Mộng Băng Doanh sau quá trình sử dụng thiết bị cường hóa giới hạn, giúp tăng lên một đẳng cấp lớn, hiện đang trong thời gian suy thoái của tác dụng phụ. Cô hiện đang sụt một đẳng cấp so với lúc bình thường, hiệu xuất ngoại tại lúc của Mộng Băng Doanh chỉ bằng với cấp chiến sĩ thanh đồng, thời gian suy thoái theo tính toán sẽ kéo dài thêm vài tiếng nữa.
Khi sự cố bất ngờ kia kết thúc, theo mọi người giải tán, Mộng Băng Doanh trở về phòng làm việc của mình.
Là chủ tịch hội đồng của Nha Trang thành, Mộng Băng Doanh có rất nhiều việc phải làm. Đã có một quãng thời gian dài cô chưa rời khỏi tòa nhà thành phố. Nếu không vì lý do bắt buộc, cô sẽ không đến đài phun nước lúc nửa đêm.
Mộng Băng Doanh chưa liên lạc trực tiếp được với ngài viện trưởng, nhưng văn phòng học viện báo lại, ông đang uống rượu với bằng hữu, mọi việc vẫn bình thường. Mộng Băng Doanh cất được một mối lo.
Việc gần nhất Mộng Băng Doanh phải làm là soạn thảo bản báo cáo cũng như công văn xin phép gửi về tổng thành, mà người nhận đương nhiên là ông chú ruột Raphen.
Nhưng trước đó cô phải tự thưởng cho mình, bằng bồn tắm nước nóng với bọt xà phòng, tinh dầu, nến..cùng giấc ngủ ngắn khi ngâm mình.
Khác với mọi lần, lần này cô không ngủ được, mắt nhắm là lại hiện ra hình ảnh tên mặc đồ đen xấu xa kia. Đặc biệt nhất là lúc hắn một tay khóa hai tay cô, còn một tay thì bóp.... Lại là nhào nặn liên tục, nhất là hai ngón tay hắn se se. Xấu xa không gì kể được.
Nghĩ tới việc đó,toàn thân Mộng Băng Doanh nóng ran, 3 phần vì nước nóng, 3 phần vì giận, 1 phần vì xấu hổ.
Nếu mà lần sau gặp lại tên đó, Mộng Băng Doanh quả quyết, “ chặt tay hắn “.
Trong phúc chốc suy nghĩ của tuệ nữ trở nên lan man, cô không thích điều đó, cô phải làm chủ suy nghĩ của mình.
Mộng Băng Doanh đứng lên, cô lấy lại cân bằng. Chuẩn bị cho buổi làm việc ca khuya. Những suy nghĩ không cần thiết tốt nhất nên xóa sạch hoặc niêm phong.
Đây là thói quen của Băng Doanh, cô làm việc và học tập 18 tiếng một ngày, thời gian còn lại chia ra xen kẽ cho các hoạt động cá nhân.
Vị thế và tầm ảnh hưởng của tuệ nữ Mộng Băng Doanh tại Nha Trang thành, cũng như danh tiếng của cô trên địa cầu, có được là nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ.
Băng Doanh là người duy nhất trong nhóm thất tiên nữ không có cái bóng của gia tộc phía sau lưng, thậm chí có thể nói chính cô đã tạo nên danh tiếng gần đây cho danh họ Richard.
Sự việc vừa rồi tuy còn nhiều vấn đề chưa giải quyết được, nhưng nhìn chung là kết quả có hậu, quan trọng nhất là tiểu công chúa của La gia, La La an toàn.
Mộng Băng Doanh cũng có chuyện tốt, đó là đã lấy được món hàng, chính là thiết bị cô đặt hàng từ thế lực hai ông lớn. Giúp cô tránh khỏi việc bất tiện do tình trạng “thả rông “ mấy ngày nay.
Thiết bị đó là trang bị bảo vệ bạch ngân cấp 5, có năng lượng đặc thù. Hình thái biến hình cấp một có hình dáng giống như xu chiêng, nói thẳng ra nó chính là cái xu chiêng cao cấp được chế tác riêng cho cô.
Sau khi bị tên sát thủ bốn bánh bao đen tấn công, vơ vét hết toàn bộ xu chiêng mà Băng Doanh có, xu chiêng trở thành hàng cấm tại tòa thị chính, không cách nào tuồn vào được. Lực lượng mật thám tình nguyện truy bắt xu chiêng có mặt ở khắp nơi.
Thư ký Laurie, cánh tay phải chung thành của chủ tịch đã hy sinh đưa xu chiêng của mình cho Băng Doanh. Vấn đề là không cùng size, kích cỡ của tuệ nữ thuộc vào hàng rớt mắt ra để nhìn.
Vốn Băng Doanh cũng có thiết bị bảo vệ có hình dạng như xu chiêng, nhưng nó là cấp hoàng kim, hiện chưa thích hợp để cô sử dụng.
