Sau khi giải phẫu của chú Trương thuận lợi hoàn thành, mọi người ở đây thở ra một hơi, vấn đề mới lại chắn trước mặt.
Ngô Cảnh An gặp lại người đàn ông mà cả đời anh đều không muốn gặp lại ngay trước cửa cơ quan.
Ngô Cảnh An rất muốn làm bộ như không phát hiện, nhưng vừa đi không được hai bước, người nọ liền gọi anh lại.
Ông ta lo lắng vạn phần, mới vừa thấy anh đã chạy tới, nắm chặt cánh tay anh, than thở khóc lóc: “An Tử, lúc này con thật sự phải giúp giúp em con!”
Ngô Cảnh An vừa nghe lời này da đầu liền muốn nổ tung, lời dạo đầu của cha anh thật sự là vạn năm không thay đổi.
Ngô Cảnh An rút tay mình ta, tránh ra một khoảng cách, liếc mắt nhìn ông ta, “Tôi không giúp được, ông cũng đừng nói với tôi là chuyện gì, hiện tại trong tay tôi một phân tiền cũng không có, nếu không, ngài vẫn là bán phòng ở đi!”
Cha Ngô thấy anh làm bất hòa thối lui, cuống quýt tiến lên nắm chặt tay anh lần thứ hai, “Phòng ở đã bán rồi, không được, là thật sự không có cách nào, cha mới có thể tới tìm con, An Tử, nếu con không giúp được hai chúng ta, chúng ta thật sự chết chắc rồi.”
Ngô Cảnh An lạnh mặt nhìn bàn tay nắm chặt cánh tay mình kia, cảm giác kia đúng là một con rắn độc, gắt gao quấn lấy anh, kéo anh về phía địa ngục
Cha Ngô tóm tắt đơn giản ngắn gọn rõ ràng, Ngô Thường vay nặng lãi, hai mươi lăm vạn. Lãi mỗi ngày 1%, hiện tại đã biến thành hơn bốn mươi lăm vạn. Từ sau khi Ngô Thường kết hôn cha Ngô liền tặng phòng ở cho hắn, mình thì đi ra ngoài thuê phòng, hiện tại Ngô Thường xảy ra chuyện thật sự không có cách nào khác đành bán phòng, nhưng giá phòng khu vực khai thác mỏ chẳng qua cũng chỉ hơn mười vạn, dư lại hơn hai mươi vạn hắn thật sự kiếm không ra. Ngô Thường dẫn theo vợ chạy trốn, mấy kẻ cho vay nặng lãi mỗi ngày đến chỗ ông ở làm ầm ĩ, chủ cho thuê nhà cũng không muốn cho ông ở nữa.
Không bao lâu Ngô Thường đã bị tóm về, vợ hắn trở về nhà mẹ đẻ một chuyến liền muốn ly hôn, có người uy hiếp cha Ngô bảo ông kiếm tiền chuộc Ngô Thường về, nếu không liền muốn băm hai bàn tay hắn, cha Ngô sợ tới mức mất cả ba hồn bảy vía.
Ông nghĩ muốn báo cảnh sát, nhưng người bên ngoài khuyên ông, loại chuyện này cảnh sát cũng không quản, một ngày hai ngày còn giải quyết cho, sau này thì sao, bọn họ ngày nào cũng tới nháo, chọc bọn họ nóng nảy bọn họ thật sự làm chút chuyện gì thiếu đạo đức cho dù ông muốn khóc cũng không có nước mắt, vẫn nên trả lại tiền đi!
Cha Ngô nghĩ tới Ngô Cảnh An, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông.
Ngô Cảnh An nghe xong liền nở nụ cười, lấy một điếu thuốc ra gài lên miệng, “Nha, vay nặng lãi cũng đụng phải, kế tiếp còn có tiết mục khổ tình gì, ông cũng nói rõ ràng một lần luôn đi, đừng chỉ bốn mươi vạn, thật không có ý nghĩa, lần tới bịa số lớn chút, bốn trăm vạn thế nào?”Cha Ngô nghe ra chế nhạo trong lời anh, giận lại không dám phát, mặt tỏ vẻ đáng thương hề hề tiếp tục cầu xin, “An Tử, con giúp nó lần này đi, cha cam đoan, không có lần sau, sau này, cho dù là trời sập chúng ta cũng sẽ không tới tìm con. An Tử…”
Ngô Cảnh An thở ra một vòng khói, buồn cười nhìn ông ta, “Ông cảm thấy tôi giống kẻ coi tiền như rác sao? Nói với ông thế này, muốn tiền không có, muốn mạng có một cái. Nếu không ông và tên rùa con kia cộng lại đem tôi băm ra thành thịt bán, hơn mười đồng một cân đấy, cũng không ít tiền.”
