Cơ Giới Khách

Chương 145: Chương 145: Mạc Anh Hùng chân chính




Hơn 30 phút sau. Mạc Anh Hùng:

_ Ủa, tới rồi à, sao nguyên vẹn vậy? Đừng nói là ngươi chủ động bỏ cuộc đi ra đó nha. ( vỗ tay vào trán) Chết rồi, nếu vậy thì phải trả tiền phạt, ta thật đã lầm về ngươi, nhìn ngươi cũng cứng cáp lắm mà, sao sinh lý yếu thế, cùng lắm cho nó đấm một cái thôi mà, tiền bạc quan trọng, sống chết có là gì.

( lấy tay xoa trán) thôi không nói nhiều, tiền phạt ta tạm đóng cho ngươi. Bây giờ ngươi để Celia lại, đi về kiếm tiền trả lại ta đi, ( lấy tay phẩy phẩy). Đi đi, nhanh một chút, ta chỉ đợi tới cuối buổi chiều thôi đó nha.

Vương Lang để mặc tên kia ca cẩm, hắn nhẹ nhàng bồng lấy Celia, con bé mặt vẫn tươi như hoa hướng dương buổi sáng, không có chút gì là nhớ nhung A Lang, điều đó làm hắn có chút tủi thân, hắn sẵn giọng:

_ Ngươi mới cần nhanh lên, sắp xếp đăng tin cho ta đi, với lại đưa tiền dư đây.

Hử. Người thông minh nói ít hiểu nhiều, Mạc Anh Hùng lấy ngay màn hình liên lạc ra, chọt chọt, rồi hát lên vui mừng:

_ Huynh đệ tốt, lòng tin của ta chính là đã đặt đúng chỗ. Ngươi trụ được năm trận luôn à. An tâm, hợp tác với ta là tuyệt đối công bằng.

Để xem, kiếm được 600 tiểu kim thạch, lệ phí 20% là 120, đăng tin 200, đưa lên trước 150, vậy còn lại 130. Phí nộp hồ sơ lần đầu là 500, tính ra ngươi còn nợ ta 370 tiểu thạch. Nghĩ tình anh em, ta làm tròn luôn là 400, thấy thế nào?

_ Tình cái đầu ngươi, đâu ra kiểu tính như thế hả?

Vương Lang điên tiết, lần đầu tiên ra đường đi làm để mang nợ, nếu không vì Celia hắn đã túm cổ tên Mạc Anh Hùng kia cho bay 30 vòng thể dục tự tử.

_ Từ từ, từ từ, khoan hãy nóng. - Mạc Anh Hùng thể hiện sự chuyên nghiệp của mình. - Ngươi nghe không rõ à, ta nói là “ lệ phí đăng ký lần đầu “,tức là những lần sau sẽ không có nữa, ai cũng vậy mà, việc gì cũng có giấy phép, mà giấy phép thì phải có lệ phí làm giấy phép. Ngươi nghĩ lại coi, ta thà chịu thiệt cho ngươi mắc nợ, chứ đâu có ăn trắng tiền đăng ký nhiệm vụ của ngươi.

Chuyện nhỏ bỏ qua đi, ngươi có việc gấp phải làm mà. Sao? Hay là ngươi muốn tự lo thủ tục để tiết kiệm chi phí, ta không cản đâu, ( vờ bước đi) cứ thong thả mà làm, ngày này năm sau ngươi mà làm xong thì nhớ báo để ta mừng.

Vương Lang xìu xuống, ra đường mới biết ổ gà, về nhà mới biết gầm giường tốt hơn. Coi như hôm nay hắn gặp cao nhân, không cúi đầu không được.

_ Thôi được rồi, ngươi đăng ký tìm người cho ta đi, nhanh chút.

Mặt của Mạc Anh Hùng vênh lên đi tới quầy lễ tân.

Mấy em xinh tươi ở quầy lễ tân.

_ Để xem, chủ tài khoản Vương Lang, thành viên cấp thấp của khu liên hợp. Thưởng nhiệm vụ là 600 tiểu kim thạch, theo quy định người mới lần đầu bàn giao nhiệm vụ sẽ thưởng thêm 50 %, tổng cộng là 900 tiểu kim thạch, anh muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?

_ Xuỵt, nói nhỏ chút em, chuyển vào tài khoản của anh đi, Mạc Anh Hùng.

_ Đăng ký nhiệm vụ tìm người là miễn phí, lệ phí đưa lên trước là 100 tiểu kim thạch, nhưng do lần đầu nên cũng miễn phí.

_ Ủa, sao anh nhớ là đăng ký nhiệm vụ lần đầu cũng có thưởng.

_ Dạ đúng rồi, em quên. Đăng ký lần đầu sẽ được thưởng sách hướng dẫn và trang phục tinh anh cấp thấp.

_ Chuyển thành tiền rồi chuyển vào tài khoản của anh luôn đi, mấy cái đó anh có rồi.

_ Sách hướng dẫn thì quy đổi được thành 100 tiểu kim thạch, còn trang phục tinh anh cấp thấp thì do là đồ tặng kèm, không đổi được.

_ 100 thì 100, tổng cộng là 1000 đúng không?.... Rồi, qua rồi, cám ơn mấy em, làm việc hiệu quả lắm, à, chiều làm về là qua nhà anh luôn nha, không cần tắm rửa trước đâu, bồn tắm nhà anh bự lắm, 5, 6 người tắm chung cũng không vấn đề gì.

