Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 26: Chương 26: Thất tình




Đại Cương nói: “Lão Ngô, hôm nay cậu nên kính Hứa thiếu ba chén, người ta làm bạn bè còn tận tâm còn hơn mấy kẻ đã quen biết cậu nhiều năm như chúng tôi, nhanh, rót đầy cho Hứa thiếu và lão Ngô.”

Tiểu Kiều cũng đi theo tiếp lời, “Không sai, lão Ngô, cậu cũng quá thiếu suy nghĩ, một mình ra ngoài vui vẻ, tốt xấu cũng nên gửi tin cho mọi người, phen này cậu làm Hứa thiếu tìm vất vả quá, thật là như lật cả thành phố lên rồi.

Ngô Cảnh An nhìn một bàn toàn lũ chân chó, bĩu môi nuốt xuống một bụng oan ức oán giận, các người đi ra ngoài vui vẻ có bao giờ báo với ông đây, Hứa thiếu này, sắp thành cha mấy người rồi.

Bưng chén rượu lên, hướng về Hứa Huy kính, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

Lúc nâng chén thứ hai, Hứa Huy lại bắt đầu ném bom, “Cảnh An, uống chậm chút, hại thân.”

Ngọt ngấy, làm mọi người lại quở trách anh.

Cái gì mà nhìn Hứa thiếu quan tâm cậu chưa kìa, cái gì mà cậu không xứng với Hứa thiếu, cái gì mà Hứa thiếu là thật lòng coi cậu là bạn bè, Hứa thiếu cái này, Hứa thiếu cái kia…

Ngô Cảnh An thật muốn lấy búa bổ đầu người nọ ra, xem bên trong là mấy suy nghĩ méo lệch gì.

Cơm no rượu say, người cũng nên tản về, Hứa Huy không uống nhiều dìu Ngô Cảnh An uống nhiều quá về ký túc xá.

Ban đầu hai người đi cách nhau một đoạn, sau đó, người phía sau chậm rãi đuổi kịp, vì thế hình thành hai cái bóng song song.

Ai khoác bả vai ai, ai kéo thắt lưng ai, ai cúi đầu xuống đất nhổ nước miếng, ai hướng lên trời thở dài bất đắc dĩ.

Nằm trên giường đơn, có người nhìn mạng nhện trên trần nhà sâu kín nói, “Cậu thật sự coi tôi là bạn bè sao?”

Có người nhẹ giọng cười cười, cho một đáp án ba phải thế nào cũng được. “Cậu nghĩ thế nào?”

Có người nhắm nghiền hai mắt, sau một lát đã ngủ thật say.

Có người vẫn luôn mở to mắt, giữ thanh tỉnh trong không khí oi bức.

Chỉ chốc lát, người nằm phía ngoài đứng lên, sửa sang lại y phục trên người, cúi đầu nhìn người đang ngủ say, khóe miệng gợi lên một nụ cười khó hiểu, xoay người ra khỏi phòng.

Hai ngày tiếp theo Ngô Cảnh An trải qua rất dễ chịu, nấu cháo điện thoại cùng Phương Tiểu Thiên suốt vài ba giờ đồng hồ, phấn hồng lả tả từ trong trái tim khô cạn của lão Ngô bay ra, đầu độc một đám bạn cùng phòng.

Vì thế, mọi người trong xưởng đều biết cây khô lão Ngô lại sắp nở hoa.

Khổng Tân nghe tin chạy tới, tìm Ngô Cảnh An dạy bảo một trận, cậu nói cậu đã có đối tượng còn đi gặp Tiểu Thanh làm chi, gặp rồi còn nói không đồng ý, được rồi, cậu nói cậu không đồng ý còn chưa tính, còn nói khó nghe với con gái nhà người ta như vậy, cậu không phải đàn ông, cậu là đồ lưu manh.

