Trần Thiến gật gật đầu, than một tiếng, “Cũng không biết cô ấy sống thế nào, không biết vì sao lại đột nhiên rời đi?”
Ngày Hứa Huy xuất viện, Hách Thời và Liêu Thắng Anh đều đến, người thì dọn xe lăn, người nâng người, Ngô Cảnh An nghĩ thầm, cách ngôn nói đến Tần Cối cũng có bạn bè, quả nhiên không giả. Liêu Thắng Anh tuy rằng không quen nhìn bọn họ cùng nhau, nhưng Hứa Huy xảy ra chuyện, hắn chắc chắn là kẻ đầu tiên đứng ra hỗ trợ.Ngồi vào vị trí điều khiển, Hách Thời quay đầu lại hỏi một câu: “Đi đâu?”
Hứa Huy: “Về nhà vợ tao.”
Ngô Cảnh An hung hăng trừng gã một cái, “Về nhà mẹ hắn!”
Hứa Huy tủi thân, “Mẹ không cần anh, cũng không thể cả vợ cũng không cần chứ!”
Liêu Thắng Anh ngồi ở ghế phó lái, vặn âm nhạc lên mức loa to nhất coi như kháng nghị.
Hách Thời cười nhạt không nói, khởi động xe.
Trở về nhà, đứa trẻ mẹ không cần ngồi trên ghế sô pha bắt đầu vung tay múa chân.
Đi, mua thức ăn đi. Đi, nấu cơm đi. Đi, rót nước đi. Đi, cắt hoa quả đi.
Bảo mẫu già không kham nổi gánh nặng cởi tạp dề vò thành một cục ném vào mặt gã, cút về nhà đi, ông đây không hầu hạ.
Hách Thời vội đứng dậy khuyên bảo, “Hắn còn nhỏ, đừng chấp hắn. Đi thôi, chúng ta pha sữa cho hắn.”
Hứa Huy buồn bực đỏ mặt tía tai, lôi kéo Liêu Thắng Anh đi ra phân xử, “Nhìn xem, nhìn thấy không, hắn đây là thái độ gì, tao thành như vậy là vì ai! Không phải là bảo hắn rót cốc trà sao, mới thế mà đã tỏ thái độ với tao rồi, về sau còn không phải là sẽ trèo lên đầu tao ngồi sao! Mẹ, ông đây mắt mù mới coi trọng hắn, lòng lang dạ sói!”
Liêu Thắng Anh ở bên châm ngòi thổi gió, “Nếu không, ta về nhà đi, trong nhà có cha có mẹ, đầu giường ấm áp đặt gần lò sưởi, nếu không, ta trở về?”
Hứa Huy đẩy người ngã lăn quay, “Có ai như mày sao, hủy mười tòa miếu không hủy một cọc nhân duyên, mày có còn là bạn bè không! Táng tận thiên lương!”
Lúc ăn cơm, Ngô Cảnh An đem thịt cá bỏ xương đặt trước mặt gã, Hứa Huy ăn đến đương nhiên.
Liêu Thắng Anh đặt chiếc đũa lên miệng dùng sức cắn, Hách Thời liếc ngang hắn một cái, cười nói: “Đỏ mắt thì đi tìm Đàm Tình, đừng tìm tội cho mình chịu!”
Liêu Thắng Anh cầm chiếc đũa chỉ vào hai kẻ đang không ngừng show ân ái, “Chúng mày đủ chưa, còn để cho người ăn cơm không. Tách ra chút cho tao, tách ra chút, Huy Tử là gãy chân không phải gãy tay, cần cậu gắp đồ ăn cho hắn sao? Mẹ, Socola, đem bát thịt kho tàu kia đặt trước mặt tao, một miếng cũng không để cho hai tên khốn kia. Bắt nạt người phải không!”
Hứa Huy dùng ngón trỏ câu cằm Ngô Cảnh An qua, cố ý duỗi cổ “bẹp” một hơi trên miệng người nào đó.
Ngô Cảnh An sửng sốt, Hách Thời ngây người, Liêu Thắng Anh nổi giận!
Hứa Huy – vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng béo ngậy, “Hương vị, thật ngon.”
