Mười hai giờ rưỡi tan tầm, Ngô Cảnh An đứng trước cửa phân xưởng hút thuốc nhìn Cao Phú Soái cùng Lâm Giai Giai tâm tình dây dưa, sau một lúc lâu, mỹ nữ đi về ký túc xá, Cao Phú Soái lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt Ngô Cảnh An, “Đi thôi!”
Ngô Cảnh An thật sự cũng không quá muốn ăn bữa tiệc này, vì vậy nói rằng, “Sáng sớm đã tới đây cùng cô ấy cho tới bây giờ, không mệt sao? Cậu vẫn nên về nghỉ đi, tôi tự mình đi ăn cơm cũng thế.”
Cao Phú Soái liếc anh một cái, bước chân cũng không ngừng, “Dù mệt hơn cũng phải ăn, đi, đừng khách khí với tôi.
Nếu người mời khách đã nói thế, Ngô Cảnh An cũng không chối từ nữa, theo gã lên xe.
Hai ngày nay trời nóng nực khác thường, dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao nhất lên tới hai mươi bảy độ. Ban đầu Ngô Cảnh An còn không tin, buổi sáng còn mặc áo len, bên ngoài là áo khoác nhẹ, ở trong phòng không cảm thấy gì, vừa ra tới cổng liền nóng đến mức cả áo len cũng cởi ra, chỉ còn một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bên trong.
Ven đường vài cây đào nở đầy hoa trắng, um tùm lại xinh đẹp. Mấy loại hoa mùa xuân khác cũng không cam lòng yếu thế, từ bồn hoa ló đầu ra, dùng màu sắc rực rỡ quấy rầy mỗi người qua đường.
Mùa xuân xám xịt đã qua, nghênh đón mùa xuân diễm lệ, phủ lên trời đất một màu xanh mơn mởn.
Ngô Cảnh An cảm khái một câu, “Mùa xuân đến rồi!”
Cao Phú Soái cười tiếp lời, “Đúng vậy, mùa xuân đến rồi.”
Mùa xuân, mùa gieo hạt.
Có ai lặng lẽ chôn một mầm mống vào sâu trong bùn đất, không tưới nước không bón phân, mặc nó sinh trưởng tự nhiên, ai biết mùa thu lại thu được cái gì.
Có lẽ, còn không nghĩ sẽ có thu hoạch.
Bên ngoài quặng mỏ có một khách sạn, điều kiện vệ sinh cũng không tồi, Ngô Cảnh An xuống xe xong, câu đầu tiên nói với Cao Phú Soái là “Đợi lát nữa phiền cậu đem tôi trở về.”
Hứa Huy đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười, “Được, đãi ngộ của cậu cũng bắt kịp Giai Giai rồi.”
Ngô Cảnh An không để ý tới đùa cợt của gã, nói giỡn, gã đi ô tô còn phải đi nửa giờ, anh sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.
Hứa Huy khách khí hỏi anh muốn ăn gì, anh cũng không khách khí gọi đồ ăn.
Hai đĩa thêm một canh, cộng thêm hai chai bia.Đồ ăn dọn lên, Hứa Huy nhìn thoáng qua ba món đồ ăn trên bàn, “Đủ chưa, nếu không gọi thêm hai món nữa đi!”
Ngô Cảnh An mở bia rót cho cả hai, “Hai người ba món còn chưa đủ sao, thôi, tôi ngoại trừ khi cậu đến thì nhường chỗ ngồi còn lại cũng không có cống hiến gì, thật sự không cần khách khí.”
Hứa Huy cười cười không nói gì nữa, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn vào trong bát.
Hai người thực sự có chút đói bụng, cũng chưa nói được hai câu liền vội vàng gắp đồ ăn, chờ đến khi dạ dày lưng lửng, mới thả chậm tốc độ, vừa uống bia vừa tán gẫu.
Hứa Huy nói, “Cậu đi làm được mấy năm rồi?”