Ngô Cảnh An nghẹn khuất, rõ ràng là cậu gạt tôi đi xem mặt, sao tôi biết được! Hơn nữa, tôi nói những lời khó nghe kia, còn không phải là để làm người ta triệt để hết hi vọng sao, tôi đã hi sinh bản thân thành lưu manh, còn muốn tôi thế nào nữa!Nhưng những điều này không thể nói ra, chỉ có nhai nát nuốt vào bụng. Một phen nước mắt nước mũi kể lể cái gì mà tôi đáng chết, tôi cô phụ tín nhiệm của Đảng và đồng chí, cái gì mà tôi có mắt không tròng, không nhận ra sự ngây thơ tốt đẹp của cô ấy, cái gì mà tôi lập tức hối cải trở thành con người mới, mong tổ chức và nhân dân một lần nữa tiếp nhận tôi.

Khổng Tân không có cách gì với đồ ngốc này, vỗ mông chạy lấy người.

Hai ngày nay Hứa Huy gọi cho anh vài cuộc điện thoại, đều bị anh xem nhẹ bỏ qua.

Tin nhắn gửi tới, mẹ nó cậu rốt cuộc muốn làm gì!

Ngô Cảnh An cũng thật khâm phục da mặt người này, người ta đã làm đến mức này, còn không nhìn ra là muốn tuyệt giao sao!

Quả là đẹp trai không bằng chai mặt!

Cuối tuần về nhà, Hứa Huy rảnh rỗi đuổi tới, Ngô Cảnh An giữ cửa, nói toạc là không cho người vào nhà.

Hứa Huy giận, “Cậu đừng có quá đáng!”

Ngô Cảnh An nở nụ cười, “Sao nào, không nghe lời ngài là quá đáng sao? Hừ, tôi quá đáng thế đấy, thì sao nào?”

Hứa Huy híp mắt lại, mang theo chút nguy hiểm cảnh cáo anh, “Ngô Cảnh An, người đắc tội với tôi, chưa từng có ai có kết cục tốt, cậu biết không?”

Ngô Cảnh An buồn cười nhìn lại, “Tôi sợ quá, bình dân dân chúng như tôi, ngài còn có thể làm gì, có giỏi thì đánh một trận, đánh không chết, tôi vẫn cứ hầu hạ ngài như thế này thôi.”

Hứa Huy nở nụ cười, lắc đầu, bỏ đi.

Ngô Cảnh An đóng cửa, trở về phòng ngồi trên ghế sa lông tiếp tục cùng tình yêu nhỏ của anh nấu cháo điện thoại.

Phương Tiểu Thiên hai ngày nay tăng ca đến khuya, Ngô Cảnh An chỉ có thể ở nhà một mình buồn bực, lúc chạng vạng, anh đến nhà chú Câm một chuyến, nghĩ ngồi đó một lát, nói không chừng còn có thể chờ được Phương Tiểu Thiên đi làm về.

Nói không chừng, còn có thể vào nhà cậu ta, nói không chừng, còn có thể có vài cái hôn cảm động, nói không chừng… thêm nữa là hạn chế tuổi.

Ngậm điếu thuốc lá đi đến dưới lầu, đến dưới hàng hiên quả thật gặp được Phương Tiểu Thiên.

Chỉ là lúc này, Ngô Cảnh An làm thế nào cũng không cười nổi.

Những cái nói không chừng kia, có lẽ đều thực hiện được, chẳng qua, một nam chính là Phương Tiểu Thiên, mà một nam chính khác, cũng không phải Ngô Cảnh An anh.

Nương theo ánh trăng cùng một chút ánh sáng đèn đường, Ngô Cảnh An lạnh lùng nhìn hai người đứng dưới hàng hiên ôm hôn đến quên hết tất cả.

Là một thuần gay, anh đã từng tải trên mạng không ít GV, khẩu giao cùng sáp nhập chỉ gây nên sinh lý phản ứng đơn thuần, nhưng mỗi lần nhìn hai người hôn môi, trong lòng anh đều rất kích động.

