Hứa Tuấn Lân nhíu mày, y theo bản năng cảm thấy mình không nên nghe lén chuyện riêng của Vệ Trạch An. Cũng giống như y có việc giấu Vệ Trạch An, Vệ Trạch An cũng có quyền giấu diếm chuyện không muốn mình biết. Dù sao loại giấu diếm này, chưa chắc đã là chuyện không tốt, cũng có thể là chuyện hắn tự cho tốt, thời cơ chưa đến chưa cần nói với mình.
Vì thế Hứa Tuấn Lân lặng lẽ lùi lại trực tiếp đi đến phòng nghỉ, đem thức ăn trong tủ lạnh nhỏ lấy ra dùng lò vi sóng làm nóng một chút.
Lúc Vệ Trạch An trở về, nhìn thấy Hứa Tuấn Lân đang bận rộn trong phòng nghỉ. Hắn tiến lên từ phía sau ôm lấy y, lại khom người hôn lên má y một cái.
Hứa Tuấn Lân nhíu mày nói: “Tránh ra, nóng.”
Vệ Trạch An buông y ra, thấy tâm tình y không tốt lắm, liền hỏi: “Em bị sao vậy? Không vui sao?”
Hứa Tuấn Lân bày thức ăn xong nói: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy anh giúp Tiểu Bạch đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ vì tư cách hình tượng đại sứ, có phải nâng thằng bé quá cao hay không.”
Vệ Trạch An ngồi đến trước bàn ăn nói: “Có Kim Trạch, không cần lo lắng, về sau cậu ta sẽ giúp Tiểu Bạch đi đúng chỗ. Đứa nhỏ lớn rồi, để cho thằng bé tự mình mình xông vào, em cũng không cần quá lo lắng cho thằng bé đâu. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ cần chỉ cho thằng bé một con đường là được.”
Con đường này của anh là dùng kim cương trải ra đấy có được không.
Có điều là Hứa Kiêu Bạch là con ruột của hắn, Hứa Tuấn Lân cũng không cảm thấy Tiểu Bạch chịu thẹn.
Nghĩ tới đây, tâm tình Hứa Tuấn Lân có chút thoải mái một chút.
Y rót cho Vệ Trạch An một ly sữa nói: “Uống ít trà đặc thôi, uống chút sữa vào.”
Vệ Trạch An ghét uống sữa nhất, nhưng hắn biết Hứa Tuấn Lân thích. Y luôn cảm thấy sữa không hề quá ngấy, hắn vẫn cảm thấy uống chút trà để làm cho tinh thần thanh tỉnh lên rất tốt.
Có điều là đây là sữa do vợ rót, hắn vẫn bưng lên uống một hớp đáp: “Nghe em, đều nghe em hết.”
Hứa Tuấn Lân ngẩng đầu, cười cười với hắn nói: “Vệ Kiêu...”
Vệ Trạch An cũng cười cười với y, nắm lấy tay y hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Tuấn Lân nói: “Ừm... Sau đám cưới, tôi có chuyện muốn nói với anh, nhưng phải đợi đến sau đám cưới, anh có muốn đợi không?”
Vệ Trạch An trong nháy mắt bị gợi lên hứng thú, trong lòng có một loại cảm giác gãi tai gãi má. Hắn nắm chặt tay nói: “Đợi chứ? Đương nhiên là đợi rồi! Dù sao tôi cũng đã đợi hơn mười năm rồi, cũng không bận tâm phải đợi thêm mấy ngày nữa đâu.”
Hứa Tuấn Lân lại nói: “Nếu tôi muốn thẳng thắn với anh hết thảy về mình, như vậy, sau hôn lễ, anh cũng có thể thẳng thắn với tôi tất cả chứ?”
Vệ Trạch An đang ăn cơm giật mình, ngẩng đầu cười nói: “Hết thảy của tôi, trước mặt em đều là giấy trắng.” Nhưng chuyện này, tôi không muốn em mạo hiểm theo. Nhưng em yên tâm, nếu em có chuyện gì, tôi sẽ là người đầu tiên xuất hiện.
