♥Chương 58: Cốt nhục – ngũ♥
Edit: Tiểu Tịch Tịch
Beta: Min, Tiêu tỷ
10311933_1791283884431927_7440879467401403556_n-752×440
Lâm Thâm kéo Hách Phúng ra khỏi cánh rừng, chưa đi được mấy bước liền gặp một người xông lên.
“Tên điên! Cậu chạy nhanh như vậy có phải cố ý vứt tôi lại không! Tôi nói cho cậu biết, trước khi cậu thẳng thắn nói ra chân tướng thì đừng nghĩ bỏ được tôi!”
Vu Việt thở hồng hộc đuổi theo, bị Hách Phúng quen thuộc địa hình nơi này trêu đùa, hắn thật không dễ dàng.
Lâm Thâm dừng bước.
“Cậu quen à?”
“Không không không, chả biết tên thần kinh này từ chỗ nào chạy tới, vừa mới đến đã nói tôi quen cậu ta.” Hách Phúng vội vàng pha trò phủ nhận, tiến lên kéo Lâm Thâm lại:”Đi thôi, không phải vội trở về sao, đừng để ý tên này.”
Cậu kéo tới kéo lui vẫn không thấy nhúc nhích, Lâm Thâm thế nhưng lại đứng yên, anh nhìn Vu Việt một bên vừa lau nước mưa vừa thở dốc nói:”Cậu quen Hách Phúng?”
“Quen!”
“Không quen!”
Gần như là cùng lúc, hai người nói ra hai đáp án hoàn toàn ngược nhau.
Hách Phúng đến phía sau Lâm Thâm tức đến khó thở hướng Vu Việt nháy mắt. Khốn kiếp, đừng có lôi ông đây xuống nước! Lâm Thâm người này không dễ lừa đâu!
Vu Việt nhìn một cái liền nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng nắm được nhược điểm của Hách Phúng. Vì thế cũng không thèm để ý đến ám hiệu của Hách Phúng, trực tiếp nhìn về phía Lâm Thâm nói:”Không chỉ là quen biết, phải nói là tương đối hiểu rõ, tôi cùng tên điên này là bạn thân từ lúc mặc tả cùng nhau lớn lên, không ai so với tôi hiểu cậu ta hơn.”
Lâm Thâm nhíu mày, dường như có chút bất mãn với cách nói của Vu Việt. Nhưng qua câu nói kia cũng cho thấy quan hệ giữa Vu Việt và Hách Phúng.
“Cậu có việc tìm cậu ta?”
“Có!”
“Không có!”
Lại là câu trả lời ngược nhau, Lâm Thâm đã hoàn toàn không để ý đến Hách Phúng, chỉ đối với Vu Việt nói:”Nếu có việc tìm cậu ta, xong xuôi thỉnh trực tiếp xuống núi, trên núi không có chỗ lưu lại.”
“Ai, ách…này.” Đây là muốn đuổi mình xuống núi? Vu Việt ngây cả người, vừa rồi nghe khẩu khí người này, hắn còn tưởng sẽ hỏi mình là ai, ai biết lại hai ba câu liền hết chuyện, mặc kệ như vậy?
“Hắc hắc.” Hách Phúng một bên vui sướng khi người gặp họa:”Nói cậu đó, nhanh cút xuống núi! Chúng ta trên núi không lưu khách! Cậu cũng đừng nghĩ ở lại!”
Vu Việt căm phẫn trừng Hách Phúng, rốt cục ý thức được hôm nay dây dưa tiếp cũng không có ý nghĩa gì, quay đầu, hướng chân núi đi, nhưng mà trước khi hắn đi còn không quên hung hăng để lại một câu.
“Ngày mai tôi sẽ trở lại!”
Hách Phúng lập tức mặt mày ủ ê, cậu tại sao lại có một thằng bạn cứng đầu như vậy?
“Xem quan hệ của các cậu là có chuyện quan trọng cần nói.”
Lâm Thâm nhìn Vu Việt xuống núi, quay đầu lại nhìn Hách Phúng nói.
“Ha ha, thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là một ít chuyện riêng, chuyện riêng mà thôi.”
“Vậy sao?” Lâm Thâm cũng không hỏi nhiều, xoay người hướng nhà gỗ đi.
Lúc này trời mưa kéo dài, anh lại mới từ ác mộng kia tỉnh lại, tâm trạng không tính là tốt. Hách Phúng dường như cũng ý thức được, yên lặng đi phía sau Lâm Thâm, không nói tiếng nào.
Loại mưa nhỏ liên tục này giống như muốn lặng lẽ đem người cắn nuốt, không thấy dừng lại. Lâm Thâm cảm nhận được hạt mưa rơi trên người, suy nghĩ trong nháy mắt lại trở về cái hôm ấy.
Khi đó bầu trời cũng mưa phùn kéo dài.
Giọt mưa lạnh lẽo trên mặt, là cảm xúc đầu tiên anh từ trong bóng tối tỉnh lại. Liều mạng mở mắt ra, lại phát hiện ngay cả mí mắt cũng không thể nhúc nhích.
