♥Chương 67: Hung thủ -tứ♥
Edit: Tiểu Tịch Tịch
Beta: Min, Tiêu tỷ
5dcc93149f21f570c93d6d83
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó gần như trong suốt.
Có thể thấy được bên trong viên đá lộ ra một ít đường vân tinh tế, những đường vân màu đỏ đó mỗi một đường đều có lộ tuyến khác nhau, tất cả đều tinh xảo hiện ra trước mắt, giống như một tấm lưới giăng khắp nơi. Mà phía sau tấm lưới có thể thấy được tia sáng nho nhỏ giấu ở giữa, như tinh linh ánh sáng bị bắt lấy, giãy giụa trốn không thoát.
Đồ Cao Cao ngắm nghía viên đá nhỏ, rất hưng trí quan sát mỗi biến hóa nhỏ của nó dưới ánh mặt trời. Lúc Hách Dã đi đến, cô giống như đã sớm đoán được mà hỏi.
“Nè, anh nói viên đá này có phải cũng có sinh mệnh hay không?”
Sinh mệnh?
Hách Dã nhìn viên đá cô đang ngắm nhìn trong tay:”Có lẽ đi, vì sao cô nghĩ như vậy?”
“Bởi vì anh nhìn nè, bên trong nó giống như có mạch máu.” Cô chỉ đường vân màu đỏ của viên đá:”Nó cũng có thân thể, chẳng qua là khác với chúng ta mà thôi, nói không chừng đây là một loại sinh mệnh tồn tại theo hình thức khác? Đá là thân thể, vân đá là mạch máu, một sinh mệnh không thể nói chuyện không thể nhúc nhích, thật đáng thương, so với tôi còn đáng thương hơn.”
Nhìn cô gái trẻ rơi vào suy nghĩ, mâu sắc Hách Dã lóe lên.
“Hôm nay lại có chuyện không vui?”
“Không vui?” Đồ Cao Cao hừ lạnh một tiếng:”Tôi đều sớm quên mất cảm giác vui vẻ là gì. Anh nói, những người này thì có ý nghĩa gì?”
Hách Dã không trả lời cô, bởi vì hắn biết cô gái trẻ cần nhất chính là nói ra hết mà không phải là đáp án.
“Hôm nay các nàng đem sách tôi ném vào WC, giống như cho rằng làm như vậy tôi sẽ cùng đường, kêu cha gọi mẹ sao? Buồn cười! Nam sinh cũng thật nhàm chán, có người rõ ràng thích tôi lại trước mặt người khác làm bộ thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng chỉ dám ở sau lưng mọi người trộm giúp tôi. Mỗi ngày đều như vậy, bọn họ lại cho là rất thú vị.”
Đồ Cao Cao sinh hoạt trong trường không vui vẻ gì, mỗi trường học đều có một ít phần tử bị xa lánh, bị ức hiếp, nhưng cô không có bộc lộ ra sợ hãi và yếu thế, điều này làm cho những người khi dễ càng ngày càng thêm thậm tệ hơn, giống như không thể để cô gái này yếu thế, ngược lại là bọn họ sợ hãi.
“Những người nhàm chán đó, bọn họ còn sống có ý nghĩa gì?”
Vài chữ này, cô gái trẻ nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng, giống như tùy ý oán giận, nhưng Hách Dã bắt gặp được trong mắt cô quang mang u ám chợt lóe rồi biến mất khi nói câu nói kia. Giống như bóng ma ẩn núp dưới nước không cách nào thấy được, không biết khi nào sẽ cướp đi mạng sống của người khác.
Hách Dã đứng phía sau cô gái trẻ, nghiền ngẫm quan sát cô.
Một người tuổi còn trẻ, sinh mệnh hoạt bát, bị nhà giam cầm không cách nào hô hấp. Ý nghĩ của cô cùng người khác bất đồng, tính cách cô không cam chịu trói buộc, cùng xã hội đơn điệu chán nản không hợp nhau. Chuyện người khác xem là có thể nhẫn nại nhưng cô không thể chịu đựng, chuyện người khác cảm thấy thú vị, trong mắt cô lại là trò chơi nhàm chán.
Cũng bởi vì vậy cô đặc biệt độc hành, làm cho cô cùng người chung quanh tách ra rõ ràng.
