Cơ Giới Khách

Chương 187: Chương 187: Đại sư luận bàn




Bên trong phòng khách chính của Tạ gia.

Lúc này ở đây, ngoài tuệ nữ Mộng Băng Doanh, tất cả đều là đại sư cơ giới cấp A trở lên. Ngoài mấy vị đã hiện thân bên ngoài, còn thêm vài vị khác thông qua thiết bị liên lạc mà hiện thân hình chiếu trực tiếp.

Tình hình lúc này rất căng thẳng, nói là loạn một đoàn cũng không sai, tất cả đều đang chĩa mũi dùi vào viện trưởng đại sư Vô Cùng Cực.

Thanh âm rất nhiều, khó phân biệt được một hai, nói chung là xoay quanh những ý chính sau đây.

+ Vô Cùng Cực ngươi là tên vô sỉ, trả đồ ngươi chôm của chúng ta lại đây, tiện thể giao ra học trò của ngươi, không phải, ngươi không có tư cách làm sư phụ của nó. _ Là một vị nào đó họ Trương sau thiết bị liên lạc.

+ Vô Cùng Cực ngươi người xấu khó chết, dám đem đồ giả gạt tiền hậu bối của ta, khôn hồn trả lại rồi quỳ xuống nhận lỗi, ân, đưa cô bé Donna đó cho ta dạy dỗ. Đừng hại đời con trẻ. _ Vị này hình như là họ Mạc.

+ Trí tâm thông minh không phải là thứ ngươi có thể sở hữu, nói cái gì sổ sách thu tiền. Ngươi hại người còn chưa đủ sao, để nó đến gặp ta, chân truyền y bác của ta chắc chắn giành phần nó. _ Vị này là họ Tần.

Lúc này có thể lên tiếng, đại sư cấp A là chưa đủ. Đương nhiên ở đây dám chất vấn hạch tội đại nhân vật như viện trưởng Vô Cùng Cực chính là các đỉnh cấp đại sư đương thời.

Ba vị trên thông qua thiết bị liên lạc mặc sức mà xả, giống như bom tịt lâu năm lần nữa được châm ngòi.

Còn ba vị đại sư cấp S có mặt trực tiếp ở đây.

Tạ Phương Uyên đại sư thân làm học trò hậu bối, cung kính rót trà cười khổ. Làm chủ nhà lúc này im lặng là tốt nhất.

La Chính Phong đại sư đối bên ngoài luôn lạnh, lúc này càng hiện rõ, nhắm mắt dưỡng thần.

Raddi đại sư hơn ai hết hiểu tính tình huynh trưởng của mình. Muốn dùng lời lẽ mà khuất phục hắn, nằm mộng đi. Da mặt không dày làm sao làm ác nhân. Cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Donna nhân vật chính hiện không có mặt ở đây, sớm đã nhận lệnh về lại học viện. Như vậy là tốt nhất, tránh quan sát thêm rồi tổn thương đến tình sư đồ.

Về chuyện của Donna, bảy nhà đã có sáu nhà lên tiếng, một vẫn im lặng từ đầu chính là Lý gia. Họ không có cấp S a, mâm này chưa đến lượt.

Viện trưởng Vô Cùng Cực vẫn thong dong trấn định, khí thế thiên ngoại cao nhân, thong thả thưởng thức trà thơm, một chút tiếu dung cũng không có.

_ Nói đủ chưa, là các ngươi muốn mời ta đến thăm nhà sao.

Vô Cùng Cực viện trưởng buông lỏng một câu, tràng diện lập tức yên tĩnh.

Nói gì vậy, bản lĩnh gây chuyện của ngươi ai cũng biết, xả một chút tức khí thì được, nhưng đối diện đi đòi thì không bên. Sau lưng còn có gia tộc, tránh gây họa để phải thụt lùi. Nếu không diệt được thì tuyệt đối đừng đắc tội.

Vô Cùng Cực viện trưởng bắt đầu đăng tràng:

_ Thôi đừng nói dông dài, vào chuyện chính. Mục đích của các ngươi ta đều biết, chính là muốn kiếm chỗ tốt từ học trò Donna của ta. Nên nhớ là ta chủ động đem nó ra giới thiệu, muốn gì cứ nói, còn chuyện đào góc tường nhà ta, thực tế chút đi. Ta đã nhận nó làm người truyền y bác, tâm nguyện của ta chính là do nó hoàn thành.

_ Đại ca, ngươi đã truyền cho nó cái thiết bị năng lượng vĩnh cửu à. _ Raddi đại sư hỏi.

_ Vẫn chưa, nó nhập môn chưa thành. Ta không muốn dồn ép quá nhiều, nên để tự nhiên thì hơn. Chờ nó hoàn thành chức nghiệp tạo sư rồi hãy tính.

+ Coi như ngươi còn có lương tâm, giao nó cho ta, đảm bảo trong hai năm, không, là một năm, nó sẽ là tạo sư tiêu chuẩn.

Vô Cùng Cực viện trưởng khinh bỉ:

_ Họ Trương ngươi im đi, kiểu dạy dồn thịt của ngươi chỉ hợp để làm chả giò. Ta lấy danh dự ra đảm bảo hai tên học trò trước mắt này của ngươi cả đời dậm chân tại chỗ, cái gì mà hợp thể chế tạo chứ, bàn môn tà đạo, mà này, có phải hai ngươi còn là đồng nam hay không?

Trương Phải Thu,Trương Phải Phóng hai huynh đệ sắc mặt phẫn uất rồi đau buồn đến cực điểm. Nhìn bọn họ cúi đầu tái mét, Vô Cùng Cực viện trưởng cười thông cảm bồi thêm một câu.