Ngô Cảnh An thả lỏng dựa hẳn vào lưng ghế, “Bảy năm, theo quản lý của chúng tôi nói thì là người cũ rồi.”
“Người cũ?”
“Đúng vậy, mới đến là người mới, chúng tôi tự nhiên thành người cũ thôi!”
Hứa Huy cười, “Vẫn luôn làm việc này sao?”
Ngô Cảnh An từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, nghĩ nghĩ lại đem một điếu tới trước mặt Hứa Huy, cho rằng gã sẽ xua tay nói không cần, ai biết gã không khách khí mà cầm lấy, Ngô Cảnh An sửng sốt một giây, nghĩ thầm Cao Phú Soái này cũng thật không làm giá, hạ mình hút thuốc này của mình, nếu gã buổi tối mà tiêu chảy vậy chính là tội lỗi của mình nha!
“Không có cách nào, muốn đổi đến nhà máy điện khác cũng đều là phụ nữ, ai bảo xưởng chúng tôi thiếu phụ nữ đâu! Lúc trước thời điểm nhận người, lãnh đạo chắc chắn là một người bảo thủ trọng nam khinh nữ, hai trăm khẩu thế mà chỉ có hai mươi người là nữ, đến cuối cùng cả những việc như xét nghiệm cũng phải mấy đại lão gia làm, có cách nào đâu.”
Hứa Huy nghe anh nói như vậy, không khỏi lại vui vẻ, “Ha ha, rất thú vị.”
“Có gì thú vị, dương thịnh âm suy, phụ nữ một đám đều vớ vẩn, vai không thể khiêng tay không thể nhấc. Nói cái gì mà bảo dưỡng giường âm dương dùng đến axit với kiềm không tốt cho da, giao cho đàn ông. Cái gì mà thêm thuốc vào bồn dùng bao muối photphat, bao quá nặng, để đàn ông đi làm. Được rồi, mấy cái đó không nói, nhưng tôi không biết quét tước vệ sinh vì cái gì cũng đều giao cho đàn ông! Cậu biết các cô nói gì không, axit bazơ phía dưới nhiều, rất nguy hiểm, vạn nhất có chuyện gì, tôi là phụ nữ biết làm sao, mẹ nó, chúng tôi là đàn ông da dày thịt béo axit đốt không chết, bazơ ăn không mòn, được, chúng tôi làm, bể amoniac mùi quá nồng, còn có cột khói báo động và nồi hơi bị tuyết rơi dày, chúng tôi là phụ nữ chúng tôi làm không được mẹ, là đàn ông thì mùi amoniac không hun được, bụi không làm gì được, chúng tôi đi làm tôi là phụ nữ tôi không chùi rửa động cơ điện, vạn nhất điện giật phải làm sao, đệch, đàn ông đến chùi thì nó liền không bình thường mà chỉ giật mỗi phụ nữ không giật đàn ông hay sao cửa sổ rất cao tôi là phụ nữ tôi không lau, lỡ như ngã xuống bị thương tay chân làm sao mà lập gia đình, vậy đàn ông tới lau, ngã gãy tay gãy chân thì có thể lấy vợ sinh con sao, cậu nói xem, còn có lý lẽ gì nữa không?”
Hứa Huy bị lời nói của anh chọc cho cười toe toét, ôm bụng xua tay, “Đừng, đừng nói nữa, cậu thật hài hước… Ha ha…”Ngô Cảnh An thật không cảm thấy anh nói có cái gì hài hước, đây chính là tiếng lòng của nam đồng bào trong phân xưởng nha!
Hứa Huy xoa xoa cái bụng đau vì cười, cầm cái ly lên uống ngụm bia, lại nghĩ đến biểu cảm buồn cười vừa rồi của Ngô Cảnh An, thiếu chút nữa lại phun ra, may mà gã nghẹn lại được, sặc một hồi lâu.
Ngô Cảnh An tốt bụng đưa cho gã tờ khăn giấy, “Cậu không sao chứ?”