Cha Ngô thật sự nóng nảy, “An Tử, con cũng đừng nói lời này, cha hỏi người ta, con làm ở đây một tháng cũng vài ngàn, trong tay sao lại có thể không có chút tiết kiệm, hơn nữa, không phải con còn có người đó sao?”
Ngô Cảnh An nhướng mày: “Người đó?”
Cha Ngô lộ ra nụ cười nịnh nọt, “Nghe nói con trai chủ tịch tập đoàn Húc Dương lại hòa hảo với con, kỳ thật, cha cũng thay các con cao hứng. Lúc này, bảo hắn giúp em con, em con sẽ không quên ân đức này đâu.”
Ngô Cảnh An tự động lý giải lời nói của ông ta thành, lần này giúp lần sau liền đến tìm các người, công tử Húc Dương thì phải là thùng đựng tiền kim quang lòe lòe không đáy chứ, hoan nghênh đến kiếm chác.
Khóe miệng Ngô Cảnh An gợi lên nụ cười, thân mình nghiêng tới phía trước tới gần ông ta, “Lại nói, cũng không phải không được, chẳng qua tiền của con trai chủ tịch tập đoàn Húc Dương cũng không dễ kiếm, nếu không, ông bảo Ngô Thường rửa sạch mông hầu hạ hắn mấy tháng, tiền ấy à, rất dễ nói.”
Ngô Cảnh An không nhìn khuôn mặt tức đến khó thở của cha Ngô, xoay người cưỡi xe đạp đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, quán chú Câm xảy ra chuyện, mười mấy người ngộ độc thức ăn, khi điều tra phát hiện tinh dầu cấm dùng cùng thịt heo có vấn đề, quán bánh bao bị niêm phong.
Kế tiếp là bồi thường, phạt tiền, làm người đàn ông hơn bốn mươi tuổi là chú Câm trong nháy mắt già đi rất nhiều.
Nghề nghiệp chú kinh doanh mười mấy năm thậm chí định dùng để dưỡng lão lập tức bị chặt đứt, người ta trước sau chỉ trỏ làm chú không nâng nổi đầu.
Ngô Cảnh An không tin quán bánh bao chú Câm sẽ có vấn đề, loại thủ pháp quen thuộc này làm anh sinh ra hoài nghi.
Mà bên này cha Ngô không được như ý thì vẫn dây dưa không bỏ, cổng không cho vào, ông ta đứng ngay cửa xưởng chửi ầm lên, cái gì khó nghe nhất thì mắng cái đó, mắng anh là biến thái không biết xấu hổ, để cha mình ở chuồng heo, em trai bị người chém chết cũng mặc kệ.
Rất nhanh, toàn xưởng đều biết Ngô Cảnh An anh là một tên đồng tính luyến ái chết tiệt thiếu đạo đức táng tận lương tâm.
Lãnh đạo tìm anh nói chuyện, muốn anh nhanh chóng xử lý chuyện gia đình, đừng làm cho người suốt ngày đứng ở cửa xưởng mắng to, ảnh hưởng không tốt.
Về nhà cũng bất an, ông già không vào được cửa ở ngay trong tiểu khu gặp người liền kể con của ông ta bất hiếu như thế nào như thế nào, súc sinh như thế nào như thế nào, khiến cho Ngô Cảnh An mỗi lần về nhà đều bị người chỉ trỏ, nói ba nói bốn.Ý tưởng duy nhất của Ngô Cảnh An chính là may mắn mấy ngày nay Hứa Huy không ở, anh thật không muốn để gã thấy mình có người nhà như vậy, nhân sinh chật vật như vậy.
Hôm nay anh vừa ra khỏi cửa đã bị ông già bắt được, tóm lấy cổ áo anh muốn đi đồn công an, nói là muốn cảnh sát thay ông ta quản thằng con bất hiếu này, Ngô Cảnh An giận muốn tóm lại tay ông ta, lại bị ông ta bạt tai một phát đẩy xuống cầu thang.
Lão già hơn năm mươi tuổi càng già càng dẻo dai, khi Ngô Cảnh An ngã xuống thang lầu còn nghĩ năm đó cha anh chính là dùng đôi bàn tay hữu lực này đánh anh vào bệnh viện.
