Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 48: Chương 48: Đầu tư




Trong lòng Trần Trình khó chịu, Vệ Hồng ở bên cạnh cẩn thận an ủi hắn: “A Trình, anh đừng tức giận, chuyện này em có theo dõi suốt một tháng nay rồi, bên kia rõ ràng đã xác định là anh, hôm qua bỗng nhiên đổi thành hắn. Bạn trai cũ của anh chắc chắn có quan hệ gì đó. A Trình, anh yên tâm, lần này không thể thành công, người kế tiếp nhất định sẽ được. Bộ phim lần này diễn là vai nam chính, tất cả danh tiếng sẽ thuộc về anh. Hơn nữa thù lao phim này lên tới bảy con số! Đại sứ kia chỉ là thanh danh dễ nghe, kỳ thật căn bản không có dầu mỡ gì để húp cả.”

Trần Trình vẫn có chút không vui nói: “A Hồng em không hiểu đâu, đại sứ từ thiện Tinh Mang Toàn Cầu không chỉ cần thân phận, mà còn có nhân mạch bên trong nói ra làm cho người ta líu lưỡi. Chỉ cần từng là nghệ sĩ từng là đại sứ Tinh Mang, cứ cách một khoảng thời gian đều tham gia một bữa tiệc từ thiện. Những người tham gia bữa tiệc đó là ai, không cần anh nói em cũng biết đi. Tuy rằng thù lao chỉ có một đồng, nhưng trọng lượng của đồng tiền này, có thể tương đương với thù lao phim lên đến chín con số.”

Về điểm này Vệ Hồng làm sao có thể không biết? Nếu không hắn là một thiếu gia mười ngón tay không dính dương xuân thủy, vì sao lại phải dốc hết tâm tư thay Trần Trình chạy chọt chuyện này? Thật vất vả Tinh Mang mới lộ ra ý định tìm một người mới giống như trang giấy trắng đến dẫn dắt một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là tờ giấy trắng này có đủ thân phận.

Nói trắng ra, Tinh Mang là một tổ chức từ thiện. Làm từ thiện, tất nhiên, đòi hỏi phải cần rất nhiều tiền. Nước ở đây sâu hơn người ngoài tưởng tượng nhiều.

Hứa Kiêu Bạch lấy được thân phận đại sứ từ thiện này, chắc chắn có người đầu tư cho cậu ít nhất phải một trăm triệu.

Sẽ là ai có bóng lớn như vậy, có thể đầu tư cho một người có bối cảnh thuần chay như Hứa Kiêu Bạch hơn trăm triệu?

Vệ Hồng ở bên cạnh lẩm bẩm cái gì đó, Trần Trình lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Hắn trầm tư, thăm dò nói: “A Hồng... Có lẽ anh biết là ai đầu tư cho Tiểu Bạch một trăm triệu rồi.”

Vệ Hồng lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ai?”

Trần Trình nói: “Có thể là chú của em, ngài Vệ Trạch An.”

Nghe Trần Trình nói xong, Vệ Hồng lập tức cười khẩy nói: “Anh đùa cái gì vậy? Chú em sao? Không đời nào! Chú em rất chiều em, làm sao chú có thể đầu tư cho đối thủ sống chết của em được?”

Kỳ thật ngay từ đầu Trần Trình cũng là thái độ này cho nên vẫn không để Hứa Tuấn Lân vào mắt. Nhưng tài nguyên của Tiểu Bạch nên giải thích như thế nào? Ngay từ đầu lúc cậu đi quay gameshow, Trần Trình còn chưa để trong lòng. Dù sao cái loại gameshow đường phố nửa mùa này quay xong cũng không có mấy người xem. Mãi đến khi “Thám tử số 6” hot lên, fan của Hứa Kiêu Bạch sau khi lên hot search đã thu hút được fan thám tử và fan hâm mộ cùng với fan mama sau đó phá mốc trăm vạn, hắn mới ý thức được chắc chắn có đại lão ở sau lưng giúp cậu.

Ai sẽ là người giúp đỡ đây? Người đầu tiên hắn nghĩ đến là Vệ Trạch An.