_ Đừng buồn, sư phụ hai ngươi cũng là trai tân đó.

_ Ngươi mới là trai tân, cả nhà ngươi mới là trai tân, ta đã từng có nắm tay..không phải chuyện này. Ngươi làm gì có danh dự mà đem ra bảo đảm.

Mặc kệ Trương sư phụ bên kia nói gì, Vô Cùng Cực viện trưởng tặng cho hai Trương đệ tử cái nhìn thương hại.

Phải Thu, Phải Phóng rùng mình. Bọn họ đúng là không có tóc thật, nhưng tuyệt đối không muốn làm người xuất gia. Con đường họ đang đi là do sư phụ chỉ dạy, lão nhân gia đã chừng này tuổi rồi, mà vẫn giữ thân trong sạch, bọn họ..liệu đã sai rồi chăng. Cái kia nữ nhân, vẫn là trong lòng âm ỉ hằng đêm đó.

Trương đại sư thông qua thiết bị liên lạc, lặng nhìn hai hậu bối của mình rồi thở dài, đạo tâm không vững a.

_ Đừng làm rộn, vào chuyện chính đi, Vô Cùng Cực ngươi đến rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Lên tiếng là vị đang online Tần Chính Khuê, dạo này ông rất bận, mà nếu có rảnh cũng tuyệt không muốn dây dưa với người kia.

Vô Cùng Cực viện trưởng chuyển đối tượng.

_ Họ Tần ngươi có ăn không có ị, quan tâm đến học trò nhà ta làm gì. Xin lỗi nói thẳng, mâm nay không đến lượt ngươi đụng đũa.

_ Ngươi coi thường Tần Chính Khuê ta.?

_ Ta coi thường cả dòng họ nhà ngươi, uổng cho mang cái tiếng chuyên chế tạo vũ khí, ăn suốt ngày núp trong mu rùa.

Tần Bác đại sư hít lạnh một hơi, người ta nói đánh người không đánh mặt, còn cái này là đánh nát mặt luôn thì phải.

Chuyện cái mu rùa là cố sự của Tần gia, chẳng là tổ trạch họ Tần muôn đời nay vốn nằm trong một cái mai rùa khổng lồ có niên đại cực xa xưa. Nghe nói thuộc vào loại pháp khí cổ đại, nhân số họ Tần đông đến đâu, thì mai rùa tự động to đến đó, nay mai rùa tổ trạch kia án chừng đã bằng năm bảy ngọn núi hợp lại.

Phong cách đối nhân xử thế của Tần gia có chút cực đoan, nổi tiếng là trừng mắt tất báo, Tần gia vẫn tồn tại được đến ngày nay là công cực lớn của mai rùa kia, gia huy của Tần gia cũng là ẩn ẩn cách điệu cái mai rùa.

Rùa rút đầu vốn là tiếng thiên hạ nói xấu Tần gia, không biết có phải tâm bệnh hay không mà đại sư chế tạo họ Tần chọn con đường chế tạo vũ khí tấn công làm chủ. Ngày thường ai mà nhắc tới rùa là Tần gia kéo nhau đi đánh đòi công đạo, nay Vô Cùng Cực viện trưởng lại nhắc tới rùa nguyên mu.

Tần Chính Khuê đại sư giọng lành lạnh:

_ Người khác sợ ngươi chứ đừng hòng ta sợ, có tin ta nhấn nút một cái là cái học viện cỏn con của ngươi tiêu tùng không.

_ Khặc khặc, ta thách đó.

_ Ngươi dám thách ta?

_ Là ta thách ngươi đó, ai không làm là đồ con rùa.

_ Ngon ngươi nói lại lần nữa coi.

_ Điếc hay sao đó đồ sờ mu, ta nói ta thách cả nhà sờ mu ngươi đó.

_ Ta sẽ..

_ Đồ núp mu.

...

....

Khói lửa đương giương, Tạ Phương Uyên đại sư cười khổ không thôi, hai người này nếu để yên, nẹt nhau tới mốt còn chưa đủ. Cô nháy Mộng Băng Doanh một cái, sư phụ cãi nhau, để học trò chung làm hòa là tốt nhất.

_ Mộng Băng Doanh tham kiến Tần lão sư, lão sư cát tường.

_ Băng Doanh ngươi tốt, để lúc khác nói chuyện, bây giờ ta phải giải quyết tên già không biết xấu hổ kia cái đã.

_ Đồ sờ mu, úp mặt vào mu, đội mu lên đầu, hỏi sao lão Trương không ghét ngươi, cái ngươi có chính là khát vọng của lão à.

_ Đừng vu khống. Ta không có thèm cái mu của hắn, bự quá, ta thích nhỏ nhỏ thôi.

Trương đại sư nãy giờ nín nhịn cũng lại vào cuộc, nhưng nói xong lại thấy sai sai, điên cuồng đính chính, có vẻ còn lâu mới kết.

15 phút sau.

Thêm 15 phút nữa.

...

_ Các ngươi giỏi, hôm nay ta nhịn, bữa sau đấu tiếp.

Vô Cùng Cực đại sư nuốt ngụm trà cho thông họng rồi lần nữa vào chuyện chính:

_ Học trò của ta có thiên tư trí tâm thông minh là phúc phần của nó, nói gì nói, người làm thầy như ta đương nhiên mong nó có thể đi thật xa. Y bác của ta đương nhiên nó phải kế thừa, nhưng sở học các nhà ta cũng không thể nào ngăn cấm.

Nhưng ở đời không có chuyện tốt vẹn toàn, các ngươi cũng biết đi. Năng lực trí tâm thông minh cũng có giới hạn của nó. Băng Doanh trò, nói thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.