(khẩu giao: blow job, oral ***, tóm lại là quan hệ *** bằng miệng)

Hôn môi, phải là một chuyện tốt đẹp, từ hai người yêu nhau sâu đậm thật lòng.Anh từng nhìn trộm chú Câm cùng chú Trương hôn môi, một cái hôn nhẹ nhàng nhợt nhạt như chuồn chuồn lướt nước, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau lại bao hàm rất nhiều tình cảm và hạnh phúc khiến anh hâm mộ.

Anh vẫn cho rằng, hôn môi, là một chuyện tốt đẹp.

Nhưng lúc này, anh chỉ có cảm giác ghê tởm.

Rút điếu thuốc trong miệng ra, anh ho khẽ vài tiếng.

Hai người đang kết hợp như trẻ sinh đôi lập tức tách ra, Phương Tiểu Thiên phản xạ có điều kiện quay đầu lại

Biểu cảm trên mặt cậu ta rất phong phú, đáng tiếc ánh sáng đèn đường hữu hạn, Ngô Cảnh An nhìn không rõ, lại nghe được âm thanh quen thuộc gọi anh, Cảnh An.

Xác nhận thân phận người nọ xong, Ngô Cảnh An cũng thấy không có ý nghĩa, liếc mắt nhìn hai người một cái, quay mặt bỏ đi.

“Cảnh An.” Phương Tiểu Thiên đuổi theo sát, đứng trước mặt anh, hô hấp dồn dập mà nói, “Em, em có thể nói chuyện với anh không?”

Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, “Tất yếu sao?”

Phương Tiểu Thiên áy náy cúi đầu không dám nhìn anh, khép nép cầu xin, “Chỉ một lát, thật sự, một lát là được, xin anh, xin anh nói chuyện với em.”

Ngô Cảnh An rốt cuộc vẫn là mềm lòng, không đáp ứng cũng không phủ định, đứng như cái cọc gỗ ở đó, chờ Phương Tiểu Thiên đuổi gian phu kia đi, hai người bắt đầu một hồi nói chuyện không hề ngắn.

Kỳ thật là một câu chuyện cực kỳ cẩu huyết, kẻ phụ lòng trở về, người si tình dao động, dao động vài lần, hai người lại quay lại với nhau.

Ngô Cảnh An hiểu được, chẳng qua qua miệng Phương Tiểu Thiên, câu chuyện liền biến thành phiên bản thê mĩ ưu thương mà thôi.

Dù là phiên bản nào, kết cục chính là Phương Tiểu Thiên cắm sừng anh, Phương Tiểu Thiên chơi anh một phen, Phương Tiểu Thiên vứt bỏ anh.

Ngô Cảnh An gật gật đầu, nhìn người trước mặt than thở khóc lóc, cũng không nói cái gì khó nghe, còn vỗ vỗ vai cậu ta, “Tôi hiểu, chúc hai người… hạnh phúc.” Sau đó, vung tay áo lên, rời đi.

Phương Tiểu Thiên ở phía sau khóc gọi vài câu, “Cảnh An, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Cảnh An.”

Ngô Cảnh An không cảm thấy cậu ta có lỗi bao nhiêu với mình, chủ yếu bởi vì thực ra bản thân cũng không thương tâm như vậy.

Lúc nhàm chán Ngô Cảnh An cũng từng ảo tưởng nếu có ngày Phương Tiểu Thiên làm chuyện có lỗi với mình, sẽ như thế nào.

Sẽ khổ sở, sẽ đau, sẽ tê tâm liệt phế, sẽ cuồng loạn, sẽ…

Nhưng tất cả tiền đề là sau khi bọn họ đã ở cùng nhau nhiều năm, anh không nghĩ tới ngày này sẽ tới nhanh như vậy.

