Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 122: Chương 122: Hứa hẹn




Khi Ngô Cảnh An về đến nhà đã là chín giờ rưỡi tối, tâm tình ủ rũ mở cửa nhà, một người đàn ông trung niên xa lạ say rượu đứng trước mặt anh.

Ngô Cảnh An: “A, thật xin lỗi, tôi nhầm nhà.”

Vừa định ra cửa, lại nhìn thấy chìa khóa đang còn cắm trong ổ. Không đúng, anh dùng chìa khóa mở cửa, làm sao lầm được!

Còn chưa kịp hiểu ra sao, trong phòng truyền đến giọng nói của Hứa Huy, “Em về rồi.”

Người đàn ông trung niên lảo đảo trở về phòng ăn, Ngô Cảnh An đóng cửa vào nhà, lúc này mới thấy rõ tình hình trong phòng.

Bốn năm người đàn ông ngồi vây quanh bàn ăn, uống rượu đến mặt đỏ tai hồng.

Hứa Huy cũng uống không ít, vẻ mặt say rượu xoay người đi tới, “Giới thiệu với em, đồng nghiệp của anh, Vương Kỳ và Triệu Xương em gặp rồi, bên này là Phương Vĩ, Đại Quốc và Lý Gia Văn.” Sau đó hướng về phía mọi người nói tiếp, “Đây là…”

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông đã cười, “Anh họ cậu phải không, đã gặp rồi, còn làm thay cậu mấy ca. Thì ra hai cậu ở cùng nhau.”

Hứa Huy cười cười, “Mọi người uống tiếp đi.” Lôi kéo Ngô Cảnh An đến bên sô pha phòng khách, “Sao về sớm vậy, không phải nói còn có liên hoan sao, cứ tưởng em phải nửa đêm mới về.”

Ngô Cảnh An rũ mắt, “Uhm, trong nhà lão Lô đột nhiên có việc, nên giải tán.”

Không nói nữa, Ngô Cảnh An vào toilet, đóng cửa lại vặn mở vòi nước, nhìn chính mình trong gương phát ngốc.

Khi đi ra đồng nghiệp Hứa Huy gọi anh cùng vào ăn, anh quen thuộc mò ra một cái ghế dựa ngồi vào giữa bọn họ, mở một chai bia, nâng cốc cùng mọi người.

Thời tiết đầu thu, bia lạnh lẽo uống xuống bụng, tưới tắt một lòng phiền não, buông chai bia xuống, nhận thấy ánh mắt bên cạnh, anh quay đầu, Hứa Huy đang cười nhìn anh.

Anh đáp lại bằng một cái mỉm cười, nói chuyện cùng những người khác.

Một tay lặng lẽ duỗi xuống dưới bàn, cầm bàn tay ấm áp của người nào đó.

Trong lòng bàn tay có người vẽ vòng tròn.

Trên bàn rượu có người nói một chuyện cười, Ngô Cảnh An cười đến ngửa tới ngửa lui, Hứa Huy cũng không kiêng nể gì cười theo.

Cuộc sống của bọn họ, mỗi ngày đều nên vượt qua trong vui vẻ.

Cơm no rượu say, khi tiễn bước đám người kia đã là hơn mười một giờ, Hứa Huy say ngã vào trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích.

Ngô Cảnh An đỡ gã lên giường, cởi quần áo, múc một chậu nước ấm nhúng khăn mặt đặt lên trán gã.

Nói thật, anh thật vui sướng với biến hóa này của Hứa Huy.

Bỏ xuống tự tôn, làm công việc của người bình thường, thậm chí bắt đầu kết giao bạn bè với những người bình thường nhất.

Thoạt nhìn mấy người này quan hệ với gã rất tốt, nếu không nhiều nhất gã cũng chỉ hẹn ăn cơm ở bên ngoài, sẽ không đưa người về nhà.Quan trọng nhất là, trên mặt Hứa Huy, lại bắt đầu xuất hiện nụ cười tự tin, rộng rãi như lúc mới gặp.

Gã đã thích ứng với cuộc sống như thế này, dần dần tìm được niềm vui trong sinh hoạt.

