Tôi nghe nói tôi sắp kết hôn rồi??? Với ai??? Ở đâu??? Khi nào???
Hứa Tuấn Lân ở trong phòng làm việc vừa bận rộn xong mi tâm nhíu chặt, sao mình không biết chuyện này?
Y dùng điện thoại gọi điện cho Vệ Trạch An, điện thoại vang lên một tiếng liền bắt máy, phía đối diện truyền đến thanh âm của Vệ Trạch An: “Vợ đó sao, có phải em nhớ tôi rồi không? Nếu nhớ tôi em cứ nói thẳng. Văn phòng của tôi phòng trộm cách âm tốt lắm~”
Hứa Tuấn Lân: “...”
“Vừa đúng lúc tôi có việc muốn tìm anh, tôi sẽ qua đó ngay.”
Vệ Trạch An ở trong văn phòng vui đến phát điên, Hứa Tuấn Lân rất ít khi chủ động tìm hắn, ấy thế mà hôm nay lại chủ động đề nghị tới tìm hắn cơ à? Có phải lại hầm cái gì ngon ngon cho hắn ăn không?
Bên này Vệ Trạch An đang xoa xoa tay chờ trong phòng làm việc, bên kia Hứa Kiêu Bạch đã cùng Lục Thành Nghiễm chê cười Vệ Trạch An.
“Chú nói xem Vệ thúc muốn gì đây? Chuyện này ba tôi mà biết khẳng định không thể thiếu một trận cùng thúc ấy làm um lên. Ba tôi còm chưa đồng ý mà thúc ấy đã bịa ra một đám cưới rồi. Này chú Lục, chú nói xem ba tôi sẽ làm gì đây?”
Lục Thành Nghiễm lái xe ở phía trước sắp khó chịu muốn chết, hắn nghẹn nửa ngày nói: “Tiểu Bạch, em có thể đừng gọi tôi là chú được không?”
Việc Lục Thành Nghiễm kháng nghị như vậy không biết đã nói ra bao nhiêu lần, nhưng Hứa Kiêu Bạch lại không để ý.
Nhất là bây giờ, từ lúc Lục Thành Nghiễm tỏ vẻ muốn theo đuổi cậu, Hứa Kiêu Bạch liền trực tiếp đổi xưng hô hàng ngày thành chú Lục. Bởi vì mỗi lần cậu gọi Lục Thành Nghiễm như vậy, vẻ mặt của đối phương đều như táo bón. Mà Hứa Kiêu Bạch rất thích nhìn biểu tình này của hắn, có thể nói là vui không biết mệt.
Hứa Kiêu Bạch cố ý chơi xấu ôm lấy lưng ghế của Lục Thành Nghiễm, ở bên tai hắn nói: “Vì sao không thể gọi? Chú Lục ơi, chú Lục à, chú muốn ăn kẹo mút không, chú Lục, chú đưa kẹo mút của chú cho tôi ăn đi~”
Lục Thành Nghiễm đột nhiên dừng xe lại, Hứa Kiêu Bạch ngồi không yên bị quán tính hất đập về ghế sau. Ổn định ngồi vững lại, cậu chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, nửa ngày mới bình phục lại.
Lục Thành Nghiễm ngồi ở ghế trước sắc mặt lại không dễ nhìn lắm, hắn đỗ xe dừng ở ven đường nhắc nhở: “Tiểu Bạch, em như vậy là đang đùa với lửa đấy.”
Trong dạ dày của Hứa Kiêu Bạch có chút nôn nao, cậu vỗ vỗ ngực, uống một ngụm nước miếng nói: “Tôi cứ đùa với lửa đấy, ai bảo chú trâu già gặm cỏ non cơ.”
Lục Thành Nghiễm cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe, mở cửa sau ra rồi ngồi vào.
Hứa Kiêu Bạch buông chai nước khoáng xuống, trốn về phía sau, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa chết.