Hứa Tuấn Lân cũng không nói thêm gì, y cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, tính cách của y vốn là hay suy nghĩ nhiều, không trách được người khác. Nhưng với sự hiểu biết của y đối với Vệ Trạch An, hắn hẳn là đang nghẹn đại chiêu gì đó.
Sau khi ăn xong, Kim Trạch gửi mấy tấm ảnh tuyên truyền của Hứa Kiêu Bạch cho Vệ Trạch An, Vệ Trạch An lại gửi cho Hứa Tuấn Lân.
Hứa Tuấn Lân lướt xem mấy cái, bỗng nhiên sống mũi có chút chua xót. Chớp mắt đã qua mười tám năm, Tiểu Bạch đã trưởng thành rồi.
Y nhếch khóe môi cười cười, gửi cho cậu một tin nhắn: “Tiểu Bạch đã là người lớn rồi, con đường sau này con sẽ phải tự mình đi lấy.”
Tiểu Bạch vừa mới kết thúc quay phim liền trả lời y bằng mấy icon khóc lóc nói: “Ôi không!!! Đồng chí Hứa có tình mới liền quên tình cũ rồi, ba muốn đuổi con ra ngoài sao? *Khóc* oa oa oa.”
Hứa Tuấn Lân buồn cười, trả lời: “Ba chuẩn bị thi ACCA một lần nữa, có thể sau này sẽ dùng đến.”
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được giễu cợt nói: “Nhanh như vậy đã muốn giúp nam nhân của ba xử lý sản nghiệp nước ngoài rồi sao? Vậy ba cố lên! Không cần ba lo cho con đâu, con có thể tự lo được.” ACCA có thể khó thi hơn CPA, cậu vẫn còn nhớ nỗi sợ việc đồng chí lão Hứa bị chi phối bởi kỳ thi.
Chủ yếu là lúc đó mình còn nhỏ, thân thể yếu ớt, ba ngày hai bữa liền ốm đau. Ba thường tay kia cầm sách trong tay, tay này cầm chai dịch truyền nước. Những năm tháng đó có thể nói là tương đối vất vả, cũng may hôm nay đã tới.
Về sau cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, Hứa Tuấn Lân thi được chứng chỉ chỉ mất không đến hai năm thời gian. Lúc ấy y còn tương đối lo lắng, nếu trong vòng năm năm không lấy được chứng chỉ này, lại phải thi lại tất cả các môn học.
Sau khi Tiểu Bạch về đến nhà cuối cùng cũng nhận được video của Sở Vi, Sở Vi trong video được thiết lập tối thiểu ba màu, điên cuồng hướng Tiểu Bạch chửi bới: “Nhân vật phụ này quả thực không phải là người mà! Tôi diễn một tiểu thái giám á, tổng cộng mười cảnh quay, mười cảnh đều đứng dưới ánh mặt trời! Ngoài ra ba cảnh là phạt quỳ, hai cảnh là quét sàn nhà, khó khăn lắm mới có một cảnh ở trong nhà thế mà vẫn lại là làm nô bộc đi lau sàn nhà! Con mẹ nó tôi đã trọc phải ai cơ chứ!!!”
Hứa Kiêu Bạch điên cuồng cười, một bên lấy máy tính bảng ra xem chương trình truyền hình vừa mới ra mắt, một bên nói với Sở Vi: “Nếu không cậu vẫn nên về nhà kế thừa hơn trăm triệu gia sản đi. Quay phim làm gì. Vừa mệt vừa phơi nắng.”
Sở Vi nói: “Không được, tôi không đấy! Tôi không muốn trong cuộc sống của tôi gắn kết với nhà ăn đâu! Tôi sẽ là một diễn viên! Loại thiên phú như tôi không làm diễn viên không phải là thiệt thòi lớn sao?”
Hứa Kiêu Bạch nói: “Ngược lại, loại diễn xuất trời sinh như cậu thật sự là khó có được thì có.”
