Cơ Giới Khách

Chương 184: Chương 184: Rút lui




Thân là trưởng tử thế hệ này của La gia, La Thần cũng coi như là người quen làm việc lớn. Hành động kế tiếp của La Thần vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát. Chính là tuyên bố ra qui tắc đấu giá mua chỗ dừng chân.

Lấy cái bóng của người được gọi là Tạ lão, mà chính là đại ca Vương Lang của mình, La Thần đưa ra phương án.

Không rề rà, đơn giản là La Thần hét lên một cái giá, ai trả được thì nộp tiền ở lại, không thì tự giác bước ra ngoài. Cứ vậy giá tăng dần lên đến khi nào chỉ còn năm mươi người là được.

Lúc đầu đương nhiên có nhiều người râm ran phản đối, đây chính là trắng trợn bóc lột, lấy vật chất mà phân định thắng thua. Nhưng về sau ngẫm lại, không cần chủ sự lên tiếng tiếp, sự phản đối đó dần dần lắng xuống.

Tụ tập ở đây đều là tinh anh thế hệ, đầu óc có kém thì cũng ăn đứt người thường. Nghĩ kỹ cho thông, phương pháp này lại có chỗ tốt.

Ngay từ đầu việc đóng tiền thuê chỗ theo giờ, đã biến lần thí luyện này thành cuộc chạy đua tiền bạc, xem túi ai to hơn. La Thần đưa ra cách đấu giá, chính là dứt khoát giải quyết, chấm dứt việc cạn túi từ từ.

Thay vì móc ra từng chút rồi hồi hộp chờ đợi, thà so luôn một lần. Ít nhất như vậy những người có hầu bao không rủng rỉnh còn có thể nguyên vẹn đi ra, không bị hút máu đến trắng tay.

Không biết kiếm đâu ra cái búa gỗ, với bộ dáng rất chuyên nghiệp, La Thần lập tức đưa ra cái giá đầu tiên, lấy thanh năng lượng tinh thần trung phẩm mà kêu giá. Hai trăm thanh.

Khá tốt, không có ai bỏ cuộc. Đều là con nhà có tên có tuổi, một chút tiền nhiêu đó cũng không bọc theo thì quá mất mặt đi.

Đến khi lên mức một ngàn thanh thì khác, non nửa người đã tự giác ra tắm nắng.

Giá tiếp tục tăng lên, khi đến mốc một ngàn ba trăm thanh thì dừng lại. La Thần lẩm nhẩm đếm, lúc này ở đây chỉ còn lại vừa đủ năm mươi người, tính luôn đại ca Vương Lang bên ngoài là năm mươi mốt.

Nói thêm một chút, hơn chín phần người ở đây xuất thân từ đại gia tộc, có vài người còn lại cũng là đến từ các nhà có danh tiếng. Việc này không có gì lạ, cũng giúp cho những kẻ bỏ cuộc kia bớt đau khổ. Người ta nhà giàu a, mình đua không lại cũng phải thôi.

Hơn một ngàn thanh trung phẩm năng lượng không phải là số tiền nhỏ, đã tương đương với tiền lương một năm của sĩ quan bậc trung rồi. Vài tên trong nhóm người bỏ cuộc không phải là không mang ra được, nhưng ngẫm cho kỹ thì bỏ cuộc sớm vẫn hay hơn.

Đương nhiên trong nhóm người còn lại không phải ai cũng có thể tùy tiện mang theo bấy nhiêu tiền theo người, nhưng thong thả nói vài câu huy động người ở bên là quá dễ, chỉ cần nói ra tên họ của mình. Đây chính là lợi ích của việc chọn bạn mà chơi, chọn nhà mà đẻ.

Luật đã đưa ra nên cũng chẳng ai làm trái, dù sao cũng là đang ở trong đất của người khác, tình huống tiếp theo là rất nhiều người đứng ngoài nắng giương đôi mắt u buồn nhìn bên trong.

Biết chuyện đã rồi nên sau một hồi nuối tiếc bọn họ lần lượt chọn bỏ cuộc, từng người từng người rời khỏi bãi cát nóng này.