Mình làm sao vậy ? Chuyện gì đã xảy ra?
Đại não trống rỗng, dần dần anh có thể nghe thấy âm thanh tất tất tác tác, giống như có không ít người đang nói chuyện, ồn ào tạp nham.
Ý thức Lâm Thâm rốt cục cũng khôi phục được một tia thanh tỉnh, anh nhớ lại, sau khi mình rơi sâu vào hồ, nhưng hiện tại chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mình không chết sao, nhưng đây là đâu?
Mệt mỏi cực độ làm anh không cách nào mở mắt, anh chỉ có thể nghe thấy âm thanh chung quanh ngày càng rõ, dường như có không ít người đi quanh anh, thậm chí có thể nghe rõ đối thoại của bọn họ.
“Đừng động, đừng động! Vẫn còn hô hấp, vẫn còn hô hấp!”
“Có thể cứu, mau đưa đi bệnh viện!”
“Nghiệp chướng a, đây là con nhà ai? Tại sao lại rơi xuống sông?”
“Ai, nếu không phải đập chứa nước ở thượng lưu mở ra đem đến đây, còn không biết sẽ trôi đi đâu nữa?”
Lâm Thâm cảm giác có người nâng tay và chân của mình, vài người đồng thời đem mình nâng lên, bọn họ thảo luận anh có thể nghe được, có lúc lại không nghe rõ. Nhưng mà khi đang định cẩn thận nghe lại thì buồn ngủ đột nhiên tập kích, anh rốt cục không thể duy trì nữa mà ngất đi.
Thời điểm lần thứ hai tỉnh lại, anh đã nằm trên giường của bệnh viện, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng một lúc lâu, Lâm Thâm mới chống tay ngồi dậy.
Chỉ là tay anh vừa động liền chạm vào một người khác, Lâm Thâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bên cạnh.
Một người gối bên giường anh, tóc hoa râm, ngón tay khô héo úa vàng, còn có quần áo giặt đến cũ nát kia, Lâm Thâm liếc mắt một cái liền nhận ra đây là ai. Đây là gia gia của anh, lão thủ lâm trên núi.
Lão nhân dời ghế đến bên giường Lâm Thâm, dường như là suốt đêm không ngủ, lúc Lâm Thâm tỉnh lại thì ông đã ngủ, nhưng một bàn tay lại vẫn nắm chặt bàn tay trái lộ ra bên ngoài của Lâm Thâm, mười phần dùng sức, không muốn buông ra.
Lâm Thâm ngây cả người, anh nhìn gia gia ghé vào bên giường mình, đột nhiên không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt. Sau khi gia gia tỉnh lại sẽ nhìn anh như thế nào, là trách cứ, là mắng chửi hay oán giận, một người suốt ngày ở trên núi nhặt xác người vậy mà bản thân lại lựa chọn tự sát?
Thời điểm Lâm Thâm đang không biết đối mặt như thế nào, lão nhân ngồi ở bên giường cũng tỉnh, đầu tiên tay ông động môt cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn chỉnh lại chăn cho Lâm Thâm thì phát hiện Lâm Thâm đã tỉnh.
“Rốt cuộc cũng tỉnh….” Gia gia nhìn Lâm Thâm, thở phào nhẹ nhõm:”Ông còn đang lo con có phải bị ngâm nước đến hư rồi không, vẫn là bác sĩ nói đúng, không có trở ngại là tốt rồi.”
“Con…” Lâm Thâm há miệng, muốn nói gì đó.
“Tại sao lại không cẩn thận rơi xuống nước?” Gia gia trách cứ nhìn Lâm Thâm:”Ở trên núi lâu như vậy còn không biết chú ý sao?”
Lâm Thâm ngây người, anh như thế nào mở miệng nói mình tự sát? Hay là không nói?
“A, đúng rồi đúng rồi, nhất định là đói bụng rồi, ông ra ngoài lấy đồ ăn cho con.” Gia gia nói xong đã đẩy cửa ra, Lâm Thâm ngồi trên giường bệnh, đợi một chút, đứng lên thử có thể cử động hay không, cũng đẩy cửa đi ra.
Anh vừa mới ra khỏi phòng bệnh không bao xa liền nghe được có người bàn tán về mình.
“Chính là đứa trẻ ở phòng 408, nghe nói là rơi xuống nước, kỳ thật ai cũng biết chuyện gì xảy ra.”
“Ở trên núi lâu thế làm sao có thể không cẩn thận như vậy, theo tôi thì không phải rơi xuống nước cái gì, là cố ý.”
“Tự sát….”
“Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ không biết suy nghĩ gì.”
“Nhưng mà cũng thật kỳ quái, nghe nói thời điểm vừa mới vớt lên đã tắt thở, không biết tại sao lúc sau lại hô hấp.”
“Chết rồi sống lại! Không phải là xác chết vùng dậy sao.”
Người nhà phòng bệnh sát vách nói đến hăng say, Lâm Thâm đi ra ngoài yên lặng vòng về, trở lại phòng bệnh.”