Anh còn chưa kịp để Phương Tiểu Thiên đi vào lòng mình bao sâu, cho nên, tất cả những điều này đều trở nên không chân thật.

Anh một mình lắc lư trên đường cái mùa hè, cuộc sống về đêm của thành phố này vừa mới bắt đầu.

Ánh sáng loang loáng xẹt qua, hình ảnh đủ màu, những cô gái xinh đẹp, những chàng trai anh tuấn, sao anh phải…Thất tình rồi!

Vừa mới ôm ấp hi vọng, cho rằng mình đã tìm được một người đàn ông để chung sống cả đời.

Anh đã nỗ lực bắt đầu đoạn tình cảm này, nỗ lực làm một người yêu tốt.

Nhưng thế thì sao, vẫn thất bại rồi đó.

Tay theo thói quen cắm vào túi áo tìm thuốc, túi áo rỗng tuếch.

Phố đối diện có một cửa hàng tiện lợi, nhưng anh phát hiện, vài bước ngắn ngủi, anh lại đi không nổi.

Nản lòng ngồi trên vỉa hè, nhìn xe qua lại trên đường, đèn xe chói mắt chiếu lên khuôn mặt anh trắng bệch.

Cúi đầu, lấy di động ra, nhìn từng cái tên trong danh bạ.

Con nhà giàu, con nhà giàu, con nhà giàu, Hứa Huy, Hứa Huy, Hứa Huy…

Mẹ nó, anh cũng không uống rượu, sao lại thấy tất cả đều là tên người kia.

Rốt cuộc là thích bao nhiêu, nhưng tên khốn kiếp này, vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Cứ vô tội trêu chọc thần kinh của anh, lòng anh cũng chẳng phải làm bằng sắt, cũng sẽ hiểu lầm, cũng sẽ nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái, cũng sẽ càng lún càng sâu.

Nhưng đến cuối cùng, anh có thể có kết quả gì.

Chỉ sợ sẽ còn thê thảm hơn bây giờ, chủ yếu là vì, bỏ vào rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tình cảm ở trong mà anh không tự biết.

Cho nên, thừa dịp hiện tại còn kịp, chặt đứt đi!

Anh gọi điện cho Tưởng Lộ, cười nói như kẻ ngốc, thân mến, tôi thất tình, đến an ủi tôi đi!

Người đàn ông thất tình say rượu ở nhà bạn một đêm, khi tỉnh lại không khỏi buồn bực mà nghĩ, hai gay trưởng thành, trong tình huống say như chết làm sao lại không phát sinh cái gì.

Lúc ăn điểm tâm, Ngô Cảnh An trừng người đàn ông đối diện đang ăn cơm bình thường, oán hận mà nói, “Cmn cậu không coi tôi là đàn ông à?”

Tưởng Lộ bị anh làm nghẹn một ngụm bánh bao, vội cầm bát canh lên uống, tức giận mắng, “Sáng sớm lại thần kinh cái gì?”

Ngô Cảnh An đặc biệt u oán, “Sao cậu không hiếp tôi?”

Tưởng Lộ buồn cười, “Cậu còn hi vọng tôi hiếp cậu?”

Ngô Cảnh An đặc biệt bình tĩnh, “Thế mới chứng tỏ cậu bình thường.”

Tưởng Lộ đặc biệt không bình tĩnh, “Cũng tốt, honey, hôm nay tôi xin nghỉ, chúng ta quay về giường đại chiến ba trăm hiệp rồi nói tiếp, được không?”

Ngô Cảnh An cảm thấy không có ý nghĩa, ăn xong điểm tâm, trước khi tạm biệt quan tâm chuyện tình cảm của bạn bè một chút.

Sau khi bị một câu “Tiểu Tề nhà tôi rất yêu tôi” của cậu ta làm cho suýt chút nữa ghê tởm mà nôn ra, anh hối hận.

Tưởng Lộ, quả là gián đập không chết! <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.