Việc khắc mạch năng lượng là một quá trình luyện tập và học hỏi không ngừng.
Lão bản nói tiếp :“ ở cấp bậc đại sư việc khắc mạch cấp độ cơ bản có thể được tự động hóa bằng phần trí nhớ tích hợp lưu trong bút khắc. Chỉ cần chọn mẫu mạch thích hợp có sẵn rồi ghi vào phôi năng lượng là được.” Vừa nói lão vừa xoay vòng cây bút xung quanh phôi, theo đó những hình khắc liên tục hiện trên phôi năng lượng. Liên tục khắc xong một loạt phôi có hình dáng đơn giản thì lão dừng lại.
Bây giờ ta sẽ khắc mạch năng lượng đặc thù, quá trình này không thể dùng mạch khắc lưu sẵn được, mà vốn cũng không cách nào lưu trữ được. Để thực hiện phải có trình độ thật cao kết hợp với kinh nghiệm phong phú mà mức độ tinh thần của ngươi bây giờ vẫn chưa quan sát được đâu, cầm theo bình trà ra phía cửa mà đứng, có thể lui xa hơn, không cần quá gượng ép.
Vương Lang đứng dậy nhưng cũng không lùi xa quá, chờ bao lâu mới có cơ hội này, sống chết gì cũng phải nhìn cho bằng được. Mà ai biết được có phải lão lại định giấu nghề tiếp hay không, không sai,chắc là vậy rồi .
Lão đầu mỉm cười rồi nhắm mắt lại, ra vẻ cực kỳ thần bí. Trong phút chốc, Vương Lang cảm thấy bầu không gian xung quanh lão bản chợt biến đổi, hình ảnh cứ như bị vặn vẹo, mọi thứ mờ đi. Cảm giác như thấy được từng dòng xoáy hơi nước mờ ảo xoay xung quanh lão. Lão vung tay, một phôi năng lượng có hình dáng phức tạp cách không bay lên xoay tròn trước mặt lão. Chầm chậm đưa nét bút, từng vòng khắc năng lượng xuất hiện rồi xoay quanh phôi nhưng không tiếp xúc, từng chút từng chút số lượng vòng khắc ngày một nhiều rồi dần dần bọc kín phôi năng lượng.
Tới lúc này thì Vương Lang phát hoảng, không gian như thực chất tác động vào tinh thần Vương Lang, liên tục không ngừng, Vương Lang không chịu thêm được nữa, đầu đau như búa bổ, hai mắt hoa lên. Uống vội chén trà rồi lui ra sau mấy bước, tới khi nhìn lại được thì mới dám thở ra, cảm giác vừa rồi thật quá đáng sợ đi.
Lão bản không nhìn tới Vương Lang, tiếp tục thực hiện với các phôi khác. Lượng phôi càng nhiều thì mức ảnh hưởng tới xung quanh càng lớn, tới phôi cuối cùng thì Vương Lang đã cách xa cửa tiệm hơn chục bước chân mà vẫn thấy tinh thần bị áp bức tới không chịu nổi. Dù chịu sức ép cực lớn nhưng Vương Lang vẫn kiên trì đứng thẳng, hàm răng nghiến chặt, hơi thở dồn dập, hai mắt nhìn chăm chăm phía trước.
Thấy biểu hiện của Vương Lang, đôi mắt lão bản thoáng chút nhu hòa, thầm nhủ. Cố lên tiểu tử, rõ hơn ai hết lão bản biết, cửa ải lớn nhất, khó khăn nhất của một người theo đuổi năng lượng cơ giới là chính mình, phải có lòng khát khao và ý chí vô cùng kiên định, có một sự chấp nhất không bao giờ bỏ cuộc, nếu thiếu dù chỉ một thứ, thì dù điều kiện có tốt tới mấy, cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Vẽ xong vòng khắc mạch năng lượng cuối cùng, lão bản để cây bút dựng thẳng lơ lửng. Từ đuôi bút tỏa ra một phễu năng lượng có đường kính đến hơn một mét, xung quanh là những phôi năng lượng được phủ đầy các vòng khắc xoay quanh. Bỗng hai tay lão dang rộng ra, khí thế bộc phát đến tột cùng, hai mắt như phát sáng, lão hét to: “ cố lên tiểu tử, sắp tới ta sẽ quáng linh mạch năng lượng đặc thù,với kẻ nhập môn như ngươi khi tiếp xúc chính là một hồi tai nạn, nhưng cửa ải này cũng là cơ duyên, gọi là tinh thần rửa tội, nếu vượt qua được sẽ vô cùng có ích cho ngươi. Ngươi có thể từ bỏ, nhưng phải biết cơ hội này chỉ có một lần duy nhất mà thôi.