( cười khúc khích)

....

Mạc Anh Hùng tiến về phía Vương Lang, tay chỉ lên bảng nhiệm vụ:

_ Rồi đó, nhìn đi, nhiệm vụ tìm người của ngươi đó.

Trên bảng chạy dòng chữ, là thông tin từ chữ viết tay trên gói đồ ; “ số sáu gửi đồ cho Vô Tâm, lời hẹn năm năm, yêu cầu người tên Vô Tâm đến quầy lễ tân để ký nhận. “

Trong lòng Vương Lang biết là có cái gì đó sai sai, trong dạ hắn biết là có điều không đúng. Nhưng mặc kệ, với loại nhiệm vụ không đầu không đuôi từ trên trời rơi xuống thế này, hắn coi như đã tận hết sức rồi, ngài số hai hay tỷ tỷ số sáu có biết cũng không thể trách hắn được.

Mạc Anh Hùng lên giọng lập công:

_ Sao? thấy rõ ta là người thế nào chưa. Uy tín đầy mình, nói đâu có đó, làm việc hiệu quả không bao giờ dối gạt anh em. Nếu có gì buồn thì cũng đừng để trong lòng, đó không phải lỗi của ngươi, đó là vấn đề của bộ máy hành chính, ta và ngươi có cố cũng không làm gì được đâu.

Đây huynh đệ, ta có quà cho ngươi đây, chính là thứ ta đã liều mình chiến đấu để giành giật cho huynh đệ của mình, không thể cứ để mặc bọn quan liêu hút máu mình hoài được.

Ngươi đứng cho vững, nghe ta nói đây là thứ gì.

Đây là trang phục dành cho người tinh anh cấp cao, vật liệu và thiết kế đều là đỉnh cấp, cực kỳ thích hợp cho cơ giới sĩ trong sinh hoạt cũng như chiến đấu, là thứ không thể thiếu để người tinh anh chứng nhận thân phận của mình, giá trị cũng như sự cần thiết phải nói là vô cùng.

Quan trọng nhất là miễn phí.

Tay cầm bộ đồ,Ánh mắt của Vương Lang nhìn Mạc Thiên Sầu giống như đang nhìn con sói đeo cái bảng không cắn, không rõ là nó không cắn cái bảng hay liệu nó có biết đọc hay không.

Nhưng phải nói thật, sau khi kiểm tra một chút, bộ bào phục này phải nói là đồ tốt, hắn có bỏ chút sức giật giật, đường chỉ may vẫn còn nguyên. Nếu là vải vóc bình thường chắc đã gửi về xưởng để vá lại rồi:

Mạc Anh Hùng tấp thêm:

_ Ngại ngùng gì nữa, cứ khoát vào đi, từ bây giờ ngươi mới thật sự ra dáng người tinh anh đó.

......đẹp đẹp, vừa vặn với ngươi lắm, trang phục của cơ giới sĩ lúc nào cũng dễ coi hơn cái chăn chùm đầu của cơ giới sư.

Tính bộ bào chiến này giá 500 tiểu kim thạch. Vậy ra ngươi nợ ta tổng cộng 900, nghĩ tình anh em, làm tròn 1000 cho dễ tính.

_ Sao ngươi nói là miễn phí.! - Vương Lang như bắt được rận trong bộ đồ.

_ Đúng giá bộ đồ này là 5000, ta tính ngươi có 500, 1/ 10, vậy khác nào cho không, mà cho không thì chính là miễn phí, không phải sao. Huống hồ còn là do ta gánh nợ dùm ngươi, tự dùng đầu mà nghĩ thử xem, từ đầu tới cuối ngươi có móc ra đồng nào chưa, bây có thêm quà trao tận tay nữa, thử hỏi có ai tốt với ngươi như ta không. Tỏ thái độ với ta à, huynh đệ, đừng ép ta nói ra hai chữ vô ơn...

Đuối, Vương Lang đúng là đã đuối lý, rõ ràng biết có vấn đề, nhưng không chắc nó nằm ở đâu. Hắn hậm hực quay lưng đi, dù sao việc cũng đã xong, cùng lắm mấy bữa nữa quay lại xem đồ đã có ai nhận chưa là được.

Mạc Anh Hùng cũng không cản, hắn chân thành đứng vẫy tay ;

_ Huynh đệ tốt, lần sau tới đây kiếm ăn cứ gọi ta, ta đảm bảo sẽ có mặt, luôn hết lòng vì tiền của huynh đệ.

Mơ đi, Vương Lang thầm nhủ, lần sau trước khi ngươi thấy mặt ta,ngươi sẽ thấy đế giày của ta trước.

Nếu thật sự hắn phải quay lại đây, thì sẽ đến một mình, có sài luật rừng thì cũng thoải mái hơn.

Trong cái rủi cũng có cái xui, được cái là bộ đồ mới của Vương Lang thật sự tốt, ít nhất nó thay đổi cách mọi người nhìn hắn khi đi trên đường. Không cần phải quá tinh ý để nhận ra điều đó. Ít nhất nó cũng cân bằng được cái nhìn của mọi người, một nửa là cho Celia, một nửa là dành cho hắn.

Khi gần về đến tiệm thì có một giọng nói vang lên:

_ Hây, anh bạn, có biết khu trưởng của nơi này ở đâu không? Ta tới đăng ký “tinh thành “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.