Đồ Cao Cao, tính cách của cô thẳng thắn không giống những cô gái khác, nếu nói người bên ngoài là trắng và đen, vậy thì cô chính là một màu sắc rực rỡ. Nhưng chính là bởi vì quá mức không giống người thường, có đôi khi màu sắc rực rỡ tồn tại sẽ làm cho người ta cảm giác đau đớn. Cô đau đớn, người bên cạnh cô cũng vây.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều bảo thủ không chịu thay đổi, tuân theo quy tắc ngầm, một người trương dương kích tiến tồn tại là không hợp với thời đại. Vì xã hội thay đổi bản thân hoặc để xã hội giết chết cô.
Sẽ là loại nào đây? Hách Dã thân tâm mơ hồ có chút chờ mong.
“Tôi không vui, tuyệt đối không vui.” Đồ Cao Cao xoay tròn viên đá trong tay, nhìn nó trong lòng bàn tay mình, nhìn nó lật ngược trong lòng bàn tay, màu sắc xinh đẹp của ánh mặt trời.
“Sống thì có ý nghĩa gì?”
Cô gái trẻ lẩm bẩm nói, không biết là đang hỏi ai. Nhưng mà nam nhân đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhấc lên khóe môi.
Còn sống thì có ý nghĩ gì, đáp án này có ai đến nói cho hắn biết?
.
.
.
“Xé kéo — —!”
Hách Phúng kéo rèm ra, ánh mặt trời lập tức chiếu vào, làm sáng lên phòng nhỏ âm u.
Hách Phúng tay chống cửa sổ, cảm nhận ánh mặt trời vuốt ve cơ thể, sau lưng ướt đẫm một mảnh, cậu vẫn còn chưa thoát khỏi ác mộng kia. Mặc dù lúc này thân thể đang được bao bọc trong ánh mặt trời ấm áp, bóng ma che phủ trong lòng cậu vẫn không xua tan được.
Nữ nhân chết đi kia giống như âm hồn bất tán, hằng đêm xông vào trong mộng cậu, mà ngay cả ban ngày cũng không buông tha. Giống như nghĩ muốn chứng minh lời cô, cô sẽ không để Hách Phúng quên đi mình.
Hít sâu môt hơi, Hách Phúng cảm nhận được không khí mát lạnh chui vào trong ngực, thần kinh buộc chặt có chút thả lỏng. Cậu biết tình huống của mình có cái gì đó không đúng, nhưng không cách nào điều chỉnh lại, đây là một khi không cách nào cùng nhau đi qua, người kia tử vong đối với cậu chính là như vậy.
Hách Phúng bắt đầu sợ hãi, không phải sợ hãi tử vong, mà là sợ hãi tâm lý của mình yên lặng biến hóa.
“Thật sự là….”
Vô lực đem trán dựa vào cửa sổ, Hách Phúng thở dài một tiếng:”Mỗi ngày đều nghẹn ở chỗ này, mình sắp bị bức điên rồi.”
Một không gian an tĩnh luôn làm cậu hồi tưởng lại cái đêm kia. So với lúc còn ở trên núi không có phức tạp như vậy. Bởi vì ở đó cậu bận rộn đủ chuyện, ứng phó với sống chết của người khác còn không kịp làm sao có thời gian quan tâm bản thân. Lại thêm khi đó còn có Lâm Thâm bên cạnh.
Lâm Thâm giống như một viên thuốc an thần, Hách Phúng phát hiện lúc anh ở bên cạnh bản thân đều có thể an tĩnh lại, sẽ không nóng nảy như vậy. Đây là tại sao? Là bởi vì khí chất độc đáo trên người Lâm Thâm làm người khác cảm thấy yên tâm?
Nhưng mà lại nói tiếp, Lâm Thâm tên kia lần này lạc đường đến tột cùng đã chạy đi đâu, Vu Việt có tìm được anh không? Hách Phúng nhớ tới chính sự, nhìn chân trời đã muốn buông xuống ánh tà dương. Cậu ngủ trưa vài tiếng, bây giờ đã chập tối, Lâm Thâm ở thành phố lớn này lạc đường đã mấy tiếng, anh sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi.
Tỷ như ở ven đường bị bọn buôn người thông đồng tùy tiện nói vài câu đã bị người ta bán đến mấy chỗ phi pháp làm lao động vân vân. Cái xã hội nguy hiểm này, cũng không giống rừng rậm thiên nhiên trong lành môi trường không ô nhiễm a. Lâm Thâm nhất định sẽ làm chuyện ngu ngốc giống như ngốc tử. Khóe mắt Hách Phúng đảo xuống dưới.
Liền thấy dưới lầu có một nam nhân thoạt nhìn rất dễ lừa, bị một người đàn ông môi giới gạ gẫm lôi kéo, còn bị quấn lấy không cho đi, ha ha, ngốc thật, không biết gọi bảo vệ à….Ân, a! Tên ngu ngốc kia nhìn có chút quen?