Coi như bọn họ có thêm bài học, cái mà Tạ gia gọi là thi đấu công bằng quả nhiên chính xác, những người có thể lọt vào trong quả nhiên chính là bỏ “công” chọn những người “bằng “ với họ.

Còn người bên trong thì thảnh thơi hơn rất nhiều, coi như của đi thay người. Nghèo chút thân gia nhưng không còn phải chịu cảnh mỗi giờ mỗi khắc phải đóng tiền thuê.

La Thần sau khi gom tiền một vòng, hắn hí hửng cầm hơn sáu mươi ngàn thanh năng lượng trung phẩm hướng về phía Vương Lang.

_ Ồ đưa đủ, La Thần ngươi không thu phần chia của mình à.

_ Đại ca nói gì kỳ vậy, túi tiền này đại ca cứ tùy tiện giữ lấy, sau này thong thả thì chuyển khoản cho đệ là được rồi. Mà nhớ, chuyển hết vào tài khoản của đệ, không cần chuyển cho Lý Bá, bọn đệ sau này tự tính toán sau.

Vương Lang cười trừ, khen cho La Thần kia ăn vụn biết chùi mép.

Mọi chuyện coi như đã xong, mục đích ban đầu mà Vương Lang mò vào đây, trước là thăm thú cho vui, sau là rình mò vài chỗ tốt. Để có thể làm được việc này công lớn nhất đương nhiên thuộc về Mỹ Mỹ. Đẳng cấp năng lượng của nó đã vượt qua giới hạn của thiết bị không gian thí luyện này.

Vương Lang đang trong tình trạng thiếu hụt vùng chứa cũng như cạn tiền trong tài khoản zone s. Khoản thanh năng lượng này coi như mưa rào trong mùa hạ.

Hai người thong thả truyền âm.

_ Đệ với Lý Bá định ở Nha Trang thành trong bao lâu?

_ Cho đến khi chương trình thành hội này kết thúc, bọn đệ dù sao cũng phải quay về học viện, kỳ nghỉ mỗi năm cũng sắp hết rồi. Mà sao đại ca cũng ở đây? Đệ tưởng ca đang trên đường đến học viện Lý tinh đệ nhất.

_ Chậc! Chuyện dài lắm, nói chung là xui xẻo từ trên trời rơi xuống, ý ta là muốn nói theo nghĩa đen.

Lúc này thì Lý Bá kia cũng lò mò đi tới.

_ Đại ca, tinh thần tệ lần trước ca chuyển cho đệ...

_ Không có gì, có phúc cùng hưởng thôi, không cần để trong lòng.

_ Không, ý đệ là tiền chia lần này cũng chuyển nhanh vào nha. Đệ dạo này đang túng thiếu, mà lại có mấy món đồ cần mua.

“ Không có tiền đồ.” Vương Lang và Lý Bá lên tiếng cùng lúc.

Ba huynh đệ chuyện trò ít nhiều, sơ sơ cũng hiểu thêm về nhau một chút trong mấy ngày này.

Vương Lang như sực nhớ ra điều gì.:

_ A,ta có món đồ muốn tặng cho hai đệ đây, dù sao lần trước kết nghĩa ta cũng chưa đưa quà ra mắt.

_ Đại ca đừng làm thế, đệ ngại lắm, hí hí hí hí...

_ Đúng vậy, không cần phải thế đâu, ngại mà, hé hé hé hé.

“ Ờ, vậy thì thôi.”

_ Đừng.

_ Đừng.

...

Vương Lang trong mấy ngày gần đây đã có thêm nhiều kiến thức về lĩnh vực người tinh anh, cả thường thức cơ bản hay chuyên môn.

Nói là so sánh với lúc rời khỏi Nha Trang thành thì khác một trời một vực cũng không sai. Món quà mà Vương Lang tặng cũng đã được chuẩn bị kỹ. Đó là từ lúc ở bên ngoài khi nhận ra hai tiểu đệ của mình cũng có mặt ở đây.

Vương Lang lấy ra hai tấm thẻ nhớ, thông tin bên trong là do đích thân hắn ghi chép vào.