Hứa Huy lắc đầu, cầm khăn giấy lau miệng, “Thôi, chúng ta đổi đề tài.”
Ngô Cảnh An nói, “Chuyện của Lâm Giai Giai tôi thật sự không biết, nếu không tôi giúp cậu hỏi thăm xem ai ở cùng phòng với cô ấy, cậu tìm mấy người kia hỏi một chút.”
Hứa Huy ý vị sâu xa mà liếc mắt nhìn anh, lại dùng ngữ khí ý vị sâu xa mà nói: “Giai Giai ấy à…”
Trực giác Ngô Cảnh An cảm thấy, hai người này, mặt ngoài nhìn không tồi, bên trong hẳn là có chút vấn đề.
Hứa Huy nhìn hai chai bia trống trơn, kêu một tiếng, “Ông chủ, thêm hai chai nữa.”
Ngay sau đó Ngô Cảnh An kêu một tiếng, “Không cần.” Đối diện ánh mắt của gã, “Cậu còn lái xe, đừng uống nữa.”
Hứa Huy cũng không phản bác, gắp một đũa đồ ăn, trên mặt thêm vài phần mất mát nhàn nhạt.
“Cậu với Lâm Giai Giai, có vấn đề gì à?”
Lời này vừa hỏi ra, anh liền hối hận, mình là cái gì nha, cả bạn bè cũng chưa phải, sao có thể hỏi đến việc tư của gã và Lâm Giai Giai.
Ai biết Hứa Huy không biết có phải có dây nào đó lắp sai, thế mà đem chuyện nói với người còn chưa tính là bạn bè này.
“Nói như thế nào nhỉ, cô ấy ấy à, có vẻ thần bí, không thể nói là tốt cũng không thể nói không tốt, có đôi khi tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng tôi đã đến mức không tồi, đã định tỏ tình, ai ngờ cô ấy lại bảo làm bạn bè rất tốt, nên từ quan hệ bạn bè phát triển lên. Cậu nói xem, nếu cô ấy không có cảm giác gì với tôi, tôi gọi điện thoại cho cô ấy cô ấy lại đều nghe máy, hẹn cô ấy đi chơi cô ấy cũng đồng ý, dù cho mỗi ngày đến chỗ làm của cô ấy cô ấy cũng không cự tuyệt. Tôi quả thật không hiểu cô ấy nghĩ gì.”
Tàn thuốc của Ngô Cảnh An đã cháy đến đầu ngón tay, hai ngón tay liền kẹp lấy nó dụi tắt trong gạt tàn.
Nếu quan hệ thân hơn một chút, anh sẽ chỉ vào mũi Hứa Huy chửi: đồ con lợn, con bé này rõ ràng là làm cao mày còn đoán không ra.
Nhưng anh cùng Hứa Huy nói cho cùng cũng chỉ gặp mặt vài lần, một bữa cơm cũng không tăng thêm được bao nhiêu tình cảm, lời này không thể nói.
“Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, cậu cũng đừng phiền não, nhiều khi, phiên phiến là tốt rồi.”
Ngô Cảnh An cũng coi như hiểu được, Lâm Giai Giai này nhìn mặt ngây thơ, kỳ thật cũng lắm mưu nhiều kế! Hứa Huy với cô ta chẳng qua là “bỏ thì thương, vương thì tội”, có lẽ là đang chờ xem có thể câu được con cá lớn hơn không.
Hứa Huy cũng hiểu là mình nói hơi nhiều, vì thế nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Cậu lát nữa về ký túc xá à, sao không trực tiếp về nhà, tôi đưa cậu về?””Nhà tôi không ở đây.”
Hứa Huy nhướng nhướng mày, “Vậy cậu ở chỗ nào?”
“Trong thành phố, gần bệnh viện trung y bên kia.”
Hứa Huy không nghĩ tới nhà cậu lại cách nhà mình không xa, “Địa thế chỗ đó không tồi, gần tuyến xe công cộng.”
