Tiếng rống của Hứa Huy như tiếng sấm, đánh cho đầu óc Ngô Cảnh An phát mộng.
Hơn nửa ngày, anh mới ý thức được Hứa Huy vừa nói cái gì.
Căn bản, chưa từng nghĩ muốn come out.
Ngô Cảnh An không hiểu mà nhìn về phía người đàn ông ngã ngồi dưới đất, hai mắt đỏ rực nói lên gã thật sự bị mình bức đến nóng nảy.
Gã hẳn là, giận dỗi mà nói đi!
Ngô Cảnh An giật giật môi, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Anh… Anh tức giận nói cái gì thế, giờ đã là lúc nào rồi, anh còn…”
Hứa Huy không nhìn anh nữa, cúi đầu, một tay chống nền đất đứng dậy.
Câu kia vừa ra khỏi miệng, gã biết, rốt cuộc không thể thu trở lại. Chỉ là, dũng khí, cũng trong nháy mắt đó tiêu tán.Gã không dám nhìn Ngô Cảnh An.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào sân thể dục mùa đông không có sức sống, cách đó không xa vài thiếu niên phát ra tiếng hoan hô, vì một cú ba điểm xinh đẹp, vì một niềm vui đơn giản.
Gã chưa bao giờ biết mình sẽ có lúc sống một cuộc sống không xong thế này.
Gã có tiền tài tùy ý tiêu xài phung phí, có thân phận nhiều người hâm mộ, có cuộc sống xa xỉ phóng túng, có người yêu gã, có bạn bè, có phóng khoáng, có vui vẻ.
Cái gì gã cũng có thể có, duy độc chỉ có Ngô Cảnh An.
Cùng cuộc đời của gã, tương sinh tương khắc.
“Hứa Huy, anh… anh không phải nói, không vứt bỏ không buông tay sao?” Ngô Cảnh An khẩn trương kinh hoàng, trốn tránh của Hứa Huy làm anh bất an, dù thế nào, anh cũng muốn tìm kiếm một đáp án.
Hứa Huy: “Đúng.”
Ngô Cảnh An càng thêm không hiểu, “Nếu như vậy…” một câu kia của Hứa Huy triệt để phá tan tự tin của anh, giờ khắc này cả hai chữ come out anh cũng không nói nên lời, “Vậy anh… Hứa Huy.”
Hứa Huy thở dài thật sâu, quay sang thấy được chờ mong và lo lắng trong mắt Ngô Cảnh An.
Có một số việc, chung quy, tránh không thoát.
Khóe miệng mang theo một nụ cười khổ, gã nói: “Cảnh An, em hẳn là nghĩ tới, không phải sao? Anh chính là một người như thế, phú nhị đại ích kỷ, ti bỉ, khốn nạn đến không thể khốn nạn hơn. Em muốn anh nói cái gì, muốn anh chính mồm nói cho em biết, anh sẽ không chia tay với em, cũng không tính toán come out, anh chỉ muốn lừa gạt giấu diếm, tìm một đống phụ nữ trở về chính là muốn đem trận này trình diễn cho qua. Anh là đại thiếu gia bất cần đời, sẽ không ai cho là anh thật lòng. Chờ đến trận phong ba này bình ổn, anh sẽ đi tìm em, tiếp tục cùng em trải qua những ngày như em mong muốn. Em muốn nghe những điều đó sao? Những điều này là do tâm lý của anh nói, anh không gặp em, không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn, tất cả đều là bởi vì mẹ anh đang điều tra chuyện của chúng ta. Anh… Anh không biết nên đối mặt em như thế nào, không biết làm sao mở miệng nói với em những lời này, tất cả đó cho em thấy rõ con người của anh rồi chứ. Anh ti bỉ, vô sỉ, em muốn mắng anh như thế nào cũng được. Chỉ là, Cảnh An, anh không định chia tay với em, dù em hận anh, oán anh, anh cũng, cũng…”
Thanh âm Hứa Huy nghẹn ngào, không nói được nữa.
