Cơ Giới Khách

Chương 174: Chương 174: Thiện giả bất lai




Sau mấy câu trò chuyện, Raddi đại sư chốt lại vấn đề về việc xuất hiện của Mỹ Mỹ:

_ Chính Phong, ta nghĩ chuyện này chỉ nên bàn tới đây thôi. Một vị thần vương hiện thế, việc này chắc chắn không đơn giản, nội tình phía sau không phải chúng ta có thể quản được, đợi ta gặp qua thành chủ đại nhân rồi hãy tính tiếp.

Nhìn qua Tạ Phương Uyên, ông nói tiếp:

_ Phương Uyên, người đã đến đủ, nên vào việc chính rồi, cấp bậc đại sư đi vào, còn bọn trẻ, cứ để bọn chúng giao lưu với nhau. Chắc ngươi đã có chuẩn bị.

Tạ Phương Uyên đại sư lĩnh mệnh, bay lên cao, dùng năng lượng tinh thần truyền ra âm thanh:

_ Buổi đón tiếp hôm nay đã kết thúc, các vị đại sư xin hãy theo Tạ Phương Uyên ta vào trong, cùng nhau nghiên cứu di vật mà đại ca Vương Nhất để lại. Những người khác, xin hãy nghe theo người tiếp dẫn của Tạ gia.

Rồi nàng nhìn xuống một vòng, ẩn ẩn nói tiếp:

_ Nhân dịp tuổi trẻ tinh anh cơ giới sư các nhà đều có mặt, Tạ gia ta cũng có một phần hậu lễ gửi tặng, chỉ là mong các người có thể lấy được.

Tạ Phương Uyên đại sư nói xong thì cúi người hướng Raddi đại sư ra dấu mời, người nhà họ Tạ đang xếp hàng lập tức tách ra hai bên cung kính, chính giữa là đường hướng vào cổng chính, người các nhà khác lập tức bắt trước theo, cuộn thảm đỏ kia tiếp tục lăn đến khi đến mép cổng thì dừng lại.

Theo đó, lấy Raddi đại sư dẫn đầu, La Chính Phong đại sư thứ hai, đoàn người gần chục đại sư từ cấp A trở lên hướng về phía cổng chính mà đi vào.

Khi Raddi đại sư đã đến điểm cuối của tấm thảm đỏ, ngài xoay ghế bay lại, nhìn xuống sảnh đón tiếp, các vị đại sư khác theo cấp bậc mà đứng theo thứ tự bậc thang trên xuống.

Raddi đại sư nói, do vừa rồi là có màn năng cách, nên bây giờ mới là chính thức mọi người nghe được thanh âm của đại sư:

_ Các người tuổi trẻ, ta cũng có món quà muốn tặng cho các ngươi, là món đồ chơi nhỏ thích hợp cho cơ giới sĩ, mong các ngươi có thể cố gắng nhiều hơn, phục vụ cho nhân loại, cho địa cầu.

Phương Uyên, con hãy thay ta sắp xếp.

_ Dạ lão sư.

Việc bên ngoài coi như đã xong, bọn họ chuẩn bị tiến nhập vào Tạ gia để bàn chuyện chính. Cánh cổng kia theo vị đại sư cuối cùng bước vào cũng toan khép lại.

Đúng lúc này, từ phía xa, một tiếng hét dài vang đến:

_ Khoan đã, chờ lão phu.

Tiếng hét kèm năng lượng phát ra không chút khống chế, may là ở đây đều là người tinh anh, nếu không sớm đã ngã ngửa toàn bộ. Cho dù là ai, hành động này cũng quá khiếm nhã, chưa nói đến việc có mặt ở đây còn là mấy vị đức cao vọng trọng.

Đám tiểu bối phía dưới nín thở, đang rầm rì bàn tán, còn mấy vị kia đại sư thì sắc mặt không tốt lắm, vài người nhao nhao lần nữa bước ra ngoài cổng, xem thử người đến là ai mà to gan lớn mật. Vài người còn định hét lên lấy uy dằn mặt.

Có hai bóng người một lớn một nhỏ đang bay đến, đến khi nhận ra người phía trước là ai, bước chân bọn họ rụt lại, tự giác lui về sau mấy bước, một lần nữa lấy Raddi đại sư dẫn đầu.