(đàn ông môi giới trên aka mấy cha môi giới gái mại *** mờ ám)
Tay Hách Phúng đặt lên cửa kính, thấy được khuôn mặt của quỷ xui xẻo bị quấn, cằm thiếu chút rớt xuống:”Tôi đi, không thể nào!”
Cậu vội vàng đẩy cửa sổ ra, kéo cổ họng chuẩn bị rống to.
Mà lúc này, Lâm Thâm bị một nam nhân kỳ quái quấn lấy, đang không biết làm sao thoát ra.
“Lâm Thâm — —!”
Anh đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rống to.
“Anh là cái đồ ngu ngốc, bị người ta bán còn giúp đếm tiền!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Thâm chớp mắt ngẩng đầu. Anh nhìn thấy một cái đầu thò ra ngoài cửa sổ đang mở trên lầu, người nọ ngây ngốc nhìn anh cười, ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt cậu, giống như bôi lên một tầng hào quang.
Bất luận là lúc nào, cặp mắt kia đều sáng ngời hữu thần, giống như bảo thạch xinh đẹp nhất. Khóe môi hơi cong lên, luôn câu ra độ cung khều nhân tâm, hồn nhiên không phát giác mình tản ra hormone dụ dỗ người khác.
Hách Phúng.
Ánh sáng trong mắt Lâm Thâm thoáng cái lắng xuống, giống như con thuyền phiêu bạc đã lâu rốt cục tìm được bến cảng.
Anh chăm chú nhìn cái đầu lộ ra ngoài cửa sổ kia, giống như muốn đem mấy ngày không được nhìn thấy mà nhìn đủ. Mà Hách Phúng, sau khi đón nhận ánh mắt nóng rực của Lâm Thâm cũng không tự chủ mà quấn cùng một chỗ, hai người xuất thần nhìn nhau, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người chung quanh.
Mà người đàn ông môi giới bị xem nhẹ kia không thú vị sờ sờ mũi bỏ đi.
“Làm cái gì, thì ra là cơ lão, làm lãng phí thời gian của mình.”
(cơ lão: gay)
May mắn Lâm Thâm không nghe được câu này, chẳng qua cho dù nghe được, nói không chừng cũng sẽ gật đầu tán thành.
Đúng vậy, anh chính là thích đàn ông, không, là thích Hách Phúng. Điểm này, vào ngày hôm nay, tại giờ khắc này, thời điểm nhìn thấy người kia ló ra nhìn mình, anh rốt cục xác định.
Lâm Thâm sờ nơi trái tim, cảm thụ nó từ đập nhanh chóng đến khi chậm rãi hồi phục lại. Tâm vốn đang treo lên khi nhìn thấy Hách Phúng bình yên vô sự mới trầm tĩnh lại. Loại tâm tình như nhặt được đại xá này, không phải thích thì là cái gì?
Một phút sau Hách Phúng mới rốt cục ý thức được cứ như vậy ngu ngốc từ trên lầu đưa đầu ra cùng một người đàn ông khác nhìn nhau là một việc làm khiến người khác chú ý cỡ nào, làm cho người ta suy nghĩ xa xôi. Cậu nhanh chóng đem đầu từ ngoài cửa sổ rụt trở về, ảo não về hành động của mình. Gọi nhân viên lễ tân đem Lâm Thâm dẫn đến phòng mình.
Trước khi Lâm Thâm tới, cậu ở trong phòng đi tới đi lui giống như con ruồi mất đầu, thẳng đến khi nghe một tiếng gõ cửa, cậu đột nhiên cứng đơ, lập tức ho khan một chút, nói:”Vào đi.”
Bước vào đầu tiên người phục vụ của khách sạn, cậu ta đối với Hách Phúng gật đầu, tránh qua một bước cho Lâm Thâm tiến vào, sau đó liền thức thời rời khỏi, lưu lại không gian cho hai người.
Chỉ để lại hai người trong phòng, trong lúc nhất thời có một loại yên tĩnh khác thường.
“Khụ….Khụ khụ, cái kia, anh ăn cơm chưa?”
Hách Phúng vừa mới hỏi xong thì lập tức muốn vả miệng mình, tại sao lại hỏi vấn đề nhàm chán này a. Chỉ là do vài ngày không gặp, lúc gặp lại Lâm Thâm, cậu thế nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên mới có chút không biết phải làm sao.
“Không có.”