Mở “Happy running”, phát hiện lại có hơn mười nghìn màn đạn comment. Hứa Kiêu Bạch ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy màn đạn “Vì Tiểu Bạch mà đến”, khiến cậu hưng phấn vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cậu lên TV trương trình tạp kỹ, sáng sớm đã hẹn gặp Trì Dương cùng nhau xem một chút.
Sở Vi hỏi: “Bên kia cậu sao lại ồn ào như vậy? Đang nhìn cái gì đấy?”
Hứa Kiêu Bạch trả lời: “Trương trình Happy running có tôi và Trì Dương tham gia, cậu có muốn xem không?”
“Muốn!” Sở Vi cũng không do dự, nhanh chóng mở máy tính ra, cũng hỏi: “Khi nào cậu về nhà đi học? hơn một tuần nữa là phải đến trường rồi. Cậu có nên nghỉ học vào năm thứ hai không? Đứa bé trong bụng thế nào rồi?”
Hứa Kiêu Bạch cũng đang sầu, cậu sờ sờ bụng, bỗng nhiên cảm giác được trong bụng ngứa ngáy. Cậu nhíu mày giống như bị điện giật ở trong đó, chân trần mang dép lê lập tức xoay mười ngón, hóa đá cứng đờ tại chỗ.
Sở Vi thấy cậu không nói lời nào hỏi: “Cậu làm sao vậy?
Hứa Kiêu Bạch khóc không ra nước mắt nói: “Tôi cảm thấy... Nó đang động.”
Sở Vi video cũng không xem, vẻ mặt hưng phấn nói: “Hả? Vậy sao? Con trai nuôi tôi nó đang động sao? Không được, bây giờ tôi sẽ đến tìm cậu! Cậu đang ở đâu?”
Hứa Kiêu Bạch nói: “Ở nhà... Nhưng đừng đến tìm tôi, tôi sẽ đi tìm cậu. Không phải ba tôi đã tái hôn rồi sao? Gần đây Vệ thúc ở nhà tôi, tôi sợ làm phiền họ.”
Sở Vi đáp một tiếng nói: “Căn hộ của tôi ở thành phố đại học, mau đến đi. Đã lâu không triệu ngươi đến thị tẩm, sắp nghẹn chết bổn đại gia ta rồi!”
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt vô ngữ vác túi xách đi đến chỗ Sở Vi.
Trên đường đi Lục Thành Nghiễm gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu buổi tối có muốn ăn cơm cùng nhau không.
Hứa Kiêu Bạch vừa sờ bụng, vừa cân nhắc, đứa nhỏ này sợ là cũng không giấu được mấy ngày. Vì thế trả lời tin nhắn cho Lục Thành Nghiễm: “Tôi đang ở chỗ bạn học, chú có muốn cùng nhau ăn không?”
Vừa mới gửi xong tin nhắn này, trong bụng Hứa Kiêu Bạch lại động như đuôi cá nhỏ quẫy nước.
Tiểu Bánh Bao trong bụng vừa động, Hứa Kiêu Bạch liền nhịn không được tiến vào trạng thái cứng đờ. Cậu thuộc loại thể chất cực kỳ mẫn cảm, có một chút khó chịu đều có thể cảm giác được. Lúc này Tiểu Bánh Bao giống như uống chất kích thích, nhảy múa trong bụng cậu.
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, một bên vuốt bụng mình, một bên thấp giọng nó: “Nhóc con, ba yêu con mà, ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghịch ba nữa.”
Rất hiển nhiên, nhãi con trong bụng này cũng không phải là bé ngoan nghe lời. Thân thể Hứa Kiêu Bạch càng cứng ngắc, tiểu tử kia càng vui vẻ. Cậu chỉ cảm thấy lúc này trong bụng có một con rắn nhỏ, xoay tới xoay lui cực kỳ hoạt bát.
Nhóc con càng vặn vẹo, Hứa Kiêu Bạch càng cứng đờ, vặn đến cuối cùng cậu đều muốn nở nụ cười. Đáng tiếc người ở trên taxi, cứ như vậy cười sẽ bị tài xế xem là bị bệnh. Vì thế cậu chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, nhìn bụng mình còn chưa hết động, chỉ cảm thấy đứa nhỏ còn chưa đi ra, cậu đã muốn đánh đứa nhỏ rồi.