Một hàng lệ từ khóe mắt thiếu gia cao ngạo kia trượt xuống, gã rất nhanh nghiêng thân, che dấu yếu ớt của chính mình.
Gã ngừng nói, nhưng ý tứ của gã Ngô Cảnh An đã hiểu rõ.
Thì ra trừ bỏ come out và chia tay, thật sự còn có loại lựa chọn thứ ba.
Anh là người ngu dốt, sao lại không nghĩ tới, cuộc sống, còn có thể tiếp tục như vậy.
Nhìn, Hứa Huy thương anh biết bao nhiêu, vì tương lai bọn họ trải một con đường khang trang. Không come out sẽ không đau khổ, phiền lòng, bọn họ có thể ngồi ở ghế nằm ban công lầu hai giữa đủ loại hoa cỏ nhàn nhã mà đếm thời gian.Bọn họ, còn có thể tiếp tục như vậy.
Chờ đến khi cảm xúc của Hứa Huy thoáng bình phục, xoay người lại, Ngô Cảnh An mới mở miệng, ngữ khí bình tĩnh thần kỳ, anh nói: “Hứa Huy, em có thể chờ anh, cũng có thể cùng anh không có lý tưởng gì, bao lâu cũng được. Em chỉ muốn hỏi, tương lai, anh sẽ kết hôn sao? Sẽ có con sao? Đến lúc đó, em tính là gì?”
Trong mắt Ngô Cảnh An là một mảnh sáng suốt, kỳ thật anh đã không còn yêu cầu Hứa Huy đưa ra đáp án.
Từ sân thể dục đi ra, di động Ngô Cảnh An vẫn luôn vang lên không ngừng, anh vô tri vô giác nhấc máy, là anh Trương, bạn tốt của anh.
“Tên nhóc cậu còn chưa trở lại sao, quản lý với trưởng ban đều đã tới, cả hai lần tôi đều nói cậu đi nhà cầu, con mẹ nó dù cậu có tiêu chảy cũng nên trở về rồi. Đừng nói nhảm, nhanh chóng trở lại cho tôi. Tiền thưởng của cậu cậu không muốn có thể cho tôi, việc gì phải để lợi cho lũ phỉ kia đồ ngốc!”
Ngô Cảnh An nở nụ cười, “Về ngay đây!”
Cúp điện thoại, anh vội vã đi về xưởng.
Anh chạy một đường, vẫn luôn chạy, chạy qua trạm xe bus mới nhớ tới có thể ngồi xe tuyến số 19. Vì thế chạy về trạm xe bus, chờ chạy lên xe tìm vị trí ngồi, chạy thẳng tới trạm cuối cùng mới phát hiện ra anh ngồi chính là tuyến số 9.
Lại xuống xe lại chạy, chạy trốn đến đầu đầy mồ hôi, có bác gái quen biết thấy anh nói: “Cẩn thận một chút đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã.”
Ngô Cảnh An dừng lại, quay đầu mới phát hiện mình thế mà chạy trở về nhà.
Anh đặt mông ngã ngồi trên ghế đá trong hoa viên, thân thể giống như hết sức, không động đậy nổi một ngón tay.
Vừa được nghỉ ngơi, đại não liền lập tức hoạt động.
Hứa Huy… Không come out… Phú nhị đại… Không lý tưởng… Không chia tay… Kết hôn… Con cái…
Hứa Huy cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi cuối cùng của anh.
Đáp án, trong lòng biết rõ ràng.
Ngô Cảnh An nằm trên ghế đá lạnh lẽo, nghe tiếng trẻ con trong tiểu khu ồn ào tan học, nhìn tia màu xanh cuối cùng biến mất dần trên bầu trời không trung.
Nơi này là ngôi nhà anh quen thuộc, phong cảnh nơi này anh nhìn bảy, tám năm, lại vẫn bị những điều bình thường đó làm cho xót xa không thôi.