Hai cha con này, vận khí từ trước đến nay luôn tốt đến mức khiến người thường hâm mộ. Nếu Hứa Tuấn Lân dán được lên người Vệ Trạch An, như vậy y thổi gió bên gối để Vệ Trạch An lấy chút tài nguyên cho Tiểu Bạch, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Có điều là cho dù như vậy, có thể một tay xuất ra hơn trăm triệu tiền để đầu tư cho Tiểu Bạch... Hắn lắc đầu, cảm thấy cho dù Vệ Trạch An nhất thời có chút sương sương tình duyên như vậy, chỉ sợ cũng không thấy vốn đầu tư đáng giá hơn trăm triệu được.

Sau khi nghe Trần Trình nói xong, Vệ Hồng đột nhiên hiểu được cái gì nói: “Trách không được chú em bỗng nhiên thay đổi giám đốc tài chính tổng bộ Trạch An, thì ra là nhường chỗ cho Hứa Tuấn Lân kia? Hứa Tuấn Lân lại là ba của bạn trai cũ của anh? A Trình, sao anh không nói cho em biết sớm? Không trách hắn là hồ ly tinh! Thì ra ba hắn chính là lão hồ ly tinh! Quyến rũ chú em, ỷ vào một vài phần tư sắc để bám lên người chú em, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?”

Trần Trình lại nói: “Em còn nhớ lần trước chúng ta gặp Tiểu Bạch trong sân trường không? Lúc ấy anh nhìn thấy cậu ta bước xuống xe của một người đàn ông trung niên, bởi vì trời tối cho nên không thấy rõ, chỉ cảm thấy là một người đàn ông trưởng thành cứng rắn tuấn lãng. Lúc ấy anh liền phỏng đoán có phải Tiểu Bạch vì tài nguyên hay không, cho nên...” Lời sau hắn không nói tiếp, tùy ý cho Vệ Hồng phát huy tưởng tượng.

Dừng một chút, Vệ Hồng vừa vặn lộ ra vài phần biểu tình ghê tởm chán ghét.

Trần Trình cười cười, tiếp tục nói: “Cho nên lúc ấy anh liền khuyên cậu ta vài câu, ai ngờ cậu ta căn bản không nghe. Sau đó em bảo anh đến khu nghỉ ngơi của văn phòng tổng giám đốc Trạch An chờ anh, kết quả anh liền thấy... Chú em và chú Hứa rất thân thiết trong phòng nghỉ. Thậm chí... Thậm chí còn ôm eo, hôn nhau một cái. Lúc ấy Tiểu Bạch cũng ở đó, cho nên anh đoán quan hệ của bọn họ hẳn là không tầm thường. Lúc ấy anh sợ em suy nghĩ nhiều nên cũng không nói cho em biết. Ai ngờ hôm nay Tiểu Bạch lại...”

Trần Trình rất biết nắm bắt cảm xúc của người khác, rõ ràng cái gì cũng không nói, rồi lại cái gì cũng nói ra, phía sau không nói lại khiến người ta vô hạn tưởng tượng.

Vì thế Vệ Hồng cứ như vậy bùng nổ, nói: “Cái gì? Còn dám ở trong văn phòng công khai quyến rũ chú em? Chuyện này cũng quá... kinh tởm rồi! Tập đoàn Trạch An nghiêm cấm yêu đương công sở, ba cậu ta làm vậy không sợ bị đuổi việc sao?”

Trần Trình cười nói: “Làm sao có thể? Vệ tiên sinh hẳn là rất thích chú ấy, nếu không làm sao có thể tìm tài nguyên cho Tiểu Bạch?” Trần Trình lại giật mình nói: “Ngày đó là Tiểu Bạch một mình ở trên xe Vệ tiên sinh đi xuống, chú Hứa cũng không đi theo. Bọn... Bọn họ...”

Lỗ đầu Vệ Hồng cứ như vậy bị đâm thủng một tiếng, hắn đột nhiên đứng lên nói: “Cha con bọn họ... Cha con họ! Không phải là, đều bám lên người chú em chứ...”