Người dưới khăn mặt lẩm bẩm cái gì, Ngô Cảnh An mặc dù không nghe rõ, lại cười nói, “Được rồi, ngày mai lại uống đi, đừng làm rộn, ngủ nhanh lên.”

Thu thập xong phòng khách hỗn độn, khi nằm lên giường, Hứa Huy đã ngủ say.

Ngô Cảnh An nghiêng người nằm bên cạnh gã, ngón tay khẽ vuốt mái tóc ngắn, dịu dàng ghé vào lỗ tai gã nói nhỏ.

Hứa Huy, anh sẽ hối hận sao, cuộc sống bây giờ, sẽ trở thành vết nhơ trong đời anh sao?

Bà nội Hứa Huy, một cụ bà hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, lời nói ra lại là những câu sắc bén, làm anh không biết đáp lại thế nào.

“Có lẽ trong mắt cậu, người một nhà chúng tôi đều là kẻ ích kỷ, không suy xét đến cảm thụ của nó, chỉ muốn kéo nó về. Nhưng mà, Ngô Cảnh An, cậu thì sao, chẳng lẽ cậu không ích kỷ, kéo nó vào thế giới của cậu, làm một người vốn đứng trên đỉnh cùng cậu trải qua cuộc sống tối giản nhất. Tôi nói sai sao? Công việc hiện tại của cậu là nó giúp cậu an bài đi, cậu hẳn là không đủ tư cách đi vào. Năng lực của cậu chẳng qua cũng chỉ là kiếm hơn một ngàn tiền lương, hai người sống cùng nhau một tháng kiếm chưa tới ba nghìn, số tiền này có thể trải qua dạng cuộc sống gì ở thành phố S, theo trình độ sinh hoạt mà nói, các cậu thậm chí chưa đạt tới mức dưới trung bình. Ngô Cảnh An, cậu nên biết Hứa Huy từng sống thế nào, mỗi tháng nó tiêu phí ít nhất cũng trên ba mươi vạn, số tiền đó hiện tại dù nó không ăn không uống cũng phải hơn hai mươi năm mới kiếm đủ, trung gian chênh lệch đó cậu có thể tưởng tượng được sao? Cậu nhất định phải làm cho nó cùng cậu ăn kham uống khổ, trải qua cuộc sống hạ đẳng mới xem như là yêu sao? Tôi biết, nó đích thật là yêu cậu, nếu không, nó sẽ không làm ra hi sinh lớn như vậy. Nhưng là cậu cũng phải nghĩ đến, nhà chúng tôi dù thế nào cũng sẽ không tiếp thu cậu. Bởi vì giới tính của cậu, điều này là không thể thay đổi, cho dù cậu là một cô gái nghèo rớt mồng tơi hay là con gái của tội phạm giết người, cũng đều sẽ có cách xí xóa cho qua. Nhưng cậu là đàn ông, cậu cảm thấy người đứng bên cạnh người nối nghiệp tương lai của Húc Dương là một người đàn ông thích hợp sao? Nhà họ Hứa sẽ không từ bỏ Hứa Huy, cho dù phải tốn một thời gian rất dài. Ba bốn năm, hoặc là bảy tám năm sau, cậu cảm thấy, Hứa Huy còn có thể có quyết tâm như hôm nay sao?”

Trước khi Ngô Cảnh An xuống xe, cụ bà hòa ái đưa tay vuốt ve tóc anh, giống như một bậc trưởng giả đối với con cháu mình, thân thiết, ôn hòa, “Cháu à, chờ đến ngày nào đó, cháu rời khỏi thành phố S đi, vĩnh viễn đừng trở về.”

Người phụ nữ cả đời làm việc ở hội phụ nữ, biết ăn nói, nhìn như nhân từ, Ngô Cảnh An cũng hiểu được, cụ bà này, cũng không để người đàn ông dư thừa như anh vào mắt.

Nghĩ vậy, anh chọt chọt vào ót người trước mặt, “Bại gia, một tháng tiêu đến ba mươi vạn, anh đốt kiểu gì hay vậy. Chỉ biết phá của, cũng không biết lén cất chút quỹ đen, có đứa con nhà giàu nào thiếu đầu óc như anh không!”Nói xong, Hứa Huy vẫn không động tĩnh, anh lại nở nụ cười.

