâu lại gần, cao giọng: “Vậy thì không có lí do gì mà tối nay không làm!”

Thấy La Tiểu Lâu trợn mắt, Nguyên Tích cũng không buông tay, chỉ là không quá thoải mái, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Hừ, ngày mai theo anh đến câu lạc bộ huấn luyện, Nguyệt Thượng cũng sẽ đến.”

Ai, ai thèm gặp cái người bạn đã hôn má anh chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.