Khi Hách Thời về đến nhà, dì Phương giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, mẹ đang ở trong vườn chăm sóc hoa cỏ.
Ba tan tầm gặp gỡ Vi Vi, hai người cùng nhau vào nhà, mẹ vui vẻ kéo tay con dâu nói việc nhà, ba ngồi trên ghế sa lông thỉnh thoảng chêm vào vài câu.
Một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Hách Thời chỉ cần ngồi ở chỗ kia, không nói câu nào, cũng là cái làm nền hoàn mĩ.
Sau bữa cơm chiều, đưa Vi Vi trở về nhà, Hách Thời đi vào phòng, không bật đèn, ngồi lẳng lặng trong bóng tối một hồi lâu.Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hắn giống như làm một giấc mộng thật dài thật lâu.
Trong mộng không bao lâu sau hắn cùng Kiều Chí Bân, trong mộng có tình yêu không thể nói ra của bọn họ.
Cậu trai trong mộng ở dưới ánh mặt trời cười tùy ý trương dương, cậu trai trong mộng dịu dàng gọi hắn Socola, Socola…
Thống khổ nảy lên trong lòng, hắn không dám nghĩ nữa.
Lấy từ trong túi ra di động người nọ đã không dùng hơn một năm.
Màn hình chờ, là một khối Socola viết HERSHEY’S.
Mũi đau xót, hắn nhắm mắt lại chờ một lát mới cầm lại di động lần nữa.
Ảnh chụp bên trong rất ít, chủ yếu là vài bức ảnh phong cảnh, duy nhất có vài bức nhân vật trong bức ảnh chụp có chút mơ hồ, giống như là ảnh chụp thời xưa.
Trong ảnh chụp vĩnh viễn có một nhân vật chính không thay đổi.
Đó là người duy nhất cậu yêu trong nhân sinh ngắn ngủi, là người yêu cậu cho đến chết cũng không quên.
Hách Thời rời khỏi album ảnh, mở trình phát nhạc.
Quả nhiên như người phụ nữ nói, bên trong chỉ có một ca khúc, không ngừng lặp lại, hát gần mười năm.
Đè xuống nút Play, khi nhạc đệm vang lên, trái tim của hắn nháy mắt bị nhéo lên.
Bài hát này…
Cậu thế mà, thế mà…
Sau giờ ngọ giữa hè, ngoài cửa sổ ồn ào tiếng ve, trên đỉnh đầu quạt trần thổi vù vù, Hách Thời hai mươi tuổi đứng bên giường, hắng giọng một cái, gật gật đầu với Kiều Chí Bân.
Kiều Chí Bân bấm xuống nút ghi âm.
Có một cái cửa sổ nào.
Có thể làm người ta nhìn không dứt
Nhìn một nơi phồn hoa thì ra giống như một giấc mộng
Thanh âm cậu trai không tính là dễ nghe, lại hát đến nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.
Cậu trai ngồi bên cạnh hắn si ngốc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp trai lại căng thẳng vì khẩn trương kia.
Hách Thời đặt di động ở bên cạnh, dựa vào âm nhạc hơi thương cảm chảy xuôi, mở máy tính.
Trước khi người phụ nữ rời đi nhắc đến Twitter của Kiều Chí Bân.
Dựa vào địa chỉ người phụ nữ kia đưa, hắn mở ra cánh cửa khóa kia.
Đó là thế giới của Kiều Chí Bân, một thế giới hắn không có cách nào xông vào.
Kiều Chí Bân mới tới nước Mỹ, buồn bực không vui, chị gái an bài trường học cho cậu, bởi vì công việc bận rộn cũng không thể bận tâm đến cậu quá nhiều.
Kiều Chí Bân mỗi ngày lặp lại cuộc sống ba điểm một đường: ký túc xá, phòng học, thư viện.
Cậu sẽ giống như đứa ngốc đi khắp mấy tầng lầu thư viện, muốn tìm đến thân ảnh quen thuộc kia sẽ ngồi ở gác chuông cao cao nhìn mặt cỏ trống rống sẽ theo bản năng mua hai phần cơm, nói với vị trí trống trơn bên cạnh một câu, Socola, ăn cơm.Lúc khổ sở đến chịu không nổi, cậu sẽ chạy đến bờ sông khóc to một hồi.
Khóc cho đoạn ái tình vô tật mà chết kia của cậu, khóc vì Socola mà cậu không thể nào gặp lại.