Với La Thần, đây là bản tóm tắt do tâm nhãn cô đọng kiến thức từ kỹ năng chiến đấu mà Vương Lang rút ra từ kinh nghiệm bản thân trong học viện Bắc Đẩu, mà quan trọng hơn là từ bản ghi chép Trương gia tâm quyền. Đây là sự tinh lọc cẩn thận và chính xác, độ quí giá của nó phụ thuộc rất nhiều và khả năng lĩnh hội của La Thần.

Món quà của Lý Bá, đơn giản hơn mà cũng quan trọng hơn. Đây là toàn bộ kiến thức mà Vương Lang có về lĩnh vực mạch trùng mạch. Không chỉ là hình thức, bố cục, mà còn là ghi lại quá trình cách vẽ từng nét một, gọi là cầm tay mà dạy cũng không sai.

Vương Lang chưa được kiến thức qua về những thông tin mà các học viện sẽ giảng dạy. Nhưng trong sự phân tích của hắn, những thông tin này quan trọng và cần thiết, tặng cho hai thằng đệ, chắc chắn bọn nó sẽ cần.

Vương Lang không giải thích nhiều.

Hai đứa kia thấy tấm thẻ thông tin thì mặt xìu xuống, bọn hắn thật mong đây là tấm thẻ tiền hơn. Nhưng dù sao cũng thành thật nhận lấy.

_ Đại ca lát nữa có định lấy trái kí ức hoàn hảo không? _ La Thần lên tiếng trước.

_ Không. Nói chuyện với hai ngươi xong ta sẽ lập tức thoát ly.

_ Sao vậy, trái này tốt lắm đó, cũng mấy năm rồi chưa xuất hiện trên thị trường. Lúc này không lấy thì sau này chưa chắc có cơ hội đâu. _ Lý Bá thật lòng quan tâm.

_ Cám ơn đệ, nhưng làm người nên biết đủ, với lại lý do ban đầu ta vào đây cũng không phải là vì nó, kiếm được khoản này đã làm quá tốt rồi. Dù sao lần này cũng là mạo danh họ Tạ để nạo vét, không lẽ còn ở lại chờ bọn họ thu dọn tàn cuộc.

_ Nhưng mà..

_ Không cần, tự ta có sắp xếp.

Vương Lang vỗ vai hai thằng đệ, nói thêm mấy câu thì chuẩn bị rời khỏi.

Chỉ là trong cái vỗ vai của mình, Vương Lang đã lén tặng mỗi tên một hạt giống sinh mệnh mà hắn xin được từ Mỹ Mỹ. Tuy không phải là loại hạt giống truyền thừa quý hiếm mà hắn đang có, nhưng cũng là thứ hiếm có khó tìm, đẳng cấp sinh mệnh huyền thoại hàng thật giá thật.

Còn chuyện về Mỹ Mỹ, cũng như vài thứ kỳ ngộ gần đây, không phải là Vương Lang không muốn nói, mà là chưa đến lúc.

Còn lý do Vương Lang khẳng khái rời đi, bỏ qua sự hấp dẫn của trái kí ức hoàn hảo. Chủ yếu là vì đã có tâm nhãn, con hàng này muốn nó nhớ thì dễ, còn quên thì khỏi đi. Trái ký ức kia với Vương Lang, gọi là gân gà cũng không sai.

Nói là làm, trong một trăm con mắt nhìn theo, Vương Lang lững thững tiến về phía xa mạc. Đến khi đã đủ xa, hắn cởi bỏ lớp đồ hóa trang trên người, chọn lệnh rời khỏi. Lúc đến cổng ra thì cũng len lén chọn một góc rồi mất hút.

Bên trong không gian thí luyện của Tạ gia, đúng như dự đoán của mọi người, khi số lượng người tham gia còn lại đúng năm mươi thì quá trình chuyển sang bước mới.

Đại sư Tạ Minh hiện ra, sau một cái nhìn thì ông thốt lên kinh ngạc.

“ Ồ, đâu ra cái lều trại này vậy? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.