Phòng làm việc cá nhân kiêm luôn phòng sinh hoạt của Mộng Băng Doanh vốn là nơi an toàn nhất trong tòa nhà hành chính, vụ tấn công lần trước của tên sát thủ bốn bánh bao đen là khi cô ngủ quên tại văn phòng chính.
Mộng Băng Doanh hoàn toàn tự nhiên tại không gian an toàn của mình. Ở trạng thái cũng rất tự nhiên.
Là con gái, cô nhanh chóng muốn thử món nội y mới của mình.
Nó rất đẹp, chính là nhuyễn giáp ngực của nữ chiến binh. Có hơi mát mẻ một chút, nếu dùng để chiến đấu với đối thủ là nam giới sẽ không bao giờ là trận chiến công bằng.
Mộng Băng Doanh chưa kịp mặc vào.
Trong gương, cô nhìn thấy có người.
Là tên xấu xa mặc đồ đen kia. Cộng thêm một cục gì trắng tròn đang bay đến.
Băng Doanh định hét lên, đó là phản ứng bình thường, nhưng nghĩ đến tình trạng “tự nhiên “ của mình cô lại không dám.
Tin chắc 9 / 10 người mạo hiểm xông vào để cứu giá sẽ rơi vào tình trạng chảy máu mũi trầm trọng.
Quan trọng nhất là Băng Doanh hiểu rõ mức độ nguy hiểm của tên mặc đồ đen kia.
Có thể uy hiếp ngược 11 chiến sĩ hoàng kim, năng lực hay thủ đoạn chắc chắn không tầm thường. Mà tại khu vực tòa nhà lúc này, năng lực cao nhất chính là cô mà lại đang trong trạng thái suy thoái.
Băng Doanh nhanh chóng quyết định tìm cách khác an toàn hơn để giải quyết.
Vương Lang phản ứng cực nhanh.
Ngay lúc vòng năng lượng che giấu tan biến, hắn đã thu hẹp khoảng cách với đối phương. Khống chế hoàn toàn cô gái kia từ phía sau.
Miệng cô ta vừa mở ra, tay trái Vương Lang vòng qua nách cô ta để bịt lại.
Tay phải ôm chặt ngực đối tượng, bàn tay bóp chặt.
Toàn bộ thân phía trước của Vương Lang áp sát dính vào phía sau của cô gái.
Bị khóa vòng qua nách, hai tay của cô gái buộc phải úp vào mặt gương.
Hắn dùng sức đẩy tới, ép cô gái vào gương. Miệng hắn chạm vào cổ cô gái, cằm gác lên vai.
Thân giữa của hắn đè vào mông cô gái, cố gắng ép nó sát vào gương.
Việc khống chế hoàn toàn hai mặt trước sau của đối tượng không dễ dàng gì, vì trước ngực sau mông, hai phần đó to quá khổ lại nhún nhẩy bồng bềnh, khiến Vương Lang ở phía sau khó giữ người ở tư thế đứng thẳng - tư thế khóa tốt nhất.
Hắn phải hơi cong lại tại giữa thân, liên tục bật ra để đảm bảo cơ thể cô gái dính sát vào gương - mặt phẳng khống chế.
Tại phía ngực trước, do hơi nước từ lúc tắm vẫn còn cũng như làn da quá bóng bẩy, khiến hắn khó bóp chặt được, nó cứ búng búng trượt ra.
Tay phải của Vương Lang nhanh chóng bắt trước hành động của tay trái tại đài phun nước, ngón cái và ngón trỏ núm lấy một điểm ở giữa, ba ngón kia bấu lại. Quả nhiên đây là động tác thích hợp để khóa phần ngực.
Vương Lang không hề hành động quá mức, hắn đã chứng kiến các biểu hiện cũng như thủ đoạn của cô gái này trong lần gặp vừa nãy, điều hắn lo lắng là đẳng cấp của cô gái này rất không ổn định.
Lần gặp đầu tiên là bạch ngân, sau đó là hoàng kim, kế tiếp lúc này lại là thanh đồng.
Vương Lang là người thông minh, người thông minh phải đề phòng trước các tình huống có thể xảy ra.
Một bên má của Băng Doanh bị đầu của Vương Lang áp vào gương, miệng hắn kề sát với tai cô gái.
Không cần phải truyền âm, hắn thì thầm, môi của hắn lúc nói chạm khẽ vào vành tai cô gái. Giọng nói đe dọa cùng hơi thở thầm thì, mỗi từ thốt ra làm người cô gái rung lên, lớp da mịn săn lại, nhiều điểm rung nhẹ trên da như điện giật.
_ Yên, mọi hành động bất thường đều xem như phản khán, sẽ lãnh hậu quả. Ngươi hiểu chứ.
Bị bịt miệng bằng bàn tay thép. Băng Doanh giương đôi mắt nhìn vào khuôn mặt của người mặc đồ đen trong gương.Đang che kín bằng mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh vô tình, một đôi mắt không có cảm xúc.
Đôi mắt của Băng Doanh nhắm mở chậm, đầu cố gật nhẹ, chính là ý hợp tác.