Vuốt phẳng từng chút ưu sầu giữa mày Hứa Huy, hôn lên trán gã.

“Nếu như anh mệt, hãy nói cho em biết. Trách nhiệm không phải chỉ cần mình anh khiêng, còn có em giúp anh đồng thời chia sẻ. Dưa hấu, bia, gạo, dầu, em không biết những thứ này nặng bao nhiêu, dù sao không áp suy sụp được bả vai hai chúng ta… Kỳ thật chúng ta vẫn rất may mắn, có nhà, không nợ nần, không cần nuôi trẻ con, tuy nói kiếm được ít một chút, nhưng tiêu dùng cũng ít, chúng ta vẫn có chút tiết kiệm, chờ già rồi chúng ta có lương hưu, chúng ta đi du lịch đi… Ba bốn năm sau, công việc của anh có lẽ cũng ổn định rồi, nói không chừng còn có thể làm một vị lãnh đạo nho nhỏ, trình độ cuộc sống của chúng ta có thể chen lên trên trung bình đi… Bảy tám năm sau, tình yêu phai nhạt, nhưng anh có lẽ cũng coi em là người nhà rồi, em cũng không tin anh sẽ bỏ mặc kệ em chạy về nhà, phải biết, toàn thế giới đều biết anh là đồng tính, người yêu của Hứa Huy anh tên là Ngô Cảnh An… Anh đã nói hứa cho em cả đời bình an, có vật làm chứng, cũng đừng quên.”

Tiếng ve sầu ngoài cửa sổ yếu dần, dưới ngọn đèn năng lượng mặt trời mới lắp, vài người đàn ông vì cuộc sống mà bôn ba dứt bỏ khuôn mặt ủ rũ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên hành trình mới.

Hôm nay khi Hứa Huy đang chỉnh lí kho hàng trưởng phòng gọi gã lại, muốn gã trước khi tan tầm đến văn phòng ông ta một chuyến.

Đồng nghiệp Phương Vĩ vỗ vỗ bả vai gã, “Tên mặt lạnh kia tìm cậu chẳng lẽ tính toán thăng chức cho cậu sao?”

Hứa Huy cười cười, “Tôi mới đến bao lâu, muốn thăng cũng là thăng các cậu.”

Phương Vĩ: “Ai có bao nhiêu cân lượng trong lòng mấy lão bánh quẩy chúng tôi biết rõ ràng, cậu làm việc chịu khó, không lười nhác, người khác uống trà hút thuốc cậu dỡ hàng, người khác nói chuyện phiếm đi WC cậu vào siêu thị, đầu năm nay tìm khắp nơi không thấy thanh niên nghiêm túc như cậu, không thăng cậu thì thăng ai!”

Hứa Huy không cho là đúng, “Nhờ cậu chúc lành, nếu thăng tôi mời khách.”

Tan tầm thay xong quần áo, Hứa Huy đi văn phòng.

Sau khi gõ cửa vào nhà, bên trong trưởng phòng đang cùng trưởng phòng gian hàng đồ tươi nói gì đó, thấy gã tiến vào, trưởng phòng nghiêm mặt không quá vui vẻ, mà vị trưởng phòng kia lại cười đến nheo mắt lại.

Hứa Huy tiến lên một bước, “Trưởng phòng tìm tôi.”

Trưởng phòng lấy một cái bảng từ trong ngăn kéo ra đưa cho gã, “Tiểu Hứa, cậu chuyển cái ngành, đến phòng đồ tươi đi, trưởng phòng Vương muốn cho cậu làm trợ lý, làm cho tốt, một tháng này đừng ra sai lầm gì.”

Cả đầu Hứa Huy đang đầy dấu chấm hỏi, trưởng phòng gian hàng đồ tươi cười dài nói: “Người trẻ tuổi, làm không tồi, sau này đi theo tôi, cần phải càng thêm cố gắng.”

Phát hiện Hứa Huy cũng là ngẫu nhiên, khi trưởng phòng đồ tươi tuần tra siêu thị luôn thấy gã đi đi lại lại, khi thì làm việc, khi thì hỏi thăm mấy người hướng dẫn mua hàng, hỏi ý kiến khách hàng. Khi người khác dùng mánh lới để nhàn hạ, gã sẽ làm ổ một bên viết gì đó trong một cuốn vở.Mỗi người lãnh đạo đều hi vọng dưới tay có một thủ hạ nghiêm túc, chịu khó, Hứa Huy phi thường phù hợp với kỳ vọng của hắn.

