Trên đời có hai thứ cơ bản nhất mà người trong xã hội thường dùng, khi đưa ra đánh giá ban đầu về bất kỳ ai, một là tiền, hai là ngoại hình. Không tin thì cứ hỏi mấy người bị phá sản, hay bị tạt axit, xem thử họ có còn vui sống như ngày xưa hay không.
Nếu đưa ra lựa chọn, giữa việc phải tắm nước sôi, và việc biến thành bộ dạng của Vương Lang lúc này, chắc chắn sẽ khiến người khác băn khoăn, khó chốt được phương án cuối cùng.
Vương Lang lúc này là điểm sáng thu hút cái nhìn của người khác, là những cái nhìn thương hại tặng kèm theo tiếng thở dài.
Mất đến thời gian nửa nén nhang hắn mới lếch được từ tầng ba xuống tầng hai của đại nhất lâu, và nhiều hơn nữa để xuống được tầng một.
Vùng chứa của Vương Lang trong quá trình cải tạo Thanh Thương sớm đã rơi vào trạng thái suy kiệt, lúc này mới qua không lâu, vẫn chưa nạp được đầy vòng nhỏ nhất. Dù có thanh năng lượng cực phẩm trong túi, nhưng rõ ràng là hắn sẽ không dùng, bởi vì nạp năng lượng tinh thần từ không gian bên ngoài tự nhiên sẽ ôn hòa hơn, quan trọng là miễn phí.
Vương Lang lúc này chỉ có thể dùng sức mạnh cơ bắp để vận động, cách hắn bước đi giống như một người đang vác sáu bao xi măng trên vai.
Đôi lúc khi hắn bước xuống, chân chưa chạm sàn thì mỡ bụng đã chạm. Mồ hôi nhớt tuôn ra sền sệt, nghĩ kỹ thì làm bóng bay như lúc mới đầu cũng chưa hẳn đã xấu.
....
Có một cựu chiến binh, tuổi đời còn khá trẻ, vì thương tích quá nặng mà phải xuất ngũ sớm, đang ngồi cạn từng chén rượu sầu ở tầng một đại nhất lâu. Vì có thẻ thương binh nên tiền rượu được giảm, không biết đây là lần say thứ bao nhiêu của anh ấy.
Bỗng anh ấy nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cầu thang, ngẩn đầu lên nhìn, thấy bộ dạng Vương Lang đang xuống lầu. Sau phút ngỡ ngàng đầu tiên, đôi mắt anh đẫm lệ, nam nhi vốn đổ máu chứ không rơi lệ, không tính lúc mới sinh, đây là lần đầu tiên anh khóc trong đời.
“ Ta thật thiển cận, chút thương tích này thì có sao đâu chứ, có gì đáng buồn, trên đời này vẫn còn nhiều người bất hạnh hơn ta rất nhiều. “
Anh ấy chống gậy bước tới gần Vương Lang, bóp nọng mỡ trên má hắn một cái, lắc đầu thương hại, cười vang rồi mạnh mẽ chống gậy bước ra khỏi đại nhất lâu, nắng sớm chiếu lên anh nhìn thật đẹp.
Một cuộc sống mới đã bắt đầu với người thương binh đó.!
..
Vương Lang đương nhiên rất buồn, nhưng gương mặt của hắn không đủ điều kiện để tạo ra nét buồn, hắn phong bế tâm trí, chỉ cố lếch được ra khỏi chỗ này. Một suy nghĩ xẹt qua làm hắn thêm đổ mỡ: “ Nếu phải giữ nguyên hình dạng này suốt đời, vậy có nên chuyển hẳn ra vùng sinh tồn để sống hay không, liệu các sinh tồn giả thấy hắn, có coi hắn là tinh thú mà săn bắt? “
Mỹ Mỹ vẫn đang ngủ, bờ vai của Vương Lang lúc này êm ái hơn lúc nào hết, nó đang chia sẻ tốc độ hấp thu năng lượng tinh thần của Vương Lang, mục đích chỉ để tiêu hóa hết đống bánh bao càn khôn trong người.
Vương Lang nhích lên từng bước, hắn là khách vãng lai ở Nha Trang thành này, chỗ sạp hàng của chị em nhà Aurora thì không về được, ai biết hắn có vào lọt cửa hay không, vậy nên hắn chọn cái cửa to hơn, chính là cổng chính phía bắc của Nha Trang thành.