Vẻ mặt cậu cảnh giác nói: “Hiện tại đang trên đường cao tốc có kiểm tra nghiêm ngặt đấy, chú muốn làm gì? Chú không sợ bị gô cổ à?”
Lục Thành Nghiễm cười cười nói: “Đừng khẩn trương, tôi sẽ khống chế quy mô trong phạm vi.”
Hứa Kiêu Bạch cười ngượng nói: “Làm sao chú khống chế được?”
Lục Thành Nghiễm ôm lấy cậu, hôn lên môi cậu. Sau nụ hôn, Lục Thành Nghiễm nói: “Không phải em muốn ăn kẹo mút sao? Được, tôi cho em mút.”
Hứa Kiêu Bạch:!!!!!!
Lão này điên rồi! Lão nam nhân này mà thực sự mở ra món đồ thì đúng là sức chiến đấu như hổ luôn đấy!
Tiểu Bạch ở trên xe bị hôn đến toàn thân nhũn ra, rốt cục cũng ngoan ngoãn ngồi ở trên xe, không bao giờ trêu chọc lung tung nữa.
Lục Thành Nghiễm lại khác, vẻ mặt thần thanh khí sảng, từ trong gương chiếu hậu nhìn Hứa Kiêu Bạch mỉm cười hỏi: “Buổi tối em muốn ăn gì? Tôi có gửi tin nhắn cho ba em rồi, học trưởng nói buổi tối không về ăn, có chút việc riêng cần xử lý.”
Tiểu Bạch dựa vào lưng xe, xé một cây kẹo mút có vị đào vàng hỏi: “Đã nói chuyện với nam thần của chú rồi cơ à?”
Lục Thành Nghiễm tâm tình sung sướng nói: “Không phải ngay cả giấm của ba em em cũng muốn ăn đấy chứ?”
Hứa Kiêu Bạch ném kẹo mút về phía hắn nói: “Ăn giấm cái em gái chú ấy!”
Sau khi vứt xong cậu mới phát hiện, mình có phải có chút hỗn láo rồi hay không? Lúc trước khi cùng Trần Trình yêu đương, mình chưa bao giờ như vậy. Đừng nói lấy đồ ném hắn, thậm chí nói chuyện đều sẽ suy nghĩ một chút đến cảm thụ của người khác.
Nhưng ở trước mặt Lục Thành Nghiễm cậu lại hoàn toàn không cần, có thể là bởi vì cậu biết bất luận mình làm càn như thế nào thì Lục Thành Nghiễm cũng sẽ không so đo với cậu. Vì thế, cậu càng thêm không kiêng nể gì. Nhưng cậu lại quên mất, mình hiện tại cùng Lục Thành Nghiễm còn chưa tính là bạn đời chân chính.
Chính mình còn chưa đồng ý lời theo đuổi của hắn.
Hơn nữa trong bụng cậu đang có đứa bé, cậu còn chưa nghĩ kỹ về vấn đề có nên giữ nó lại hay không.
Trong xe bỗng nhiên im lặng khiến Lục Thành Nghiễm nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu một cái hỏi: “Làm sao vậy? Có tâm sự sao?”
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: “Tôi muốn về nhà xem chương trình tạp kỹ của bọn tôi quay như nào.”
Lục Thành Nghiễm nói: “Cũng không tệ lắm, lượt xem đã phá mốc trăm triệu rồi.”
Tâm tình Hứa Kiêu Bạch trong nháy mắt tốt lên, cậu ngồi thẳng người lên hỏi: “Phá mốc trăm triệu rồi sao?”
Lục Thành Nghiễm gật gật đầu, đưa cho cậu một cái máy tính bảng: “Em tự xem đi, lượt bình luận đánh giá về em cũng không tệ lắm, màn đạn comment* cũng được hơn mười nghìn, độ hot như này còn khiến cho tôi ngoài ý muốn cơ đấy.”