Hai bóng người hạ xuống sảnh đón tiếp, đến lúc này tất cả mọi người đều nhận ra người đến là ai, chính là ngài Vô Cùng Cực, viện trưởng của học viện cơ giới sư Nha Trang thành, còn người phía sau là một tiểu cô nương đang mặc đồng phục của học viện.

Từ cổng chính của Tạ gia, người đầu tiên bay ra chính là tuệ nữ Mộng Băng Doanh, nàng vui vẻ tiếp đón viện trưởng Vô Cùng Cực, xưng hô lại rất thân thiết:

_ Đại bá bá, con chờ người mãi, sao giờ người mới đến.

_ Nha đầu ngươi có sao, tưởng có sư phụ đến thì đã sớm quên lão già này rồi.

Viện trưởng Vô Cùng Cực vuốt râu hưởng thụ, Băng Doanh kia là tiểu nữ từ bé đã lớn lên trước mắt ông, năm mẹ nàng qua đời ông cũng có mặt, tiếng đại bá bá kia là do chính mẹ nàng gửi gắm.

_ Đại bá bá đừng chọc Doanh nhi, trong lòng ta đương nhiên bá bá là quan trọng nhất rồi.

Ha ha ha, Viện trưởng Vô Cùng Cực cất tiếng cười vang, ông nhìn thẳng vào Raddi đại sư mà hét sảng khoái:

_ Tên ngồi xe lăn kia, nghe thấy chưa, Doanh nhi nói là ta quan trọng hơn ngươi đó, nể tình ngươi tàn tật, về sau cứ ở yên trong nhà đi, lỗi lầm năm xưa của ngươi ta cũng bỏ qua, chức vụ lão sư của Doanh nhi, về sau cứ nhường lại cho ta là được rồi.

May là lúc Vô Cùng Cực đại sư vừa cười, không gian xung quanh đã được Tạ đại sư bao lại, nếu không để bọn nhỏ kia nghe được, chắc chắn sẽ có nhiều suy nghĩ không tốt, người có thể xưng hô kiểu đó với Raddi đại sư, hình như đến nay vẫn chưa nghe thấy.

Quân tử không nghe lời nói nhảm, Raddi đại sư giữ vững phong độ, coi như chưa nghe thấy câu vừa rồi kia, huống hồ ông biết rõ, nếu mình tỏ ra tức giận, thì đã trúng kế người trước mặt.

_ Lão quái ngươi muốn gì?

Raddi đại sư khẽ phẩy tay, Mộng Băng Doanh biết điều liền lui lại hầu bên cạnh thầy của mình, dù sao nói về cần mặt mũi, vị bá bá kia vẫn là thích gây chuyện nhiều hơn.

Vô Cùng Cực viện trưởng đảo mắt nhìn đội ngũ đại sư kia một lần, tính ra cũng không có mấy ai dám đấu mắt với ông.

_ Ta muốn gì? Muốn tới thăm hỏi bạn cũ, không được sao.?

Raddi đại sư cũng khẽ nhìn qua hai bên, không ngờ La Chính Phong kia lại thông minh, sớm đã vào trong, không hiện diện chỗ này. Vậy là trọng trách đối phó lão già kia, chỉ còn một mình ông gánh vác:

_ Nói thử coi, ở đây có ai là bạn cũ của ngươi, riêng ta thì không dám nhận cái vinh hạnh đó. Nơi đây không đón chào. Nếu không có việc gì khác mời ngươi về cho, không tiễn.

Đúng thật luận về bối phận, nếu Raddi đại sư đã không nhận, những người khác lại càng không dám nhận tầng quan hệ này. Nhưng điều đó không làm khó Vô Cùng Cực viện trưởng.

_ Đây không phải nhà của ngươi, ta ở hay đi không đến lượt ngươi quyết định, Tạ gia chủ Tạ Phương Uyên, đây là đạo làm chủ nhà của các ngươi hay sao.? Đại sư các nơi đều mời tới, không lẽ ta là người của thành này lại không được mời?

Tạ Phương Uyên đại sư rùng mình, không phải là nàng quên mời, mà là không dám mời. Nếu danh sách có tên của Vô Cùng Cực viện trưởng, chắc chắn sẽ không ai dám tới.