Không cách nào Băng Doanh ngờ được chuyện này, mới vừa cố không nghĩ đến, thì lại xuất hiện, lại trong tình trạng nóng như thế này.
Vương Lang từ từ nới lỏng tay bịt miệng, hắn hạ tay xuống đặt nhẹ ở trên cổ Băng Doanh.
Băng Doanh thở nhanh, khép miệng lại. Trong miệng cô có một vật gì đó, cô nhả ra, nhanh chóng xác định, đó chính là một mảnh của cái móc khóa xu chiêng, còn tên mặc áo đen này, danh tính cũng xác định rõ trăm phần trăm:
_ Vậy ngươi là sát thủ bốn bánh bao đen.
Vương Lang cảm giác xung quanh, Mỹ Mỹ sau khi tịch thu được cái xu chiêng thì biến đâu mất trừng phạt kẻ thù. Chính là vì chỗ êm ái bị Vương Lang lấy tay che mất nên nó đang không vui. Con cún mập này không biết nó đã gây họa ít nhiều như thế nào.
_ Phải.
Băng Doanh đang trong trạng thái sợ hãi, là bắt buộc phải sợ hãi. Chính là vì sát khí lạnh lẽo do Vương Lang tâm nhãn tỏa ra, trạng thái chiến đấu giao cho tâm nhãn là ổn định nhất.
Vương Lang ý thức chính thì lại thong thả suy nghĩ về cảm giác êm ái đến từ các đầu ngón tay, phê hơn vuốt ve Mỹ Mỹ nhiều.
Băng Doanh tuy chưa hình thành được tâm nhãn như Vương Lang, nhưng cô cũng là người có tế bào não phát triển, Băng Doanh có cách phân biệt hướng suy nghĩ của cảm xúc và lý trí. Cái đầu lạnh của cô lên tiếng:
_ Là ta đã coi thường ngươi, vậy ra ngay từ đầu ta đã bị ngươi dắt mũi. Nói đi, ngươi muốn gì.
Vương Lang vốn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, từ đầu đến cuối chỉ do Mỹ Mỹ một tay gây chuyện. Nhưng thuận thế đẩy thuyền, dù sao Vương Lang cũng cần biết thêm thông tin:
_ 7 giờ tối ngày mai, nói.
Đó chính là giờ hẹn của Vương Lang với ngài chấp pháp giả, thật bữa giờ hắn không rảnh để dò hỏi. Nhân tiện chút cũng tốt.
Băng Doanh thì nghĩ nhiều hơn. Mọi việc trong đầu cô đã rõ ràng.
Thì ra mục đích chính của tên sát thủ bốn bánh bao đen này, là vật áp trục của buổi đấu giá, di vật của đại ca Vương Nhất, thiết bị có năng lượng huyền thoại hệ không gian.
Thứ có thể kéo cao tầng của địa cầu tập trung tại một chỗ.
Tất cả những việc khác đều để đánh lạc hướng hay chuẩn bị trước.
Hắn đã một lần đột nhập vào kho chứa đồ của phòng đấu giá nhưng không thành.
Cô chưa xác định rõ lắm, nhưng chắc chắn hắn buông tha La La là có lý do. Ví như hắn có mục tiêu mới, chính là cô.
Hắn đến đây là rất hợp lý, chỉ có đại sư Tạ Phương Uyên và Băng Doanh cô biết món đồ đó đang ở đâu.
Cô đương nhiên là mục tiêu dễ đối phó hơn. Tuệ nữ đã quá bất cẩn rồi.
Mộng Băng Doanh là người biết phân nặng nhẹ, cô đương nhiên không thể để tên này đạt được mục đích, cô dứt khoát:
_ Ta không nói, tuyệt đối không.
Đúng lúc này thì cơ thể của Băng Doanh có phản ứng, là ở thân dưới.
Đây là phản ứng rất bình thường, cả cơ thể bị ép sát vào một mặt phẳng sẽ không dễ chịu. Cô hơi nhút nhích phần hông một chút để thoải mái hơn.
Vương Lang tâm nhãn thì không nghĩ là như vậy. Nhất là khi kết hợp với giọng điệu dứt khoát của cô gái.
Cánh tay đang rảnh đặt trên cổ nhanh chóng luồn xuống dưới, đặt vào khe hở của tấm gương và mặt trước phía hạ thân cơ thể Mộng Băng Doanh, vào vị trí vừa nhút nhích.
Không muốn có biến bất ngờ, Vương Lang nhanh chóng thực hiện thế khóa áp sát toàn thân.
Hai tay trên dưới khóa chặt, đè vào tấm gương thêm một lần nữa.
Thế khóa này cũng không dễ thực hiện.
Tay trên thì dễ, đã tìm được núm để nắm.
Tay dưới thì khó hơn, da thịt còn thơm mùi sữa tắm, đương nhiên là loại sản phẩm chất lượng tốt, khiến cho da rất trơn và mịn, khó tìm được chỗ bám chắc chắn.