Sớm biết là loại kết cục này, thật không nên bỏ vào nhiều tình cảm như thế.
Hiện tại, ai có thể đến dạy cậu làm cách nào thu về.
Nước mắt chảy khô, thương tâm lại vẫn như cũ không tản ra được.
Mãi đến một ngày, cậu gặp một dãy Socola trong siêu thị.
Rất nhiều thương hiệu cậu không biết, các kiểu đóng gói, mùi hương nồng đậm, cậu không tự giác mà đi tới, dừng lại trước mặt một hộp Socola.
Hershey’s.
Cậu bị cái tên này nắm chặt ánh mắt, hǎo shí, Hách Thời, cậu không kìm được lòng mà vươn tay.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu với cậu, loại Socola này hương vị rất ngon, hơn nữa giá cũng rẻ.
Cậu mua cả một hộp lớn, sau khi trở lại ký túc xá, thả toàn bộ xuống giường, ngơ ngác nhìn, ngơ ngác cười.
Cậu nhất định là ma quỷ, còn muốn dùng phương thức này bắt lấy Socola của cậu.
Ngày hôm sau, cậu chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố, tìm kiếm các loại các khẩu vị Socola.
Một đống lớn, cậu đóng gói thành thùng, muốn gửi về trong nước, dành cho cậu trai có chứng tụt huyết áp lúc nào cũng chuẩn bị sẵn chút Socola trong túi kia.
Xúc động qua đi, khi tỉnh táo lại cậu hủy thùng đi, những gói Socola rơi ra.
Cậu mở ra một khối Socola hình trái tim, bỏ vào trong miệng.
Hương thơm nồng đậm, vị đắng nhẹ cùng vị ngọt kích thích nơi đầu lưỡi.
Thùng Socola cuối cùng cũng không gửi đi, bị cậu mỗi ngày một khối ăn sạch.
Có người khóc
Có người cười
Có người thua
Có người già
Đến kết cục
Còn không phải giống nhau.
Twitter của Kiều Chí Bân giống như là nhật ký, hàng chữ ngắn ngủn ghi lại mỗi chỗ cậu từng đi, mỗi người bạn cậu quen, có vui vẻ, có phiền não, có hạnh phúc, có bi thương.
Mỗi một ngày, mỗi một ngày, mặc kệ nội dung ngắn thế nào, cuối cùng cậu đều sẽ viết xuống tên của một loại Socola.
Đó là Socola cậu ăn ngày hôm đó, là hương vị ngày hôm đó cậu nhấm nháp.
Dùng hương vị đắng ngọt giao nhau đó, áp chế nỗi nhớ trong lòng.
Sau khi bạn bè biết, khuyên cậu bỏ thói quen này, loại đồ này ăn nhiều không tốt, phải khống chế một chút.
Cậu cười cười, nếu thật có thể khống chế thì tốt rồi, nhưng biết làm thế nào, đã nghiện.
Nhiều năm như vậy, cũng không thể từ bỏ được.
Hách Thời đi theo bước chân cậu vào những thành phố xa lạ, lĩnh hội phong thổ nơi đó, biết cậu từng giúp đỡ vài đứa bé châu Phi, biết cậu từng chụp ảnh với siêu sao quốc tế, biết cậu từng ký tên hiến nội tạng, biết cậu từng làm ra tòa nhà tốt nhất trên đời.Cậu thực hiện được giấc mộng của mình, cậu nên hạnh phúc, nên vui vẻ.
Có một loại tình yêu nào.
Có thể làm cho cậu không bị thương.
Mấy năm nay không ít người khuyên bảo cậu.
Nhưng cậu vẫn cô độc, tịch mịch, một mình trở lại căn phòng trống trơn, nhấm nuốt hương vị ngọt ngào, nuốt đau xót còn lại.
Cảm giác duy trì mười năm, vẫn không có cách nào quên đi.
Cậu thử hẹn hò với một người đàn ông khác, một người Mỹ sự nghiệp thành công.
Bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau ở nhà ăn, ngày nghỉ hẹn nhau ở trường đua ngựa, sân golf, thậm chí ở rạp chiếu phim người trẻ tuổi hay đi.
Bọn họ nắm tay, hôn môi, nhưng không cách nào đi đến bước cuối cùng.
Cuối cùng cậu từ bỏ nếm thử, cậu không muốn miễn cưỡng chính mình, đi qua một đoạn nhân sinh không có tình yêu.