“A, không….Cái gì, không có?” Hách Phúng quay đầu lại, nhìn Lâm Thâm đứng trước cửa, chỉ cảm thấy người nam nhân này vài ngày không gặp dường như có chút biến hóa.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc quản những chuyện đó, Hách Phúng nhìn thời gian, bốn giờ mười phút. Cái này…
“Anh chưa ăn cơm trưa?”
Lâm Thâm gật đầu, lúc nên ăn cơm trưa, anh đang trên đường đi.
“Vậy ăn sáng thì sao?”
Lâm Thâm lắc đầu.
Vậy mà cả ngày hôm nay không ăn gì, Hách Phúng có chút tức giận:”Anh muốn đói chết sao, tại sao không ăn.”
Lâm Thâm nghiêm túc suy nghĩ, trả lời:”Không biết tại sao, chỉ là không đói.”
Nghe câu này của anh, Hách Phúng đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Từ từ, anh không cần nói cho tôi biết….Anh, anh ngày hôm qua cũng không ăn?”
Thấy Lâm Thâm không cần nghỉ ngợi mà gật đầu, Hách Phúng tức đến khó thở:”Thành thật khai báo, lần cuối cùng ăn cơm là khi nào?”
Lâm Thâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tìm tòi ký ức ăn cơm trong trí nhớ, hình như lần gần đây nhất là trước khi cùng Hách Phúng xuống núi đi, sau đó anh không có ấn tượng mình đã từng ăn cơm nữa, mấy ngày hôm nay cũng không nhớ ra. Thấy Hách Phúng sắc mặt không tốt giống như sắp tức giận, Lâm Thâm vội vàng bổ sung một câu.
“Không sao, dù gì tôi cũng không đói.”
Hách Phúng nghe vậy, khặc khặc cười lạnh.
“Hừ hừ hừ, chờ anh chết đói rồi anh muốn ăn cũng không ăn được! Đứng yên, không cho phép nhúc nhích!”Cậu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thâm, chạy nhanh đến chỗ điện thoại. Bảo phục vụ đem thức ăn lên đây, nhiều một chút.
Lâm Thâm nghe lời đứng một bên, nhìn Hách Phúng vì mình bận rộn, nghe cậu gọi một số tên món ăn. Cái bụng mấy ngày nay vẫn luôn không có động tĩnh, vậy mà bây giờ cảm thấy có chút đói.
Vì nhìn thấy Hách Phúng cho nên mới muốn ăn. Lâm Thâm lãnh tĩnh phân tích bản thân, suy nghĩ sâu xa.
Tiện thể mấy ngày nay vẫn chưa chợp mắt, bây giờ có chút buồn ngủ. Nhưng mà anh không dám nói chuyện mấy ngày nay mình không ngủ nói cho Hách Phúng, nếu không thì không biết sẽ có hậu quả gì.
Nói chuyện điện thoại xong, nhìn Lâm Thâm giống như bị phạt đứng một bên, Hách Phúng bất đắc dĩ phất phất tay.
“Được rồi được rồi, lại đây ngồi đi.”
Lâm Thâm rất không khách khí đi qua, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hách Phúng. Cảm giác tấm đệm dưới mông chùng xuống, Hách Phúng ngẩng đầu, nhìn Lâm Thâm.
Rốt cuộc, hỏi ra câu hỏi cậu đã sớm muốn hỏi.
“Vì sao muốn tới tìm tôi?”
Lâm Thâm lẳng lặng nhìn cậu, nhớ tới ngày đó lúc Hách Phúng bị mang đi, ánh mắt liều mạng bảo mình không được xông lên, cũng nhớ lại tâm ý ngày hôm nay hoàn toàn rõ ràng. Trong lúc nhất thời, đủ loại tâm trạng, còn có cảm giác an tâm khi rốt cục nhìn thấy Hách Phúng đồng loạt đánh lên đầu anh.
Vì thế lúc Lâm Thâm trả lời, buồn ngủ, đói khát, cùng với ảnh hưởng sau khi thả lỏng làm anh vừa không để ý liền chạy ra một đáp án.
“Bởi vì muốn ăn em.”
Cô — —
Hết sức phối hợp, tiếng kêu từ bụng cũng cùng lúc vang lên.
Hết chương 67
======================================================
Ôi cái cảnh hai người nhìn nhau mới lảng mạn làm sao
ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ anh Lâm hay lắm cuối cùng nói ra câu anh muốn nhất rồi, giỏi giỏi.
Cái đoạn em nó mắng rồi bắt phạt đứng một bên rồi không dám cho biết mình không ngủ sao nó có mùi thê nô sao ấy.