Vương Lang hạ tay thấp hơn một chút, may là hắn đã tìm được chỗ nhám hơn. Thế khóa hoàn thành. Vương Lang không ngại phát lực để duy trì.
_ Đừng... Làm như vậy.
Băng Doanh yếu ớt hoảng sợ.
Vương Lang tâm nhãn giọng lạnh lùng:
_ Làm gì?
_ Đừng..nhịp.
Vương Lang không cố tình nhịp, đây là tình thế bắt buộc.
Thế khóa theo suy tính của tâm nhãn là phải khiến hai cơ thể áp sát nhau.
Nhưng độ đàn hồi phần mông của Mộng Băng Doanh rất tốt, mỗi lần ép vào nó lại nảy ra. Quá trình ép - nảy, ép - nảy...cứ vô thức diễn ra liên tục.
Trong quá trình ép - nảy đó, Vương Lang tiếp tục đe dọa:
_ Ngươi không có quyền ra ý kiến lúc này, ta hỏi lại lần nữa, 7 giờ tối mai.
_ A a a. Đừng... bóp. - Băng Doanh đáp lại không liên quan.
Một lần nữa, Vương Lang không cố tình bóp, là do yêu cầu của thế khóa và độ đàn đàn hồi - kỹ thuật và vật lý.
Dùng một tay để khống chế hai tay thì dễ, nhưng khống chế hai quả núi thì khó. Bàn tay phải của hắn đã thành công khống chế núm phía bên trái, nhưng phía bên phải thì hơi khó, phải di chuyển cánh tay liên tục mới đè được chính diện đỉnh núi.
Kỹ thuật này rất khó, hắn chưa có kinh nghiệm, Vương Lang ý thức cũng rất tập trung hợp tác với tâm nhãn để hoàn thiện động tác.
_ Đừng nói những việc không liên quan, đừng khiến ta phải mạnh tay hơn, nói điều ta muốn biết.
Lúc này thì nảy sinh hiện tượng mới, mà nguyên nhân xuất phát chính là ở phần “ nhịp“.
Băng Doanh bắt đầu mất bình tĩnh, càng cố tỉnh táo, càng hiểu rõ thì càng mất bình tĩnh.
Tâm nhãn đang nắm quyền điều khiển cơ thể của Vương Lang. Nó quyết định hành động nào nên và không nên, cả vô thức và có ý thức.
Sự thay đổi về tâm lý khiến có biến đổi về trạng thái sinh lý, tạo ra những phản ứng bình thường khi cơ thể bị kích thích. Mà biểu hiện rõ ở nam giới là thay đổi kích thước ở một bộ phận quan trọng.
Tâm nhãn quyết định nó là bình thường, không cần gượng ép ngăn cản. Cứ để thoải mái tăng lên tối đa về mặt kích thước.
Gen di truyền của Vương Lang rất tốt, nó có biểu hiện ưu việt trong lĩnh vực chọn lọc tự nhiên về mặt duy trì nòi giống. Là cực kỳ ưu việt.
Vương Lang ý thức có chút bối rối, trạng thái này đương nhiên hắn biết, nhưng trong tình huống uy hiếp thế này nó là không chuyên nghiệp.
Cái gì ưu việt thì sẽ dễ nhận thấy. Mộng Băng Doanh cảm nhận cực kì rõ sự thay đổi về kích thước qua mỗi lần “ nhịp“.
Băng Doanh đang ở trạng thái tự nhiên như lúc mới sinh, ngăn cách giữa chỗ “ đàn hồi “ và chỗ đang tăng kích thước, là lớp vải mỏng của trang phục dạ hành.
Nói tiếp về vấn đề chất lượng, bộ trang phục này là do Trương Phóng hái trên cây đưa cho Vương Lang. Nói chung là có chất lượng rất tốt, vải mỏng, bền, độ co dãn cao. Thích hợp cho các loại chuyển động linh hoạt.
Nhưng cây chỉ mọc ra bộ đồ chính, còn thứ mặc bên trong thì không, Vương Lang chưa có lúc rảnh rỗi để sắm sửa quần áo, vậy suy ra thứ bên trong hắn đang mặc cũng là thứ hắn mặc khi rời khỏi La Đông thành.
Là thứ đã cùng với hắn hai lần tiếp đất hạ cánh không an toàn cùng nhiều hành động kịch tính khác. Nó không phải là hàng cao cấp. Chất lượng của nó đương nhiên giảm đi nhiều, chính là te tua. Rõ nhất là ở sự co dãn. Nó không đủ tính năng để giữ một thứ có kích thước to ở trạng thái chào cờ thẳng đứng, đương nhiên nó phải để thứ đó ở hình thái tự nhiên lại hơi nghiêng ra phía trước.
Vậy trên lý thuyết thực tế, ta thêm vào quá trình ép - bật một hình ảnh mới. Nghiêng - thẳng - cấn..nghiêng - thẳng - cấn...