Cuối cùng, vẫn là chỉ có một người.
Rượu gì
Không tỉnh
Đau nào
Không thể quên được
Đi về phía trước lại không thể quên đi như lúc ban đầu
Nội dung nhiều ngần ấy năm Hách Thời không hề bỏ sót nhìn hết, hắn nhìn thật cẩn thận, sợ bỏ lỡ từ nào.
Kiều Chí Bân quen thuộc, giống như sống lại, mang theo hắn cùng nhau, trên con đường du lịch của cậu.
Socola, tương lai có một ngày, tớ thành kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, chúng ta cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới đi?
Vậy phải đến lúc nào chứ, chỉ sợ đến khi hai người chúng ta đều thành ông già rồi, có muốn đưa cả cháu chắt đi cùng không?
Cậu lại coi thường tớ như vậy sao, tớ cũng không muốn có cháu, có bạn già là đủ rồi, có bạn già đi du lịch vòng quanh thế giới, tớ đã thấy đủ.
Bạn ơi đừng khóc.
Tôi vẫn là nơi tâm linh bạn quy túc.
Bạn ơi đừng khóc
Phải tin tưởng con đường của mình
Trong hồng trần có rất nhiều mờ mịt si tâm truy đuổi.
Khổ cho bạn
Tôi cũng có cảm xúc
Twitter của Kiều Chí Bân dừng lại ở một năm trước, thời điểm đó cậu đã nằm viện.
Bởi vì tin mình đính hôn, người kia, cả niềm tin đối kháng bệnh tật cũng đánh mất.
Cậu viết một ít việc nhỏ khi nằm viện, có người nằm viện chung phòng, có chị gái quan tâm cậu, có phong cảnh ngoài cửa sổ không nhìn hết, lần đầu tiên chạy thận.
Twitt cuối cùng, rất ngắn, ngắn đến mức Hách Thời chỉ dùng một giây đồng hồ đã đọc xong.
Đó là những chữ cuối cùng cậu lưu lại trên đời này.Cũng là những lời cuối cùng lưu lại cho Socola của cậu.
“Socola, vẫn là khi còn tốt là ăn ngon nhất, bạn nói phải không?”
Bạn ơi đừng khóc
Tôi luôn ở chỗ sâu nhất trong tâm linh bạn.
Bạn ơi đừng khóc
Tôi cùng bạn sẽ không cô độc
Trong bể người
Khó được có mấy người bạn bè chân chính
Phần tình cảm này
Xin bạn đừng không quan tâm.
Sợi dây vẫn luôn căng thẳng trong lòng Hách Thời trong nháy mắt gãy, nước mắt rốt cuộc không ngăn được, hắn nhìn một hàng chữ ngắn gọn trong màn hình, dần dần mơ hồ, dần dần hỏng mất.
Tiếng khóc không giấu được, từ sâu trong tâm linh phát ra, hắn vươn tay nắm chặt màn hình, tiếng khóc tiếng la tê tâm liệt phế vang vọng toàn bộ phòng.
Kiều Chí Bân, Kiều Chí Bân, cậu có thể trở về không… Kiều Chí Bân, tôi sai, thật xin lỗi, cậu trở về gặp tôi… Tôi sẽ không buông tay cậu ra nữa, Chí Bân, chúng ta đến với nhau đi, Chí Bân… Tôi cùng cậu đi du lịch vòng quanh thế giới, cùng cậu ăn Socola, Chí Bân… Van cầu cậu, trở về gặp tôi một lần, Chí Bân, tôi sai, tôi sai, Chí Bân…
“A… A… A…”
Tiếng khóc thương tâm muốn chết của hắn làm bừng tỉnh cha mẹ, vẫn luôn gõ cửa phòng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Thân thể hắn không ngừng run rẩy, răng nanh cắn nát môi, nhiều đau đớn hơn nữa cũng áp chế được cảm giác tan nát cõi lòng này.
Hắn nắm chặt vị trí trái tim, ngực kịch liệt phập phồng.
Nơi đó, vẫn luôn có một người, hắn yêu sâu sắc mười năm, lại không dám nói ra khỏi miệng.
Mà hiện giờ, người ở nơi đó, rốt cuộc đã không về được nữa.
Mà ngay cả cơ hội hối hận, cũng theo cậu ấy, đồng thời, vĩnh viễn biến mất. <ins
class=”adsbygoogle”