*Bên trung hay có kiểu bật bình luận cho ng đang xem trực tiếp cmt lên rồi nó chạy trên màn hình phim luôn ấy
Đối với các chương trình tạp kỹ hot hiện nay so với cái này mà nói, phá mốc trăm triệu lượt theo dõi không tính là cái gì, nhưng đối với Tiểu Bạch mà nói đã là thành tích siêu cấp siêu tốt rồi.
Gần đây cậu cũng thường xuyên nằm mơ thấy mấy chương trình tạp nghệ nhào tới, nhìn thấy mọi người đều mắng, ngay cả một nghìn lượt xem cũng không đạt được. Hôm nay nghe Lục Thành Nghiễm nói đã vượt qua trăm triệu lượt xem, Hứa Kiêu Bạch thật sự là ngoài ý muốn.
Cậu vừa nghi ngờ mở máy tính bảng của Lục Thành Nghiễm vừa hỏi: “Chú không cho chạy số liệu chứ? Hơn trăm triệu lượt xem xem nhiều như vậy cơ mà?”
Lục Thành Nghiễm nói: “Như này mà em đã cảm thấy nhiều rồi sao? Tôi vẫn cảm thấy nó vẫn chưa đáp ứng được mong đợi của tôi.”
Hứa Kiêu Bạch nói: “Yêu cầu của tư bản các chú cao quá mà, tôi cảm thấy như này đã rất tốt rồi.”
Cậu mở app video bên trong máy tính bảng ra, tìm được hộp tìm kiếm, liền thấy trên trang chủ có chiếu video về “Thám tử thứ sáu“.
Hứa Kiêu Bạch hỏi: “Chú mua bình luận đấy à?”
Lục Thành Nghiễm nói: “Những cái này ngay từ lúc ký hợp đồng ba ba kim chủ đều đã bao hết rồi, không cần cảm kích đâu.”
Hứa Kiêu Bạch lúc này đang vui nên không muốn so đo với Lục Thành Nghiễm. Cậu mở giao diện phát lại, một màn mở màn cực kỳ hoa lệ và lộ ra thần bí.
Hứa Kiêu Bạch vừa nhìn vừa thán phục hậu kỳ cường đại này nói: “Khó trách Chân Lão Ức cả ngày nói kinh phí không đủ dùng, thì ra ông ấy tiêu hết tiền vào hậu kỳ rồi. Hiệu ứng hậu kỳ này sắp bắt kịp cấp điện ảnh luôn đi?”
Lục Thành Nghiễm vừa lái xe vừa nói: “Ừ, Ducky đối với hậu kỳ vô cùng cố chấp, hắn mời đội ngũ đẳng cấp quốc tế về làm đấy.”
Nhìn chưa đầy hai phút, màn đạn bình luận liền xuất hiện, Hứa Kiêu Bạch nhìn màn đạn dày đặc, đa số đều là fan và antifan của Hàn Tử Phong.
Fan của Hàn Tử Phong cực kỳ trung thành, có người bình luận yêu anh trai một vạn năm, có người nói vĩnh viễn ủng hộ anh trai, còn có người bắn hoa liên tục.
Không hổ là nhân vật số 1 mà tổ chương trình mời tới, sức hấp dẫn rất mạnh, có thể nói là đảm bảo lượng theo dõi đạt đủ yêu cầu.
Hứa Kiêu Bạch phỏng đoán, lượt xem nhiều này chỉ sợ hơn một nửa đều do fan Hàn Tử Phong cống hiến.
Có thể thấy được lúc trước cậu đã lo lắng nhiều rồi, có đề tài đi lại như Hàn Tử Phong, số lượt xem trên kênh phát sóng như thế nào cũng không thấp được. Hơn nữa những anti-fan vì tìm cách anti hắn chắc chắn cũng sẽ đến xem, như vậy vô tình cũng cống hiến lượng phát sóng.
Chính thức bước vào cốt truyện, người đầu tiên xuất hiện là Trâu Sĩ Dương.
Hắn là một vận động viên, tinh thần tác phong đúng giờ vẫn rất tốt.