Vệ Hồng mặt đều đỏ bừng, dậm chân một cái nói: “Em chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!”

Trần Trình ở một bên có chút xấu hổ, hắn nghe Vệ Hồng mắng người nửa ngày, cứ lặp đi lặp lại câu hồ ly tinh không biết xấu hổ. Nếu như là Tiểu Bạch, lúc này phỏng chừng đã mắng hơn trăm câu rồi, hơn nữa mỗi lần còn đổi một câu khác nhau.

Hắn giật mình, vì sao bỗng nhiên lại nhớ tới Tiểu Bạch?

Hắn nhíu nhíu mày, ở cùng Tiểu Bạch hai năm, nói thật thỏa mãn không chỉ là nhu cầu tâm ý mà còn có cả tinh thần.

Không thể không nói, cùng Tiểu Bạch ở chung một chỗ hắn có một loại khoái cảm tinh thần nói không nên lời.

Cậu là người như vậy, chính là nhịn không được làm cho người ta sủng ái, làm cho người ta thích. Nói thật buông tha cho Tiểu Bạch hắn cũng không muốn. Nếu như chuyện của hắn và Vệ Hồng không bị cậu biết, hắn có thể sẽ suy nghĩ một chút về việc có nên cùng cậu chia tay hay không. Dù sao việc cùng Vệ Hồng ở cùng một chỗ đối với hắn mà nói cũng là chuyện rất gian nan.

Hiện tại hắn lại một chút cũng không hối hận, Tiểu Bạch tự bạo tự khí cùng tư phương không rõ ràng, so với Vệ Hồng đơn thuần mà nói thật sự là cao thấp lập kiến.

Nhưng bất luận là Hứa Kiêu Bạch hay là công ty nhỏ không có tiếng tăm của cậu, đều không hiểu được cách làm đại sứ từ thiện toàn cầu tinh mang này. Chỉ biết một cái bánh khổng lồ dính trên người tiểu nghệ sĩ nhà mình, đang bận rộn phổ thiên đồng khánh đều vui mừng.

Bên này Vệ Trạch An lại đang nói chuyện điện thoại với một người bạn cũ. Kim Trạch ở phía đối diện vừa lấy tay chải tóc dài của mình, một bên lộ ra nụ cười lười biếng như mèo Ba Tư, dùng giọng điệu lười biếng đặc trưng của y nói: “Chuyện này anh không cần cảm ơn tôi đâu, một mã một thước, tôi nể mặt năm trăm triệu tiền từ thiện của anh mới đem thân phận đại sứ hình tượng này chỉ định cho nhóc dễ thương kia. Còn một chuyện khác anh phải cảm ơn tôi đó là tôi đã mở cho nhóc đó một con đường màu xanh, sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc sẽ đặc cách cho cậu ta tham gia với các đại sứ của những năm trước đến một bữa tiệc nhỏ. Chuyện này anh cũng phải cảm ơn tôi thật tốt, dù sao sau khi yến hội nhỏ kết thúc, đạo diễn mà cậu ta quen biết và các tên tuổi lớn hàng đầu quốc tế không chỉ có năm trăm triệu là có thể đo lường được đâu. À, chỉ là cậu ta còn nhỏ tuổi, có thể gánh vác được vinh dự này hay không thì phải xem cá nhân cậu ta rồi. Thành thật mà nói tôi không khuyên anh nên kéo cây giống để thúc đẩy, quá trẻ. Phải biết rằng mộc tú trong rừng, gió tất phá*”

*Cây con mới nhú lên trong rừng sẽ bị gió thổi phá hoại

Vệ Trạch An nói: “Cái này em không cần quan tâm, chỉ cần cho tài nguyên là được. Nhóc con còn nhỏ, giúp tôi chăm sóc nó nhiều hơn một chút. Còn nữa, nó là thịt trong lòng tôi, an toàn là trên hết, trong lòng em sẽ có chút tính toán đi.”