Mãi đến khi sắp đến nơi, tiểu tử trong bụng mới yên tĩnh một lát.
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được muốn cười, ở ven đường vuốt bụng thấp giọng nói: “Con sắp gặp một người cha khác nên vui lắm sao?”
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một trận tiếng ồn ào, mấy nữ sinh chỉ trỏ về phía cậu. Hứa Kiêu Bạch tưởng có phải động tác của mình có chút khiếm nhã hay không? Vì thế cậu lập tức bỏ tay từ trên bụng xuống, vừa định đi về phía trước, vài nữ sinh lập tức tới vây quanh: “Ca ca, ca ca là Hứa Kiêu Bạch phải không?”
Hứa Kiêu Bạch ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, hỏi: “Các cậu có chuyện gì sao?”
Một trong những nữ sinh vui mừng hét lên, lấy ra một cuốn nhật ký từ túi của họ hỏi: “Ca ca có thể ký tên cho chúng tôi không?”
Hứa Kiêu Bạch rốt cục cũng phản ứng lại, thì ra là fan của cậu, bây giờ cậu đang đi trên đường thế mà đã có fan nhận ra mình rồi?
Hứa Kiêu Bạch có chút ngượng ngùng gật gật đầu, nhận lấy bút của nữ sinh, ký tên cho các cô.
Mấy nữ sinh vui vẻ đến mức du đẩy nhau, một nữ sinh trong đó lại chạy đến quán bên cạnh mua trà sữa ấm đặt vào trong tay Tiểu Bạch: “Bụng ca ca không thoải mái sao? Hãy chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Đây là trà sữa yến mạch yêu thích nhất của ca ca này.”
Hứa Kiêu Bạch nhận lấy trà sữa nói: “Cám ơn nhé.”
Các nữ sinh ký tên xong lưu luyến rời đi. Hứa Kiêu Bạch hậu tri hậu giác dâng lên từng đợt vui sướng, cậu nhắn tin cho Sở Vi: “A a a, tôi có người chặn đường xin ký tên rồi.”
Sở Vi rất nhanh đã chụp lại ảnh chụp màn hình cho cậu nói: “Đương nhiên rồi! Tiểu Bạch, cậu hot rồi, nhìn xem cậu lại lên hot search nữa rồi kìa.”
Hứa Kiêu Bạch mở tấm hình kia ra, nhìn thấy trên hình ảnh là một bảng hot search có tựa đề #Đoàn sủng Hứa Kiêu Bạch thế mà đã leo lên vị trí thứ bảy. Phía sau còn có một tag #Tiểu Bạch là tiểu hồ ly có điều là tag này không bằng nhiệt độ tag Đoàn sủng kia.
Hứa Kiêu Bạch ngoài ý muốn hỏi: “Happy running nhanh như vậy đã có hot search rồi sao?” Cậu lấy điện thoại ra, vừa mở ứng dụng weibo, vừa đi về phía căn hộ của Sở Vi.
Lúc này bên tai cậu truyền đến một tiếng còi xe, Tiểu Bạch bị hoảng sợ. Cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy xe của Lục Thành Nghiễm đang dừng bên cạnh mình. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đang đeo kính râm của Lục Thành Nghiễm. Đường nét đẹp trai cứng rắn dưới ánh hoàng hôn lại có vài phần cảm giác khiến người ta mê say, Hứa Kiêu Bạch hút một hơi trà sữa, mở cửa xe ngồi lên xe.
Vừa ngồi lên xe, liền nghe Lục Thành Nghiễm hỏi: “Vừa rồi em luôn ôm bụng làm gì? Dạ dày không khỏe à?”
Một hơi trà sữa của Hứa Kiêu Bạch thiếu chút nữa sặc ra, cậu vừa ho vừa rút hai miếng dán ướt lau lên cánh tay Lục Thành Nghiễm hỏi: “Chú đến đây từ khi nào vậy?”
Lục Thành Nghiễm nói: “Từ lúc em vừa ôm bụng vừa làu bàu.”