Dáng người của Trâu Sĩ Dương thật ra cũng rất đẹp trai, chính là khí chất so với ngôi sao thông qua khoa ban đào tạo ra kém hơn một chút. Mặc dù phòng làm việc của hắn đã cố gắng dạy cho hắn những bài học về hình thể và bồi dưỡng khí chất, nhưng minh tinh không phải là một ngày mà luyện thành, hắn còn phải học nhiều.
Có điều là bộ dáng cẩn thận này của hắn ngược lại kiếm được một phiếu đồng tình:
Anh trai nhỏ này anh đang sợ cái gì vậy? Người không biết còn tưởng anh là nghi phạm đó.
Này, đừng nói chuyện với nhà vô địch thế giới như thế chứ?
Đừng làm ầm ĩ, đây là nhà vô địch bơi lội đã nghỉ hưu vì chấn thương! Người ta chỉ là lần đầu tiên lên máy quay nên tương đối khẩn trương mà thôi.
Anh trai nhỏ đừng sợ hãi, xông lên đi!!!
____
Hứa Kiêu Bạch ngây ngốc nhìn, vừa nhìn màn đạn bình luận vừa cười.
Người thứ hai xuất hiện chính là Hàn Tử Phong, hắn vừa vào đã đi đến phòng thám tử cùng Trâu Sĩ Dương gặp mặt.
Trâu Sĩ Dương khẩn trương đến mức bất ổn, Hàn Tử Phong lại là một người quen đường. Vừa gặp mặt liền nói với Trâu Sĩ Dương: “Cậu khẩn trương cái gì, tôi cũng không ăn thịt cậu được. Này này... Đừng khách khí thế chứ, hai chúng ta cũng không phải xem mắt đâu nha.”
Bởi vì Trâu Sĩ Dương vừa gặp mặt đã tặng cho Hàn Tử Phong một món quà gặp mặt, dùng giấy gói tinh xảo bọc lại, không biết bên trong là bọc cái gì.
Món quà này Trâu Sĩ Dương đều tặng hết toàn đoàn làm phim, chẳng qua Trâu Sĩ Dương đã tặng cho những người khác lúc trước khi tụ tập ăn cơm, bởi vì thiếu Hàn Tử Phong nên trong lòng có chút băn khoăn, vì thế nghĩ hôm nay bổ sung.
Hứa Kiêu Bạch không biết thế mà còn có chuyện này, cậu không nhịn không được cười phá lên nói: “Cái miệng này của cậu tôi đúng là gen di chuyền sao chép ra mà.”
Lục Thành Nghiễm hỏi: “Cậu em? Em còn có một người cậu nữa sao?”
Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Thành Nghiễm nói: “Đúng vậy! Cậu tôi trông đẹp trai không!”
Lục Thành Nghiễm: “...”
Vừa nghe đã biết bị đùa giỡn.
Năm phút sau Hứa Kiêu Bạch rốt cục cũng nhìn thấy mình lên sân khấu. Cậu mặc một thân trang phục học sinh, cảm giác thiếu niên cực kỳ rõ ràng. Tuy rằng Trì Dương và cậu tuổi ngang nau nhưng luận về cảm giác thiếu niên, Hứa Kiêu Bạch thật sự không cần phải nói.
Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh cậu gặp Triệu Nghĩa ở hành lang, bộ quần áo của Triệu Nghĩa nhìn cực kỳ buồn cười, sau khi quay ra càng buồn cười hơn. Lúc này màn đạn điên cuồng chạy: “Nếu không phải vì Triệu ca đẹp trai...”
“Nếu không phải bởi vì Triệu ca đẹp trai...”
“Nếu không phải bởi vì Triệu ca đẹp trai...”
____
Trong hình, Hứa Kiêu Bạch đang đứng ở xa xa chào hỏi Triệu Nghĩa.
Triệu Nghĩa mang theo khuôn mặt nghiêm túc nói với Hứa Kiêu Bạch: “Đặc vụ Bạch, cậu tới đó sao? Cười cái gì mà cười, đừng cười, đây là thiết lập của tôi! Thiết lập của cậu là gì vậy?”