Vừa nghe Vệ Trạch An nói như vậy, đối phương bỗng nhiên tò mò, buông lược gỗ cổ bằng gỗ tử đàn chạm trổ của y xuống hỏi: “Trân trọng như vậy cơ à? Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy, nếu chỉ nuôi một đứa trẻ chơi chơi, cứ đầu tư một số tiền thôi, sau này còn có thể kiếm được trở lại. Vật nhỏ này rốt cuộc có quan hệ gì với anh đấy? Để Vệ Trạch An để trong lòng như vậy?”

Vệ Trạch An nói: “Đừng có mà nói bậy! Đó là con trai tôi, con ruột, em nói xem sao tôi lại để nó trong lòng?” Dù sao con trai của Tiểu Lân Tử chính là con trai của hắn, hắn liền coi như con ruột của mình mà sủng ái.

Đối phương nghe xong, không nhịn được cười ha ha nói: “Vệ Trạch An, anh còn có con trai cơ à? Ai mà tin chứ?”

Vệ Trạch An không nói gì: “Đừng ở bên ngoài truyền tai lung tung, tôi đối với em không cứng được không có nghĩa không thể cứng với người khác.”

Kim Trạch khép lại mái tóc dài của mình, mái tóc làm cho người ta hâm mộ mượt mà từ tóc mai trượt xuống. Y lấy ra một điếu thuốc mỏng từ hộp thuốc lá trên bàn, bật lửa lên nói: “Yo? Vậy tôi ngược lại tò mò, không biết là loại tiên nhân gì ngay cả người như Kim Trạch tôi không bắt được cũng có thể bắt được.” Nói xong Kim Trạch dùng sức hít một hơi thuốc chậm rãi phun ra.

Sương mù mỏng dưới ánh mặt trời lặn màu vàng nhạt có một loại quý khí xa hoa làm nổi bật khí chất vốn là quý tộc, càng tăng thêm vài phần khí tức thần bí của hoàng thất.

Một tay y cầm điện thoại động, một tay cầm điếu thuốc, đi chân trần đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng bên cửa sổ, nhìn sông Thames rắc một tầng vàng vụn.

Trong con ngươi màu vàng nhạt của Kim Trạch hiện ra vài phần ưu thương nói: “Vệ Trạch An, có phải anh sắp kết hôn không?”

Vệ Trạch An ở đầu kia nói một tiếng: “Đang muốn gửi thiệp cưới cho em đây, bản điện tử, lát nữa sẽ gửi tới mail của em. Em nói xem em như vậy, tốt xấu gì cũng có một phần tư huyết thống Hoa Quốc, đến bây giờ cũng không dùng WeChat là ý gì? Khiến tất cả chúng tôi ai mà muốn liên lạc với em đều phải gọi một cuộc gọi xuyên đại dương.”

Trái tim Kim Trạch từng phần từng phần trầm xuống, điếu thuốc trong tay sắp cháy đến ngón tay vẫn không phát hiện ra. Cho đến khi tàn thuốc làm bỏng đầu ngón tay y mới dập tắt tàn thuốc lá trong gạt tàn nói: “Ừ, tân hôn hạnh phúc, tôi nhất định phải bay đến dự đám cưới của anh. Đúng rồi, số tiền thiện nguyện kia của anh mau tới đi, lần này đối tượng cứu viện là trẻ em Châu Phi. Lần sau anh có thể đưa vợ và con trai anh đến đó xem cũng được, đôi mắt sạch sẽ và trong dáng của bọn trẻ có thể giúp thanh lọc tâm trí hơn bất kỳ phong cảnh nào.”

Vệ Trạch An có chút không đành lòng nói: “Xin lỗi Kim Trạch, em cũng biết, tôi không còn cách nào...”

Kim Trạch ngắt lời hắn: “Đừng nói xin lỗi với tôi, nếu Vệ Trạch An không phải là người cố chấp, có lẽ trên người sẽ không có chỗ hấp dẫn tôi. Sau bữa tiệc từ thiện tôi sẽ về nước, sẽ gặp vị phu nhân khuynh quốc khuynh thành kia của anh.”

Cúp máy, Kim Trạch chậm rãi nằm trên sàn nhà, châm một điếu thuốc khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.