Lúc gia gia lần thứ hai trở về vẫn mang theo tươi cười như trước, từ ái nhìn Lâm Thâm. Mà thẳng đến khi xuất viện, ông cũng không hỏi đến tột cùng Lâm Thâm làm sao lại rơi xuống nước, lúc Lâm Thâm nhịn không được hỏi lại, gia gia chỉ cười nói:”Đều là ngoài ý muốn, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Từ đó về sau, Lâm Thâm liền không chủ động nhắc đến chuyện này, nói đến cũng kỳ quái, trải qua lần tử vong này, anh đối với suy nghĩ tự sát liền đạm mạc rất nhiều. Không biết là trải qua một lần sinh tử hay là do một nguyên nhân khác. Lâm Thâm đột nhiên cảm thấy thật ra sống trên đời này cũng không có khó chịu đựng như vậy.
Ít nhất những người không biết thân phận của anh thời điểm nhiệt tình vớt anh lên, bọn họ đều thật tâm muốn cứu anh, ít nhất trên đời này còn có một người nguyện ý vì anh canh giữ ở đầu giường.
Một khắc kia Lâm Thâm hiểu được không phải là thế giới này bài xích mình, cũng không phải thế giới này thiếu mình thứ gì. Chỉ là có một ít sự việc vĩnh viễn không cách nào có thể diễn tả trong một câu. Một người có lòng tốt với một thiếu niên rơi xuống nước, lại đồng thời đối với Lâm Thâm vô tại mà xa lánh, đây không phải là bọn họ sai, mà tình cảm của con người thật sự rất phức tạp.
Bọn họ có thể yêu một người, có thể hận một người. Mà có đôi khi, yêu và hận ngay cả mình cũng không khống chế được.
Từ lúc đó Lâm Thâm đã hiểu được hà tất phải để ý ánh mắt của người khác, hà tất phải để ý thái độ của người khác đối với mình, anh cuối cùng là sống trong thế giới của mình mà không phải trong mắt người khác.
Trải qua ‘Sự kiện rơi xuống nước’, dường như tất cả mọi thứ cũng không giống nhau, Lâm Thâm không còn cực đoan, đối với sống hay chết càng có nhiều cái nhìn. Duy nhất không thay đổi chỉ có gia gia vẻ mặt luôn cười không nói.
Vị lão thủ lâm này giống như cái gì cũng biết, rồi lại cái gì cũng không nói ra. Năm thứ hai sau khi Lâm Thâm rơi xuống nước được cứu lên, lão nhân vì bệnh nên qua đời, cơ thể ông vốn cường tráng lại dần dần tê liệt trên giường, cuối cùng bệnh nặng qua đời. Có người nói, là bởi vì Lâm Thâm lấy đi sinh mệnh của gia gia anh mới có thể sống tiếp.
“Chi nha.”
Vươn tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, Lâm Thâm mở đèn trong nhà, cũng từ trong ký ức lúc xưa lấy lại tinh thần.
Anh đi đến di ảnh trước bàn thờ, nhìn ánh đèn chiếu lên khuôn mặt ôn nhu mỉm cười của lão nhân.
Đến tột cùng là ai nhìn thấu tất cả?
Hách Phúng từ phía sau anh đi vào, Lâm Thâm nghe thấy tiếng bước chân của cậu, đột nhiên quay người lại hỏi:”Đối với tử vong cậu cảm thấy như thế nào?”
“Hả?”
“Có người lấy cái chết để đổi lấy công danh, có người tử vong lại bị người khác công kích, rõ ràng đều là buông bỏ mạng sống, vì sao lại có nhiều điểm khác nhau như vậy.”
Câu này của anh có chút không đầu không đuôi, nhưng mà Hách Phúng lại nghe hiểu.
Không chỉ hiểu mà còn lập tức trả lời.
“Cái này không phải quá rõ rồi sao?” Hách Phúng nói:”Trên thế giới có bao nhiêu người thì bấy nhiêu cái nhìn, người khác nghĩ như thế nào chúng ta cũng không thể quản được. Lại nói việc đổi lấy công danh kia nói không chừng sau lưng cũng bị người khác mắng là não tàn ngu ngốc, đều giống nhau cả, có cái gì khác sao? Ai, nếu là tôi, tôi sẽ không ngu như vậy mà chịu chết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì đã chết, cái chết của anh cũng không biết đổi được thứ gì, vậy đó!”
Tử vong mang đi tất cả, bao gồm cả ý nghĩa của nó.
“Vậy nếu có người nói với cậu sinh mệnh của cậu không có ý nghĩa, khuyên cậu buông bỏ?’
Hách Phúng nói:”Vậy tôi nhất định đấm cho hắn một quyền trước! Kêu tự hắn mà buông!”
Đơn giản mà thô bạo, quả thật chính là tác phong của Hách Phúng, Lâm Thâm khẽ cười một tiếng.
“Lại hỏi cậu một câu.”
“Ân?”
“Cậu có anh em không?”
Hách Phúng sửng sốt một chút, gật đầu:”Hình như là có, một người anh trong truyền thuyết chưa từng gặp mặt.”
“Tên là gì?”
“Hách Dã.”
Hết chương 58