Mục đích của Vương Lang là đi bụi lại từ đầu, mang cái hình hài này, hắn cũng không còn thiết tha gì cái gọi là nhiệm vụ hay lý tưởng nữa. Phải thông cảm, dù sao hắn vẫn là thiếu niên mới hơn 14 tuổi một chút.
Bỗng có tiếng huých sáo, cùng với tiếng kêu: “ Mập, mập, tiểu tử mập, gọi ngươi đó, nhìn đi đâu vậy. “
Vương Lang nhìn sang, là một lão giả đang ngồi dưới mái hiên, tay vẫy hắn liên hồi.
_ Ồ là ngài, người quen cả mà, kêu ta lại có chuyện gì vậy.
Nhận ra người quen, Vương Lang tà tà tiến lại.
_ Ta và ngươi chưa từng gặp nhau, người quen cái gì.?
Vương Lang khựng lại, thân thể hắn có thể phì nộn nhưng đầu óc thì không, người kia rõ ràng là vị tiên sinh kể chuyện hắn vừa gặp trên tầng ba đại nhất lâu. Khuôn mặt, chòm râu, bộ đồ, mùi rượu nồng đậm, rõ nhất là cánh tay bị cụt. Rõ tới không thể nào rõ hơn được nữa.
Như hiểu được suy nghĩ của Vương Lang, vị kia lấy ra một cái khăn, bịt mặt lại rồi nháy mắt với hắn.
_ À, _ Vương Lang thông minh liền. _ Đúng là chúng ta chưa từng gặp nhau, xin hỏi lão tiên sinh gọi Vương Lang lại có chuyện gì?
Tiên sinh kể chuyện gật đầu hài lòng, vốn không phải là người thích lén lút nên ông cất khăn bịt mặt vào túi, vuốt râu nói:
_ Ta thấy tướng mạo công tử đường đường, rất có khí chất, bấm tay thì biết ta với công tử rất có duyên. Chẳng hay công tử có muốn cùng ta nói vài câu, coi như ủng hộ mở hàng cho lão già ta cũng được.
_ Ủng hộ? Mở hàng?.Vương Lang hồ nghi.
Tiên sinh kể chuyện khoác tay, ra dấu Vương Lang chờ một chút. Ông gõ tay cốc cốc vào cánh cửa phía sau, cánh cửa mở ra, một vị lão nhân khác mang ra bàn ghế, đối liễn lần lượt bày trước hiên.
Chính là Bá Đỉnh đại nhân, Vương Lang định lên tiếng chào hỏi thì lại thấy tiên sinh kể chuyện ve vẩy cái khăn bịt mặt đưa ra.
Hiểu, là ẩn danh, chúng ta là người xa lạ, hoàn toàn là lần đầu tiên gặp mặt.
Vương Lang nhìn mấy câu liễn:“ Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ cần thấp hơn lão thiên, có chuyện ngươi không biết, nhưng không có chuyện ta không biết. “ “ Thiên hạ đệ nhất thần toán, quan minh chi tử Bàn lão tiên.”
Khẩu khí này quả thật rất cao, lại nhìn bàn ghế cùng mấy thứ đồ nghề lỉnh kỉnh phía trên, Vương Lang biết là vị tiên sinh kể chuyện cùng Bá Đỉnh đại nhân này đang bày trò bói toán dạo. Biết họ đều là người già, nhưng rảnh rỗi kiểu này cũng hiếm thấy.
_ Sao hả tiểu tử, có ủng hộ hay không thì nói một tiếng.. _ Bá Đỉnh đại nhân đứng ra chào khách, vừa nói vừa trợn mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lang. Có thách kẹo hắn cũng không dám nói không. Vương Lang lật đật ngồi xuống.
_ Đã nói ta với công tử hữu duyên rồi mà,_ Tiên sinh kể chuyện có vẻ rất quen việc, tới tấp mời chào. _ xin hỏi công tử muốn dùng dịch vụ bói toán nào, bói chữ, bói bài, bói cầu, bói chân gà mai rùa, xem chỉ tay sắc mặt, tử vi, cung hoàng đạo hay con giáp, bói trực tuyến, điện toán... Mọi dịch vụ ở đây ta đều có, đảm bảo chất lượng.
Vương Lang bối rối, thời đại phi cơ bay đầy đường, nhà báo nói láo, phóng viên nói thêm, người dẫn chương trình thì nói dóc này, muốn đưa ra ý kiến về bói toán, hỏi mấy bà cô ế chồng thì được, hỏi thanh niên như hắn thì hơi có chút khó khăn.