Lão Lý đón cháu trai trở về, như lệ thường nói đâu đâu một hồi lâu, nhà dì Tề lại nấu ăn mùi ớt sặc mũi, căn phòng cách vách mới có một đôi vợ chồng mới đến ở.
Đến giờ về nhà, mỗi người đều nên trở về nhà.
Nhà anh gần trong gang tấc, người trong nhà lại tìm không thấy.
Hứa Huy nói thương anh, nói sẽ không chia tay với anh, cho dù có hận có oán, cũng phải đem hai người xâu vào một chỗ.
Ngô Cảnh An nở nụ cười, vì tốt đẹp của hai năm nay, vì một khắc xấu xí cuối cùng này.
Đúng vậy, trong nhân tâm hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút ý tưởng xấu xí, bị da thịt bị quần áo che lại, không ai thấy được.Hiện giờ Hứa Huy vạch ra tầng ngụy trang đó, đem xấu xí máu chảy đầm đìa đặt trước mặt anh.
Hứa Huy ích kỷ sao? Rất ích kỷ, có ai là không ích kỷ đâu?
Miệng anh nói không sợ chia tay, kỳ thật trong lòng vẫn nghĩ muốn gã come out, nhìn xem, ích kỷ biết bao.
Come out, hai chữ này hiện tại nhớ đến đều cảm thấy tồi tệ.
Anh thế mà muốn để cho một vị cao phú soái con trai độc nhất trong nhà vì anh mà come out.
Có chút không biết lượng sức mình!
Lời Hứa Huy nói đánh tỉnh chút không tỉnh táo trong anh, cũng làm cho anh nhận rõ hiện thực tàn khốc.
Anh nghĩ tới come out, nghĩ tới chia tay, chỉ không tính đến loại kết quả này.
Không nên không thể tưởng tượng được nha, thói hư tật xấu của đàn ông, anh rõ ràng mà.
Chẳng qua bởi vì đó là người anh yêu, người kia là Hứa Huy, vì thế, không đem gã hướng về phía tối tăm mà suy nghĩ.
Anh có chút lý giải vì sao những người phụ nữ đã kết hôn trong xưởng lại tự tin như thế.
Bởi vì sớm chiều sống với nhau, luôn cho rằng người đàn ông của mình là đặc biệt, luôn cho rằng những chuyện tình một đêm bồ bịch đó đều là phát sinh trên người người khác, vĩnh viễn không tới phiên chính mình.
Anh cũng bị loại ý tưởng buồn cười này che mắt.
Thì ra, Hứa Huy, cũng không đặc biệt.
Buổi tối, anh gọi cả nhóm đồng nghiệp tới uống rượu, rượu được ba vòng, anh Trương mắt say lờ đờ còn oán giận anh rất không ra gì.
Ngô Cảnh An cũng có chút say, dựa vào sô pha giải thích liên tục.
Vương Hải là sinh viên mới tới năm nay, nhìn anh bất đắc dĩ mà thở dài, “Anh Ngô, cũng là như anh tốt, sống một mình, không ai quản không ai hỏi, muốn làm gì thì làm, thoải mái tự tại.”
Ngô Cảnh An quay đầu nhìn về phía hắn, chuyện của Vương Hải cả xưởng đều biết, cùng bạn học trung học gần sáu năm, nhưng cô bé không thi lên đại học hiện tại làm thuê ở một khách sạn, hai ba năm trước cô bé còn từng vào tù, cha mẹ Vương Hải nói gì cũng không đồng ý chuyện hai người bọn họ, bắt bọn họ chia tay.
Ngô Cảnh An cười cười, “Tốt cái gì mà tốt, ngày nào đó chết ở trong nhà cũng không ai biết. Em còn chưa bao giờ sống một mình, năm mới lễ tết mới đáng thương.”
Vương Hải lại thở dài, bưng chén rượu nhỏ uống một hơi cạn sạch.
Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn mạng nhện không thu hút trong góc tường, “Vương Hải, nếu ba năm nữa ba mẹ em vẫn không đồng ý hai người các em, em định làm thế nào?”