Mộng Băng Doanh 19 tuổi, được giáo dục có hệ thống. Đương nhiên có kiến thức rất vững về vấn đề tâm sinh lí.
Phân tích của não bộ mà thông tin đến từ xúc cảm. Cô hình dung được các thông số về kích thước. Sự ưu việt về mặt gen của Vương Lang lớn hơn mức trung bình bao nhiêu lần thì sự kinh khiếp của Băng Doanh bội số lên bấy nhiêu lần.
Kết hợp với đó là độ cứng cô phân tích được từ lực ép nghiêng - thẳng. Nó vũ khí trở thành hung khí.
Đem sự bối rối của Vương Lang nhân cho số tinh thần tệ hắn từng kiếm được. Sẽ ra sự hoảng loạn của của Mộng Băng Doanh lúc này.
Từ nãy giờ trong lòng cô có một suy nghĩ, chỉ dám nghĩ không dám nói ra, chính là:“ đừng... lớn nữa “.
Băng Doanh hỏi chệch đi, lời vừa thốt ra cô đã biết là dư thừa:
_ Ngươi, ngươi muốn làm gì.
_ Ta nghĩ ngươi đã biết rồi.
Đầu óc thông minh, nhưng cần có chỗ để dùng.
Trong sự áp đảo cận sát về mặt sức mạnh, của một đối thủ vượt trội về kinh nghiệm cận chiến cũng như thể lực. Chưa nói tới cái đầu lạnh của hắn, chỗ nào cho trí tuệ của Băng Doanh đây.
Bộ não thông minh là một ưu thế vượt trội, luôn có lợi trong rất nhiều tình huống.
Nhưng cũng có lúc nó không hẳn tốt, ví như khi đối diện với tình thế bắt buộc, không cách nào thay đổi. Người thông minh sẽ cảm thấy, cảm nhận, cảm giác rõ ràng hơn về chuyện sảy ra, chính là mọi cảm xúc đều được khuếch đại.
Ví như trong từng khoảng khắc lúc này, Mộng Băng Doanh thôi diễn trong đầu về các tình huống có thể xảy ra. Tiên đề để thôi diễn là cô không bao giờ đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Đối thủ quá mạnh và cẩn thận, không có bước phản ứng nào giúp cô thoát được.
Một chút giãy giụa cũng khiến tình hình leo thang
Băng Doanh buộc phải suy nghĩ về tình huống xấu có thể xảy ra với mình.
Một trong số đó, tên kia sẽ “tấn công “ cô bằng “ vũ khí ưu việt “của hắn.
Chuyện xấu càng nghĩ sẽ càng xấu. Nghĩ một lần sẽ có lần thứ hai, rồi thứ ba..thứ một trăm, không thoát ra được. Bi quan khi gặp nghịch cảnh là tâm lý thường thấy, đặc biệt là khi không tìm ra lối thoát.
Việc bi quan cũng có lợi, nó giúp ta đón nhận chuyện không hay dễ dàng hơn, tránh hụt hẫng hay đau khổ quá mức như lúc gặp bất ngờ.
Để hiểu tâm lý của Mộng Băng Doanh lúc này, phải xem xét thêm việc cô đã xem đi xem lại hàng trăm lần bộ phim diễn ra trong tưởng tượng về việc xấu xa đồi bại mà hung thủ sẽ làm với mình.
Cô không hy vọng nữa, vì cô biết nguyên tắc số một của nỗi đau, càng hy vọng vô ích thì sẽ càng đau khổ.
Mộng Băng Doanh là người thông minh, cô nhanh chóng bỏ qua ba bước cơ bản của nỗi đau, tiến đến bước thứ tư: chấp nhận.
Là thứ mà nhiều người có suy nghĩ lệch lạc hay rêu rao rằng “ nếu không chống cự được thì hãy hưởng thụ “ giống như một cách để thỏa thuận chấp nhận cái xấu, thứ mà những người yếu đuối và ngu ngốc thường hay làm.
Băng Doanh chỉ dùng sự “ chấp nhận “ đó, như một cái kết xấu để làm tiền đề cho các hành động tiếp theo của mình, dùng bài toán lợi ích để đối diện với đau khổ.
Mộng Băng Doanh thả lỏng cơ thể, bình tĩnh:
_ Ta sẽ không chống cự, ngươi không cần quá khẩn trương.
Việc thả lỏng của Băng Doanh, lại là tiền tố khiến sự việc leo thang. Quá trình leo thang này rất phức tạp, cần phải quay lại vấn đề về chất lượng sản phẩm mới phân tích rõ được.
Nó bắt đầu bằng âm thanh rất nhỏ, người bình thường không thể nghe được, nhưng người tinh anh ở trạng thái tập trung như tình huống này thì có thể.
Âm thanh đó mô phỏng theo thứ tự là: phựt, phựt, rẹt.
Tạo ra âm thanh phựt phựt là do chất lượng dầu gội đầu hay sữa tắm mà Băng Doanh sử dụng rất tốt. Nó tạo độ bóng mượt cũng như tăng lực kéo căng.