“Mấy năm trước mua, còn như giá phòng hiện tại, dù có mệt chết tôi cũng mua không nổi.”
Hứa Huy nghĩ tới khoản tiền lương đáng thương của anh, gật gật đầu, “Vậy cậu kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Bạn gái thì sao?”
“Tiền lương khó coi, không dám tìm.”
Hứa Huy cười, “Nếu không tôi giới thiệu cho anh một người?”
Ngô Cảnh An cười lắc đầu, “Thôi, cậu đừng hao tâm tổn trí.” Muốn giới thiệu cũng giới thiệu đàn ông đi!
“Cho tôi số điện thoại của cậu đi, sau này hẹn cậu ra ngoài chơi, đúng rồi, cậu thích ăn cái gì?”
Ngô Cảnh An cười trộm trong lòng một tiếng, những sơn trân hải vị Cao Phú Soái ngài ăn khẳng định bình dân tóc húi cua như tôi ăn không tiêu hóa được.
“Không kén ăn, thích nhất là lẩu hoặc đồ nướng.”
Không biết có phải là Ngô Cảnh An lòng dạ hẹp hòi không, anh cảm thấy sau khi mình nói lời này xong, ánh mắt Hứa Huy nhìn anh có chút hương vị khinh thường.
Sao nào, giờ mới nhận ra tôi là điểu ti hay sao.
(điểu ti: là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại)
“Hôm nào rảnh mời cậu ăn thịt dê!”
Ngô Cảnh An cũng không cho là thật, thuận miệng nói, “Được thôi!”
Cơm rượu no say, trên đường về lại ký túc xá, Ngô Cảnh An mới nhớ tới mấy ngày nay toàn tán gẫu chuyện của mình, cũng không hỏi hắn xem gã đang làm gì. Vừa định mở miệng gọi tên gã, anh đột nhiên tỉnh ngủ, cứng rắn đem một nửa chữ “Cao” đã sắp ra khỏi miệng nuốt trở về.
Đáng chết, một hồi Tướng Mập một hồi Cao Phú Soái, danh hiệu đặt rất nhiều, tên thật người ta lại quên triệt để.
Hình như là họ Hứa, Hứa cái gì nha.
Hứa Huy liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, phát hiện anh đang cau mày trầm tư suy nghĩ cái gì đó.
“Nghĩ gì vậy?”
Ngô Cảnh An xấu hổ cười cười, cũng không thể nói muốn hỏi đại danh ngài là gì đi.
“Ừm, muốn mua chút đồ.”
“Định mua cái gì vậy?”
“Chút đồ dùng hàng ngày ấy mà.”
Hứa Huy nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài, “Cùng đi đi!”
Ngô Cảnh An không hiểu được ý gã, “Cậu nói cái gì?”
Hứa Huy nhìn thẳng phía trước, “Không phải cậu nói muốn đi mua đồ sao, cùng đi đi, tôi còn chưa đi siêu thị ở chỗ các cậu bao giờ.””Cậu không vội sao?”
“Sao vậy?”
Lòng hiếu kỳ của Ngô Cảnh An lại nổi lên, nhịn không được hỏi, “Cậu không đi làm sao?”
Hứa Huy cười, “Cậu coi như tôi không có việc làm cũng được.”
Ngô Cảnh An cảm thán, có một người cha có tiền cmn thật tốt.
Đối với người ở khu vực khai thác mỏ mà nói, mỗi ngày cơm nước xong đi ra tản bộ cũng chỉ có hai địa điểm cố định, hoa viên và siêu thị.
Hơn nữa sắp đến mùa hè, trong siêu thị mở điều hòa càng chật ních những người, nhóm các bà các mẹ mỗi người cầm một cái quạt giấy, ngồi trên ghế nghỉ trong siêu thị nói chuyện phiếm, có đuổi cũng không đi, siêu thị cũng liền nhắm một mắt mở một mắt kệ bọn họ, dần dà người tới hóng mát ngày càng nhiều, cũng có một chút tác dụng kích cầu.