Cơm nước xong, Ngô Cảnh An rửa bát trong phòng bếp, Hách Thời bưng tách cà phê đi tới, “Tha thứ hắn?”
Ngô Cảnh An gợi khóe miệng gật gật đầu, “Cũng không thể nói tha thứ cái gì, ngay từ đầu tôi đã không hận hắn. Mặc kệ hắn lựa chọn thế nào, tôi cũng không nên trách hắn. Như bây giờ, ngược lại thành tôi thua thiệt hắn.”
Hách Thời cúi đầu, “Tính tình hắn không tốt, sau này, suy sụp càng nhiều, chỉ sợ cậu không chỉ phải chịu đựng áp lực trong nhà hắn, còn có từ chính hắn, này đó, khả năng sẽ làm cậu thở không nổi.”Ngô Cảnh An: “Tôi biết, những điều đó, tôi cũng đã nghĩ đến. Trước Hứa Huy tôi cũng từng cùng một người, hắn… Chúng tôi cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều đả kích làm cho chúng tôi không thể không tách ra. Hiện tại ngẫm lại, nếu trước đây tôi có thể cố gắng hơn một chút, có thể nghĩ cho hắn nhiều hơn một chút, có lẽ, kết quả sẽ khác! Hứa Huy, vẫn luôn trải qua sinh hoạt của một thiếu gia, tư tưởng của hắn cũng sẽ không thể thay đổi nhanh như vậy được. Sau này, hắn sẽ phiền, sẽ giận, thậm chí hận tôi, đương nhiên, tôi cũng không phải kẻ tốt tính gì, sẽ cùng hắn cãi nhau, làm ầm ĩ, thậm chí vung tay đánh nhau. Nhưng tôi hiểu được, từ trong đáy lòng hiểu được, tôi thương hắn, mặc kệ nháo đến tình trạng gì, tôi vẫn là thương hắn. Hứa Huy sẽ phiền, sẽ giận, sẽ oán, sẽ hận, đó là bởi vì hắn chịu rất nhiều suy sụp mà tôi không thể tưởng tưởng và lĩnh hội được. Nếu tôi có một phần áp lực, thì hắn tuyệt đối là phải chịu mười phần. Tôi sẽ không buông bỏ hắn, dù có thế nào đi nữa!”
Hách Thời yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt, có một chớp mắt, hắn tựa hồ thấy được thân ảnh một người khác.
Một tiếng gọi Socola dịu dàng, một nụ cười ấm áp.
Những điều đó, chỉ còn lại trong hồi ức.
Hách Thời quay đầu, bưng cái chén lên nhấp một ngụm, cà phê, đã nguội ngắt.
Trước sô pha, Hứa Huy còn đang khuyên nhủ Liêu Thắng Anh đã uống có chút say, “Sắt cũng có thể mài thành kim, chỉ là một Trần Thiến, cuốn lấy cô ấy mười năm tao không tin còn không được.”
Liêu Thắng Anh nhăn mặt kêu rên, “Mười năm?! Mười năm mày với tên kia cả con cũng sinh ra rồi!”
Hách Thời chụp vai hắn, “Yên tâm, khoa học kỹ thuật không phát triển nhanh vậy đâu. Phỏng chừng cũng phải vài chục năm nữa!”
Liêu Thắng Anh buồn bực đẩy tay hắn, “Hai tên khốn kiếp chúng mày, tiểu nhân đắc chí. Một đám đều chìm trong ổ phúc, không đứa nào quan tâm đến tao. Uổng công ông đây tốt với chúng mày. Socola, hồi đại học mày mượn tao một trăm tệ, trả lại cho tao!”
Hách Thời cười: “Có muốn tính lãi không?”
Liêu Thắng Anh nấc một cái, vươn tay, “Muốn, lãi 4%, toàn bộ trả lại cho tao!”
Nói xong, ngã đầu xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Hứa Huy nhíu mày, “Socola, đợi lát nữa mày phụ trách đưa hắn về.”
Hách Thời gật gật đầu, mắt nhìn Ngô Cảnh An bận việc trong phòng bếp, hắn nói: “Mẹ mày nói thế nào, không đến ngày mai dì sẽ biết mày xuất viện. Thật không định trở về một chuyến?”