Băng Doanh thả lỏng, cô chỉ có thể thả lỏng các khớp cơ của mình, còn những chỗ đang căng cứng do phản ứng tâm sinh lý thì không.
Khớp không chịu lực thì cả cơ thể sẽ theo trọng lực hạ xuống.
Bàn tay Vương Lang đặt phía dưới bụng của Băng Doanh phải rất khó khăn mới tìm được chỗ tương đối nham nhám để bám vào, như đã nói trước, việc khó khăn đó là do sữa tắm rất tốt.
Bỗng nhiên cả cơ thể Băng Doanh hạ xuống, Vương Lang trong thế khóa buộc phải tìm cách nâng nó lên, đó là động tác hợp lý.
Sức ép của các đầu ngón tay buộc phải tăng nhiều hơn ở chỗ nham nhám.
Lúc này nói về chất lượng của xà bông gội đầu. Nó khiến thứ làm cho chỗ đó nhám trơn và mướt. Là lý do khiến các ngón tay bị trượt.
Bàn tay như bám vào vách núi cheo leo, buộc phải dùng sức nhiều hơn. Lượng lực tăng thêm đó đã vượt quá sức căng mà dưỡng chất trong dầu gội có thể mang lại.
Đó là lúc phát ra âm thanh “ phựt, phựt “. Cũng là lúc hành động leo thang bắt đầu.
Ngón tay của Vương Lang mất đi chỗ bám ban đầu, nhưng thế khóa buộc phải tiếp tục. Không có cách nào khác, cả phản ứng vô thức hay có ý thức đều thống nhất, chính là phải đưa các ngón tay xuống sâu hơn và xa hơn để tìm chỗ nhám nhám mới.
Chỗ đó không xa, cách chưa tới nửa gang tay.
Đó là quyết định đúng, góc độ cơ thể để bám vào, hay là độ nhám đều rất tốt. Tư thế của các ngón tay Vương Lang lúc này, nếu dùng từ bám sẽ không chính xác nữa, có thể dùng từ “ móc“.
Tiếp theo là bước thứ hai của việc leo thang.
Khi tay đã hạ thấp xuống để móc, thì đương nhiên khi về lại tư thế khóa ban đầu, cơ thể của Băng Doanh phải được nâng cao hơn.
Phải nhớ là sự đàn hồi là tự nhiên, vậy quá trình bật - ép, nghiêng - thẳng - cấn..vẫn luôn tiếp tục.
Nhưng lúc này cơ thể của Băng Doanh đã được nâng cao hơn, vậy rõ ràng điểm tiếp xúc nghiêng - thẳng phải hạ thấp hơn.
Điểm mấu chốt để hoàn thiện sự leo thang, như đã nói chính là về vấn đề chất lượng sản phẩm.
Thứ Vương Lang mặc bên trong bộ đồ dạ hành đã vượt quá giới hạn sử dụng của nó. Có thể cầm cự được đến lúc này đã là quá mức rồi.
Đó là lúc âm thanh “ rẹt “ phát ra.
Hung khí của Vương Lang được giải phóng hoàn toàn, độ co dãn và rộng rãi của trang phục dạ hành không đáng nhắc đến ở đây.
Hung khí đó bật ra, đạt được độ nghiêng lớn nhất, gần như song song với mặt đất.
Cơ thể của Băng Doanh được nâng lên cao, theo ngón tay móc của Vương Lang đang trong quá trình ép vào.
_ Á. - Sự căng thẳng của Băng Doanh lên đến cao nhất khi nhận thấy có thứ to cứng nóng đâm vào khe đùi của mình.
Kết hợp tất cả, sau khi hoàn thành quá trình leo thang của các động tác. Ta có kết quả như sau.
Độ đàn hồi là tự nhiên, chỉ cần còn tiếp xúc, nó không thể bị loại bỏ, chỉ có thể giảm đi. Tức là quá trình ép - bật vẫn còn nhưng diễn ra rất chậm và nhẹ nhàng.
Nhưng quá trình nghiêng - thẳng - cấn không còn nữa. Nó trở thành ngang - kẹt - trượt nhẹ nhàng.
Cơ thể Mộng Băng Doanh hiện đang bị nâng lên ở ba bị trí, tay se se, tay móc, và hung khí đang kẹt giữa hai bắp đùi.
Cả cơ thể cô bị nâng lên, di chuyển theo phương ngang của hung khí đó.
Theo góc độ võ học mà nói, thế khóa của Vương Lang là cực kì hoàn thiện.
Hung khí của Vương Lang rất lớn và dài.
Về độ dài, điểm xa nhất của hung khí sau khi xuyên qua khe đùi của Băng Doanh vẫn kéo dài và chạm vào tấm gương. Lưu ý là chỉ xuyên qua khe đùi, có như vậy việc ép - bật mới có thể đi cùng động tác trượt. Lúc này thì hiệu quả suôn mượt mịn màng có tác dụng rất lớn trong việc giảm ma sát khi trượt.