Vào siêu thị, tác phong nông dân cá thể của Ngô Cảnh An thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
“Sữa chua Nhạc Bảo thế mà đến mười một tệ chín, siêu thị ngoài tiểu khu chỗ tôi bán có tám tệ chín, chênh những ba tệ, quá đắt.”
“Những thứ này đã sắp hết hạn sử dụng, còn không chịu giảm giá. Cho nên mới nói, vẫn là siêu thị lớn trong thành phố tốt, giống siêu thị gần nhà cậu đó, đến chín giờ tối rau dưa hoa quả bánh ngọt đồ ăn linh tinh đều chỉ còn nửa giá, giờ đó mà đi là có lời nhất.”
“Rau xanh đã héo rũ, cà thì héo quắt, nhìn không ra là đồ ăn nữa, như này còn không bằng đến chợ mà mua thức ăn còn hơn, cậu nhớ kỹ, về sau đừng mang Lâm Giai Giai đến đây mua đồ. Siêu thị này ỷ là siêu thị lớn nhất khu vực khai thác mỏ, quá gian thương!”
Hứa Huy không thể tin được mà nhìn người trước mắt chọn ba lấy bốn không ngừng than phiền, “Cậu sống một mình sao?”
Ngô Cảnh An bị gã hỏi thì sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn về phía gã.
Hứa Huy nhìn mấy thứ rau xanh héo hắt kia, hơi hếch cằm, “Không phải thì làm sao biết mấy việc này.”
Việc này ngay cả mẹ gã, cô gã, dì gã, mấy người phụ nữ này chắc chắn cũng không biết, chỉ có dì Lý phụ trách mua đồ mới có thể rõ ràng. Được rồi, đó là vì nhà gã khác nhà người khác, nhưng con trai những nhà bình thường hẳn cũng sẽ không biết những thứ này, Ngô Cảnh An không chỉ biết, còn biết kỹ càng chính xác tỉ mỉ, Hứa Huy nghĩ chắc hẳn là anh sống một mình.
Ngô Cảnh An thật muốn tát cho miệng mình một cái, ai bảo không giữ được mồm miệng, lải nhải với Cao Phú Soái mấy chuyện lắt nhắt này, bị người ta chê cười có thể trách ai.
Anh ấp úng, “A, là…”
Hứa Huy hỏi, “Cha mẹ cậu…”
Ngô Cảnh An trực tiếp bỏ qua cha, chỉ nói mẹ, “Ở chỗ khác.”
Hứa Huy gật gật đầu, thuận miệng nói: “Nói địa chỉ nhà cậu cho tôi biết, về sau có rảnh đến nhà cậu chơi.”
Ngô Cảnh An nghĩ thầm, người này cũng quá tự nhiên đi, chúng ta là bạn bè sao, còn đòi đến nhà tôi.Tính tiền xong đi ra, Hứa Huy nhìn người trước mặt chỉ cầm một đôi dép nhựa, một chai tương, hai túi mì, một cục xà bông cộng thêm một chai Đại Bảo.
( tên một nhãn hiệu rượu bình dân)
Đây toàn là đồ dùng ở nhà.
Xuống xe Ngô Cảnh An xoay người đóng cửa, trêu chọc lái xe bên trong, “Nhờ phúc của cậu, tôi cũng trải nghiệm được cảm giác có lái xe riêng, cảm ơn nha!”
Hứa Huy cười, “Cuối tuần cậu tan ca ngồi xe của tôi về luôn đi, dù sao cũng tiện đường.”
Ngô Cảnh An sửng sốt một chút, cười cười, “Nói sau đi!”
Hứa Huy lái xe đi thật xa, Ngô Cảnh An mới quay đầu lại nhìn thoáng qua,
Dù có thân thiết hơn nữa, người kia cũng chỉ có thể là lái xe của Lâm Giai Giai, mà không thể là của anh.
Điều này, anh biết rõ. <ins
class=”adsbygoogle”