Hứa Huy cơm no rượu say nằm trên ghế sô pha, “Trở về? Trở về có lẽ sẽ ra không được.”
Hách Thời: “Ba mày nếu muốn bắt mày, trốn ở đâu mà ông ấy không tìm thấy.”
Hứa Huy lắc đầu, “Ba tao tạm thời sẽ không làm gì tao, dù sao ông bà nội ở nhà, ổng không muốn kinh động hai ông bà, trước khi tao có thể đứng lên đi lại được, ổng sẽ nhắm một mắt mở một mắt với tao.”
Hách Thời không quá thoải mái, “Mày trốn không được bao lâu.”
Hứa Huy: “Được lúc nào hay lúc ấy đi, quan trọng là, tao còn chưa nghĩ ra phải đánh trận này thế nào.”Hách Thời gật gật đầu, “Có chỗ nào cần hỗ trợ cứ nói.”
Hứa Huy tò mò nhìn hắn, “Sao đến bây giờ mày vẫn một mình, con bé Vi Vi kia tính tình rất tốt, chờ mày lâu như vậy. Nên kết thì kết đi!”
Hách Thời rũ mắt, “Chúng tao, sắp chia tay.”
Hứa Huy không thể tin mà nháy mắt mấy cái, “Cái gì gọi là sắp chia tay?”
Hách Thời: “Cô ấy yêu cầu chia tay.”
Hứa Huy kinh ngạc nhướng mày, “Mày nói thế nào?”
Hách Thời: “Tao chưa nói gì cả.”
Hứa Huy: “Sau đó thì sao?”
Hách Thời cười, “Không có sau đó.”
Hứa Huy dở khóc dở cười, “Cho nên nói, hai đứa chúng mày đang chiến tranh lạnh? Tao nói này, mày rốt cuộc nghĩ thế nào? Nháo đến nháo đi, đến cuối cùng cũng đừng giống lão Anh đấy.”
Hách Thời: “Khác.”
Hách Thời không muốn nói, Hứa Huy cũng không hỏi nhiều nữa, tiễn bước hai người, gã khập khiễng lê vào phòng bếp, ghé vào trên lưng người không chịu dịch ổ, “Thân mến, sắp xong chưa?”
Ngô Cảnh An bất mãn than thở, “Anh có biết muốn cho ba con heo ăn no là một công trình lớn thế nào không.”
Hứa Huy ngẫm lại, không đúng, “Sao lại là ba con, không phải là bốn người sao?”
Ngô Cảnh An hừ hừ, “Chẳng lẽ em lại tự chửi mình? Đầu anh là đầu heo sao!”
Đầu heo không vui lòng gặm cổ người, một hơi ba ngụm gặm đến nghiện.
“Cút… Đừng làm rộn… Em còn chưa dọn xong… Ưm… Khốn kiếp… Tay anh làm gì đó… Hứa Huy… Ưm ưm…”
Thời tiết sau giờ ngọ rất tốt, Ngô Cảnh An ra lệnh cho Hứa đại thiếu chân tàn đem chăn từ phòng ngủ ôm ra ban công.
Hứa đại thiếu kháng nghị, “Em ngược đãi người tàn tật!”
Ngô Cảnh An biện giải, “Trời đất chứng giám, em tuyệt đối đối xử bình đẳng.”
Hứa đại thiếu buồn bực, “Đồng nghiệp đâu ra?!”
Ngô Cảnh An chỉ chỉ gã, lại chỉ chỉ chính mình, an ủi, “Yên tâm, em tuyệt đối không kỳ thị người tàn tật, cho nên, cút đi phơi chăn cho em, nhanh lên!”
Phơi chăn xong, người tàn tật lại bị tha đi siêu thị mua thức ăn.
Trên đầu Hứa Huy mọc ra một đám mây u ám, “Đẹp trai như anh, em không nên lôi anh ra để người ta nhìn mới đúng.”
Ngô Cảnh An chọn xong cà rốt thả vào xe đẩy, liếc ngang gã một cái, tỏ vẻ không quan tâm, “Anh có ngã đâu, chân cũng sắp lành rồi còn không chịu ra cửa. Anh tưởng bộ dạng anh đẹp đến nỗi ai cũng nhìn chằm chằm vào anh sao! Ở lì trong phòng hơn một tháng, cũng không sợ mốc lên.”