Thân phận của Vô Cùng Cực viện trưởng vô cùng nhạy cảm, nói là khai quốc công thần đời trước của liên minh cũng không sai, chỉ là tính tình ông quá cổ quái, bình thường không đắc tội người sẽ không vui, mà người từng xích mích với ông, ví dụ như Raddi đại sư, thầy của nàng, hận đến mấy cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt. Hồi giờ chưa thấy ai đắc tội với Vô Cùng Cực viện trưởng mà có kết quả tốt.

Việc lần này là chính sự, những tình huống không xác định thế này nên càng ít càng tốt.

Nhưng khách đã đến nhà, thầy của mình còn không làm gì được, Tạ Phương Uyên càng không dám tỏ thái độ:

_ Xin Vô Cùng Cực viện trưởng lượng thứ, đây đúng là thiếu sót của Tạ gia ta, có lẽ do người dưới làm việc không cẩn thận, thông tin gửi đến ngài có chút chậm trễ, ta sẽ khiển trách họ sau. Cổng đã mở, xin mời viện trưởng đi vào, Tạ gia ta xin được đón tiếp.

_ Không cần. _ Vô Cùng Cực viện trưởng khoác tay. _ Việc các ngươi các ngươi cứ làm, ta là người có thân phận, đứng chung đội ngũ các người có chút hạ thấp mình, hôm nay ta đến đây chỉ có hai việc, làm xong ta sẽ đi, không phiền các người nữa.

Ngài Vô Cùng Cực viện trưởng vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả các vị đại sư lập tức sáng lên, mặc kệ thế nào, tiễn được vong hồn kia đi là tốt nhất. Kinh nghiệm người đi trước đã có, nhiều người vẫn còn nhớ, vị kia đã từng khiến các tiền bối trong nhà của mình khổ sở như thế nào, trừ Raddi đại sư ra, bọn họ chưa đủ trình để cùng ngài ấy gõ nhịp.

Tạ Phương Uyên đại sư gương mặt rạng rỡ, cung kính hỏi thăm:

_ Xin hỏi hôm nay viện trưởng ngài hạ cố đến đây, hai việc cần làm, là việc gì. Tạ gia nếu có thể, chắc chắn bằng mọi giá sẽ hoàn thành.

Vô Cùng Cực viện trưởng cười lên ha hả:

_ Không có gì, chẳng qua ta có việc gần đây, tiện ghé vào thăm mấy người một chút. Doanh nhi, lại đây với đại bá, gần đây ta có mấy món đồ tốt, muốn tặng cho con.

Mộng Băng Doanh xin phép Raddi đại sư, một lần nữa tà tà bay tới, nhìn nụ cười của đại bá bá, nàng đã lờ mờ đoán được tám chín phần mười ông muốn làm gì.

Ngài viện trưởng niềm nở, móc trong người ra mấy thứ, cố tình trình diễn một vòng rồi đưa cho Băng Doanh.

_ Ta hoàn cảnh khó khăn, tiết kiệm được một chút tài sản, ở đây có hai tấm thẻ tiền, mỗi tấm một trăm triệu tinh thần tệ, con cầm lấy tiêu vặt.

Ta biết con gần đây luyện tập chế tạo đang đến lúc mấu chốt, tiện đây ta cũng mấy trăm khối đá nguyên liệu cao cấp các loại, là do ta gom góp nhiều nơi mới có, học phải đi đôi với hành, con cứ thẳng tay mà dùng, hết nhớ nói ta.

Còn đây nữa, là thanh năng lượng tinh thần cao cấp các loại, có cả năng lượng đặc thù, con giữ đi, ta già rồi, chẳng có việc gì cần sài đến.

Cứ như vậy, Vô Cùng Cực viện trưởng liền tù tì đem ra một đống tài vật đặt vào tay đứa cháu Doanh Doanh của mình. Thỉnh thoảng nhìn lên dò xét chỗ Raddi đại sư, thấy gương mặt ông càng đen thì ngài viện trưởng càng vui.

Mộng Băng Doanh thì cười khổ, chuyện năm xưa của sư phụ và đại bá bá nàng cũng có biết một chút, hôm nay nàng đứng giữa, trận này đại bá bá lại thắng một hiệp rồi.

Phần chuẩn bị coi như đã xong, ngài viện trưởng kéo Mộng Băng Doanh sang một bên, bắt đầu vào chuyện chính:

_ Hôm nay việc đầu tiên ta muốn làm khi tới đây, chính là muốn giới thiệu đệ tử chân truyền của ta. Tên của nó là Donna.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.