Vương Lang khẽ gật đầu, toàn thân như lâm đại địch, ngón tay siết chặt, các cơ bắp gồng lên, gương mặt đanh lại, ánh mắt kiên quyết, thoáng chốc từ trong thân ảnh của thiếu niên 14 tuổi lộ ra nét hào hùng như một vị danh tướng thuở xưa.
Khí thế của lão bản không ngừng tăng lên, hai lòng bàn tay từ từ khép lại, có thể thấy bằng mắt thường không gian xung quanh lão đang bị nén lại tạo thành một vòng xoáy hình xoắn ốc xoay không ngừng lấy tâm là cây bút năng lượng. Khi không gian được nén chặt đến cực hạng, đầu ngón tay của lão bản bỗng phát sáng, liên tục tạo ra những thủ quyết kì lạ, mỗi lúc mỗi nhanh hơn. Theo đó, những vòng mạch liên tục co rút bám sát vào phôi năng lượng.
Bỗng” uỳnh “ một âm thanh kì lạ vang lên, từ trung tâm vòng xoáy phát ra ánh sáng chói lóa, một vòng năng lượng lan tỏa ra không gian xung quanh, không nhanh không chậm, nhìn như cơn sóng do viên sỏi ném vào mặt hồ yên tĩnh, chỉ người trong cuộc mới biết nó đáng sợ ra sao.
Khi nhìn thấy làn sóng đó đang lan dần tới mình, toàn thân Vương Lang run lên, sâu trong tiềm thức như đang kêu gào, bỏ chạy đi, nhanh lên, hoặc nằm úp mặt xuống đất, đừng đối chọi với nó, nhưng rất nhanh suy nghĩ đó bị dập tắt . Vì lời nói vừa rồi của lão đầu, vì một cơ hội cho chính mình, hơn hết là vì chính nhân sinh của bản thân mình, nếu như lúc này bỏ cuộc, chốn chạy, thì suốt đời sẽ bỏ cuộc, mãi mãi chỉ là kẻ thất bại mà thôi. Không được, Vương Lang ta có thể sinh ra hèn kém nhưng tuyệt không chấp nhận suốt đời hèn kém, phải là một nam nhi chân chính, cái gọi là khó khăn chính là để ta vượt qua. Cửa ải kia, tới đây đi.
Khi làn sóng đi xuyên qua, Vương Lang cảm thấy như xương cốt trong cơ thể bị vặn vẹo vài vòng, đau đớn không thể nào tả hết. Nhưng ác mộng thật sự chính là sự tra tấn trong tinh thần của Vương Lang. Cảm giác như liên tục có hàng trăm cây đinh choc ngoáy, đâm vào, rút ra trong đầu, đau đớn đến muốn ngất xỉu nhưng khi sắp ngất lại bị cơn đau làm tỉnh lại. Ý thức như muốn sụp đổ, mọi dòng suy nghĩ đều bị chặn lại,có thể nói là muốn chết không được muốn sống cũng không xong. Nếu cơn đau thể xác là một thì cơn đau tinh thần chính là hàng trăm hàng ngàn.
Bỗng một dòng ý thức của Vương Lang tụ lại, Vương Lang cảm thấy mình như đang lơ lửng trong một không gian tăm tối. Giống như bầu trời đêm mà không có ánh sao. Lúc này, cảm giác đau đớn đã biến mất,đầu óc đã có thể suy nghĩ trở lại, hai mắt cố nhìn nhưng tất cả không gì ngoài bóng tối. . Chợt từng vòng sáng lần lượt xuất hiện trước mặt Vương Lang, từng cái từng cái một, từ gần tới xa, kéo dài thành một con đường thẳng tắp. Có khoảng một trăm vòng sáng, càng xa thì càng lớn, vòng sáng đầu tiên đường kính khoảng nửa mét, cái cuối cùng thì trông như mặt trời thu nhỏ.
Đây là đâu, có lẽ mình đã hôn mê, còn đây là trong giấc mơ, cũng tốt, cảm giác đau đớn vừa rồi thật quá đáng sợ đi. Tự nhéo mình một cái, y,, đau, sao lại giống như thật thế này, ngốc thật, không giống thật thì sao gọi là mơ. Vòng sáng này là gì nhỉ, chạm vào thử coi. Á, ngay khi chạm vào giác đau đớn vừa rồi lại ập đến,nhưng ít nhất lần trước đã có chuẩn bị, còn lần này thì không. Ta đâu có làm gì đâu, không lẽ chạm vào vòng sáng thì kích phát cơn đau, đúng là cái tay làm hại cái đầu mà. Đúng là đau đớn đến tột cùng, tột cùng của đau...ủa.....bỗng cơn đau biến mất. Mặt Vương Lang đần ra. Có cần phải như vậy không, đồng ý gọi là cơn đau nhưng cũng không nhất thiết là đau thì phải theo cơn,như vậy là không tốt a. Lão keo kiệt chết tiệt này, sao lại nói trước, đúng là không có ý tốt.