Trán đụng vào bậc thang, máu rất nhanh đã chảy xuống, thời điểm Ngô Cảnh An ngã đến mơ hồ, cha Ngô đã lao xuống lầu, lựa chọn xem nhẹ máu trên đầu anh, nhéo cổ áo anh kiên trì muốn đem anh đến đồn công an.
Hứa Huy mới vừa vào hàng hiên nhìn đến chính là cảnh tượng này, máu toàn thân đều bốc lên đỉnh đầu, gã hô to một tiếng Cảnh An, liền ba bước thành hai xông lên lầu, đẩy cha Ngô ra, đỡ Ngô Cảnh An lung lay sắp đổ.
“Xảy ra chuyện gì?” Hứa Huy cúi đầu xem xét vết thương trên trán anh, may mà bị thương không nặng, chỉ là máu chảy rất dọa người, gã đỡ người ngồi xuống đất.
Ngô Cảnh An nhắm mắt lại hoãn một hồi mới mở mắt ra, nhìn gã một cái, bất đắc dĩ nói: “Sao anh lại chọn thời điểm này về chứ.”
Hứa Huy không hiểu, cha Ngô bên cạnh tiến lên mặt đầy tươi cười nói: “Đây là Hứa thiếu gia phải không, tôi là cha An Tử.”
Hứa Huy giương mắt nhìn ông ta, ánh mắt kia làm ông không rét mà run.
Vài năm nay Ngô Cảnh An chỉ đề cập đến mẹ, chưa từng nhắc đến cha, nhưng Hứa Huy biết, anh còn có một lão cha khốn nạn.
Năm đó khi điều tra Ngô Cảnh An, tình huống về cha Ngô gã cũng rõ như lòng bàn tay.
Lúc trẻ thân mật cùng một kỹ nữ, sau khi sinh đứa trẻ không lâu kỹ nữ kia chết, cha Ngô liền đưa đứa trẻ về nhà. Sau khi Ngô Cảnh An come out bị cha Ngô đánh rất thảm, hàng xóm đều nói ông Ngô kia rất ngoan tuyệt, dù không học giỏi thế nào, đó cũng là con ruột ông ta mà!
Hứa Huy ước chừng còn nhớ rõ đứa con út nhà họ Ngô gặp chuyện, là gã hỗ trợ bãi bình.
Xem ra, lần này cha Ngô tới cửa tám phần lại không thoát khỏi quan hệ với tên con trai kia.
Sau khi từ bệnh viện kiểm tra xong trở về, Hứa Huy đỡ Ngô Cảnh An lên giường nằm, đưa di động tới trong tay anh, dùng ngữ khí không cho xía vào nói, “Xin phép, nghỉ một ngày!”
Ngô Cảnh An nhận di động, “Đừng làm to chuyện, bác sĩ không phải nói rồi sao, không có chuyện gì.”
Hứa Huy kiên trì nhìn anh, một lúc lâu, Ngô Cảnh An bại trận, gọi điện thoại xin nghỉ.
Hứa Huy xoay người đi phòng bếp nấu hai chén mì bưng lại đây, Ngô Cảnh An vừa ăn mì vừa thật lòng tán thưởng, “Tay nghề anh hiện tại càng ngày càng tốt, có hi vọng đuổi kịp và vượt qua em rồi!”
Hứa Huy cười cười, “Nếu không, anh đổi nghề làm chồng chuyên trách nấu ăn, tiền lương em xem rồi cấp đi.”
Ngô Cảnh An: “Nói tiền rất tổn thương tình cảm, em dùng thịt đền, thịt đền.”Ăn cơm xong, Hứa Huy đắp chăn cho anh, ôm lấy anh chán ngấy một hồi.
Giải phẫu của chú Trương kết thúc, gã cơ hồ hai mươi tư giờ ở bên chăm sóc, sự việc trong quán chú Câm là người chịu trách nhiệm phải trực tiếp ra mặt, Ngô Cảnh An nhờ người tìm quan hệ, chạy chọt mấy lần, sau khi đàm phán không truy cứu trách nhiệm, nhưng cửa ải khó khăn cuối cùng lại ở tiền.
Tử bỏ bán phòng, chú Câm cũng không nghĩ ra cách khác.