Vẻ mặt Hứa Huy không vui, nhìn xung quanh, đeo kính lên, cố gắng hết sức làm cho mình thoạt nhìn bình thường.
Ngô Cảnh An đoán được chút tâm tư nhỏ của gã, cũng không nói trắng ra, nhưng bước chân lại nhanh hơn một chút.Càng về sau lại càng cách xa Hứa Huy.
Hứa Huy buồn bực đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng người nào đó đang lững thững phía trước.
“Ngô Cảnh An!”
Ngô Cảnh An quay đầu lại, liếc thấy người nào đó đang ở bờ vực bùng nổ.
“Anh làm gì đó, tới đây!”
Lửa trong lòng Hứa Huy càng đốt càng vượng, gã tin tưởng, Ngô Cảnh An tuyệt đối là cố ý, có xe đẩy chắn còn đỡ chút, hiện tại, gã ở trước mặt mọi người giống như một người què đi đường vậy.
Loại cảm giác này rất khó chịu, trong lòng giống như có cái gì chặn lại ngang ngực, gã còn chưa đủ sức để nhấc chân lên vượt qua nó.
Gã nhíu mày, lửa giận từng chút lan tràn, lại còn một tia chờ mong người kia có thể tốt bụng trở về, hóa giải nan kham của gã.
Ngô Cảnh An không giục gã, nhưng cũng không chịu trở về.
Đoạn khoảng cách này ở giữa bọn họ, lại thủy chung không có người đồng ý tiến lên một bước.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng, Ngô Cảnh An thở dài một tiếng xoay người sang chỗ khác, đẩy xe tiếp tục đi tới phía trước.
“Ngô Cảnh An!”
Thanh âm của Hứa Huy càng thêm thiếu kiên nhẫn, Ngô Cảnh An kiên quyết nhẫn tâm không quay đầu lại, lập tức đi về phía quầy thu ngân.
Thanh toán, anh mang theo đồ vật ra ngồi ở chỗ ghế dài, đốt một điếu thuốc hút không chút hoang mang, chờ người kia xuất hiện.
Hứa Huy mỗi một bước đều đi rất gian nan, mãi đến khi đến trước mặt anh, đầu đã đầy mồ hôi.
Ngô Cảnh An cười kéo vai gã, cùng gã đi ra ngoài.
“Mệt sao, nếu không, em mua cho anh một cái kem ly nhé, ăn vị gì?”
“Vani được không, em cũng muốn ăn, hay là mua một cái lớn đi, chúng ta cùng ăn.”
“Đúng rồi, Tô Ninh ở đối diện mới mở một phòng tập thể hình, chúng ta có nên đi tập tập vận động một chút không, nằm mãi bụng thành ngấn luôn rồi. Nghe nói lúc này làm thẻ rất có lời, chúng ta có nên làm cái thẻ tình nhân không.”
Dọc theo đường đi, Ngô Cảnh An không ngừng nói chuyện, Hứa Huy lôi kéo một khuôn mặt người chết, im lặng về đến nhà.
Ngô Cảnh An vui vẻ lẩm nhẩm một bài hát, mặc tạp dề, ở phòng bếp bận việc hơn một giờ.
Sau buổi trưa, Ngô Cảnh An mới vừa nhắc tới muốn đi phòng tập thể hình, thiếu gia nghẹn một hai ngày rốt cuộc nhịn không được nổi bão.
“Em đủ chưa? Cảm thấy anh như vậy đẹp lắm à? Có phải anh không bị người ta chê cười trong lòng em đặc biệt khó chịu không?”
Ngô Cảnh An thôi cười, bình tĩnh nhìn vị thiếu gia đang đỏ mặt tía tai kia nói, “Anh cảm thấy như bây giờ thật buồn cười phải không? Đúng, chân thọt đi đường rất không dễ nhìn, chẳng qua, nếu chút năng lực thừa nhận ấy cũng không có, sau này bị người ta chỉ vào cột sống mắng đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, anh chẳng phải sẽ đi thắt cổ tự sát sao.” <ins
class=”adsbygoogle”