Uyên Y,Uyên YHắn cố gọi tên cô,tay để lên bụng cô,ấn nhẹ để nước ra
Nước trào ra từ miệng cô,hắn thở nhẹ ra,lấy áo vest quấn cô lại rồi ẫm cô lên,nhìn bảo vệ
Trên thuyền có bác sĩ không?Hắn hỏi
Dạ có,tôi sẽ cho ông ấy tới phòng cậu Bảo vệ cúi đầu nói
Hắn gật đầu rồi ẫm cô đi ai,ai làm chớ? Ai làm? Cả gan đụng cô,muốn chết sao?
Ừm..Cô ấy không sao,chỉ uống nước nhiều,nên bị sốt nhẹ thôi! Uống thuốc sẽ khỏi Bác sĩ nói,tay chỉnh bình chuyền nước cho cô
Hắn thỡ nhẹ ra,lúc nãy hắn thay đồ cho cô,cả người nóng ran làm hắn sợ chết được mà!
Hắn tiễn bác sĩ,rồi đến bên giừơng,thay khăn cho cô
Nhìn cô hắn chĩ biết đau lòng,mới hôm qua..Hôm nay lại? Không phảu tên Dương Hạ đó chứ?
Hắn gọi người tới vào,chăm sóc cho cô rời đi
Hắn hung hăng đến phòng của Dương Hạ,núm cổ ái của Dương Hạ lên
Cậu đẩy cô ấy?Hắn gầm gừ nói
Đẩy? Đẩy gì? Nãy giờ tôi ở chỗ ba mà,mới về phòng đâyDưưng Hạ thắc mắc
Vậy ai làm?Hắn bỏ Dương Hạ xuống lẩm bẩm
Dương Hạ thở nhẹ ra,hắn thật là...Nóng nảy lạnh lùng như người ta nói
Tôi sẽ điều tra giúp anhDương Hạ nói
Cảm ơnHắn đáp lạnh lùng rồi rời khỏi,đóng cửa phòng lại,một ai đó đi ngang,lại nhét tờ giấy vào tay hắn
Hắn lại cau mày ,mở tờ giấy ra đọc
Cô ấy sao rồi?
Đọc xong hắn tức giận,vò tờ giấy,định quay người lại xem ai đưa tờ giấy,ai ngờ đã đi mất dạng!
Hắn tức giận một hồi,cuối cùng quay về phòng! Có tiệc hay gì đó mặc kệ,chả quan tâm,cô là...Quan trọng nhất trong hắn!
Hắn về phòng,bảo người đi rồi tự mình chăm sóc
Cô nằm cọ cọ,gương mặt hơi khó chịu! Có lẽ do sốt nên làm cô khó chịu đây mà!
Hắn lấy khăn trên đầu cô xuống,đi thay nước ấm rồi nhúng vào,vắt khô rồi để lên trán cô
Ưm..Mẹ,Uyên Y..NhớCô nói mớ,tay giật giật áo hắn
Lại nữa! Hắn giống mẹ cô sao? Giống chỗ nào chứ? Thiệt tình mà!
Hắn gỡ nhẻ tay cô ra,để vào mền,ngồi thở dài!
Cô nhớ mẹ lắm thì phải? Lần trước bị bắt ngủ chung,cô nằm ôm hắn cứ gọi mẹ mình! Cô có lẽ,bị mẹ bỏ rơi! Chắc hẳn cô rất nhớ mẹ,hắn thật ngu ngốc mà,mãi ở bên cô,không hề biết tại sao cô lại làm ở nhà mình,và lai lịch của cô! Đúng là hắn luôn ngốc và vụng về trong..Tình yêu mà!
Chiều cô ngủ dậy,dụi mắt nhìn xung quanh,nhớ lại lúc sáng,làm cô sợ hãi!
Kiến Long,Kiến LongCô bước xuống giừơng,đi tìm hắn,cô sợ..chỉ có hắn mới mang lải cảm giác an toàn cho cô!
Hắn từ phòng tắm ra,thấy cô đang tìm gì đó hỏi
Em tìm gì hả?
Cô nghe hắn gọi,quay đầu lại nhìn,hai mắt ươn ướt chạy đến ôm hắn
Kiến Long,em..sợ..sợ..Cô dụi đầu vào lòng hắn khóc nức nở
Hắn ôm cô lên giừơng,nhẹ nhàng buông cô ra,đưa tay lau nước mắt
Uyên Y mọi ngày đâu rồi? Sao hôm nay lại nhõng nhẽo như vậy? Ngoan đi,đừng khóc,mai anh đưa em về nhà,được không?Hắn mỉm cười nói
Cô gật gật đầu,cũng đã nín khóc,phải! Cô phải mạnh mẽ! Không được yếu đuối!
Muốn dự tiệc hay nghỉ ngơi?Hắn vuốt tóc cô hỏi
Dự tiệcCô nói,hôm qua cô đã làm hắn bỏ giữa chừng,hôm nay không làm hắn bỏ giữa chừng nữa!
Vậy em đi tắm đi,anh gọi ngưới đến trang điểmHắn nói
Ưm..Không cần,em làm được! Để em tự trang điểm nhé!Cô nũng nịu
Hắn chỉ cười,gật đầu đồng ý
Cô vui vẻ chạy vào phòng tắm,hắn chỉ biết cười! Cô quả là..Làm người khác không từ chối được mà!
Sau khi tự trang điểm và chọn váy cho mình,cũng may là hắn có mua cho cô mấy bộ váy,nhưng cô chỉ chọn hai ba bộ để đem đi,đương nhiên có bộ cô thích rồi! Cô vẫn thích tự mình trang điểm,người khác làm làm cô khó chịu mà
Cô bước từ phòng ra,kéo nhẹ chiếc váy dài trước mặt hắn,mỉm cười nói
Em xong rồi nè,nhìn được không?
Còn