Ngô Cảnh An dù là có tâm hỗ trợ hơn cũng thật sự không lấy ra được tiền, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người đàn ông kia đeo khuôn mặt tiều tụy tang thương ký tên xuống hợp đồng bán phòng ở.
Chú Trương nằm trên giường bệnh cái gì cũng không biết, thậm chí còn chờ mong có thể về nhà sớm chút.
Ngô Cảnh An làm ổ trong ngực Hứa Huy ăn cắp một chút thời gian yên lặng khó được này.
Gần đây bọn họ đều quá mệt mỏi.
Ngô Cảnh An nói chờ chú Trương xuất viện liền đón bọn họ về, sau này một đoạn thời gian rất dài đều phải ở cùng một chỗ, chúng ta không thể tùy ý như trước, phải chú ý một chút.
Hứa Huy cười cười, môi cọ nhẹ lên mũi anh, yên tâm, sau này anh tắm rửa xong không *** đi ra là được.
Có lẽ là di chứng đụng đầu, Ngô Cảnh An vươn tay ôm cổ Hứa Huy, đột nhiên nổi tính trẻ con không muốn gã rời đi.
Cứ như thế cùng gã, nhifu một giờ thêm một phút đồng hồ cũng tốt.
Những dự cảm không thoải mái trong lòng đó đi gặp quỷ đi thôi, người đàn ông này, anh phải dùng hết sức lực toàn thân mới trộm được, có thể nào buông tay, sao có thể bỏ được.
Anh dán lên môi người kia, đem lời ngon tiếng ngọt tiến vào lòng đối phương.
Anh đã nói, muốn hứa em bình an, đúng không?
Ừm, hứa em bình an, cả đời.
Cả đời, là bao lâu?
Không biết, nếu không, em cùng anh cùng nhau, cùng đợi xem đi!
Kế tiếp cha Ngô gây sức ép không dứt, Ngô Cảnh An không chịu được rất muốn xé rách mặt làm chút gì, nhưng khi anh đen mặt đi tới gần hai bước, ông già giảo hoạt liền ngồi xuống đất khóc lóc om sòm chơi xấu.
Nói ông ta sinh một súc sinh táng tận lương tâm, con trai muốn đánh cha, ông trời không mọc mắt sao không đánh chết nghiệt chủng này đi.
Đồng nghiệp lui tới trong xưởng chỉ trỏ đi qua bên người bọn họ.
Ngô Cảnh An một bên lo lắng chú Câm một bên bị người đàn ông này hao hết tâm thần, trong công việc khó tránh khỏi sơ sẩy.
Lúc trực ban khi đóng cửa lại đun nóng nước cửa điện có sự cố phun nước, đầu óc không biết bị nối sai dây nào, lại tiện tay đè xuống nút tăng cao.
Dẫn đến quá tải đứt cầu dao, lập tức khởi động máy bơm nước bổ sung khẩn cấp, mức nước giảm xuống quá nhanh, nồi hơi áp hỏa.Người toàn xưởng đều đang trông mong tiền thưởng vận hành an toàn một trăm ngày lại xảy ra loại sự tình này, vẫn là ở ngày thứ chín mươi ba, đại danh Ngô Cảnh An một lần nữa truyền khắp toàn xưởng.
Vài ngày sau có kết quả xử lý sự kiện, làm người chịu trách nhiệm chủ yếu, Ngô Cảnh An phạt thi đua ba tháng, giảm thành tích một bậc, hủy bỏ tiền thưởng tháng.
Đối bản thân anh mà nói hình phạt này xem như nhẹ, những người bị liên lụy phía sau, đều bị phạt trên một ngàn.
Mấy ngày nay, Ngô Cảnh An dù đi đến nơi nào, mặt sau đều có một đám dân chúng phẫn nộ, ngoài sáng trong tối mắng anh hại người không lợi mình.
Dưới song trọng đả kích cả tinh thần lẫn thân thể, gần tới tết âm lịch, Ngô Cảnh An rốt cục phá đổ thân thể mình.
Một con cảm mạo anh kéo dài hơn nửa tháng cũng không lành, uống thuốc xông hơi cũng không áp nổi, ho khan càng nặng.
Chú Trương đã xuất viện, cùng chú Câm dọn vào nhà Ngô Cảnh An, Hứa Huy tìm công việc mới, hết thảy giống như đi lên quỹ đạo.
Không ngờ quả bom hẹn giờ cha Ngô lần thứ hai xông vào cuộc sống của bọn họ. <ins
class=”adsbygoogle”