Về độ lớn, nó buộc Băng doanh phải mở rộng ra chân, cả cơ thể cô đang bị Vương Lang nâng lên. Khi chân mở rộng thì không thể tiếp tục đứng vững trên mặt đất.
_ Đừng.. - Băng Doanh mất đi điểm tựa trên mặt đất, nơi cảm giác an toàn của cô.
Ban đầu cô nhón chân lên, nhưng tay Vương Lang lại tiếp tục móc nâng cô lên cao nhằm giảm lực ép đè lên hung khí. Cô buộc phải giang chân bám vào tấm gương để giảm độ lắc lư.
_ Không. - Tư thế này, sự cọ xát là quá lớn.
Cơ thể của hai người nóng hổi. Chính là phản ứng sinh lý bình thường.
Người nóng hơn đương nhiên là Mộng Băng Doanh:
_ Ta chỉ nói một điều, không bao giờ ta khuất phục.
Băng Doanh là đang nói với các ngón tay xấu xa chuyên nghiệp của Vương Lang.
Đặt biệt là ngón tay tiếp xúc phía hạ thân của cô, nó đặt vào và di chuyển ở đúng chỗ không nên chạm vào.
Băng Doanh cố chuyển động tránh né, nhưng nó quá chuyên nghiệp.
Đó là chút bình tĩnh cuối cùng của Mộng Băng Doanh, mặc dù đã tính đến chuyện này, nhưng khi nó xảy đến, cô không thể dễ dàng chấp nhận như mình nghĩ.
Ngón tay và vũ khí của Vương Lang, đang cùng tấn công vào một điểm bên ngoài, là một điểm rất nhạy cảm.
Bàn tay kia đặt trên ngực cũng vậy.
Băng Doanh cố giãy giụa, chỉ làm tăng thêm sự cọ xát.
Cơ thể có tiếng nói của nó. Cả hai người đang cảm nhận tiếng nói đó. Nói về kiến thức mới thì đây chính là kiến thức mới.
Băng Doanh kiên cường, nhưng cô chưa vượt qua được bước thứ ba của nỗi đau, chính là buông xuôi.
Tâm nhãn điều khiển hành vi của Vương Lang, chỉ cần có hiệu quả tốt nhất là được.
Còn ý thức chính của Vương Lang thì đang bối rối với những xúc cảm dồn dập đến. Nó không biết có nên nắm lại quyền kiểm soát cơ thể hay không, và nếu có thì sẽ làm gì.
Trên thực tế, tới lúc này Băng Doanh mới chỉ bị khóa và tiếp xúc gần cơ thể ở những chỗ nhạy cảm. Cô chưa có tổn hại trầm trọng gì, đó là suy nghĩ của người ngoài.
Còn suy nghĩ của Băng Doanh thì khác.
Cô bị tấn công tại nơi an toàn của mình.
Trong trạng thái tự nhiên nhất cũng như mất tự nhiên nhất.
Và đang tiếp xúc gần với sự cưỡng ép thú tính của một người đàn ông.
Cảm giác ấm nóng của thứ cô đang kéo dưới đùi kia là quá rõ ràng, cảm giác giựt giựt hay rung lắc của nó, từ chút từng chút, nhận được sự tương tác từ phản ứng vô thức của cô.
Còn phải đợi đến mức nào mới coi là tổn hại.
Mộng Băng Doanh sụp đổ.
Cô phản kháng lần cuối, là một hành động rất không nên cho sự an toàn của cô.
Cô lột khăn che mặt của hung thủ. Nhìn chăm chăm vào gương mặt đó trong gương.
Đây là một hành động tự sát, khiến hung thủ có thêm lý do không để cô sống sót.
Mộng Băng Doanh mặc kệ,tình huống lúc này và tình huống xấu nhất cô tưởng tượng không khác gì nhau. Đưa vào hay chạm vào chỉ là động từ, đều tính là cô đã bị xâm hại.
Mộng Băng Doanh muốn nhìn rõ người đã xâm hại cô:
_ Không ngờ... Ngươi thật quá trẻ.
Băng Doanh đưa tay ra phía sau, chạm vào gương mặt lạnh đó:
_ Ngươi cũng thật.. dễ nhìn.
Băng Doanh mĩm cười, có những thứ không thể giải thích được, đặc biệt là cảm xúc, càng đặc biệt là cảm xúc của phụ nữ.
_ Ngươi thật sự không đổi ý sao?
Vương Lang mặt lạnh không nói gì.
_ Tốt lắm.
Băng Doanh lại tiếp tục hôn:
_ Vậy đừng bao giờ đổi ý.
Cứ coi như Băng Doanh đã bắt đầu chạm đến bước cuối, chấp nhận.
Và Băng Doanh không bao giờ cam chịu hay chấp nhận số phận.
Băng Doanh không dùng lý trí kiểm soát cơ thể nữa, cô để mặt cho xúc cảm tự sinh ra và lớn lên, cô muốn nhận cái giá này thật đầy đủ.