Vương Hải: “Còn có thể làm thế nào, thật sự không được, liền gạt bọn họ đi đăng ký kết hôn, dọn đi ra sống một mình.”
Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn cậu ta: “Em thực sự thích bạn học kia như vậy? Cả cha mẹ cũng không cần.”
Vương Hải cười khổ: “Sao có thể không cần, chính là bởi vì đều muốn, mới làm như vậy. Vài năm sau, chờ em và Chung Lan có con, cũng không tin ba mẹ em còn có thể cố chấp. Đến lúc đó kết cục đại đoàn viên, không thể tốt hơn.”Có người rót cho Ngô Cảnh An một chén rượu, Ngô Cảnh An khoát tay dốc chất lỏng cay độc vào cổ họng.
Cay đến mức tim cũng khó chịu theo.
Rượu hết, người đi rồi, anh ngồi phịch trên ghế sa lông không muốn đứng lên.
Vương Hải nói người yêu người nhà đều muốn, mới tiền trảm hậu tấu, dù không được tự nhiên cũng chỉ vài năm, lâu dần, cuối cùng cũng có thể tu thành chính quả, kết cục đại đoàn viên.
Hứa Huy cũng nói người nhà người yêu đều muốn, cho nên không chia tay, không come out, liền ủy khuất Ngô Cảnh An một chút làm tình nhân vĩnh viễn không thể ra ánh sáng đi!
Bởi vì, không thể có gì quan trọng hơn cùng một chỗ.
Quả nhiên, tư tưởng của nhân vật nhỏ và phú nhị đại không giống nhau.
Mà Ngô Cảnh An…
Ngô Cảnh An ngay từ đầu cũng chỉ là muốn một người đàn ông cùng chung sống một cuộc sống bình thường.
Một cái nhà, một gia đình, một người yêu, như chú Câm và chú Trương, như chú Phương và mẹ, như Khổng Tân và vợ hắn, như mọi cặp vợ chồng trên thế gian này.
Chỉ là muốn, cuộc sống đơn giản nhất!
Điểm này, sao Hứa Huy lại không hiểu!
Cổ họng đột nhiên ngứa rát, anh kịch liệt ho khan.
Ho đến mức quỳ rạp xuống bên cạnh sô pha, ho đến mức làm rượu phun trở ra, mới rốt cuộc ngừng lại.
Tìm cái khăn lau miệng, nhìn một phòng bừa bãi, xót xa lan tràn trong lòng.
Anh muốn gọi điện thoại cho Hứa Huy, bảo gã trở về, để gã ôm chính mình một cái, để gã đem những lời nói đả thương người kia thu hồi lại đi, tiếp tục làm Hứa súc sinh mà anh yêu.
Anh muốn cười, anh muốn khóc, nghĩ đến nước mắt Hứa Huy khi nói những lời kia, nghĩ đến tốt đẹp bọn họ không thể có trở lại.
Tất cả tất cả, đều làm xót xa trong lòng tăng thêm.
Nước mắt, rớt xuống trên đùi một giọt.
Anh lấy di động ra, lật đến bức ảnh chụp chung cùng Hứa Huy.
Mỗi một tấm ảnh đều là một phần hồi ức, một phần ghi chép. Những vui vẻ đã từng tồn tại đó, chỉ có thể vĩnh viễn bảo tồn trong ảnh chụp.
Từ nay về sau, sẽ không có người nửa đêm trộm hôn anh đến mức không thể thở nổi, sẽ không có người dùng giọng nói thâm tình ái muội gọi anh là Cảnh An, lại không ai có thể làm anh cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế.
Hứa Huy, anh yêu Hứa Huy, anh nghĩ nhiều đến mức có thể yêu đến già, yêu đến chết.
Nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, trong di động hai người vẫn tươi cười, mà anh, chỉ có thể tránh ở trong phòng bi thương mà khóc.
Yêu cầu của Hứa Huy anh làm không được, đoạn tình yêu này, đã định trước phải đi đến kết thúc. <ins
class=”adsbygoogle”