Hứa Kiêu Bạch đáp: “Ngốc Bạch Điềm, cậu của tôi là thám trưởng, tôi vừa tốt nghiệp đại học đến chỗ cậu ấy thực tập. Từ nhỏ thân thể không tốt, chạy hai bước liền thở hồng hộc, phơi nắng hai cái liền sốc, ngồi lâu đứng lên còn bị tụt đường huyết choáng váng gục ngã.”
Màn hình comment bật cười điên cuồng: “Trong câu lạc bộ thám tử đặt một em trai ngốc bạch điềm, tổ tiết mục à, có phải các người bị bệnh rồi không?”
“Ah~ Tôi cảm thấy hình như tôi đang yêu rồi~ Anh trai nhỏ này trông rất đẹp trai!”
“Đúng vậy đúng vậy! Có má lúm đồng tiền, rất dễ thương!”
“Khuôn mặt thật trong sáng, đôi mắt thuần khiết, tôi cảm thấy cậu ấy nói cái gì tôi cũng sẽ tin.”
“Chính là bởi vì điều kiện ngoại hình bày ra như này cho nên thiết lập ngốc bạch ngọt là đúng rồi! Nhưng thành thật mà nói, người như vậy thường không làm vừa lòng người khác.”
“Không cần làm vừa lòng, cần mặt là được rồi, loại hình tạp kỹ gà rừng như vậy ông còn muốn cao cấp đẳng cấp hơn à?”
____
Hứa Kiêu Bạch kỳ thật đã sớm đoán được thiết lập ban đầu của mình nhất định sẽ mang đến tranh cãi.
Có điều là không sao cả, bản tính con người là như vậy, phía sau bọn họ liền biết thực lực của mình thôi.
Hứa Kiêu Bạch đối với việc này rất có tự tin, vì thế một đường nhìn xuống, lại bị màn đạn làm cho vui vẻ.
“Ha ha ha ha ha đặc vụ Bạch à, cậu muốn chúng tôi cười đến vỡ bụng luôn sao? Ha ha ha không được, tôi phải tạm dừng một chút.”
“Hahahaha, tôi điên rồi, mọi người đừng để ý tôi nữa, để cho tôi cười chết ở chỗ này đi!”
“Cmn hahahaha có người để đặc vụ Trì cõng cả mùa rồi! Có loại gọi là cậu đừng xuống!”
“Khụ hahahaha Tiểu Bạch, cậu nói thẳng luôn mình không muốn đi bộ là được rồi, cậu cứ thế mà ngất xỉu suốt nửa kỳ luôn sao?”
“Đặc vụ Bạch said: Công việc này thật tốt, để cho người ta cõng mà vẫn có tiền mang về, lần sau tôi sẽ làm tiếp.”
____
Hứa Kiêu Bạch: “...”
“Ha ha ha ha ha...” Cậu vừa xem vừa cười, không nghĩ tới hiệu quả chương trình lại tốt như vậy.
Lục Thành Nghiễm bị cậu gãi đến ngứa ngáy, tuy rằng lúc quay phim hắn sẽ tìm hiểu một chút tình tiết, nhưng clip ra cái dạng gì hắn đúng là không xem, trong lòng tính toán trở về xem một chút.
Hứa Kiêu Bạch lướt qua, liền nghe thấy điện thoại của mình vang lên một tiếng, liếc khóe mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy tin tức nhắc nhở là: #Thám tử xã xông lên hot search thứ mười, chúc mừng chúc mừng, tiếp tục cố gắng.
Hứa Kiêu Bạch:???
Mà trong phòng làm việc của Vệ Trạch An, trên điện thoại di động Hứa Tuấn Lân lấy ra một tấm ảnh đặt trước mặt Vệ Trạch An, y nhíu mày hỏi: “Anh giải thích cho xem đây là chuyện gì?”