Còn lý trí của cô, đang chuẩn bị cái giá mà tên hung thủ kia sắp phải nhận.
Vương Lang tâm nhãn không hiểu hết được cử chỉ của Băng Doanh.
Vương Lang ý thức cũng vậy.
Sự việc quá nhanh và tự nhiên.
Việc uy hiếp một cô gái không phải là việc đáng tự hào gì, thật ra Vương Lang đã chuẩn bị tâm lý an toàn rời khỏi.
Nhưng ngay lúc này hắn vẫn để yên không đổi, tư thế cũng như chuyển động của các ngón tay.
Một phần là vì điều đó khiến hắn cảm thấy bị kích thích, đó là tự nhiên không thể chối bỏ.
Quan trọng là Vương Lang đang dần dần cảm thấy, có gì đó thay đổi trong thái độ của cô gái, rất khó nói rõ. Cứ như là.. sự ưng thuận.
Vương Lang để sự việc kéo dài thêm chút nữa.
Băng Doanh là cô gái mạnh mẽ, nếu là nỗi đau không thể tránh khỏi cô không ngồi yên đón nhận nó, cô hướng tới đón đầu.
Vòng an toàn cá nhân bị phá vỡ, thu mình lại co rút hay phản kháng. Băng Doanh chọn phản kháng.
Cả cơ thể bị khống chế, chỗ khống chế cũng là chỗ đang chuyển động.
Cô chuyển động cơ thể theo mong muốn của nó.
Có chỗ tiếp xúc, bằng một cách nào đó, nó trơn hơn.
Mặt kệ tên kia muốn làm gì, Băng Doanh tự làm điều đó trước.
Cô hợp tác với các ngón tay kia, những ngón tay xấu xa.
Vũ khí của hắn cô coi là công cụ của mình.
Hơi thở dồn dập.
Cũng không ngại khi phát ra những âm thanh kì lạ, cứ gọi là âm thanh của bản năng.
..
Lượt bỏ....
Cắt bỏ....
Nội dung không phù hợp...
Chỉ vài phút sau, cơ bản là Vương Lang hoàn toàn đứng yên, chỉ theo quán tính chuyển động các ngón tay.
Mộng Băng Doanh có nhiệt tình hơn một chút.
Mỗi chút mỗi nhiệt tình, cô một lần nữa coi đây là không gian an toàn của mình, mặc kệ tên thanh niên ưa nhìn kia.
Cô cũng coi gương mặt đó là công cụ.
_ Nhanh nữa đi..
_ Mạnh nữa đi..
_ Đúng rồi, đừng dừng lại.
Băng Doanh thều thào ra lệnh, cô không chỉ hôn lên má, mà còn hôn lên môi tên mặt lạnh kia.
Tại đây ngay lúc này, Băng Doanh là chủ. Không có gì khiến cô phải ngại ngùng hay xấu hổ, cô là điều cô muốn.
_ A, a, a nữa, nhanh nữa.
_á
Rồi Mộng Băng Doanh một lần nữa buông lỏng, là buông lỏng hoàn toàn, cả cơ thể.
Cô ngả đầu dựa vào vai Vương Lang, hôn vào má hắn, nhìn gương mặt lạnh lùng đó một lần nữa, lại hôn một lần nữa, cô nhắm mắt lại:
_ Cám ơn.
Hai dòng nước mắt của Băng Doanh chảy ra:
_ Ta xong rồi, đến phiên ngươi đó, cứ làm gì ngươi muốn.
Cô bình yên nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng, nếu không có hai dòng nước mắt, sẽ tưởng là Băng Doanh đang ngủ.
Vương Lang có thông minh hơn gấp một ngàn lần, cũng không thể đoán được hay nghĩ được chuyện gì vừa sảy ra.
Không người đàn ông nào biết được hay đoán được phụ nữ nghĩ gì.
Nhớ tới câu đố, ngoài tình yêu ra, phụ nữ khao khát nhất điều gì?
Vương Lang không biết, và cũng không cần phải biết.
Hắn lúc này hắn biết một điều, đó là mình đã sai rồi, là sai rất lớn, hắn biết rất rõ điều đó, bằng chứng đến từ hai dòng nước mắt kia.
Băng Doanh vẫn nhắm mắt, buông lỏng hoàn toàn.
Chính là thanh thản, bình yên. Như một nữ thần đang ngủ, không kẻ tội đồ nên đánh thức.
Vương Lang rất nhẹ nhàng, và dịu dàng. Một tay vòng qua bụng cô gái, một tay ôm chéo trên vai.
Hắn dìu cả hai lui lại vài bước chân, không ép hay đè, hãy nhớ là rất dịu dàng. Bàn tay không cầm hay nắm, chỉ khẽ vuốt ve.
Hắn hôn vào cổ của cô gái, vuốt tóc cô gái qua một bên trán, vuốt từ từ ở những sợi tóc dính mồ hôi, rồi hắn nhìn vào gương mặt của cô ấy trong gương,nhẹ nhàng:
_ Ta tên là Vương Lang.