Trưởng phòng vẻ mặt không thoải mái, “Tôi cũng chỉ có một người chịu khó là cậu ta lại bị cậu đoạt đi!”

Trưởng phòng đồ tươi cười to, “Ha ha… Tối hôm nay tôi mời, kêu cả em dâu nữa.”

Từ văn phòng đi ra, Phương Vĩ gọi gã lại, Hứa Huy nói chuyện chuyển ngành với hắn, Phương Vĩ mừng rỡ phát vào lưng gã, “Còn nói không phải thăng chức, cơ hội của tên nhãi cậu tới rồi. Trong nhà trưởng phòng đồ tươi có quan hệ, thăng chức là chuyện sớm muộn thôi. Hiện tại hắn điều cậu làm trợ lý, làm tốt thì trưởng phòng khóa tiếp chính là cậu. Được đấy, Tiểu Hứa, cậu cũng thật có tiền đồ.”

Những đồn đãi đó gã cũng từng nghe, tuy nói không ôm quá lớn hi vọng với chuyện thăng chức, dù sao gã mới tới, nhưng hi vọng đột nhiên buông xuống đầu gã, tất nhiên là vui sướng.

Tạm biệt đồng nghiệp, gã chạy vội tới trạm xe buýt, lên xe ngồi ở chỗ gần cửa sổ, miệng cười không khép lại được.

Dốc sức và nghiêm túc của gã chiếm được hồi báo, tâm tình gã kích động dù làm gì cũng không bình phục nổi.

Trong lòng giống như ẩn giấu một con ngựa hoang lao nhanh, thân mình không ngừng đung đưa.

Lần đầu tiên gã cảm nhận được cảm giác được người thừa nhận, thật mẹ nó sảng khoái.

Gã đã không còn trẻ, khởi bước lại muộn, nhất định phải trả giá càng nhiều mới có thể theo kịp bước chân người khác. Gã giống như một miếng bọt biển liều mạng hấp thu tri thức, một ngày nào đó gã sẽ đem những tri thức này hóa thành năng lực, để gã có thể đứng ở vị trí rất cao.

Xuống xe gã chạy như điên về nhà, trước cửa siêu thị gặp cụ bà hàng xóm chào hỏi, bước chân gã cũng không dừng, cười phất phất tay với người ta.

Cảm giác quá mức hưng phấn làm gã dừng không được, mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Ngô Cảnh An, gã giống như một con cún bự nhào lên.

Ôm chặt người vào trong ngực, nhấc bổng anh lên quay một vòng lớn.

Bị người này đối xử như với phụ nữ, Ngô Cảnh An buồn bực “Đệch” một tiếng, đỏ mặt mắng, “Phát thần kinh cái gì!”

Tốt xấu anh cũng là một thằng đàn ông hơn sáu mươi lăm cân, đây gọi là gì!

Hứa Huy buông tay ra, cười nâng mặt anh lên, dán miệng lên hung hăng hôn.

Đầu lưỡi tách răng nanh ra, chen vào khoang miệng ấm áp.

Ngô Cảnh An bị nụ hôn sâu của Hứa Huy quấy cho hồ đồ hết cả, ngay khi anh cho rằng gã sẽ tiến thêm bước nữa, hai đôi môi dán lại với nhau lại tách ra.

Hứa Huy đỡ mặt anh, gằn từng tiếng nghiêm túc nói: “Cảnh An, lại chờ anh vài năm, vài năm sau, anh nhất định sẽ để em trải qua cuộc sống tốt nhất.”

Anh trước kia trẻ tuổi, ấu trĩ, không cho em nổi một lời hứa hẹn.

Hiện tại anh có thể nói với em, với mẹ em, với chú Câm chú Trương một câu, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, dùng tính mạng của anh để yêu em.Đây là lời hứa hẹn anh đã suy nghĩ rất kỹ mới nói ra, sau này mỗi ngày anh đều sẽ cố gắng thực hiện hứa hẹn này.

Tuyệt đối không từ bỏ. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.