Nhưng có Bá Đỉnh đại nhân bên cạnh nhìn chằm chằm, khiến da mặt của hắn cũng bắt đầu thấy nóng, hắn thật không dám khước từ:
_ Lão tiên sinh cứ tùy ý, muốn bói gì cũng được, ta tuyệt đối tin tưởng tiên sinh.
_ Sảng khoái.
Tiên sinh kể chuyện kêu lên một tiếng, lấy ra cái dĩa đặt trên bàn, nhìn cái dĩa rồi nhìn Vương Lang.
Vương Lang cũng nhìn cái dĩa rồi nhìn tiên sinh kể chuyện, hắn bắt đầu có cảm giác không ổn.
_ Đặt tiền quẻ.
Bá Đỉnh đại nhân lên tiếng,: _ Cần phải thành tâm a.
Ánh mắt Vương Lang đanh lại, lần đầu hắn dám nhìn thẳng vào Bá Đỉnh đại nhân, coi như hắn có bản lĩnh, nhưng chỉ được ba giây thì tịt ngòi, khí thế của Bá Đỉnh đại nhân, thiên hạ này người có thể chịu được sợ đếm không hết bàn tay.
Vương Lang cắn răng thò tay vào trong túi trữ vật, lấy ra một viên năng lượng cực phẩm, là từ thu nhập mới vừa rồi của hắn. Lấy cớ mập mạp, hắn chuyển động rất chậm, chính là tranh thủ hấp thu viên năng lượng đó, được chút chút nào hay chút đó, cố gắng giảm thiệt hại.
Đến khi Vương Lang thả viên năng lượng rớt cái “ keng” xuống dĩa, từ kích thước một nắm tay, nó chỉ còn hơn ngón út một chút. Vương Lang gật đầu hài lòng, tốc độ hấp thu vẫn luôn là điểm mạnh của hắn.
Người già cần thể diện, gương mặt Bá Đỉnh đại nhân hơi đen lại, khi ngài đang định phát tác thì tiên sinh kể chuyện ngăn cản, gương mặt của tiên sinh cực kì hòa ái, cơ bản là vô cùng tự tin, đã sống từng đó năm, không lẽ ông không thu phục được thằng nhóc mập lùn kia sao.
_ Rất tốt, công tử đã bỏ tiền quẻ, thì lão già ta phải bắt đầu ra quẻ thôi.
Nói xong, Tiên sinh kể chuyện thò một ngón tay vào chén trà bên cạnh, vẽ ra một vòng tròn trên bàn. Sau đó ông đưa ngón tay lên cao, đầu ngón tay vừa chạm vào tia nắng sớm chiếu đến. Đầu ngón tay ông tỏa sáng, ông hạ chùm ánh sáng đó vào giữa vòng tròn mới vẽ.
Bỗng mặt bàn trong giới hạn của vòng tròn đó, trở thành một màn hình lóng lánh, cảnh tượng chiếu bên trong hiện rõ với độ phân giải chân thực cao, không kém gì màn hình tinh thể lỏng.
Vương Lang vừa nhìn, hắn lập tức hoảng hốt đứng bật dậy, mỡ trên người hắn run dữ dội như sóng biển ngày bão, hắn thốt lên nghẹn ngào:
_ Mẹ.
Cảnh tượng đang chiếu chính là người mẹ của Vương Lang đang ở Nha Trang thành, gương mặt bà buồn bã, đôi mắt ướt đẫm, tay cầm khăn đang không ngừng lau những giọt nước mắt rơi xuống.
Người làm con trai bỏ nhà đi xa, để mẹ lại một mình như Vương Lang, thấy cảnh này, dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể nào kiềm nén được thương cảm.
Bỗng cảnh quay dừng ở, giống như bị đứng hình, tính ra mới chiếu được chưa tới 10 giây.
_ Lão tiên sinh, làm ơn cho tôi biết mẹ của tôi bị làm sao, lúc này bà thế nào rồi, làm ơn...
Vương Lang tới nước mũi cũng đã chảy ra, còn tiên kể chuyện ung dung chỉ tay vào câu liễn bên cạnh.
Lúc này Vương Lang mới để ý, bên dưới câu liễn có viết mấy chữ nhỏ khác màu mực mờ mờ, phải nhìn kỹ mới thấy. Chính là:
Đặt quẻ phải thành tâm, đường truyền 3g, 4g, 5g, cáp quang, cáp đồng hay sóng ăn ten, vệ tinh k+ đều có cả, chỉ phụ thuộc vào mức độ thành tâm.